Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- chương 15 -

Hạ Hầu Huân đem hết thảy để ở trong mắt, y cười lạnh hỏi “Như thế nào? Ngươi thực sinh khí sao?”

Miêu Tuyết Khanh quay mặt đi, không nhìn tới y, hắn sợ chính mình nhất thời không khống chế được liền xuất quyền!

Hắn đã sớm biết Hạ Hầu Huân có bao nhiêu lãnh khốc cùng tàn nhẫn, là hắn lựa chọn đi theo một người như vậy, hắn không có tư cách trách tội đối phương. Chính là......Vì chuyện này mà liên lụy Kim Hoa hy sinh tánh mạng sao? Hắn tình nguyện người trúng bẫy chết đi chính là mình!

“Ngươi sẽ vì nữ nhân kia mà đối ta sinh khí sao? Ngươi sẽ vì nàng mà hận ta sao?” Trong lời nói của Hạ Hầu Huân xen lẫn một tia ghen tuông mà chính y cũng không phát hiện.

Miêu Tuyết Khanh cắn môi dưới, toàn thân tức giận mà run rẩy. Hạ Hầu Huân bất ngờ vươn đầu lưỡi, ở lổ tai hắn liếm một cái.

“A!” Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt, che lổ tai từng bước lui về phía sau.

Hạ Hầu Huân cười ha ha, Miêu Tuyết Khanh mặt đỏ tai hồng, tức giận mới rồi cũng bị dọa tan, chỉ còn lại kinh hoảng cùng ngượng ngùng.

“Thiếu chủ, ngài đây là......”

Hạ Hầu Huân rất nhanh ngưng cười, nghiêm mặt nói “Ngươi là người tối gần gũi của ta, trong lòng của ngươi không được phép tồn tại ai ngoài ta.”

Miêu Tuyết Khanh thần tình mê mang, khó hiểu ý này. Hạ Hầu Huân vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua hai má hắn.

“Không cần lại cho ta nghe được ngươi nói phải bảo vệ người khác. Người ngươi để ý, chỉ có thể là ta....”

Miêu Tuyết Khanh đã hiểu được lời y, khuôn mặt nóng lên, ngực không tự chủ được mà kịch liệt nhảy lên. Hạ Hầu Huân thu hồi tay, tiêu sái cười, Miêu Tuyết Khanh vô thố mà nhìn chằm chằm mặt đất.

“Ta tính cho ngươi tham gia nhiệm vụ ám sát tiếp theo, cho ta xem thực lực của ngươi đi, còn nữa... Xem ngươi có bao nhiêu ý nguyện trung thành với ta.” lời nói của Hạ Hầu Huân từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Đến khi Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu nhìn, thân ảnh đối phương đã muốn biến mất giữa bụi hoa lau đang lay động.

Không có ánh trăng, không có tinh quang, mây đen trong trời đêm quay cuồng tạo ra sắc thái hỗn độn. Nhìn xuống dưới, trong đại trạch chỉ lộ ra quang mang mỏng manh từ đèn lồng, mấy mạt bóng người qua lại tuần tra.

Hơn mười hắc y nam tử, như loài chim đêm vô thanh vô tức mà nấp tại bên trên. Trung niên nam tử cầm đầu ─ Hoàng Khi Vân, quay đầu lấy khẩu khí lạnh như băng nói “Chưởng môn có lệnh, không được để ai sống sót.”

Những người còn lại gật gật đầu, đều kéo lên mặt nạ, Hoàng Khi Vân nhìn quét mọi người, bỗng dưng chỉ vào một thiếu niên thân hình nhỏ xinh trong đó, khẩu khí không hờn giận mà nói

“Miêu Tuyết Khanh, ngọc bội của ngươi lộ ra.”

Miêu Tuyết Khanh cúi đầu thấy ngọc bội hình quạt trên cổ mình quả thực theo cổ áo trượt ra. Hắn hơi hơi sửng sốt, dưới ánh mắt săm soi của mọi người, yên lặng mà đem ngọc bội quay trở về trong quần áo.

Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng Khi Vân ra lệnh.

“Động thủ!”

'Sưu sưu sưu' vài tiếng, hắc y nhân trên cây trong nháy mắt tản ra, chỉ còn nhánh cây nhẹ nhàng lay động......

Một bóng đen dừng ở phía sau thị vệ tay cầm trướng côn, bất ngờ tóm cổ hắn, thị vệ chưa kịp phát ra tiếng nào đã bị cắt đứt cổ họng.

Các thị vệ khác trong viện liên tục bị giết chết, thích khách Độc Phiến Môn tựa như ma, trong bóng đêm tĩnh lặng lấy đi mạng sống kẻ khác.

Hoàng Khi Vân dẫn ba người, hướng chủ ốc tiếp cận, nhưng vào lúc này, một đại cẩu đang ngủ trước hàng rào bỗng nhiên cảnh giác mà tỉnh lại, nó nhìn thấy lai khách không tốt trước mặt, lập tức kích động sủa đứng lên. Hoàng Khi Vân cẩn thận mấy cũng có sai sót, bị một con cẩu phá hủy kế hoạch, người trong phòng nhất thời bị bừng tỉnh.

“Sách!”  Hoàng Khi Vân một cước đem cẩu đá bay, nó gào thét va vào lan can, miệng trào máu tươi. Cùng thời gian, tráng đinh phòng trong đều mang theo vũ khí vọt ra, hô to

“Có thích khách! Mau tới a!”

Bọn họ đi lên cùng sát thủ Độc Phiến Môn giao đấu, đại trạch yên tĩnh nhất thời bị tiếng chém giết bao phủ, phụ nữ và trẻ em cùng các lão nhân chạy trối chết.

Một gã đại hán chòm râu củ ấu cầm đại quan đao trong tay, hùng hổ từ trong phòng lao tới, hắn chính là ốc chủ nơi này, cũng là đối tượng của nhiệm vụ ám sát lần này.

Đại hán đối một gã thanh niên đang cùng thích khách chiến đấu kịch liệt quát “Mang tiểu thư cùng phu nhân rời đi! Nơi này giao cho ta!”

“Vâng!” Thanh niên đem thích khách huy khai, hoả tốc hướng nội ốc chạy đi.

Đại hán quan đao vung lên, chặt bỏ đầu một gã thích khách Độc Phiến Môn, hắn quơ đại đao, cao giọng thét to “Lũ chuột nhắt các ngươi! Đều tới chỗ ta chịu chết!”

Hoàng Khi Vân rút kiếm tiến lên, hắn đối Miêu Tuyết Khanh phía sau hô “Đuổi theo người vừa rồi! Phải diệt cỏ tận gốc!”

Miêu Tuyết Khanh có chút ngẩn ra, lập tức hướng về phía thanh niên ly khai đuổi theo. Thời điểm hắn đi đến, vừa lúc nhìn thấy thanh niên phụ giúp một phụ nhân trong lòng ôm một vị tiểu thư lên xe ngựa.

Miêu Tuyết Khanh hướng hắn lao đến, thanh niên cuống quít xoay người cùng hắn đối chiến. Kia phụ nhân nhào vào trong xe ngựa, xa phu lập tức huy động dây cương, nhanh chóng trốn theo cửa sau. Miêu Tuyết Khanh không phí chút khí lực liền đâm qua ngực thanh niên kia, hắn thu hồi thanh kiếm dính đầy máu tươi, vội vàng đuổi theo xe ngựa.

Xe ngựa ở trong rừng trúc chạy như điên, Miêu Tuyết Khanh theo sát sau đó. Xa phu không ngừng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn càng đuổi càng gần, gã giống như sắp mất mạng dùng sức quất ngựa, con ngựa tê hí, ra sức chạy trốn.

Miêu Tuyết Khanh phi thân nhảy lên, đạp lên một cây trúc! Lợi dụng lực đàn hồi của cành trúc mà bay về phía xe ngựa, hắn vững vàng dừng trên đỉnh xe, cầm kiếm đâm xuống! Xa phu kêu thảm, bị giết chết, thi thể kéo một mảnh máu tươi ngã nhào trên mặt đất.

Miêu Tuyết Khanh một tay kéo lấy dây cương, con ngựa dài tê, nhấc lên chân trước, ở tại chỗ vòng vo vài vòng mới dừng lại. Miêu Tuyết Khanh ổn định xe ngựa xong, xoay người, một tay mở ra màn xe.

Phụ nhân trẻ tuổi ôm một tiểu cô nương ba tuổi, lui ở trong góc lạnh run. Tiểu cô nương rúc vào trong lòng mẫu thân, đôi mắt ngập nước lóe ra vẻ ngây thơ chất phác, Miêu Tuyết Khanh nhìn thấy ánh mắt không hiểu thế sự, sát ý nhất thời tiêu tán, chỉ cảm thấy ngực một trận đập loạn.

Mẫu thân gắt gao ôm nàng, làm cho mặt của nàng vùi vào lồng ngực ấm áp rộng lớn của chính mình, nàng vuốt ve tóc nữ nhân, dùng thanh âm nức nở ở bên tai con lẩm bẩm

“Ngoan...... Đừng nhìn...... Không có việc gì...... Không có việc gì...”

Miêu Tuyết Khanh cảm giác trong cổ họng một trận khô nhiệt, tay cầm kiếm như bị cự thạch đè nặng, như thế nào cũng nhấc không lên. Tiếng khóc phụ nhân không ngừng bay tới, nghe như kim châm vào lỗ tai hắn.

Miêu Tuyết Khanh cắn răng giơ kiếm lên kiếm lại dừng ở giữa không trung, không thể hạ xuống. Phụ nhân ôm nữ nhân, lui thành một đoàn.

Hắn không hạ thủ được...... Hắn không thể xuống tay giết chết hai mẹ con trong tay không một tấc sắt! Chính là như vậy thì không thể hoàn thành nhiệm vụ! Hắn liền mất đi tư cách làm sát thủ! Miêu Tuyết Khanh ở trong lòng giãy dụa.

'Sàn sạt'...... Gió đêm thổi qua rừng trúc, lá rụng trên mặt đất bay múa. Miêu Tuyết Khanh động tác đình trệ mà buông tay, thanh kiếm thu hồi trong vỏ.

“Các ngươi đi đi......” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm nhỏ tựa như gió đêm thổi qua mặt hồ.

Phụ nhân thần tình ngập nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, Miêu Tuyết Khanh trước mắt đã biến mất......

Miêu Tuyết Khanh tâm tình trầm trọng trở lại đại trạch, mọi người trong phòng đã bị giết chết, nơi đó thi thể vương vải khắp nơi trên đất, tràn ngập vị máu tươi tanh hôi. Đại hán cầm quan đao ngã trên thi thể đồng bạn, dĩ nhiên thân thủ dị chỗ.

Hoàng Khi Vân hai tay khoanh lại trước ngực đứng ở chỗ cũ, theo dõi hắn, nghiêm khắc hỏi “Cư nhiên mất nhiều thời gian như vậy, có giết không?”

Miêu Tuyết Khanh cúi đầu không nói, Hoàng Khi Vân tiến lên trước một bước, thô lỗ nắm áo hắn, cả giận nói “Trả lời ta!”

Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không có một tia sợ hãi, thản nhiên đáp “Không có.”

“Không có?!” Hoàng Khi Vân không thể tin mà lặp lại lới hắn nói, hắn quát “Ngươi nói cho ta rõ ràng một chút!”

Miêu Tuyết Khanh lại không hé răng, Hoàng Khi Vân đang muốn phát hỏa, người bịt mặt một bên nói “Thời gian không còn sớm, chúng ta phải rời khỏi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro