- chương 29 -
Ngọc hành thô to tại u huyệt phấn hồng điên cuồng quất cắm, da thịt hai người "ba ba" mà va chạm. Chất lỏng trong suốt từ bộ vị giao hợp chảy ra, phát ra xuân âm tuyệt vời.
"Ân a...a...ân..." Miêu Tuyết Khanh cuối cùng không cách nào ngăn cản chính mình phát ra rên rỉ. Đau đớn ban đầu bị trận trận khoái cảm tê dại thay thế, hạ thân hắn nguyên bản cúi đầu ủ rũ cũng dần dần ngẩng lên. Hạ Hầu Huân một bên tại ở trong cơ thể hắn ra vào, một bên nắm nam căn của hắn tuốt lộng, Miêu Tuyết Khanh trước sau như bị hỏa thiêu, hắn không cách nào tự khống chế mà lắc lư mông nhỏ, phối hợp đối phương ra vào.
Hành động hưởng ứng của hắn làm cho dục vọng của Hạ Hầu Huân lại trướng lớn một ít, y ôm Miêu Tuyết Khanh vào ngực, hai người ngồi xuống tiếp tục hoan ái.
"Ân... Ân..." Miêu Tuyết Khanh hai chân mở lớn ngồi trên hạ thể của Hạ Hầu Huân, thừa nhận y cắm sâu vào. Hạ Hầu Huân một tay xoay mặt hắn, cuồng nhiệt mà hôn...
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, bầu trời lộ ra vài ánh rạng đông.
Ánh nến đã dập tắt, trong phòng một mảnh hôn ám. Miêu Tuyết Khanh thân mình bủn rủn, tay chân phát run mà mặc quần áo vào, Hạ Hầu Huân nằm trên giường ngáp một cái, vừa hỏi: "Ngươi không ngủ một chút sao?"
——
"Ân..." Đôi môi không chút huyết sắc phát ra một tiếng than nhẹ, mí mắt khép chặt khẽ rung động, rốt cục cũng run rẩy mở ra.
Mọi người vây quanh giường kinh hỉ, hô nhỏ: "Tỉnh dậy, tỉnh dậy..."
Thân Đồ Bách Nho suy yếu mà quay đầu, nheo mắt nhìn mấy người trước mắt. Ngồi bên cạnh xem mạch cho hắn chính là An Trường Quân, phía sau có một lão bộc, còn có vợ chồng Hạ Cảnh Tề, duy thiếu mất một người...
Mặc cho yết hầu đau đớn giống như hỏa thiêu, Thân Đồ Bách Nho vẫn dùng khí tức mong manh mà mở miệng: "Sư phụ..."
"Ngươi trước đừng nói gì, có chuyện gì chờ ngươi bình phục đi." An Trường Quân nhẹ giọng nói.
"Sư phụ... Tuyết Khanh đâu...?" Thân Đồ Bách Nho kiên trì hỏi ra nghi vấn.
Hạ Cảnh Tề nói: "Tuyết Khanh hơi mệt, sau khi để lại giải dược, sư phụ cho hắn đi nghỉ ngơi rồi, ngươi đừng lo lắng."
"Giải dược...?" Thân Đồ Bách Nho tâm lý nhất thời sinh ra rất nhiều nghi vấn, An Trường Quân buông tay, đắp chăn cho hắn, sau lại phân phó lão bộc: "Gọi phòng bếp nấu một ít cháo lại đây, đừng làm quá béo."
"Vâng..." lão bộc lui ra.
"Sư phụ, ta muốn gặp mặt Tuyết Khanh..." Thân Đồ Bách Nho lo lắng mà nói.
"Hảo hảo, chờ ngươi khoẻ hơn đi..."
Dương liễu trong gió ôn nhu mà phiêu đãng, vài con thiên nga tuyết trắng trên mặt hồ đạp nước làm bọt nước bắn tung tóe. Miêu Tuyết Khanh tựa vào lan can bên cạnh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn mặt nước rung động.
Thân Đồ Bách Nho ngày hôm qua đã tỉnh lại, nhưng hắn vẫn không có đi thăm đối phương. Từ lúc lấy được giải dược trong tay Hạ Hầu Huân, tâm tình của hắn vẫn còn bàng hoàng.
An Trường Quân có hỏi hắn làm cách nào lấy được giải dược, Miêu Tuyết Khanh chỉ là hời hợt mà nói "Thừa dịp y ngủ mà trộm đi", Miêu Tuyết Khanh biết lời nói dối của mình không cách nào thuyết phục đối phương, bất quá may mắn là, dù An Trường Quân đối với hắn có điều hoài nghi, nhưng không có hỏi tiếp.
Miêu Tuyết Khanh không dám cam đoan lời nói dối của mình có thể lừa gạt Thân Đồ Bách Nho, bởi vậy chột dạ mà không dám đi gặp hắn. Hơn nữa càng làm hắn hoang mang còn có một việc khác...
Hạ Hầu Huân, vì sao y đối mình làm loại sự tình này? Vì sao y không phải lấy yêu cầu mình trở về Độc Phiến Môn làm điều kiện trao đổi?
Miêu Tuyết Khanh vẫn tưởng rằng Hạ Hầu Huân đối với Thân Đồ Bách Nho hạ độc là vì uy hiếp mình trở về, nhưng đối phương lại không đề cập tới chuyện này một chữ, chẳng lẽ nói....Y chỉ là vì muốn vũ nhục mình sao? Cho dù là người mình không thương, cho dù đối phương là một nam nhân, Hạ Hầu Huân vì làm nhục hắn...
Miêu Tuyết Khanh trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nắm tay bất siết chặt. Hắn xấu hổ phát hiện, chính mình cư nhiên vẫn chờ mong Hạ Hầu Huân buộc hắn quay về Độc Phiến Môn. Tôn nghiêm của hắn không cho phép chính mình trở về, nhưng hắn không cách nào khống chế tình cảm chính mình!
Hạ Hầu Huân từng mà nói "Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi trở về " lúc đó Miêu Tuyết Khanh liền quả quyết trả lời "Không". Lúc đó năng lực tự chủ của hắn còn chưa mất, nhất định lựa chọn đường sống.
Song, nếu như Hạ Hầu Huân nói "Ngươi không trở lại ta sẽ không đem giải dược giao cho ngươi, sư phụ ngươi sẽ chết.", có lẽ hắn hơi giãy dụa một chút, sẽ đáp ứng. Bởi vì hắn có lý do thuyết phục — tự thôi miên bản thân, ta chỉ là bị ép.
Nguyên lai trong lòng mình vẫn còn loại ý nghĩ hèn hạ ti tiện này! Miêu Tuyết Khanh trong lòng hung hăng mà thóa mạ bản thân. Hắn còn muốn nuôi tình cảm này đến bao giờ? Hắn hận chính mình vô năng!
Miêu Tuyết Khanh nắm chặt nắm tay, trong lòng thề, vô luận như thế nào, cũng không bao giờ trở về bên người Hạ Hầu Huân! Cho dù sâu trong nội tâm hắn vẫn ôm vọng tưởng, nhưng hắn phải dùng lý trí để tiêu diệt loại ý nghĩ này!
Hắn thoáng bình phục một chút, những suy nghĩ này bắt đầu làm phức tạp chuyện của hắn.
Nếu Hạ Hầu Huân không phải muốn hắn quay về Độc Phiến Môn, vì sao mấy lần trước đó lại vì mình mà cùng Thân Đồ Bách Nho giao chiến? Nếu như nói, Hạ Hầu Huân chỉ là vì giữ lấy thân thể của hắn mà đến đả kích hắn, Miêu Tuyết Khanh không nhận mình có thể làm cho Hạ Hầu Huân hận đến nước này, trên thực tế, hắn vẫn không cảm giác được Hạ Hầu Huân đối với hắn có điều gì "căm hận", cảm giác được chỉ là đùa cợt cùng trêu chọc.
Nếu như không phải "hận ", vậy chẳng lẽ là...
Miêu Tuyết Khanh ngăn cản chính mình tiếp tục nghĩ lung tung, hắn không dám phỏng đoán động cơ của Hạ Hầu Huân, bởi vì kết quả cuối cùng luôn luôn ngoài dự đoán.
Bây giờ Thân Đồ Bách Nho đã được cứu, hắn cũng không cần cùng Hạ Hầu Huân qua lại. Sự tình trong quá khứ, cũng không cần tái nghiên cứu kỹ. Miêu Tuyết Khanh tự an ủi mà nghĩ tới.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Miêu Tuyết Khanh xoay người, chứng kiến Thân Đồ Bách Nho khoác y bào hướng chính mình đi tới.
"Sư phụ?" Miêu Tuyết Khanh trong lòng cả kinh, bất quá trên mặt như trước duy trì vẻ trấn định. Hắn như trước có điểm không yên tâm, đi đến bên cạnh, dìu đỡ Thân Đồ Bách Nho.
"Sư phụ, ngươi còn không có khỏi hẳn... Hay là trở về nghỉ ngơi nhiều đi."
"Ta không có việc gì." Thân Đồ Bách Nho cười khẽ: "Cứ nằm hoài, sẽ buồn bực mà chết mất, đi ra hít thở không khí cũng tốt."
Hai thầy trò ngồi trên tảng đá bên hồ, Thân Đồ Bách Nho đánh giá kỹ Miêu Tuyết Khanh mang sắc mặt bất an, thản nhiên mở miệng: "Nghe sư công ngươi nói. Ngươi là thừa dịp Hạ Hầu Huân ngủ rồi lẻn vào trộm được giải dược sao?"
"Đúng vậy." Miêu Tuyết Khanh không dám nhìn thẳng mắt hắn, nhìn chằm chằm mặt hồ xa xa mà trả lời.
"Thật sự?" Thân Đồ Bách Nho trong khẩu khí mang theo một điểm hoài nghi, hắn nhìn chằm chằm Miêu Tuyết Khanh, thấy đối phương né tránh, hắn nói nhỏ: "May mắn, khổ ngươi rồi... Lần này đều do vi sư sơ sẩy, khiến ngươi vất vả."
"Không phải đâu, sư phụ." Miêu Tuyết Khanh vội vàng nói: "Đều là ta làm phiền đến ngươi."
Thân Đồ Bách Nho bỗng dưng bắt được tay hắn, tuyên thệ nói: "Tuyết Khanh, ta cam đoan, ta sẽ không bao giờ bại bởi Hạ Hầu Huân. Ta sẽ không để cho y có cơ hội thương tổn ngươi!"
"Sư phụ..." Miêu Tuyết Khanh bị ánh mắt cùng động tác của hắn hù dọa, hoảng sợ mà thu tay về, không được tự nhiên mà cầu khẩn nói: "Sư phụ, ta không nghĩ lại cùng y có quan hệ. Sau này chúng ta nếu lại gặp gỡ y, cũng đừng giao tranh với y. Có được hay không?"
"Tuyết Khanh, ngươi là sợ vi sư đánh không lại hắn sao?" Thân Đồ Bách Nho nhíu mày, Miêu Tuyết Khanh cuống quít lắc đầu.
"Không phải, sư phụ, chỉ là Hạ Hầu Huân thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa quỷ kế đa đoan, ta sợ... Ta sợ chúng ta sẽ lại trúng kế."
"Ta biết." Thân Đồ Bách Nho cười khổ gục đầu xuống: "Nói đến mưu kế, ta quả thật không bằng y... Giang hồ tu hành cùng khí phách, cũng không hơn nổi..."
"Sư phụ, chúng ta đừng nói chuyện của y nữa." Miêu Tuyết Khanh biết hắn tự ti, nói sang chuyện khác: "Đại hội võ lâm minh chủ không đầy một tháng nữa sẽ cử hành, ngươi chuyên tâm tập luyện đi, đừng để Hạ Hầu Huân chậm trễ ngươi."
"Tuyết Khanh, ngươi hy vọng ta làm minh chủ sao?" Thân Đồ Bách Nho đột nhiên hỏi.
"Ta?" Miêu Ttuyết Khanh không ngờ tới Thân Đồ Bách Nho sẽ hỏi điều này, hắn nói: "Ý nghĩ của ta người đừng lo, quan trọng là ý nguyện của sư phụ."
"Ta cũng không biết ý nguyện bản thân là gì." Thân Đồ Bách Nho cười khổ, lẩm bẩm nói: "Có lẽ đối với ta mà nói, cùng ngươi lưu lạc giang hồ, so với đi tranh đoạt võ lâm minh chủ gì đó còn ý nghĩa hơn."
Lời này có chút không bình thường, Miêu Tuyết Khanh dù chậm chạp cũng cảm giác được. Hắn một trận tâm hoảng ý loạn, quay đầu đi không dám nhìn ánh mắt Thân Đồ Bách Nho. Thân Đồ Bách Nho thấy hắn né tránh, chính mình cũng cúi đầu.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Thân Đồ Bách Nho đứng lên, duỗi lưng một cái.
"Được rồi, ta cũng không thể nhụt chí như vậy được." Hắn khôi phục tiếng cười sang sảng: "Ta nhất định sẽ hảo hảo tu luyện, bù lại thời gian vì dưỡng thương mà chậm trễ."
Miêu Tuyết Khanh thấy hắn nghĩ thông suốt rồi, cũng cao hứng mà đứng dậy."Nếu có gì cần ta, xin sư phụ cứ việc phân phó."
"Ân."
Hai người nhìn nhau cười, một trước một sau trở lại trong phòng.
Cảnh sắc tươi đẹp, lá cây trong núi rừng cũng như ánh ra tia sáng xanh vàng. Cuồng phong thổi qua mặt đất trống trải, vô số lá rụng cuồn cuộn nổi lên. Lá cây khô vàng trong không trung bay tán loạn, hình thành một hình ảnh kỳ diệu.
Thân Đồ Bách Nho một thân thanh y cầm trong tay trường kiếm, chuyển động giữa lá bay tán loạn. Phiến lá dưới lưỡi kiếm hóa thành mảnh nhỏ, kiếm khí đem lá cây sắp rơi xuống cuồn cuộn thổi lên, làm cho chúng nó lần nữa bay về phía chân trời.
Miêu Tuyết Khanh đứng dưới tàng cây, thán phục mà nhìn kiếm pháp xuất thần nhập hóa.
Mặc dù An Trường Quân hy vọng Thân Đồ Bách Nho và Hạ Cảnh Tề cùng nhau tu luyện, bất quá hai người tựa hồ đều có ý tự luyện tập, sau khi ra khỏi An phủ lập tức mỗi người một ngã. Miêu Tuyết Khanh mơ hồ cảm giác được, sư huynh đệ hai người không có thân thiết như hắn nghĩ, thậm chí có điểm không hợp. Bất quá chuyện giữa bọn họ, Miêu Tuyết Khanh cũng không hỏi.
Mấy ngày nay, hắn vẫn làm bạn với Thân Đồ Bách Nho ở trong núi tu luyện, đối phương nói trước lúc trận đấu bắt đầu tạm thời không muốn xuống núi.
Ở trong núi luyện tập đích xác có hiệu quả, nhìn hắn kiếm thuật càng ngày càng tiến bộ, Miêu Tuyết Khanh cũng có cảm giác an tâm sâu sắc.
Hắn đang nghĩ, bên này Thân Đồ Bách Nho đột nhiên ngừng động tác, rên rỉ mà ôm ngực.
"Sư phụ!" Miêu Tuyết Khanh thất kinh, cuống quýt chạy tới. Thân Đồ Bách Nho gắt gao đè lại ngực phải bị thương, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đứng cũng đứng không vững.
"Sư phụ! Ngươi làm sao vậy?" Miêu Tuyết Khanh kinh hoảng mà dìu hắn.
"Ta... Vết thương đau quá..." Thân Đồ Bách Nho nói xong những lời này, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro