Chương 9: Thông Gia Gặp Nhau
Trưởng bối Nhạc gia, Tôn gia, Tiêu gia cũng không phải không thương lượng gì liền gọi qua. Ba vị phu nhân bàn bạc trước hết để Nhạc phu nhân gọi điện thăm dò thái độ của Yến Phi, nếu Yến Phi bằng lòng gặp bọn họ, bọn họ lập tức xuất phát. Trong ba đứa nhỏ, Nhạc Thiệu là lão đại, vì vậy trong ba nhà cũng lấy Nhạc gia cầm đầu, chỉ cần là sự tình liên quan đến ba đứa nhỏ, bọn họ cũng quen nếp để cho Nhạc gia trước tiên ra mặt. Cuộc điện thoại của Nhạc phu nhân đạt được mục đích, lập tức nói cho Tôn phu nhân cùng Tiêu phu nhân biết, hai người cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho Yến Phi. Bên này vừa buông xuống điện thoại, ba vị phu nhân trước hết xuất phát, ba vị nam nhân khác chờ sau khi kết thúc công tác mới có thể tới đây.
Điền Vãn Hương lôi các loại hoa quả trong nhà ra tẩy rửa, đem một bộ phận bày lên trên bàn trà, còn bổ dưa hấu. Bà dựa theo thói quen ăn dưa hấu của 'danh gia vọng tộc' đem phần ruột cắt thành những miếng nhỏ đặt trong đĩa, sau đó để vào tủ lạnh, chờ 'thông gia' tới vừa lúc có thể thưởng thức. Yến Phi một bên cùng cha mẹ chuẩn bị cơm tối, một bên cùng cha mẹ nói chuyện phiếm, cố gắng làm dịu bớt khẩn trương của bọn họ. Bất quá hiệu quả không rõ ràng. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương ở một phương diện nào đó rất tự ti, tự ti bản thân không có năng lực, sợ chính mình làm liên lụy con trai. Mặc dù vẫn không rõ ràng tình huống cụ thể của gia đình ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, nhưng ba người biểu hiện ra thực lực cũng đủ khiến cho bọn họ tự ti. Loại tự ti này không chỉ bắt nguồn từ tự thân nghèo khổ, còn bởi vì trong vài thập niên, người ngoài đối với bọn họ kỳ thị cùng uy hiếp.
Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương lo lắng không yên khiến cho Yến Phi vô cùng đau lòng, đồng thời lại phá lệ cảm động. Bởi vì hai người thấp thỏm bởi vì lo lắng cho hắn, bởi vì yêu thương hắn. Một đời trước, 'Chung Phong' chưa từng lĩnh hội yêu thương chân chính của cha mẹ đối với con cái, một đời này, 'Yến Phi' chiếm được. Nếu không thể làm dịu bớt khẩn trương, vậy dứt khoát mặc kệ. Hắn tin tưởng thời gian dài qua đi, cha mẹ sẽ buông xuống tâm tình căng thẳng kia.
Qua gần 40 phút, chuông cửa màn hình vang lên. Yến Tam Ngưu nhanh chóng lau tay đi ra mở cửa, đi được hai bước, ông lại dừng lại, quay đầu nhìn con trai, sau đó lại cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc trên người, e sợ không thích hợp. Yến Phi lau sạch sẽ hai tay nói: "Cha, để con đi mở cửa, người cùng mẹ pha trà."
"A a, được."
Yến Tam Ngưu khẩn trương đến mức biểu tình có chút cứng ngắc. Yến Phi vỗ vỗ cha mẹ, đi ra mở cửa. Người tới tựa hồ cũng biết trong biệt thự không có mấy người, Yến Phi hành động cũng không được nhanh, ấn chuông hai tiếng xong ngoài cửa liền im ắng không động tĩnh. Yến Phi cước bộ như thường đi tới bên cửa, mở ra nắp microphone, từ trong màn hình nhỏ nhìn thấy người tới quả nhiên là ba vị phu nhân, hắn ấn xuống nút mở cổng . Chờ ba vị phu nhân tiến vào biệt thự, Yến Phi đi ra nghênh đón, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cũng đi theo.
Để tài xế lái xe về trước, Nhạc phu nhân, Tôn phu nhân cùng Tiêu phu nhân mỉm cười đi tới, Yến Phi lôi kéo cha mẹ bước lên đón tiếp. Nhìn thấy ba vị 'quý phu nhân' đều mang theo tươi cười thiện ý, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương khẩn trương giảm bớt một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.
"Dì." Yến Phi mở đầu hô lên.
Ba vị phu nhân đối với Yến Phi nở nụ cười thật sâu, đồng thời hướng Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu vươn tay, trước hết giới thiệu: "Xin chào, chúng tôi là mẹ của Nhạc Thiệu, Kính Trì, Tiêu Tiếu."
"Xin chào, xin chào." Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nhanh chóng bắt tay. Chờ song phương buông tay ra, Yến Phi đưa bọn họ vào nhà, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương hỗ trợ ba vị phu nhân xách những chiếc túi lớn trong tay. Ba vị phu nhân đem vài chiếc túi giao cho Yến Tam Ngưu, nhưng không nhờ vả Điền Vãn Hương, bọn họ nhìn ra Điền Vãn Hương đi đứng không tiện. Bất quá, bọn họ cũng không đưa cho Yến Phi, Yến Phi hiện tại chính là đối tượng trọng điểm được bảo hộ.
Tươi cười cùng ngữ khí thân thiết của ba vị phu nhân làm cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương bất an lại tiêu trừ một chút. Chẳng qua Yến Tam Ngưu đáy lòng có chút nghi hoặc, ông như thế nào lại cảm thấy Nhạc phu nhân cùng Tôn phu nhân có chút quen mắt a, giống như từng trông thấy ở nơi nào đó. Yến Phi tiếp đón ba vị phu nhân ngồi xuống, nước trà đã pha xong, hắn bảo cha mẹ ngồi xuống bên cạnh mình. Tôn phu nhân dẫn đầu mở miệng nói: "Mấy người chú của con sẽ qua đây muộn một chút." Tiếp đó, từ trong ba chiếc túi lớn mà bản thân mang tới lấy ra hai hộp bánh ngọt, "Trời nóng, bánh ngọt không để được lâu, ăn hết thì dì lại mua nữa cho con."
"Cảm ơn dì." Yến Phi lúc này liền mở ra hộp bánh ngọt. Trong lòng tê dại, trong hộp là mấy món bánh ngọt 'Chung Phong' rất thích ăn, Lưu a di đều nhớ rõ. Cầm lấy một miếng bánh, Yến Phi cắn một ngụm, sờ sờ phần bụng đã có chút nổi lên, cũng không kiêng dè nói: "Từ lúc có hai con heo con này, độ tham ăn của con tăng lên gấp mười lần."
"Ha ha..." Những lời này rước lấy tiếng cười của ba vị phu nhân. Bọn họ từng lo lắng Yến Phi không thể tiếp nhận tồn tại của đứa nhỏ, nhìn Yến Phi dáng điệu thoải mái như vậy, ba vị phu nhân đối với đứa cháu chưa ra đời càng thêm trông mong chờ đợi.
Nhạc phu nhân cùng Tiêu phu nhân cũng đem những thứ bản thân mua cho Yến Phi lấy ra, bọn họ còn mang theo lễ vật để tặng Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương. Yến Tam Ngưu chính là một chai rượu nho của Pháp, Điền Vãn Hương chính là một bộ sản phẩm chăm sóc da của nhãn hiệu cao cấp đắt tiền nước ngoài. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương không dám nhận, vội vàng đẩy trở về, nhưng không ngăn cản được nhiệt tình của ba vị phu nhân, hơn nữa Yến Phi ở một bên khuyên bảo, hai vợ chồng vô cùng bất an nhận quà. Trừ bỏ hai lễ vật này, những thứ được ba vị phu nhân mang tới đây toàn bộ đều thuộc về Yến Phi. Có ăn được, có dùng được, có mặc được, hết thảy đều phù hợp với yêu cầu của ông bầu. Về phần đứa nhỏ, bây giờ vẫn chưa cần chuẩn bị, chờ tới khi đứa nhỏ bảy tám tháng rồi lại mua, miễn cho để thời gian quá lâu thì không được tốt. Nhạc phu nhân thật sự mua chân giò kho mà ban nãy gọi điện thoại Yến Phi bảo muốn ăn. Yến Tam Ngưu nhanh chóng mang vào trong phòng bếp, mở ra.
Thời gian không sai biệt lắm, Yến Phi muốn đi làm đồ ăn, ba vị phu nhân sống chết không đồng ý để hắn động thủ. Bắt Yến Phi ngồi xuống, ba vị phu nhân đi vào phòng bếp, hơn nữa hết sức nhiệt tình gọi Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cùng bọn họ nấu cơm. Trái lại cũng không phải cần hai vợ chồng Yến Tam Ngưu hỗ trợ, mà muốn nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn giảm bớt tâm lý khẩn trương của hai người, ba vị phu nhân đương nhiên đã nhìn ra.
Thoải mái đem đôi cha mẹ thành thật giao cho ba người dì, Yến Phi gọi cho Nhạc Thiệu một cuộc điện thoại, để ba người bọn họ hôm nay về nhà sớm một chút. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hoàn toàn không biết ý định của cha mẹ ngày hôm nay, Nhạc Thiệu vừa nghe Yến Phi nói trưởng bối ba nhà muốn qua đây, hơn nữa ba vị phu nhân đã tới rồi, tức khắc tỏ vẻ lập tức trở về.
Yến Phi ngồi ở phòng khách vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng bếp, có chút lo lắng cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương. Nhưng mà qua hơn mười phút đồng hồ, nghe thấy Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương chủ động nói chuyện, Yến Phi khẽ cười, nội dung cuộc trò chuyện trong phòng bếp cơ hồ đều xoay xung quanh bản thân hắn. Có lẽ vẫn e sợ hắn không thể tiếp nhận việc thân nam nhân lại có thể sinh đứa nhỏ, ba vị phu nhân tận lực không đề cập tới chuyện đứa nhỏ, cũng không chủ động hỏi Yến Phi phản ứng mang thai. Bất quá Điền Vãn Hương chủ động nhắc tới tình huống này, ba vị phu nhân lập tức lôi kéo Điền Vãn Hương nhỏ giọng hỏi, hỏi một cách hết sức cẩn thận. Thấy bọn họ quan tâm con trai như thế, Điền Vãn Hương đối với địa vị của con trai ở ba nhà sau này cũng càng thêm yên tâm.
Trong phòng bếp vô cùng náo nhiệt, lại qua một hồi, Yến Tam Ngưu đi ra, khóe mắt mang theo vài phần sung sướng, tiến tới nói với con trai: "Ba người bọn họ nói tạm thời không có việc gì cần ba làm. Con lớn a, có muốn hay không ra ngoài đi dạo một chút?"
"Được." Yến Phi từ trên ghế quý phi đứng dậy, Yến Tam Ngưu nói tiếp: "Để ba đi cùng con."
"Được."
Nam nhân thành thật nhàn rỗi không có việc gì làm bồi con trai ra ngoài đi dạo, mặt trời bắt đầu xuống núi, bên ngoài không còn nóng như trước. Yến Tam Ngưu nhắm mắt theo đuôi theo sát bên cạnh con trai, sợ hắn lỡ vấp chân một cái, lỡ va chạm một cái. Bất quá ông lại có chút có nặng lòng, không ngừng suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc từng trông thấy Nhạc phu nhân cùng Tôn phu nhân ở nơi nào, thật sự càng nhìn càng quen mắt. Yến Tam Ngưu vốn là một người ít nói, tính tình tương đối trầm lắng, hơn nữa hôm nay 'thông gia' tới thăm, Yến Phi cũng không nghĩ nhiều. Đi một lát, hắn nói: "Cha, ngày mai Tần Trữ, lão Hắc bọn họ sẽ qua nhà thăm con, giữa trưa tùy tiện lót bụng cái gì đó, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm, con cũng bảo Nhạc Lăng đón Tường tử trở về."
Yến Tam Ngưu hoàn hồn, lập tức nói: "Đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, vẫn nên ăn ở nhà đi. Ba cùng má con làm, không vất vả."
Yến Phi nói: "Không sao, bọn con đặt chỗ ở quán quen, dặn đầu bếp bỏ ít dầu ít muối ít mì chính là được rồi. Ngày mai người tới không ít, cha cùng mẹ không cần nấu cơm, quá vất vả. Cơm nước xong trở về cha cùng mẹ rửa ít hoa quả, pha chút trà."
Nghe thấy bản thân có việc làm, Yến Tam Ngưu trong lòng ổn định, liên tục gật đầu. Ông không sợ vất vả, chỉ sợ không có việc gì để làm. Yến Phi biết tính cách của ông, cho nên mới cố ý nói như vậy. Ba vị phu nhân từ cửa sổ sát đất trong phòng bếp thấy được Yến Phi cùng Yến Tam Ngưu, trong mắt ba người hiện lên thâm ý chỉ bọn họ mới hiểu. Bọn họ như thế nào lại không biết quan hệ của 'Chung Phong' cùng cha mẹ, hiện tại nhìn thấy giữa 'Yến Phi' cùng Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương toát ra tình cảm cha con (mẹ con) nồng đậm, bọn họ cũng thật tâm cao hứng thay cho 'Yến Phi'. Trải qua nhiều mưa gió, khó khăn cùng thống khổ như vậy, mấy đứa nhỏ này rốt cuộc đợi được hạnh phúc thuộc về chính mình.
Có xe dừng lại trước cổng biệt thự, Yến Phi cùng Yến Tam Ngưu đều ngừng bước nhìn qua. Người trong xe dùng khóa bấm từ xa mở ra cổng biệt thự, Yến Phi nở nụ cười, Nhạc Thiệu bọn họ đã trở về. Ba chiếc xe theo thứ tự tiến vào, sau khi xe dừng hẳn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu xuống xe.
"Mấy dì cùng mẹ anh đang ở trong phòng bếp, anh cùng cha bị 'đuổi' ra ngoài." Yến Phi cười nói.
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong mắt cũng mang theo ý cười. Ba người đi tới trước hết cấp cho Yến Phi một cái ôm theo thói quen, sau đó Tiêu Tiếu thay thế Yến Tam Ngưu, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì vào nhà cùng mẹ mình chào hỏi. Ba người đã trở lại, Yến Tam Ngưu cũng không nán lại thêm, đi vào nhà.
"Cha bọn em chưa tới sao?" Tiêu Tiếu hỏi.
Yến Phi đáp: "Dì nói bọn họ kết thúc công tác mới tới được. Vào nhà đi, vào chào dì một câu."
"Không gấp, em cùng anh đi dạo." Tiêu Tiếu trong lòng biết rõ tâm tư của mẹ mình không ở trên người mình, cậu có đi vào chào hỏi hay không cũng chẳng sao hết. Quả nhiên, đối với việc Tiêu Tiếu trở về không vào nhà chào mình, Tiêu mẫu hoàn toàn không để bụng, ngược lại thúc giục Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đi bồi Yến Phi. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng không khách khí, vào nhà không bao lâu rồi lại đi ra. Ba người hiện tại chỉ cần tan tầm không quá muộn, đều sẽ bồi Yến Phi đi dạo trong sân. Trời quá nóng, thời gian Yến Phi đi dạo đều ở sau 5 giờ chiều.
Bốn người ở trong sân chậm rãi đi dạo, sau khi mặt trời xuống núi, rốt cuộc cũng có gió nhẹ giảm nhiệt độ. Đi hơn hai mươi phút, lại có xe tới đây, năm chiếc, trong đó có hai chiếc là xe quân đội. Nhạc Thiệu nói: "Hẳn là cha của bọn em tới." Nói xong, anh hướng về phía cổng chính, đi ra mở cổng.
Quả nhiên, năm chiếc xe dừng ở trước cổng, từ một chiếc xe quân đội cùng một chiếc xe có cửa sổ thủy tinh đen rèm che kín mít bước xuống ba vị nam nhân trung niên khí chất bất phàm. Theo bọn họ xuống xe còn có bảy tám người biểu tình nghiêm nghị, ánh mắt lộ ra sát khí. Bảy tám người này cũng không có ý định cùng đi vào, mà tìm những chỗ đứng khác nhau ở xung quanh biệt thự, là bảo tiêu. Ba vị trung niên này thân phận bất phàm, cho dù ngay trước cổng nhà trong đại viện cũng có bảo tiêu canh giữ, huống chi bọn họ đi ra ngoài, kể cả tới nhà con trai ruột cũng phải có bảo tiêu đi theo.
Nhạc Thiệu mở cổng, đối với ba người nói hai câu, ba người đồng thời nhìn về hướng Yến Phi ở phía sau, thoáng gật đầu, lộ ra tươi cười thân thiết hòa ái. Yến Phi nghênh tiếp, hô: "Nhạc thúc thúc, Tôn thúc thúc, Tiêu thúc thúc."
Tiêu phụ cười ha ha nói: "Yến Phi a, con rốt cuộc cũng chịu gặp chúng ta."
"Là con không đúng." Yến Phi thành thật giải thích.
Tôn tư lệnh nói: "Lão Tiêu, ông như thế nào vừa gặp con dâu liền quở trách, đây là ông không đúng a."
Những lời này của ông chọc cho Yến Phi sắc mặt đỏ thẫm, mặc dù thân phận của hắn tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, nhưng nói thẳng ra như vậy cũng quá... quá không phù hợp với thân phận của Tôn tư lệnh.
Nhạc tư lệnh cũng không chút lạc hậu, trêu ghẹo nói: "Yến Phi a, con dâu xấu chung quy vẫn phải gặp cha mẹ chồng. Con chẳng những không xấu, ngược lại còn rất đẹp trai, đáng nhẽ phải sớm tới gặp chúng ta mới đúng a."
Yến Phi quả thực không nâng nổi đầu dậy: "Chú, mọi người tha con đi, con sai rồi, thực sự sai rồi."
Tôn Kính Trì không e dè ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, hỗ trợ: "Cha, chú, Phi là nam nhân, các người gọi anh ấy là 'con dâu' không thích hợp, phải gọi anh ấy là 'con trai nuôi'."
Yến Phi tay không dấu vết ở trên hông của Tôn Kính Trì véo một cái. Ba vị đại lão trong triều đều cười ha ha: "Con trai nuôi, ừm, xưng hô này thích hợp. Yến Phi là nam nhân, gọi thằng bé là 'con dâu' quả thực ủy khuất thằng bé."
"Các chú, mau vào nhà đi." Yến Phi càng thêm dùng sức véo Tôn Kính Trì, Tôn Kính Trì vội vàng nói: "Cha, chú, vào nhà đi." Tiêu Tiếu và Nhạc Thiệu làm bộ không nhìn thấy Yến Phi véo Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu dắt tay của Yến Phi cùng nhau vào nhà.
~ ~ ~ ~ ~
* chuông cửa màn hình:
* khóa bấm từ xa:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro