Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Muốn mang thai, vừa khóc vừa bắn trong tay Lục Hàm

Lời editor: Editor thường xuyên bị sai chính tả, phiền mọi người để ý nhắc nhở nha!

----------------------------

Nguyễn Huỳnh ngồi trên xe, tò mò nhìn ra khung cảnh đang lướt qua rất nhanh ngoài cửa kính, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên nét ngây thơ xinh đẹp.

Đủ 18 tuổi, Nguyễn Huỳnh được cục quản lý ABO giao cho một vị Alpha 22 tuổi chăm sóc. Lúc ở cục quản lý cậu đã thấy qua ảnh chụp của vị này, là một người có khuôn mặt rất lạnh lùng.

Nguyễn Huỳnh cảm thấy hồi hộp ở trong lòng, từ bé đến lớn cậu đều ở trong trung tâm bảo hộ Omega, xung quanh không phải Beta thì là Omega, chưa bao giờ thấy Alpha cả. Trước khi chuyển đi các anh chị có nói Alpha rất tốt, nhưng cũng có người nói Alpha rất đáng sợ.

Không biết Alpha của cậu là người như thế nào nhỉ, nhìn qua chắc cũng không phải người dễ tính gì.

Người đón cậu là quản gia nhà Lục Hàm, thừa dịp chờ đèn đỏ ông liền lặng lẽ đánh giá Omega chưa trải sự đời ở đằng sau. Cậu chủ chỉ là tùy tiện đưa một Omega về nhà để loè mắt thiên hạ nhưng xem ra trong nhà có thêm một cậu bạn nhỏ cũng không tồi lắm.

Ra khỏi nội thành, xe dừng trước một biệt thự yên tĩnh. Quản gia xuống xe mở cửa cho Nguyễn Huỳnh.

"Phu nhân, mời ngài xuống xe."

Cách xưng hô của quản gia khiến Nguyễn Huỳnh đỏ mặt vội xuống đứng sang một bên.

Quản gia đưa cậu đi qua vườn hoa nhỏ rồi tiến vào biệt thự, suốt quá trình Nguyễn Huỳnh vẫn luôn tò mò nhìn xung quanh.

"Mọi thứ ở đây đều là của ngài Lục sao?"

Quản gia mỉm cười nói, "Đúng vậy, đây đều là đất của Lục thiếu gia." Ông có châm trước một chút, không nói cho Nguyễn biết cả ngọn núi này đều là của Lục Hàm.

Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng cảm thán, cảm thấy Lục Hàm đúng thật là siêu giàu.

Quản gia mở cửa biệt thự, lấy một đôi dép nhung hình gấu trúc cho Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh thấy thế thì luống cuống vội vàng cởi giày, sợ quản gia sẽ cởi giày cho cậu nhưng quản gia cũng không làm đến mức thế mà chỉ đặt dép xuống bên cạnh.

"Phu nhân, ngài thử đi xem có vừa hay không."

Mặt Nguyễn Huỳnh nóng lên, cởi giày xong liền vội đi dép vào, "Đi vừa, thoải mái lắm ạ."

Quản gia thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyễn Huỳnh thì lộ ra nụ cười hiền từ.

Đã lâu rồi chưa được thấy cậu bé nào đáng yêu như vậy.

Nguyễn Huỳnh được quản gia đưa dạo qua một vòng rồi đến phòng ngủ của mình. Phòng không lớn lắm, đơn giản mà ấm áp, trên giường còn có một con gấu bông rất lớn do quản gia đặc biệt chuẩn bị trước. Khi thấy ảnh Nguyễn Huỳnh, quản gia đã mua nó cùng rất nhiều đồ ngủ đáng yêu, ông còn định mua thêm nhiều loại quần áo khác nhưng bị Lục Hàm trừng mắt nên thôi.

Quản gia đưa Nguyễn Huỳnh vào phòng ngủ của cậu xong liền ra ngoài, hành lý của cậu cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái vali nhỏ được người hầu để ở giữa phòng.

Nguyễn Huỳnh không để ý hành lý của mình mà nhảy thẳng lên giường cọ cọ vào đống chăn mềm mại rồi ôm lấy con gấu lớn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lục Hàm về đến nhà đã là 7 giờ đúng, Nguyễn Huỳnh vừa cơm nước xong đang ngồi ngây ngốc trên sofa. Quản gia mở TV cho cậu nhưng Nguyễn Huỳnh thật ra cũng không thấy hứng thú lắm.

Âm thanh phát ra từ cửa chính xốc dậy lại tinh thần của Nguyễn Huỳnh, cậu lạch bạch chạy ra cửa nhưng rồi lại có chút thẹn thùng muộn màng.

Lục Hàm đi làm về có chút mệt mỏi, tin tức tố không chút kìm hãm phóng thằng về phía Nguyễn Huỳnh, lôi kéo theo tin tức tố của Nguyễn Huỳnh cùng toả ra.

"Ngài Lục..." Nguyễn Huỳnh giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt rồi đỏ mặt giới thiệu, "Em, em là Nguyễn Huỳnh."

Lục Hàm trầm mặc nhìn Omega trước mắt một lúc, đến tận khi mặt cậu đỏ lên như muốn nổ tung hắn mới "Ừm" một tiếng bé tí rồi đột nhiên giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Cứ gọi tên tôi là được rồi."

Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới nãy thấy nửa ngày mà Lục Hàm chưa nói lời nào khiến cậu tưởng mình bị hắn ghét cơ. Một lát sau lại thấy tay Alpha này cũng to đó, có thể che được cả đầu của cậu.

"Ngài Lục... Lục Hàm, ngài ăn cơm chưa ạ?" Nguyễn Huỳnh lắp bắp hỏi, "Em có làm một chút đồ ăn nhẹ, nếu không ăn cơm thì ngài có thể thử một chút."

Lục Hàm lắc đầu: "Tôi sẽ thử." Dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Em không cần phải hấp tấp như vậy, cũng không cần phải dùng kính ngữ, em là bạn đời của tôi, không phải người hầu."

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Huỳnh là sửng sốt, sau nghe hai chữ bạn đời lại không nhịn được mà đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng vâng một tiếng.

Lục Hàm nghe được câu trả lời xong quay người đi về phía phòng sách, vừa quay đầu lại thì thấy Nguyễn Huỳnh đang nhắm mắt theo đuôi hắn.

"Có chuyện gì xảy ra sao? Hay là có vấn đề gì?" Lục Hàm nhíu mày.

Nguyễn Huỳnh lắc đầu.

"Vậy em đi theo tôi làm gì?"

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời. Một hồi lâu, cậu xoay người trở về phòng của mình

Nhưng đến đêm Nguyễn Huỳnh lại đến gõ cửa phòng Lục Hàm.

Lục Hàm mở hé cửa, đứng ở cửa nhìn Omega trước mặt.

Nguyễn Huỳnh đã tắm xong, mặc đồ ngủ bằng nhung. Bên trong cũng không mặc gì, kéo cổ áo ra một chút là có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo. Miếng dán ức chế đã không còn hiệu lực, hương vị ngọt thanh từ cái cổ trắng xinh nhỏ nhắn cuồn cuộn trào ra như sóng.

Mặt Nguyễn Huỳnh đỏ rực, ấp úng không biết muốn nói cái gì.

"Làm sao?"

Nguyễn Huỳnh cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.

Khi còn ở trung tâm bảo hộ Omega, giáo viên nói rằng nếu sau này họ bị ghép với Alpha nào đó thì phải chủ động 'tấn công' Alpha đó, chủ động muốn sinh con, vì Alpha đó mà động dục. Giáo viên còn dạy bọn họ cách để lấy lòng Alpha nhưng môn học này không phải thi, mà Nguyễn Huỳnh cảm thấy rất xấu hổ nên cũng không chú ý lắm.

Nhưng hôm nay trong lúc chuẩn bị rời đi giáo viên đã dặn cậu nhất định phải nhanh chóng mang thai. Rời khỏi trung tâm bảo hộ, bùa hộ mệnh duy nhất của Omega chính là Alpha, chỉ có mang thai con của Alpha mới có thể được Alpha quan tâm.

Mà căn bản bây giờ Nguyễn Huỳnh có biết lấy lòng Alpha kiểu gì đâu.

Lục Hàm nhìn con người đang đỏ bừng mặt nửa ngày không nói lên lời thì có chút không kiên nhẫn: "Có vấn đề gì thì nói nhanh."

Nguyễn Huỳnh hoảng sợ, vành mắt không tự chủ mà có chút phiếm hồng. Cậu sợ hắn sẽ ghét bỏ mình, lấy hết can đảm hét lên: "Em, em muốn mang thai!"

Lục Hàm sửng sốt một chút, khẽ cười một tiếng rồi mở cửa phòng ra.

Nguyễn Huỳnh do dự sau cùng vẫn đi theo vào trong.

Lục Hàm ngồi dựa vào ghế, vẫy vẫy tay ý bảo Nguyễn Huỳnh ngồi lên đùi mình.

Nguyễn Huỳnh đỏ mặt ngồi lên, Lục Hàm mò mẫm từ từ cởi từng cái cúc áo một.

Nguyễn Huỳnh hoảng loạn mà nắm tay Lục Hàm.

Lục Hàm ngừng lại: "Không phải em muốn mang thai sao? Mà sao mới cởi áo đã sợ rồi?"

Nguyễn Huỳnh căng da đầu nói: "Không, không phải, em muốn tự mình cởi."

Tâm trạng Lục Hàm vui vẻ lạ, hắn thu tay lại: "Vậy em tự cởi đi."

Nguyễn Huỳnh lắc mông muốn đi xuống, Lục Hàm bóp chặt eo cậu ghì xuống, "Cứ tiếp tục đi."

Nguyễn Huỳnh cắn môi dưới, ngượng ngùng xoắn xuýt cởi cúc áo. Lục Hàm cũng không thúc giục cậu, dù bận vẫn ung dung mà tựa lưng vào ghế ngồi thưởng thức khung cảnh mỹ nhân thoát y.

Nguyễn Huỳnh xấu hổ đến mức đỉnh mũi phảng phất lớp mồ hôi mỏng, ánh đèn lấp lánh hạ xuống khiến nó trở thành những giọt nước gợi tình. Cậu cởi áo làm lộ ra thân mình quyến rũ: eo gầy tinh tế, đầu vú phấn nộn, bụng thì vừa nhỏ vừa trắng còn có cái rốn nhỏ rất đáng yêu.

Tiếp đó Nguyễn lại đặt tay ở cạp quần, cậu cẩn thận nhìn Lục Hàm nhưng lại không thấy hắn có biểu tình gì nên đành khẽ cắn môi, tính toán định cởi cả quần lót cho nhanh nhưng cuối cùng vẫn rúc đầu vào người Lục Hàm giống như chú chim nhỏ, cả người thì hồng như tôm luộc, cảm giác như sắp bị thiêu cháy.

Lục Hàm thay Nguyễn Huỳnh 'lột vỏ tôm' rồi khẽ cười một tiếng, ghé vào tai người trong ngực thấp giọng dụ dỗ: "Nếu muốn mang thai, không phải em nên quyến rũ tôi sao?"

Nguyễn Huỳnh càng rúc sâu vào ngực hắn hơn, bị động đến mức sắp khóc: "Ngài Lục... Lục Hàm..."

Lục Hàm một tay ôm lưng một tay nâng mông cậu đi đến bên giường đè cả người cậu xuống.

Nguyễn Huỳnh nằm ngửa ở trên giường, mở to đôi mắt hồng hồng nhìn người đàn ông trước mắt, có thể dễ dàng ngửi thấy tin tức tố của Lục Hàm.

Lục Hàm cúi xuống ngậm môi cậu, cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu đón lấy. Lục Hàm cắn môi dưới của Nguyễn Huỳnh mà cọ xát liếp láp làm Nguyễn Huỳnh nhịn không được mà hừ nhẹ một tiếng, cậu ôm cổ Lục Hàm, cái miệng nhỏ vô tri vô giác mở ra làm lộ cái lưỡi hồng hồng.

Ánh mắt Lục Hàm tối sầm lại, hắn cúi sâu xuống bắt đầu cuộc càn quét, quấn lấy lưỡi của Nguyễn Huỳnh rồi ở trong khoang miệng mềm mại của Omega hoành hành, Nguyễn Huỳnh mơ mơ màng màng phát ra vài tiếng ưm ư, nước bọt tràn ra theo khoé miệng chảy xuống cằm.

"Hưm... A!" Cảm giác kỳ lạ từ đầu vú khiến Nguyễn Huỳnh mở to hai mắt sợ hãi kêu thành tiếng, rất nhanh sau cậu ý thức được cái gì đó, mặt đỏ lên, cắn chặt môi dưới không chịu lên tiếng nữa.

Trong lòng Lục Hàm có chút bất mãn, lần nữa ngậm lấy môi Nguyễn Huỳnh để không cho cậu cắn môi nữa, động tác xoa nắn cũng không dừng lại, dày vò đầu vú nhỏ đến mức sưng đỏ run rẩy trong không khí. Đầu vú còn lại không được âu yếm cũng không tự chủ được mà ngứa ngáy, Nguyễn Huỳnh nhịn không nổi, ưỡn ngực cọ vào vạt áo thô ráp của Lục Hàm.

Lục Hàm nhìn cậu không biết trời đất, thuận theo mong muốn của cậu cúi đầu liếm mút đầu vú đáng thương kia, một tay mò lên vuốt ve tuyến thể mẫn cảm, một tay mò xuống thăm hỏi bé dương vật đáng thương bị lãng quên. Dương vật của Omega nhỏ nhắn bé xinh lại mềm mại giờ đây đang dính đầy dịch nhầy. Lục Hàm nắm lấy nó rồi thong thả xóc cho cậu, chọc cho Omega nóng ran duỗi thẳng chân nức nở: "Không cần... Hức... Ưm..."

Mùi hoa ngọt nhẹ giờ đây trở nên ngọt nị mê người, mùi hương tuyết tùng từ Alpha toả ra tràn ngập chiếm hữu cùng áp đảo. Hắn nhẹ nhàng ấn vào lỗ tiểu làm Nguyễn Huỳnh đang cắn ngón tay phải kêu ra tiếng, Alpha lại có ý xấu vân vê vú nhỏ nhưng bị Omega mất khống chế đá hắn nên không dám cố ý kích thích nữa.

Lục Hàm kéo Nguyễn Huỳnh vào lồng ngực của mình, say mê cọ mũi vào tuyến thể mà tham lam hít lấy mùi hương thuộc về mình, răng nanh không tự chủ được mà cọ bên ngoài làn da mỏng manh. Nguyễn Huỳnh bị hương tuyết tùng ở gần kích thích đến há miệng dồn dập thở dốc, dương vật phía dưới đang đứng thẳng bị Lục Hàm ra sức vuốt ve, đầu vú phía trên lại bị hắn dùng sức lôi kéo xoa nắn, vừa ngứa vừa đau, cậu khóc lóc nhịn không được, cuối cùng cũng bắn trong tay Lục Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro