Chương 5 Loạn hoa mê nhãn
Tuy là phương Bắc, thế nhưng mùa hè nơi Đồng An lại mưa khá nhiều ——
Lộ Thương ngồi trong thiên phòng Tứ Hợp Viện đọc sách, nhìn mái hiên giọt giọt lậu lậu, tâm tình bi quan đến cực điểm —— ở Đồng An đã hơn hai tháng, mà lúc mới từ Hàng thành tới đây, căn bản y chưa từng nghĩ tới sẽ ở lại lâu đến như vậy, cho nên cũng không mang theo bao nhiêu ngân lượng.
Hiện giờ tuy đã viết thư gửi về Hàng Châu phái người đưa tiền tới, nhưng số tiền còn lại thực sự là còn lại quá ít a.
Suy nghĩ một hồi, Lộ Thương cuối cùng cũng đành quyết định dời đến gian phòng gần Nguyệt Long kiều—— tuy có thể tiết kiệm tiền khách điếm, nhưng là ......
Ở nơi này ......
Khắp nơi đều là những ký ức chẳng mấy vui vẻ —— cái giường kia không nhắc tới đã đành, tại sao ngay cả khi đi trên hành lang, nhìn thấy bụi cỏ trong sân, hoa mộc trong vườn thậm chí đến tận phòng bếp, vẫn luôn xuất hiện hình ảnh dơ bẩn lúc đó kia chứ?
Cái này ...... chỉ có thể trách tên nam nhân kia quá biến thái —— nghĩ đến lần trước khi hai người cùng nhau dùng cơm, đang ăn được một nửa Tĩnh chợt nổi điên đem mình ép lên bàn, gương mặt Lộ Thương lại một lần nữa không thể ức chế liền đỏ lên ......
Vì vậy, chỉ còn dư lại thư phòng thôi a......
Cười khổ nhớ tới mình có giường không ngủ (cái giường kia nhớ tới liền hại y mất ngủ) lại vội vàng ôm chăn gối đến thư phòng.
Có nhà bếp lại không chịu ăn một mực chạy ra ngoài (mặc dù có điểm hoang phí) , Lộ Thương trong lòng vốn đã không mấy thoải mái lại thêm một tầng xám xịt.
Thật nhàm chán a ......
Trời cao tựa hồ như nghe thấu được tiếng lòng của Lộ Thương, tiểu viện vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa「 đông đông 」.
Lộ Thương nghi ngờ đứng dậy, Tĩnh từ trước tới giờ đến đều chưa từng gõ cửa ......
Vậy đó có thể là ai a?
Tâm có chút đề phòng, Lộ Thương vẻ mặt ảm đạm bước ra, thế nhưng ngay lúc nhìn thấy thân ảnh đang đứng ngoài cửa mày kiếm liền lập tức nới lỏng ——
"Tam đệ ——"
Y vội vàng ôm chặt lấy đối phương, mắt kích động tới nỗi hồn toàn không để ý huynh đệ của mình trên người y phục đang ướt đẫm, khiến cho trường sam của bản thân cũng nhất thời dính nước.
Thế nhưng Lộ Thương lại hoàn toàn không thấy phiền lòng, sau khi buông vị huynh đệ kết nghĩa vẻ mặt mệt mỏi ra, y vội vàng giúp hắn dắt ngựa vào sau viện.
"Tam đệ, sao ngươi lại phải đích thân tới làm gì a, gọi Tiểu Tang đưa tới cho ta là được rồi mà." Tiểu Tang là tùy thân của Lộ Thương, Lộ Thương vì sợ hắn biết chuyện của mình và Tĩnh, cho nên mới không đưa hắn cùng tới Đồng An.
Vị này tam đại vương của Lộ Thương sơn họ Tào tên Tín, đứng hàng thứ ba, trên thực tế hắn còn lớn hơn lão đại Lộ Thương tới ba tuổi, tính cách hào sảng lại trọng tình nghĩa, ở Lộ Thương sơn là một trong những vị huynh đệ ít ỏi của y.
Nhìn Lộ Thương thấy mình kích động như thế, Tào Tín hào sảng cười một tiếng: "Đại ca mấy tháng rồi không trở về trại, thực làm huynh đệ bọn ta lo lắng, nhị ca bảo ta tới kinh thành thăm huynh, có việc gì cần giúp thì giúp một tay..."
"Hắc hắc ......" Buộc dây ngựa thật cẩn thận, Tào Tín mới chậm rãi cởi thoa y (áo tơi, nay còn gọi là áo mưa), tại thư phòng ngồi xuống, cười ngây ngô mấy tiếng lại mở miệng nói: "Thật ra thì huynh đệ ta từ lâu đã nghe tiếng kinh sư phồn hoa, thuận tiện tới chơi một chút..."
"Hắc hắc hắc ......" Lại cười ngây ngô mấy tiếng, Tào Tín chợt phát hiện Lộ Thương lúc đầu còn tỏ vẻ vui sướng, bây giờ một mực nhăn mi không nói, hắn liền cho là Lộ Thương mất hứng mình ở lâu, nhất thời thu liễm nụ cười, hỏi: "Đại ca, có phải hay không bất tiện..."
"Đâu có đâu có ...... huynh đệ nói bất tiện chỗ nào chứ ......" Lộ Thương vỗi vàng nở nụ cười, cướp lời, "Ta chẳng qua là nhất thời tư hương tình thiết (nhớ nhà), trong lòng có chút khó chịu thôi ......" Y hơi cúi đầu, trong lòng thoáng qua thời gian vui vẻ khi còn ở Lộ Thương sơn, liền nghĩ tới tình trạng thê thảm hiện giờ, không khỏi dâng lên một nỗi chua xót.
Nghe Lộ Thương nói lời thân tình, Tào Tín cũng yên tâm trút đi tảng đá đang đè nặng trong ngực —— vốn đang cho rằng đại ca ở kinh thành vui vẻ không muốn về, bây giờ nhìn lại chẳng qua là hiểu nhầm mà thôi, chính y còn rất muốn trở về trại nữa là.
"Tam đệ đã ăn cơm chưa?" Phát hiện không khí có chút thích thiết (buồn rầu), Lộ Thương vội vàng đứng dậy, hỏi Tào Tín.
"A ...... Đại ca không cần phiền phức ...... Tiểu đệ có mang theo lương khô đây ......" Tào Tín vội vàng đứng lên, chỉ sợ phiền toái đến đại ca.
"Sao có thể bắt ngươi ăn lương khô chứ. Đi một chút, đại ca mời khách, hai anh em ta đến kinh sư đệ nhất lâu uống một chén ——" Lộ Thương thật hăng hái, nghĩ đến mình tới kinh sư đã hơn hai tháng, thế nhưng vẫn chưa thăm thú hết các nơi, nhân cơ hội này đi chơi một chút cũng để giải tỏa căng thẳng.
Vừa nghe Lộ Thương nói như vậy, Tào Tín liền nở nụ cười có chút quái dị.
Phát hiện Tào Tín thần sắc khác thường, Lộ Thương vội hỏi: "Tam đệ thế nào? Ngươi muốn đi nơi khác ư?"
"Hắc hắc hắc ......" Tào Tín meo meo cười, nói: "Tiểu đệ từ lâu đã nghe tiếng cô nương Đồng Hoa kiều diễm xinh tươi, lần này tới kinh sư ...... hắc hắc hắc ...... thực muốn mở rộng tầm mắt ......"
Nguyên lai là muốn phiêu phiêu kỹ nữ —— Lộ Thương hơi cau mày, huynh đệ của y từ trước đến giờ vốn trọng nữ sắc, còn hao không biết bao nhiêu công sức giúp lão đại cướp áp trại phu nhân về ——
Kết quả ...... cướp cướp cướp! Liền giúp mình đoạt tới một đại ôn thần a.
Thật ra thì bản thân cũng không phải là không thích mỹ nữ, chẳng qua là yêu cầu quá cao mà thôi —— nghĩ đến tam đệ khó được một lần tới kinh đô, bây giờ thực không nỡ lòng làm phật ý hắn, đành thở dài nói: "Vậy liền theo huynh đệ, trước tiên chúng ta tới Đồng Hoa lâu dùng cơm sau đó sẽ đến kỹ viện một phen!"
"Oa! Đại ca ngươi thật hảo!" Tào Tín cười tựa như trẻ con, lao tới ôm chặt Lộ Thương.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, thật lòng, Lộ Thương có chút phấn khích a —— Tĩnh từng sau một lần triền miên, đã cưỡng bách y đáp ứng quá ba điều, mà một trong số đó chính là không được động tới nữ nhân.
Con mẹ nó! Con heo kia là thứ gì kia chứ, ta dựa vào cái gì phải nghe hắn!
Lộ Thương đáy lòng đích làm phản nhân tử lại bắt đầu làm ma , phản khiến cho hắn đối với lần hành động này sinh ra một chút hứng thú .
Ta cũng muốn xem thử một chút, vận khí của ta có phải thật hay không kém như vậy —— ngay cả phiêu một lần kỹ nữ cũng sẽ gặp cái tên biến thái âm hồn không tiêu đó!
Ta —— một chút —— cũng —— không —— tin !
Trong lòng âm thầm gào to, Lộ Thương mang theo Tào Tín hướng Đồng Hoa hội quán thẳng bước.
Nói đến Đồng Hoa hội quán, tại kinh sư phồn hoa hoa này thật không người không biết, không người không hay.
Nơi đây tựa như một trung tâm giải trí, nó không chỉ bao gồm quán ăn, gánh hát, kỹ viện, đoàn ca vũ, phòng tắm, thậm chí còn có cả mấy cuộc so tài thơ phú nữa.
Dĩ nhiên, trong đó nổi tiếng nhất, chính là ba ngàn diễm kỹ nổi tiếng nhất Đồng Hoa—— nghe nói không chỉ có mười hai tiên hoa đầu bảng mỹ mạo tựa tiên tử, mà ngay cả hạ cấp hoa phó cũng rất ưa nhìn.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị về tâm lý, thế nhưng sau khi cùng Tào Tín dùng xong cơm, đứng trước Đồng Hoa mỹ lệ rộng lớn tựa như hoàng cung đại viện, Lộ Thương vẫn không tránh khỏi cảm giác vô cùng kinh hãi.
Nơi này nhất định không phải cái gì kỹ viện, rõ ràng là vương phủ mà —— xem ra truyền thuyết về hội quán lão bản chính là đồng tâm vương quyền nghiêng thiên hạ cũng có căn cứ a.
"Hai vị đại gia, muốn vào Tằng Hoa các a?" Nhìn Lộ Thương cùng Tào Tín quần áo hoa lệ, một người ân cần đi đến hỏi.
Mới vừa lúc dùng cơm, Tào Tín có nói cho Lộ Thương hắn lần này ước chừng mang theo mấy vạn lượng ngân phiếu cho y —— vốn là định để dùng khi cần kíp, ai ngờ Lộ Thương chẳng qua là muốn một chút bạc tiêu hằng ngày mà thôi.
Trong túi có tiền, khẩu khí của Lộ Thương không khỏi cũng lớn hơn.
"Ta muốn mấy hoa tiên cô nương a ......"
Bảo nhi (một cách gọi khác của kỹ nữ) lộ ra vẻ mặt không mấy tin tưởng: "Khách nhân, theo như lời của hoa tiên cô nương, các nàng nói một canh giờ là trăm lượng văn ngân a......."
Lộ Thương ở trong lòng tính toán một chút, nếu gọi hai cô nương qua đêm, cũng nhiều lắm là mười canh giờ mà thôi —— khó có được một lần, tốn hai ngàn văn ngân để khai mở nhãn giới cũng đáng.
"Gọi hai cô nương xinh đẹp tới đây, huynh đệ chúng ta phá lệ một phen!" Lộ Thương lập tức bày ra dáng vẻ của đại hào khách, nhìn thấy trên gương mặt bảo nhi trong phút chốc liền nổi lên hồng quang.
"Oa, Tiểu Lan, Tiểu Cúc —— mau tới dẫn hai vị đại quan nhân vào Hoa Tiên các a ......" Bảo nhi vội kêu lớn, cám giác như có hàng ngàn ánh mắt hâm mộ đang vây quanh mình, Lộ Thương ở nơi này đã hai tháng rốt cục lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng.
Hai người được dẫn đến một đình viện được bố trí vô cùng hoa lệ, Tào Tín hưng phấn đến nỗi ngay cả lời nói ra cũng không rõ lắm: "Đại........đại.......ca, xài nhiều tiền như vậy.......có được không? Thật được không......"
Bị hắn phiền tới nỗi không chịu nổi, Lộ Thương quay đầu lại nói: "An tĩnh một chút! Ít ngân lượng này, có đáng là gì, chờ ta trở về Hàng Châu........hừ hừ......liền lập tức có thể kiếm trở lại!" Trong mắt y kim quang sáng chói, tựa như thấy được cảnh phú thương Giang Nam ở dưới chân mình khóc lóc cầu xin.
Tào Tín còn đang choáng váng, hồi lâu mới cách cách lăng lăng nói: "Đại ca.......ta cảm thấy......ngươi so với trước kia...... hình như......đẹp hơn a..."
Lộ Thương nghe vậy sắc mặt nhất thời trầm xuống, Tào Tín lập tức bị dọa sợ đến không mở nổi miệng, chỉ dám cúi đầu đi theo sau lưng Lộ Thương.
Lộ Thương trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại bị những lời kia chọc đến nổi sóng lớn —— Đẹp? Đẹp!
Mình? Một hắc đạo thủ lĩnh?
Bị thuộc hạ nói những lời này, y cảm thấy thực muốn khóc —— khen mình anh tuấn, là nhân tài hiếm có cho tới bây giờ không phải ít người, thế nhưng lại là đẹp? Từ đó chẳng phải để chỉ nữ nhân hay sao.......
Oa! Nhất định đều là do lỗi của tên biến thái kia a —— Đến tột cùng tại sao ...... mình sau khi ở cùng hắn lại bị nói thành đẹp kia chứ?
Ở đáy lòng cho Tào Tín một cái liếc mắt, Lộ Thương đi theo hai tiểu tư (người hầu) tới một gian phòng được thiết kế đẹp như tiên cung.
"Hai vị khách nhân mời vào, bên trong sẽ có hoa nô tỷ tỷ chiếu ứng." Khom người rất hợp lễ nghi, hai tiểu tư xoay người rời đi.
"Nguyệt Vi tiên tử, Ngọc Dong tiên tử đang cung kính đợi hai vị a." Bên trong bước ra hai mỹ nhân, cung kính mời Lộ Thương Tào Tín đi vào —— xem ra sớm có người đưa tin tới cho các nàng rồi.
Hai người thu lại áo bào, tận lực làm ra tư văn thái độ chậm rãi đi theo mỹ nữ.
Oa! Hoa nô đã kiều diễm như vậy, hoa tiên không biết còn đẹp tới cỡ nào a?
Trong lòng tràn ngập cảm giác mong chờ, Lộ Thương cùng Tào Tín bước vào phòng khách được bầy biện hoa lệ như trong hoàng cung tìm chỗ ngồi xuống, đưa mắt nhìn hướng thang lầu, chờ mỹ nhân xuất hiện.
Hoa nô bưng trà tới, hai người vừa hớp được vài hớp, liền nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu.
Khắp nơi tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, hai vị mỹ nhân đẹp xuất hiện, hoàn (vòng) bội (ngọc bội) đinh đông, vạt áo tung bay, trong mắt hai người tựa như có tiên tử hạ phàm, nhất thời chỉ biết há to miệng quên cả hô hấp......
"Tiểu nữ tên Nguyệt Vi ——"
"Tiểu nữ tên Ngọc Dong ——"
"Tham kiến hai vị công tử ——" Hai vị mỹ nhân thanh âm cũng tựa như hoàng oanh xuất cốc, tuyệt đối có công hiệu khiến đối phương tiêu hồn.
"Mau dậy đi, mau dậy đi!" Tào Tín mừng rỡ đến nỗi vong hình, chỉ biết cười khúc khích, "Hai vị muội muội, mau ngồi bên này, ngồi bên này ...... Ta là Tào Tín , đây là đại ca của ta Lộ Thương ......"
"Tam đệ ......" Lộ Thương nhíu mày một cái —— Nào có giống như hắn đi phiêu kỹ a, một bộ vội vàng muốn chết.
Y ưu nhã đưa tay ra, đối với cô nương vận tử y nói: "Nguyệt Vi, ngươi ngồi bên này."
Nguyệt Vi người cũng như tên —— làn da tuyết trắng, tiễn thủy song đồng (ý chỉ đôi mắt đẹp), gương mặt nhu tình, hợp với một thân tử y thật giống như sắc vi tiên tử dưới ánh trăng lẳng lặng nở rộ, chính là loại hình mà Lộ Thương ưa thích.
Nguyệt Vi đối Lộ Thương ôn nhu cười một tiếng, thẹn thùng mang ngồi vào bên cạnh y.
"Ngọc Dong ......" Chưa kịp để Tào Tín nói xong, Ngọc Dong đã dựa vào ngực của hắn: "Ai u , hai vị công tử trông rất lại a, là lần đầu tiên tới đây?" Khác với vẻ văn tĩnh (văn nhã an tĩnh) của Nguyệt Vi, Ngọc Dong lại hoạt bát hơn rất nhiều.
Tào Tín bị nàng tô từ nhuyễn ngữ một cái, lắp bắp: "Ta cùng đại ca.......là từ Hàng Châu tới, là lần đầu đến kinh sư........."
Lộ Thương cảm nhận được nàng thân thể mềm mại dán chặt ở trên người mình, chóp mũi truyền tới trận trận nhuyễn ngọc ôn hương, cơ hồ cảm động đến muốn khóc —— mấy tháng qua, trong trí nhớ mình chuyện trên giường toàn là ác mộng —— xem ra, hôm nay rốt cục cũng có hy vọng rửa sạch nỗi nhục lần trước.
Lộ Thương thử chạm vào nút buộc hờ hững trước ngực Nguyệt Vi, chỉ thấy nàng trong tay y khẽ run một cái, sau đó liền nhu thuận mặc đối phương muốn làm gì thì làm ......
Ngươc lại Ngọc Dong thấy thế nhanh nhảu mở miệng trêu ghẹo: "Ai nha —— Lộ công tử, ngươi dáng dấp nhất biểu nhân tài, hóa ra lại háo sắc như vậy a?"
Tào Tín ở một bên "hắc hắc" cười hai tiếng, thay Lộ Thương đáp: "Đại ca hai tháng nay một mực ở kinh làm việc, đại khái thật lâu không có gần nữ sắc đi?" Vẻ mặt quan tâm chờ câu khẳng định của đối phương.
"Ân ...... đúng vậy, quả thật là ta đã lâu không có gần 'nữ sắc'..."
Con mẹ nó! Lộ Thương một bên trả lời, một bên thầm nguyền rủa Tào Tín —— cái tên ngốc này, thật là hồ đồ không để đâu cho hết!
Lão tử ta đây hai tháng qua toàn là gần nam sắc đó biết chưa —— nhưng đều do bị ép buộc!
Đáy lòng ân ẩn đau đớn, bàn tay đặt ở trước ngực Nguyệt Vi cũng hơi lỏng ra.
"Kia nếu là thật thì nên để Nguyệt Vi muội muội phục vụ ngài thật tốt nha!" Ngọc Dong ở một bên cười duyên khẽ khàng đứng lên, sau đó liền ném cho Nguyệt Vi một ánh mắt ý bảo "Xem ra ngươi lần này thảm rồi", nói tiếp: "Hai vị đại gia khó có dịp tới một lần, chớ lãng phí xuân tiêu, ta xem thời điểm cũng không sớm..."
Tào Tín trên mặt tràn ngập niềm vui, sắp được cùng giai nhân cộng độ xuân tiêu, hỏi làm sao hắn không hưng phấn cho được?
Lộ Thương cũng muốn thử cảm giác, vội ôm Nguyệt Vi đứng lên, y cười hướng Ngọc Dong nói: "Đa tạ muội muội thành toàn ......"
Đang lúc muốn hỏi Nguyệt Vi khuê phòng của nàng ở đâu, cửa sảnh đột nhiên "phanh" một tiếng, cắt đứt lời nói của y.
Chỉ thấy lão bảo lúc trước đang mặt mày kinh hoàng thất thố đứng ở cửa, thở hổn hển nói: "Nguyệt Vi, Ngọc Dong, các ngươi nhanh đi gọi bọn tỷ muội cùng xuống nghênh đón khách quý ......"
Nguyệt Vi, Ngọc Dong sửng sốt, bận rộn muốn xoay người đi lên trên lầu, lại bị Lộ Thương một tay kéo lại.
Quay đầu sang phía lão bảo, y tức giận quát: "Đây là chuyện gì? Hai vị cô nương này chúng ta đã trả tiền —— còn muốn nghênh khách quý cái nỗi gì?"
"A ...... a ...... hai vị khách quý xin thứ lỗi, Hoa tiên các chúng ta hôm nay không nhận khách bên ngoài nữa —— phiền hai vị hôm khác quay lại, Đồng Hoa quán sẽ chiêu đãi miễn phí." Lão bảo cười cười, hướng Lộ, Tào hai người nói.
Lộ Thương mày kiếm nhíu lại: "Chiêu đãi miễn phí cái rắm! Khách nhân tới lại muốn tùy tiện đuổi đi, làm gì có đạo lý nào như vậy —— muốn xem thường chúng ta sao?" Đưa tay nắm lấy trường kiếm bên hông, y bày ra một bộ không được một lời giải thích hợp lý sẽ liền ra tay đánh người.
Lão bảo cau mày, vừa phất tay để cho hoa nô phía sau lưng đi lên lầu, vừa hướng Lộ Thương nói: "Khách nhân đại khái là từ ngoài đến a? Chúng ta Đồng Hoa quán là quan doanh quán tử, thường có khách nhân từ vương phủ yêu cầu thanh quán tiếp đón ...... Đây đã trở thành quy củ!"
"Cái gì mà quy củ! Ta cũng muốn xem đó là thần thánh phương nào, dám cùng Lộ Thương ta cướp nữ nhân!" Lộ Thương lòng tràn đầy oán khí, đây là trước mặt huynh đệ mình, lại dựa vào y tâm cao khí ngạo làm thế nào có thể chịu được?
Thanh kiếm vừa tháo xuống liền hướng trên bàn vỗ một cái, y mang vẻ mặt "lão tử không đi xem ngươi làm như thế nào".
Lúc này hoa nô đã kêu một đám hoa tiên cô nương xuống, có phòng khách nhân cũng là bất đắc dĩ đi theo xuống lầu, được lão bảo vẻ mặt áy náy tiễn ra ngoài, thế nhưng tuyệt không có ai bảy tỏ vẻ bất mãn hay gì hết.
Lộ Thương trong bụng nghĩ cũng có chút kỳ quái —— những nam nhân này sao lại không có một chút khí phách, lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy?
Lão bảo nhìn Lộ Thương dáng vẻ sống chết vẫn không chịu đi, gương mặt biểu lộ thái độ khó chịu, phất phất tay, ý bảo thủ hạ sau lưng động tay đem Lộ Thương bọn họ lôi ra ngoài —— nhưng chỉ bằng hai ba người làm sao có thể là đối thủ của Lộ Thương, mấy cái liền bị đánh ngã ra đất.
Lộ Thương gác chân ngồi xuống mép bàn, thấy chung quanh các mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên đang rối rít đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, tận đáy lòng anh hùng khí thế từ lâu đã mất lại cuồn cuộn dâng trào —— cứng rắn kéo Nguyệt Vi ngồi lên đùi của mình, y cảm thấy đắc ý như vớ được vàng.
"Khách quan, vị quý nhân này ngươi thật sự là không thể đắc tội, vẫn là nên nhanh một chút rời đi a, chúng ta cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi ......" Nhìn thấy Lộ Thương rất có khả năng sẽ chết, lão bảo cũng chỉ hảo bất đắc dĩ cầu khẩn.
Lộ Thương lắc đầu một cái: "Hắc...... ta cũng không tin —— hắn có ba đầu sáu tay a!"
"Khách nhân ......" Lão bảo còn muốn nói thêm vài câu nữa, liền bị một cái thanh âm từ sau lưng quát bảo ngưng lại: "Liễu mụ mụ, các cô nương đều hảo sao?"
Lên tiếng là một trung niên nam tử, hắn mặc một thân đại hồng cẩm bào, sau lưng còn có một đám người hầu ăn vận giống nhau.
Hắn khóe mắt một liếc một cái, liền thấy được hai người đang ngồi ở trong sảnh là Lộ Thương và Tào Tín, nhíu mày một cái, hắn đối với lão bảo hỏi: "Hai người này xảy ra chuyện gì?"
"Ai, Ngô ca, hai vị khách này không ai chịu nghe ta, cứng rắn không chịu đi ......"
Nam nhân được gọi là Ngô ca vừa nghe liền nhíu mày, phất phất tay, ý bảo người hầu sau lưng tiến lên: "Đem hai người bọn họ lôi ra cho ta ——"
Lộ Thương làm gì chịu để yên, vừa rút kiếm ra khỏi vỏ liền cùng đám người kia tỷ thí, nhất thời đao qua kiếm lại, khó phân cao thấp.
Thời điểm quyết đấu đang vào lúc cao trào, chỉ nghe ở cửa có tiếng quát to: "Dừng tay ——"
Một nam tử vận bạch sam cùng một nhóm nam thị diện mục thanh tú tiến vào đại sảnh, vừa kêu "dừng tay" lập tức đại thị vệ vội vã lui về phía sau hắn.
Ngô ca cùng đám người hầu vội vã thu dọn binh khí, lui sang một bên ——
"Tham kiến Tĩnh công tử ——" tất cả mọi người cùng quỳ xuống, Lộ Thương bị chữ kia khiến cho sợ hết hồn, gấp gáp hướng nam nhân kia nhìn một cái.
Mẹ ơi ——
Lúc chạm đến cặp mỹ mâu quen thuộc kia, Lộ Thương chỉ cảm thấy trong đầu "ông" một tiếng, kiếm trong tay cũng khi lang rơi xuống mặt đất.
Thanh niên một thân quý khí kia tuyệt đối không thể là ai khác, hắn chính là ngọn nguồn cho mọi xui xẻo của hai tháng qua —— Tĩnh.
Tĩnh cũng nhận ra Lộ Thương, một nụ cười quỷ dị liền leo lên khóe miệng của hắn: " —— Là Thương đệ sao?"
Lộ Thương chỉ cảm thấy cả người thoáng rùng mình, một câu nói cũng không ra ——
Một bên Tào Tín xán lại gần: "Đại ca , ngươi biết hắn sao?"
"A ...... a ...... cũng coi như là biết ——" Cảm giác Tĩnh hướng mình đi tới, Lộ Thương không tự chủ được muốn lui vài bước, lại bị cái ghế phía sau ngăn trở, mặc Tĩnh tùy ý đẩy, liền ngã ngồi ở trên ghế.
"A, thì ra vị khách nhân này là người quen của Tĩnh công tử? Ai nha nha, thế nào lại không nói sớm ......" Lão bảo vội đổi lấy nụ cười nịnh hót, đến gần hai người, "Thật ra thì lúc trước vừa nhìn thấy công tử ta đã cảm thấy không phải là tục nhân, mới đặc biệt sắp xếp vị cô nương tốt nhất chỗ này là Nguyệt Vi phục vụ ......"
Lộ Thương bị thái độ đại biến của nàng làm cho dở khóc dở cười, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Tĩnh nhìn chằm chằm, y ngay cả một câu cũng không nói được.
Trời sinh Tào Tín không biết nhạy cảm là gì, liền ở một bên tham gia náo nhiệt: "Đại ca, ngươi khi nào lại quen được một nhân vật quan trọng như vậy, mau giới thiệu cho tiểu đệ một chút ......"
Thầm nguyền rủa Tào Tín ngu xuẩn, Lộ Thương lắp ba lắp bắp mở miệng: "Cái này ...... đây là ta ở kinh thành làm quen ......" Chợt nhớ mình căn bản không biết Tĩnh họ gì, y liền đưa ánh mắt cầu viện sang phía đối phương.
Tĩnh cười như cũ làm người ta hoa mắt: "Bỉ họ Viên ......"
"Viên công tử, ngưỡng mộ đã lâu!" Tào Tín vội vàng ôm quyền hành lễ, Tĩnh cũng gật đầu một cái, chuyển sang lão bảo: "Vị huynh đệ của ta đã làm gì? Tại sao lại cùng Ngô thị vệ bọn họ đánh nhau?"
Lão bảo một thân mồ hôi —— đắc tội bằng hữu của Tĩnh nàng kham không nổi: "Hiểu lầm hiểu lầm ...... Tĩnh công tử tới, chúng ta theo lệ thanh tràng, vị công tử này sống chết không chịu đi, liền cùng Ngô đại thị vệ có chút tranh chấp ...... Bấy giờ không biết là bằng hữu của Tĩnh công tử."
"Nga? Thì ra là Thương đệ tới phiêu kỹ sao?" Tĩnh không giận ngược lại còn nở nụ cười, vẻ mặt kia nhìn ở trong mắt Lộ Thương thì so với việc chĩa một mũi kiếm vào cổ còn đáng sợ hơn.
"A ...... a ......" Lộ Thương bây giờ không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể lung tung đáp.
"Đại ca, nơi này thực lạnh a, ngươi thế nào đầu lại đầy mồ hôi?" Tào Tín lại không thức thời nói lên mấy lời đó, Lộ Thương liền ngay cả khí lực nguyền rủa hắn cũng không còn.
Y đã không chỉ một lần lĩnh giáo qua thủ đoạn kinh khủng của Tĩnh —— một kẻ vốn không sợ trời không sợ đất trước mặt Tính lần đầu tiên mới biết thực sự sợ một người.
Tĩnh vừa nghe liền cười, quay đầu hướng đám tùy tùng sau lưng ra lệnh: "Lộ công tử là bằng hữu của ta, các ngươi đều ra bên ngoài đợi lệnh!"
Sau khi nhìn Ngô đại thị vệ cùng tùy tùng đi ra ngoài, hắn lại chuyển sang lão bảo: "Hôm nay liền giữ lại 12 hoa tiên phục vụ đi, ngươi cũng đi trước nghỉ ngơi tốt lắm."
Lão bảo vừa rời đi, 12 hoa tiên liền đi lên, đứng thành một nhóm nhất tề hành lễ: "Tĩnh công tử vạn phúc ——"
"Đứng lên" Tĩnh hào sảng phất phất tay, tiện tay kéo Nguyệt Vi vào trong ngực: "Tiểu Vi, ngươi hình như là có điểm đẹp lên?"
"Tĩnh công tử quá khen ——" Nguyệt Vi mềm mại tựa như thu thủy, dựa vào ngực Tĩnh.
Tĩnh lại giả bộ lơ đãng đem Lộ Thương kéo đến bên cạnh mình, đối với những hoa tiên khác nói: "Các vị mỹ nhân cũng ngồi đi!"
Lại tiện tay điểm hai cô gái: "Các ngươi phục vụ bằng hữu của Lộ công tử ——"
Được hai mỹ nữ áp sát, lại ôn ngôn nhuyễn ngọc nói đôi câu, Tào Tín ngay cả xương cũng muốn tô, nơi nào còn lưu ý đến Lộ Thương bị Tĩnh nắm chặt thần sắc có bao nhiêu khác thường.
Lộ Thương nhìn Nguyệt Vi được Tĩnh giữ trong ngực cười như gió xuân rực rỡ, đáy lòng liền không nói ra được tư vị gì —— quả nhiên chỉ bằng khuôn mặt của hắn ở giữa đám nữ nhân cũng rất được yêu thích a ......
Vậy tạo sao còn muốn trêu chọc lão tử nga!!!
Lộ Thương giữa lúc đang mải suy nghĩ, lại chợt cảm thấy một bàn tay đang kéo xuống nho sam của mình, sau đó leo lên bắp đùi.
Y trợn mắt nhìn về phía Tĩnh, lại thấy hắn đang một bộ không lo lắng —— ôm Nguyệt Vi, hai người thành thực cười nói, ai cũng không nhìn ra tay phải của hắn đang ở dưới bàn làm cái gì.
Bàn tay linh hoạt kia nhẹ nhàng lướt qua thắt lưng, nhanh chóng chạm đến khu vực nhạy cảm của Lộ Thương, mặt y dần dần đỏ lên, vội vàng giữ chặt bàn tay đang lung tung hoạt động.
Tĩnh lại không chịu dễ dàng bỏ qua cho đối phương, nghiêng đầu, hắn thái độ ung dung, khí định thần nhàn nói: "Thương đệ a, sao phải hôm nay lại hăng hái như vậy, đến tận Đông Hoa quán để vui vẻ a?"
Lộ Thương đang chuyên tâm giữ lấy bàn tay hạ lưu lại có khí lực vô cùng lớn của Tĩnh, không hề đề phòng bị hắn hỏi một câu như vậy, liền ấp úng nửa ngày, vừa định mở miệng, Tào Tín đã vội vã cướp lời: "Là do ta hôm nay đến kinh sư thăm đại ca, cầu đại ca dẫn ta đi khai mở nhãn giới."
Lộ Thương vừa nghe mà trong lòng như lửa đốt, nếu như Tĩnh trút giận lên Tào Tín thì mình thật sự là gây tội nghiệt sâu nặng a, vội nói: "Đâu phải đâu phải, là tự ta tới, không liên quan đến Tam đệ......" vội vàng đưa ánh mắt liếc Tĩnh, lại gặp đúng lúc đối phương đang nhìn mình —— trong lòng chợt lạnh, ánh mắt Tĩnh một mảnh bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì —— nhưng Lộ Thương chính là sợ nhất biểu lộ này của hắn, hoàn toàn đoán không ra Tĩnh đang suy nghĩ ý tưởng kinh khủng gì trong đầu.
"Ngươi cùng Tam đệ tình cảm không tệ lắm a, còn cùng nhau tới phiêu nữ nhân —— thật biết cách hưởng thụ." Tĩnh nhàn nhạt nói, Lộ Thương lại chỉ cảm thấy lông gáy toàn bộ dựng lên.
Tào Tín vẫn không biết thức thời đáp: "Đúng vậy đúng vậy, ta cùng đại ca luôn rất thân cận, ở trên núi ...... [ho khan một cái], ở Hàng thành hai bọn ta đã cùng nhau đi phiêu rất nhiều kỹ quán a."
Lộ Thương ở trong lòng thầm mắng Tào Tín không biết phong thủy, lại thấy Tĩnh mặt càng phát ra âm trầm.
Hắn đột ngột rút bàn tay đang làm loạn ra, thẳng người đứng lên: "Thời gian không còn sớm, xuân tiêu không nên lãng phí. Ngọc Dong, U Lan, còn ngươi nữa, ngươi ......" tiện tay điểm bốn hoa tiên, " Các ngươi tối nay liền phục vụ thật tốt Tào công tử cho ta ......"
Lộ Thương rõ ràng thấy Tĩnh ngầm ra hiệu cho Ngọc Dong, mà Ngọc Dong liền gật đầu cười, trong lòng nhất thời hiểu bọn họ đang định chỉnh Tào Tín, vội vàng muốn mở miệng, thằng ngốc Tào Tín kia đã một bên kinh hỉ một bên thí điên thí điên tạ ơn: "...... A ...... a ...... Tiểu tử vô phúc, tiêu thụ không nổi nhiều mỹ nữ như vậy ...... Viên công tử thật quá khách khí rồi......"
Tĩnh vẻ mặt không thoải mái, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lời: "Bằng hữu của Thương đệ làm sao không chiêu đãi thật tốt cho được —— Ngọc Dong, còn không mau đưa Tào công tử đến hậu viện nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Ngọc Dong vén áo thi lễ, liền cười duyên tới kéo Tào Tín: "Tào công tử, Tĩnh công tử có một phen ý tốt, ngươi sao lại từ chối, mau theo ta cùng nhau tìm hoan nha, chớ làm trễ nải chuyện tốt của Tĩnh công tử và Lộ công tử......"
"Cái gì ......" Lộ Thương mặt nhất thời đỏ bừng, vừa định đứng lên, lại bị Tĩnh một thanh đè lại.
"A, thật xin lỗi thật xin lỗi, ta nói sai, là chuyện tốt của Tĩnh công tử, Lộ công tử cùng chư vị tỷ muội." Ngọc Dong vội vàng cải chính mình khẩu ngộ, trong bụng lại có điểm buồn bực Lộ Thương phản ứng quá độ.
Sau khi Tào Tín bị kéo đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn sót lại Tĩnh, Lộ Thương cùng với hoa tiên các cô nương ăn mặc như dao trì tiên tử.
Lộ Thương có chút chịu không nổi cái loại không khí mờ ám này, đợi nửa ngày thấy Tĩnh không có ý tứ muốn nói chuyện, y chiến chiến căng căng đứng lên: "Ta ...... ta ...... đi trước ......"
"Ngươi ngồi xuống cho ta!" Tĩnh lớn giọng, một thanh đem y đánh ngã xuống ghế.
"Thúy Quyên, đem Hoa Nguyệt Sương dọn dẹp một chút, ta hôm nay sẽ ngủ ở đó —— còn có các ngươi, cũng giúp một tay đi thu thập." Điểm ba bốn cô nương, Tĩnh nhìn các nàng nhu thuận lên lầu, chợt dùng một chút lực đem Lộ Thương vẻ mặt trắng bệch bế lên.
"Làm cái gì ...... không muốn! Không muốn!" Lộ Thương sợ hãi kêu lên, hai chân bị vững vàng ôm lấy, y không thể làm gì hơn là liều mạng đánh lên lưng Tĩnh.
"Không nghĩ Tĩnh công tử cũng có thú vui này nha......" Nguyệt Vi chợt ở phía sau hai người che miệng mà cười, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Lộ Thương.
Lộ Thương lại bị hắn ở trước mặt cô gái mình thích vũ nhục, nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, ánh mắt vừa chạm chủy thủ (dao găm) bên hông Tĩnh, chỉ cảm thấy một luồng trọc khí xông thẳng lên ót, không làm cách nào nuốt trôi được, liền đưa tay rút thanh chủy thủ ra.
"Tĩnh công tử cẩn thận!" Nguyệt Vi thấy vậy la thất thanh.
Tĩnh nghe tiếng vội vàng bắt lấy tay Lộ Thương —— Lộ Thương hạ thủ cực nhanh, Tĩnh tuy miễn cưỡng tránh khỏi một nhát trí mạng, nhưng vẫn bị đối phương một đao xẹt qua cánh tay, máu tươi lập tức trào ra.
"Không được tới đây." Lộ Thương nhảy về phía sau, nhìn mặt mũi tức giận cùng bộ dáng trực tiến đến của Tĩnh, sợ hãi lúc trước bất giác tràn ngập, y đột nhiên trở tay đưa chủy thủ lên cổ của mình, giọng nói tràn đầy thê lương cùng tuyệt vọng: "Không được tới đây, ngươi tiến lên một bước ta liền hoa đoạn cảnh mạch (cắt mạnh máu ở cổ)!"
Hai người ánh mắt như gà chọi nhìn đối phương chằm chằm, Lộ Thương lảo đảo lui về phía sau, vừa chạm tới cửa liền xoay người nhảy một cái lên phòng lương.
"Xem ngươi trốn nơi nào." Tĩnh che cánh tay trái chảy máu, cầm trường kiếm trên bàn lên, tức giận phi thân đuổi theo.
Lộ Thương trong đầu trống rỗng, chỉ biết không ngừng đề khí phi thân đi, nhĩ tế lại rõ ràng nghe được tiếng tay áo xé gió của Tĩnh ngày càng gần, y không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Thế nhưng tài nghệ không bằng người ——
Sau hai dặm đường, Lộ Thương rốt cục bị Tĩnh đuổi kịp.
Không qua mấy chiêu, Lộ Thương chủy thủ trong tay liền bị đoạt đi, người cũng bị đè ở trên đất, không thể động đậy.
"Từ nhỏ đến lớn, không ai dám thương tổn ta, ngươi thật đúng là cẩu đảm!" Tĩnh cơ hồ là cắn răng cắn lợi nắm gò má của Lộ Thương, hung tợn nói.
"Giết ta đi, ngươi giết ta —— đừng hành hạ ta nữa ......" Lộ Thương không chịu nổi loại cảm giác khuất nhục này, liền kêu lên.
Tĩnh cũng không để ý đến y: "Ngươi làm bị thương ta, lại muốn chết một cách nhanh chóng —— thiên hạ nào có chuyện đơn giản như vậy."
Cảm giác Tĩnh bắt đầu kéo xé xiêm áo trên người mình, Lộ Thương mất khống chế điên cuồng hét lên: "Dừng tay! Dừng tay! Ngươi điên rồi! Biến thái! Ngươi đi chết đi —— đi chết đi —— thao mẹ ngươi ——"
Y cơ hồ đem tất cả những lời lẽ thô tục mình biết mà chửi ầm lên, vẫn không ngăn cản được sự điên cuồng của Tĩnh, qua một đoạn thời gian y ở nơi này chỉ nhìn thấy được ánh trăng trải dài trên thân thể không một mảnh vải của mình, sau đó liền bị Tĩnh đặt dưới thân.
Lộ Thương vẫn nhọn thanh chửi mắng, Tĩnh gắt gao nắm chặt cổ tay y, hoàn toàn không có bất kỳ tiền hí hay nhuận hoạt nào, cứ như vậy hạ hết sức đem hung khí của mình một tấc lại một tấc tiến vào thân thể của đối phương.
Lộ Thương đau đến cơ hồ ngay cả hồn phách cũng muốn thoát ra, lúc bắt đầu y còn run giọng tức giận chửi mắng. Nhưng đến khi Tĩnh đâm vào cơ thể bản thân, Lộ Thương đến nói cũng không nổi nữa, trong không khí chỉ còn dư lại thanh âm khàn khàn thô suyễn, mồ hôi giống như nước chảy ướt đầm trán y.
Tĩnh cũng bị tức giận chi phối, hoàn toàn không thấy biểu lộ thống khổ đến vặn vẹo của Lộ Thương, chỉ để ý dùng sức tiến vào, truy tìm thứ tâm tình cao triều bởi vì kịch liệt mà trở nên mê người.
Hậu đình Lộ Thương đã hoàn toàn bị nứt ra, máu tươi dọc theo bắp đùi một đường lưu trên đất, nhưng Tĩnh vẫn không chịu bỏ qua cho y, dùng sức đâm vào, cố gắng chạm đến chỗ sâu nhất trong thân thể Lộ Thương, cho dù là bản thân cũng chưa từng đụng qua.
Lộ Thương tại nơi này ở trong quá trình ân ái kinh khủng không ngừng tái diễn đau tới ngất xỉu lại bị kịch liệt làm cho thức tỉnh, đợi đến thời điểm Tĩnh rốt cục đạt tới cao trào trong cơ thể y mà bắn ra nhiệt tình, Lộ Thương thần chí đã hoàn toàn không rõ.
"Xem ngươi lần sau còn dám giấu ta đi phiêu nữ nhân nữa hay không ——" Tĩnh hung hăng lược hạ lời nói, chợt đem hạ thể rút khỏi thân thể tràn đầy thương tích của đối phương.
Máu tươi nhất thời như suối tràn ra khỏi mật sở nho nhỏ kia —— Tĩnh sau đó cởi xuống áo khoác, bọc lại một thân co rúm của Lộ Thương rồi từ trên đất bế lên.
Thấy Tĩnh ôm Lộ Thương sắc mặt còn trắng hơn cả người chết trở lại, một đám danh kỹ cũng thức thời rối rít né tránh.
"Theo ta đến Hoa Nguyệt Sương." Sắc mặt đằng đằng sát khí của Tĩnh những nữ nhân này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, mọi người cũng sợ lộ ra biểu tình, chỉ dám thận trọng đi theo sau lưng Tĩnh.
Hoa Nguyệt Sương là gian phòng tinh xảo nhất của Đồng Hoa quán, chỉ dành mỗi khi Tĩnh tới mới mở ra. Nơi đây dùng cẩm đoạn cùng gỗ trầm hương ngàn năm lấy từ Đông hải để chế tác gia cụ, vì Tĩnh và tám mỹ nữ bước vào nên trở nên có chút chật chội.
"Các ngươi ở bên cạnh phục vụ." Tĩnh chỉ chỉ mép giường nói, chúng nữ nhân thấy hắn sắc mặt bất thiện, cũng chiến chiến căng căng quỳ xuống hai bên mép giường.
Tĩnh cũng không để ý vẻ mặt hoảng sợ của các nàng, chỉ đem Lộ Thương trong ngực ném lên giữa giường lớn.
Xiêm áo khoác bên ngoài Lộ Thương lập tức hư thoát, lộ ra bên trong khắp nơi là vết thương, dấu răng cùng máu bầm —— mặc dù cách một tầng sa trướng màu xanh mỏng manh, dấu vết hoan ái trải rộng trước ngực và bụng vẫn khiến cho bọn nữ tử dày dặn kinh ngiệm tình trường hít một hơi khí lạnh.
"Đem vạt áo của ngươi cho ta." Đưa tay hướng một cô nương mặc xiêm áo màu hồng, nữ tử kia vội vàng cởi xuống vạt áo đưa cho hắn, Tĩnh nhanh chóng đem cánh tay của Lộ Thương hướng phía sau kéo lên, hung hăng buộc lại.
Lộ Thương rốt cục chậm rãi tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ chạm đến đám nữ tử đang quỳ nơi mép giường tối om, y tuy cũng đoán trước được Tĩnh sẽ làm những chuyện hết sức biến thái, thế những vẫn bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hết hồn.
"Ngươi ...... Ngươi muốn trước mặt bọn họ......" Lộ Thương ngay cả khí lực để nói một câu hoàn chỉnh cũng không có, chỉ có thể từ nơi cổ họng nặn ra thanh âm, búi tóc sớm bị kéo tuột biến thành tán loạn trải trên cẩm đoạn, khiến cho vẻ mặt tái nhợt của y nhìn qua cũng có mấy phần tình sắc.
"Ân, ta muốn cho các nàng xem một chút ngươi đê tiện như thế nào, để cho ngươi cả đời này cũng không dám gặp bất kỳ kỹ nữ nào nữa." Tĩnh lạnh lùng cười, "thuận tiện cũng đem huynh đệ của ngươi gọi tới, cùng nhau xem một chút phong tư trên giường của ngươi......"
"Ngươi ...... ngươi dám —— ngươi mà làm như vậy ta tuyệt đối...... tuyệt đối sẽ cắn lưỡi tự vẫn tại chỗ ——" Lộ Thương thanh âm run rẩy, vô lực khắc chế ánh mắt rưng rưng tất cả đều chứng tỏ nếu Tĩnh thật dám làm như thế y sẽ tuyệt đối tại chỗ thực hiện lời thề của mình.
Tĩnh nâng khóe miệng khẽ cười: Món đồ chơi này hắn căn bản còn chưa chơi đủ, đương nhiên không muốn cứ như vậy mà kết thúc —— hắn cũng chỉ là muốn dọa một chút Lộ Thương mà thôi, cũng không thật tâm để cho Tào Tín nhìn thấy thân thể của Lộ Thương.
Tĩnh dùng sức tách hai chân Lộ Thương đến mức không thể rộng hơn được nữa, hậu đình của y dưới ánh đèn chẳng chút nghi ngờ đã không thể khép kín lại như trước.
Đám nữ từ quỳ bên cạnh ngay đến thở cũng không dám thở mạnh, các nàng chưa từng nhìn thấy một Tĩnh đáng sợ như vậy, số ít đã mắc cỡ chỉ biết cúi đầu thật thấp.
Tĩnh dùng sức nắm lấy nhục trụ đang uể oải, tay chợt buộc chặt, Lộ Thương nhất thời hét thảm một tiếng —— chỉ cảm thấy móng tay bén nhọn của đối phương thật sâu cắm vào phần thân thể nhu nhược nhất của mình, trong lúc thần chí mơ hồ vẫn còn nghe được thanh âm quý khí của Tĩnh: "Ngươi —— là đồ của ta!"
Từ mép giường nhấc lên một chiếc hộp có khắc thúy quyên (chim tìm vịt xanh*), hắn rút ra một tế bổng (đại khái ở đây là một vật dài nhỏ và nhọn) ước chừng hai phân chiều rộng, cứ như vậy đâm thẳng vào giữa phân thân hẹp nhỏ của Lộ Thương.
Lộ Thương nhất thời điên cuồng la hét, thanh âm thê lương đến nỗi nghe thấy đều muốn bịt chặt tai —— nhưng Tĩnh vốn là kẻ tâm cứng như sắt vẫn tiếp tục đem khí cụ kia trực tiếp đẩy vào, thân thể Lộ Thương vô lực ở trên giường giãy dụa lăn lộn, lộ ra thống khổ vô cùng.
"Từ từ hưởng thụ đi, để cho ngươi biết nếu chọc giận ta sẽ có kết quả như thế nào." Tĩnh nhẹ nắm phân thân vừa bị cắm dị vật của Lộ Thương, lại dùng lực lần nữa tiến vào thân thể của đối phương.
Phía sau đã bị ma sát đến chết lặng, thế nhưng phía trước lại đau đớn đến tê liệt, Lộ Thương mỗi lần Tĩnh đĩnh nhập toàn thân lại kịch liệt run rẩy, mồ hôi thấm ướt tấm đệm dệt bằng tơ bên dưới, hơn nữa lại có nhiều người xung quanh chứng kiến khiến bản thân vô cùng nhục nhã, y giờ khắc này chỉ muốn thực sự chết đi.
Kỹ nữ vốn kiến thức rộng rãi cũng đều mang vẻ mặt kinh hãi tột độ khi chứng kiến một màn này, không có dũng khí ngẩng đầu nhìn biểu lộ so với quỷ còn thê lương gấp trăm lần của Lộ Thương.
Hai canh giờ vừa qua là địa ngục mà cả đời Lộ Thương cũng không thể quên được —— Tĩnh sử dụng tất cả dâm cụ cùng phản cụ của Đồng Hoa quán để hành hạ mình —— trong quá trình đó y vô số lần tưởng như tắt thở, trên giường toàn bộ rơi đầy máu của Lộ Thương cùng thể dịch của hai người, cũng bắn lên đầy người y.
Qua nửa đêm một khắc ——
Khi Lộ Thương từ trên giường lớn tỉnh lại, hoa tiên ở cửa đã tản đi hết, Tĩnh đang yên lặng ngồi bên người nhìn mình, Lộ Thương chỉ cảm thấy cả người không thể di động, đành phải giật giật bắp thịt trên mặt ——
Bên tai rõ ràng nghe được tuyên ngôn kinh khủng phá hủy toàn bộ tương lai của mình từ Tĩnh:
"Ta muốn ngươi —— ngươi nhất định phải ở lại kinh sư bên cạnh ta, cho đến khi ta cảm thấy chán ghét —— nếu không ta sẽ san bằng Lộ Thương sơn, quyết không lưu lại dù chỉ một cọng cỏ."
Một giọt lệ không bị khống chế trượt xuống vành tai Lộ Thương ——
Cuộc đời của y, đã chỉ định bị hủy diệt trong bàn tay nam nhân này.
-------------------------------------
Trầm Ngư Lạc Nhạn:
https://tramngulacnhan.wordpress.com/2013/03/31/dam-my-hoa-hoa-du-long-de-tu-chuong-p-1/#more-1830
https://tramngulacnhan.wordpress.com/2014/02/07/dam-my-hoa-hoa-du-long-de-tu-chuong-p-2/#more-1917
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro