Chương 8: Gia Gia Dỗ Ngủ
Đợi đến khi Yến Phi cùng Trần Nhã Lan đồng thời xuất hiện trong phòng khách, Tôn Kính Trì đang cho đứa nhỏ ăn cá đã được nghiền nát. Tiểu Bánh Bao tự mình chạy tới chạy lui, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng đang đút cá nghiền nát cho đứa nhỏ. Bốn nhóc con vừa ăn vừa phát ra tiếng 'ô ô'. Nhìn thấy mẹ, Tiểu Bánh Báo chạy tới ôm lấy mẹ, Trần Nhã Lan bế con trai đi đến trước sopha ngồi xuống, cầm cuốn sách vỡ lòng dành cho thiếu nhi dạy con trai nói. Tiểu Bánh Bao biết nói quá muộn, hiện tại phải cố gắng hết sức để bé nói nhiều, nếu không khả năng ngôn ngữ của bé sẽ có khiếm khuyết.
Yến Phi ở sau khi cha mẹ đút cho đứa nhỏ ăn xong cá nghiền liền mở miệng: "Cha mẹ, hai người lại đây một chút, con có chuyện muốn nói với hai người." Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương buông bát xuống đứng lên, Yến Phi đi về hướng phòng trẻ em, hai người đi theo.
Đi vào trong phòng trẻ em, Yến Phi đem chuyện Trần Nhã Lan nói với mình nói lại cho cha mẹ. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương nghe xong có chút khó xử. Điền Vãn Hương nói: "Đưa Tiểu Bánh Bao về nhà dỗ thằng bé ngủ cũng không có vấn đề gì, thế nhưng má lo nếu như vậy sẽ không có cách nào dỗ mấy đứa Mặc Mặc ngủ."
Yến Tam Ngưu cũng có ý tứ này: "Mỗi tối bốn đứa nhỏ đều là ba cùng má con dỗ ngủ, hiện tại nếu không dỗ, ba sợ bé con không quen. Nếu không ba dỗ Tiểu Bánh Bao ngủ ở đây rồi để bọn họ ôm trở về nhà."
Yến Phi nghĩ nghĩ nói: "Nếu không mẹ không qua đó nữa, người dỗ bốn đứa Mặc Mặc xong liền trực tiếp về nhà. Cha bên kia bọn họ sẽ phái xe tới đưa đón. Con đoán chờ Tiểu Bánh Bao lớn hơn một chút sẽ tốt hơn."
Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương suy nghĩ một chút cảm thấy như thế cũng được, Yến Tam Ngưu nói: "Vậy ba buổi tối đưa Tiểu Bánh Bao về nhà thằng bé."
"Vậy làm khổ cha."
"Không khổ không khổ, có thể giúp một tay ba cũng rất cao hứng." Nếu không phải không yên tâm cháu trai, ông liền bảo vợ đi cùng mình.
Bàn với cha mẹ xong, Yến Phi liền báo cho Trần Nhã Lan kết quả bọn họ thương lượng. Trần Nhã Lan không ngừng cảm ơn Yến Tam Ngưu, cũng biết bản thân tăng thêm phiền toái cho người ta. Nhưng làm một người mẹ, cô thực sự không thể chịu đựng được việc đứa nhỏ mỗi ngày đều ở nhà người khác, cho dù đứa nhỏ chỉ trở về buổi tối, đối với cô mà nói cũng là sự an ủi, coi như đứa nhỏ ban ngày đi nhà trẻ.
Lưu lại bên này ăn cơm tối, Trần Nhã Lan thu dọn một ít đồ chơi của Tiểu Bánh Bao chuẩn bị mang về nhà. Tiểu Bánh Bao ăn no đứng ở trên ghế trẻ con muốn trợ giúp ông nội bận việc, bé cũng muốn đút cho em trai ăn cơm. Càng thú vị hơn chính là, bé cho Hàn Mặc ăn bột, đút được hai thìa liền tiến tới hôn mặt Hàn Mạc một cái. Hàn Mạc còn chưa hiểu đây là làm cái gì, Tiểu Bánh Bao hôn em trai xong lại vui vẻ cười ha ha. Mấy người lớn cũng cười vang. Tiểu Bánh Bao chiếm được 'cổ vũ' đi đến trước mặt Hàn Mặc hôn 'bẹp' một cái, tiếp đi đi đến trước mặt Mộc Dương, cũng hôn một ngụm. Liền ngay cả Minh Dương cũng không buông tha.
"Tiểu Bánh Bao, con muốn cả bốn em trai a, không thành vấn đề." Nhạc Thiệu đùa giỡn.
Yến Phi trừng anh: "Đừng dạy hư đứa nhỏ." Đi qua khom người ôm Tiểu Bánh Bao, lau lau bột dính ở trên mặt bé, Yến Phi hỏi: "Tiểu Bánh Bao thích em trai?"
"Xích (thích)."
"Tiểu Bánh Bao, chú ủng hộ con đem cả bốn em trai đều tiếp nhận." Tôn Kính Trì cũng hùa theo giễu cợt.
Yến Phi ôm Tiểu Bánh Bao rời khỏi phòng ăn: "Đừng nghe các chú nói nhảm, Tiểu Bánh Bao phải chọn một em trai mà mình thích nhất."
"Ba ba."
"Ha ha, Tiểu Bánh Bao thích ba ba nhất sao?"
"Ba ba, ma ma."
Trần Nhã Lan đi theo nghe thấy đứa nhỏ nói thích mình nhất, nước mắt lại thiếu chút nữa rơi xuống.
Đút cho cháu trai ăn cơm xong, Yến Tam Ngưu lại cùng vợ mình đồng thời tắm rửa cho cháu trai, sau đó chuẩn bị đưa Tiểu Bánh Bao về nhà. Trong nhà mặc dù có vú em cùng bảo mẫu có thể chăm sóc đứa nhỏ, nhưng Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương chính là không yên lòng. Cũng bởi vì vậy, bốn đứa nhỏ ngoại trừ Yến Phi, thân thiết nhất là với hai vị ông nội bà nội này.
Tiểu Bánh Bao chuẩn bị về nhà, Yến Phi tiễn bọn họ ra tận cổng chính. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu theo lễ phép cũng đi ra tiễn. Yến Phi cùng Tiểu Bánh Bao chào tạm biệt, Tiểu Bánh Bao được Yến Tam Ngưu ôm trong lòng vô cùng cao hứng đối với mọi người hôn gió, sau đó lại cùng mọi người bye bye. Xe khởi động, Tiểu Bánh Bao vùi ở trong lòng Yến gia gia tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy (Yến) ba ba vẫn ở đó, bé lại ném ra hai cái hôn gió: "Bye bye ~"
Thấy con trai không khóc khóc náo loạn, Trần Nhã Lan trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ôm lấy con trai ôm, Trần Nhã Lan nói: "Bảo bối, để ông nội đi cùng chúng ta về nhà có được hay không?"
"Ông nhội, đi cùng." Tiểu Bánh Bao gật đầu hai cái.
Yến Tam Ngưu yêu thương nắm chặt bàn tay của Tiểu Bánh Bao, cười. Trần Nhã Lan nói: "Yến thúc, thật sự làm phiền chú."
"Không phiền không phiền, tuyệt đối đừng nói như vậy." Cứ có người cùng mình khách khí Yến Tam Ngưu sẽ căng thẳng, lúc này nghe vậy ông lập tức liền căng thẳng.
Trần Nhã Lan cười nói: "Vậy tôi sẽ không cùng chú khách khí. Sáng mai nếu như Tiểu Bánh Bao khóc nháo, còn phải làm phiền chú tới đón thằng bé."
"Được được, Tiểu Bánh Bao sợ hãi cô liền gọi tôi."
Trần Nhã Lan hôn hôn con trai: "Tiểu Bánh Bao, nói 'cảm ơn ông nội."
Tiểu Bánh Bao không hiểu tại sao phải cảm ơn ông nội, bé dẩu môi muốn hôn ông nội, hành động này làm cho Yến Tam Ngưu hạnh phúc phát điên. Thấy ông nội mãi không lại gần, Tiểu Bánh Bao cong môi hô: "Ông nhội, hun hun."
Yến Tam Ngưu lại gần, đứa nhỏ mang theo mùi sữa hôn lên mặt ông. Yến Tam Ngưu mỉm cười hạnh phúc, nước mắt tức khắc tuôn trào, ông vội vàng lau đi. Trần Nhã Lan nói: "Yến thúc, Tiểu Bánh Bao sau này sẽ là một người cháu khác của chú. Tiểu Bánh Bao thích chú, người một nhà chúng tôi cũng thích chú."
"Tôi cũng thế. Cũng thích, thích Tiểu Bánh Bao." Yến Tam Ngưu cảm động không biết phải nói cái gì mới tốt.
"Ông nhội hông hóc (không khóc)." Tiểu Bánh Bao không cười, bởi vì ông nội khóc. Yến Tam Ngưu kìm lòng không nổi ôm lấy Tiểu Bánh Bao, lại lau lau đôi mắt, cười nói: "Ông nội không phải đang khóc, ông nội là đang cao hứng cười tươi."
Đem Tiểu Bánh Bao đặt ở trên một chân của mình, Yến Tam Ngưu lắc lắc cái đầu, Tiểu Bánh Bao cũng lắc đầu theo, trong miệng y y nha nha hát bài hát thiếu nhi học được từ mẹ mình. Trần Nhã Lan trong mắt cũng chứa đầy nước mắt, con trai là bình thường, hơn nữa vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu lại còn rất thông minh. Làm mẹ, cô ban đêm sẽ không còn mất ngủ nữa.
Có đứa nhỏ đồng nghĩa với có náo nhiệt. Một đường náo nhiệt tiến vào bên trong khu kiến trúc được bảo vệ nghiêm mật nhất đế đô, ô tô dừng lại ở trước một căn nhà lớn an tĩnh. Đã đến nhà của Tiểu Bánh Bao. Trần Nhã Lan xuống xe trước, Yến Tam Ngưu cũng ôm Tiểu Bánh Bao xuống xe. Yến Tam Ngưu lưng bị còng, ôm đứa nhỏ không tiện, Trần Nhã Lan đem đứa nhỏ ôm lấy. Chẳng qua Tiểu Bánh Bao không cho mẹ ôm, Trần Nhã Lan tưởng rằng con trai vẫn không muốn về nhà, trong mắt lại hiện lên ảm đạm. Thả con trai đang giãy giụa xuống, một khắc sau, Trần Nhã Lan kinh ngạc mở to hai mắt. Tiểu Bánh Bao chạy vào bên trong hô to: "Ông nhội, bà nội —–" Tiểu Bánh Bao là đang vội vã muốn về nhà a.
Trần Nhã Lan cùng Yến Tam Ngưu vội vàng đi theo, sợ Tiểu Bánh Bao ngã sấp xuống. Cổng lớn nhà chính từ giữa mở ra, là bảo mẫu. Vừa nhìn thấy người tới, kinh ngạc hô: "Tiểu Bánh Bao!"
"Ông nhội, ông nhội —–" Tiểu Bánh Bao rảo bước tiến vào trong phòng, thanh âm trẻ con thanh thúy vang vọng.
Ba người đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm kinh ngạc đứng lên, một người ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu Bánh Bao?!"
"Ba ba —–"
Tiểu Bánh Bao chạy về hướng đối phương, vươn tay muốn ôm. Lý Tầm bước nhanh về phía trước ôm lấy con trai, nhìn về phía vợ mình cùng Yến Tam Ngưu cũng theo vào: "Tiểu Bánh Bao như thế nào lại chịu trở về vậy?!"
Thấy Hoàng đế, Yến Tam Ngưu thận trọng vô cùng, đứng ở một chỗ không dám nói lời nào. Trần Nhã Lan nắm chặt cánh tay của Yến Tam Ngưu, nói: "Em nhờ Yến thúc hỗ trợ đưa Tiểu Bánh Bao trở về, Tiểu Bánh Bao trên đường đi không khóc không nháo. Yến thúc đáp ứng em về sau mỗi ngày sẽ đưa Tiểu Bánh Bao trở về, dỗ Tiểu Bánh Bao ngủ xong chú ấy lại quay về nhà. Buổi sáng em sẽ đưa Tiểu Bánh Bao tới Đông Hồ bên kia. Nếu không phải có Yến thúc đi cùng, em cũng không thể đưa Tiểu Bánh Bao trở về đâu."
Hoàng đế đứng lên đi đến trước mặt Yến Tam Ngưu, nắm chặt tay của ông: "Tam Ngưu a, vất vả cho ông quá, thật sự rất áy náy."
Được Hoàng đế năm tay, được Hoàng đế nắm tay! Yến Tam Ngưu triệt để ngây dại, không biết đáp lại thế nào. Hoàng đế biết Yến Tam Ngưu là người thành thật lại có chút hướng nội, ông kéo tay của Yến Tam Ngưu đi đến trước sopha, đem người ấn ngồi xuống, vỗ vỗ đối phương: "Tam Ngưu, đã đến đây thì cứ coi đây như là nhà của mình, đừng gò bó. Tiểu Bánh Bao thời điểm trở về thật sự không ồn áo náo loạn sao?"
Yến Tam Ngưu nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng hoàn hồn: "Không, không có, ngoan, thằng bé ngoan lắm."
Hoàng đế yên lòng cười nói: "Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi. Chỉ là về sau phải làm khổ ông."
"Không không, không khổ không khổ." Yến Tam Ngưu bàn tay lại phát run.
Bảo mẫu mang nước ấm tới, Hoàng đế tự mình tiếp nhận cốc nước để vào trong tay của Yến Tam Ngưu, nói: "Uống nước đi."
"A a..." Yến Tam Ngưu uống nước.
"Ông nhội, nười hìn noày (người nhìn này)." Tiểu Bánh Bao giơ bé heo bằng gỗ màu đỏ ở trong tay lên cho ông nội nhìn, Hoàng đế nghe không hiểu, chẳng qua ông hiểu được ý tứ của bé, thuân theo nói: "Bé heo rất đáng yêu, ai cho con?"
"Ông nhội ho (cho)." Tiểu Bánh Bao chỉ chỉ Yến gia gia.
Trần Nhã Lan ôm lấy Tiểu Bánh Bao, nói: "Mẹ tắm cho con, tắm rửa thơm tho lại chơi với ông nội."
"Con zịt."
"Được, con vịt, mẹ thả con vịt con cho con."
Trần Nhã Lan ôm con trai rời đi. Hoàng đế quay đầu nói với chuyện với Yến Tam Ngưu: "Tam Ngưu à, ông một lát nữa..." Đang muốn hỏi một lát nữa Yến Tam Ngưu trở về Đông Hồ hay là quay về căn cứ, phòng tắm bên kia liền truyền tới tiếng khóc của Tiểu Bánh Bao. Yến Tam Ngưu trong nháy mắt buông cốc xuống đứng lên đi về hướng phòng tắm, trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc của Tiểu Bánh Bao: "Ông nhội, ông nhội —–"
Yến Tam Ngưu bước nhanh đi đến phòng tắm, cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Bánh Bao chỉ mặc quần lót nhào tới trên người Yến Tam Ngưu. Ôm lấy Yến gia gia, tiếng khóc của Tiểu Bánh Bao nhỏ dần. Yến Tam Ngưu ôm lấy Tiểu Bánh Bao, nói với Trần Nhã Lan: "Để tôi tắm cho thằng bé."
Trần Nhã Lan đi tới sờ sờ mặt con trai, nói: "Vậy thì làm phiền Yến thúc."
"Không phiền không phiền."
Nói cho Yến Tam Ngưu đâu là sữa tắm của Tiểu Bánh Bao, đâu là nơi để đồ ngủ của Tiểu Bánh Bao, Trần Nhã Lan đóng lại cửa phòng tắm. Đứng ở cửa một lát, xác định con trai không khóc nữa, cô mới rời đi.
"Nhã Lan, con đừng gấp, Tiểu Bánh Bao không phải là không muốn mẹ, chỉ là tình huống của thằng bé tương đối đặc biệt." Nhìn thấy con dâu đi tới, Hoàng đế lên tiếng khuyên nhủ.
Trần Nhã Lan biểu tình thoải mái nói: "Con biết. Tiểu Bánh Bao hôm nay còn nói là thằng bé thích nhất là ba ba, ma ma nha."
"Thật sao?" Lý Tầm, Hoàng đế cùng vợ Hoàng đế đều kinh ngạc hỏi.
Trần Nhã Lan gật gật đầu, ngồi xuống nói: "Con cảm thấy Tiểu Bánh Bao chỉ cần có thể xác định Yến Phi hoặc là Yến thúc ở bên cạnh, thằng bé liền rất bình thường, cũng không quá dính người. Nếu như con cùng Yến thúc đều ở đó, Tiểu Bánh Bao trái lại tương đối dính con. Con nghĩ, có lẽ Tiểu Bánh Bao thật sự cần một người giống như mình để cho thằng bé cảm giác an toàn." Cười cười, Trần Nhã Lan nói: "Cha mẹ, hai người đừng lo lắng. Tiểu Bánh Bao có thêm mấy người yêu thương cũng tốt a."
Hoàng đế gật gật đầu: "Con có thể nghĩ thoáng là tốt nhất. Tam Ngưu là người thành thật, vợ chồng các con cũng được, ta cùng mẹ con cũng được, đều không được phép cảm thấy đứa nhỏ bị người khác cướp mất, ý nghĩ đấy là không đúng. Là chúng ta cần người ta giúp chúng ta chăm sóc Tiểu Bánh Bao, chứ không phải người ta tới cùng chúng ta cướp đoạt Tiểu Bánh Bao. Nếu như Tiêu thúc thúc của con không nói cho chúng ta biết tình huống của Yến Phi, vậy Tiểu Bánh Bao liền thật sự gay go."
Lý Tầm xen vào nói: "Cha, con và Nhã Lan đều hiểu rõ, người yên tâm đi. Yến thúc là người đàng hoàng, nếu như là người khác, cho dù nguyện ý giúp chúng ta chăm sóc Tiểu Bánh Bao, mục đích cũng sẽ không đơn thuần như vậy."
"Các con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất." Hoàng đế đứng lên: "Ta đi xem Tiểu Bánh Bao. Tiểu Tầm, một lát nữa con tự mình đưa Yến thúc về nhà."
"Con biết rồi."
Hoàng đế đi đến cửa phòng tắm, mở cửa tiến vào. Yến Tam Ngưu đang tắm cho Tiểu Bánh Bao quay đầu, lập tức khẩn trương. Hoàng đế cười trấn an: "Ta cũng tới tắm cho Tiểu Bánh Bao."
"Ông nhội, hai ton zịt (hai con vịt)." Tiểu Bánh Bao trong mỗi tay đều có một con vịt.
Hoàng đế kéo tới một chiếc ghế ngồi ở bên bồn tắm, nói: "Hai con vịt, con có thể cho ông nội một con không?"
Tiểu Bánh Bao nghĩ nghĩ, hào phóng vươn tay, một con đưa cho Yến gia gia, một con đưa cho ông nội. Hoàng đế cao hứng cười ha ha, Yến Tam Ngưu bị sự thân thiện của Hoàng đế ảnh hưởng, cũng cười.
Hai vị ông nội tắm rửa cho Tiểu Bánh Bao, Tiểu Bánh Bao ngáp hai cái, buồn ngủ. Trần Nhã Lan lần nữa ôm lấy con trai, dẫn bé đi ngủ. Lúc này cô không dám để Yến Tam Ngưu rời khỏi tầm mắt của con trai. Mấy người đồng thời đi đến phòng ngủ. Trần Nhã Lan đem con trai đặt ở trên giường, hát nhạc thiếu nhi, tay vỗ nhẹ. Yến gia gia ở ngay bên cạnh, Tiểu Bánh Bao lại ngáp hai cái, xoay người chui vào trong lòng Yến gia gia, ở trong tiếng hát cùng những cái vỗ nhẹ của mẹ mình, Tiểu Bánh Bao rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro