Chương 7: Quay Video (H, 4P)
Dưới ngọn đèn nhu hòa, thân thể của Yến Phi bởi vì có thai mà có vẻ càng thêm non mềm, trắng mịn. Đem bộ dạng của hắn hiện tại cùng ảnh chụp của Yến Phi trước kia đặt chung một chỗ, vậy tuyệt đối chính là hai người bất đồng có vài điểm tương tự. Vì phối hợp với Tiêu Tiếu đang quay video, Tôn Kính Trì cố ý đem chân của Yến Phi mở rộng, vật thô to đặc trưng của nam tính ở hậu huyệt ướt át của Yến Phi chậm rãi ra vào, mang theo tầng tầng nộn thịt. Thủy nhuận tại dưới ánh sáng lộ ra một loại yêu diễm mê người, Tôn Kính Trì kìm lòng không được, khom người hôn lên môi của Yến Phi.
* nộn thịt: chỉ phần thịt mềm mại, nhạt màu
* thủy nhuận: loại nước có độ trơn bóng, có khả năng bôi trơn
* yêu diễm: vẻ đẹp khiến cho người ta say mê
"Ừm a..."
Thời điểm tình nồng, Yến Phi cũng không cảm thấy ác cảm, hai cánh tay ôm lấy tấm lưng dày trọng của Tôn Kính Trì, đầu từng trận choáng váng, ngây ngất chìm trong kiều diễm say lòng người. Một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của Yến Phi, Tôn Kính Trì phần hông chợt dùng sức, tại trong tiếng kêu đột ngột cao vút của đối phương, Tôn Kính Trì ở một khắc bắn ra liền đem bản thân rút ra khỏi cơ thể của Yến Phi.
Hai người đều thở gấp, Yến Phi lúc này sờ lên tiểu Phi Phi của chính mình, hắn nhịn không được.
"Nhịn chút nữa." Có người túm lấy tay hắn. Thừa dịp Yến Phi không chú ý, đem camera giao cho nhị ca, Tiêu Tiếu hôn lên ngón tay thon dài của Yến Phi, thay thế vị trí của tam ca Tôn Kính Trì.
"Nhanh lên..." Yến Phi thúc giục. Cả quá trình hắn đều nhắm mắt, vừa muốn ngủ, lại vừa muốn làm.
"Rất nhanh liền xong."
Tiêu Tiếu không chút nhọc nhằn nào liền đâm vào, kéo Yến Phi dậy, để hắn ngồi lên trên phần hông của mình. Tư thế này so với vừa rồi càng thoải mái hơn một chút, Yến Phi ôm cổ của Tiêu Tiếu, gối đầu lên bờ vai của cậu, một bộ dáng tùy tiện xử trí.
Hai tay nâng cái mông của Yến Phi, Tiêu Tiếu lên xuống dùng sức. Tư thế như vậy tiến vào càng sâu hơn, bất quá Tiêu Tiếu vẫn cố gắng đem tần suất khống chế trong phạm vi Yến Phi có thể tiếp nhận.
Thứ giữa hai chân Nhạc Thiệu lại ngẩng đầu, anh hiểu rõ định lực của bản thân. Quệt mũi, anh đem camera giao cho Tôn Kính Trì, xuống giường rời đi, vào trong phòng tắm chuẩn bị nước ấm để lát nữa lau người cho Yến Phi. Tiếp tục nhìn thêm, anh không thể đảm bảo chính mình không làm thêm một lần nữa. Tình huống thân thể của Yến Phi hiện tại không thể so với trước kia, có thể tiếp nhận ba lượt đã tốt lắm rồi. Tôn Kính Trì tận chức tận trách quay video, bất quá vẫn rất cẩn thận không để cho Yến Phi phát hiện ra bọn họ đang làm cái gì. Tiêu Tiếu dùng nụ hôn dời đi lực chú ý của Yến Phi, thời gian cậu kìm nén lâu nhất, phóng thích tự nhiên cũng nhanh nhất. Tại thời điểm sắp phóng thích, cậu đem Yến Phi đẩy xuống trên giường, tần suất trừu sáp nhanh hơn. Hậu huyệt của Yến Phi cũng tích lũy đủ kích thích, trước một bước đạt tới cao triều, ngay sau đó tinh dịch của Tiêu Tiếu liền bắn lên trên bụng hắn. Khi một giọt cuối cùng rơi xuống, Tiêu Tiếu khom người ngậm lấy tiểu Phi Phi, chỉ mút liếm vài cái, Yến Phi liền bắn ra.
Đem toàn bộ quá trình Yến Phi bắn tinh quay lại, Tôn Kính Trì nhanh chóng tắt đi camera, sau đó đặt camera xuống mặt đất. Yến Phi thở gấp mở mắt ra, ánh mắt vẫn một mảnh mông lung. Nghe thấy trong phòng ngủ không còn tiếng hoan ái, Nhạc Thiệu cầm khăn mặt bưng chậu nước đi ra khỏi phòng tắm. Ba người giúp Yến Phi lau rửa sạch sẽ. Thân thể sảng khoái, tinh thần cũng sảng khoái, Yến Phi lúc này thực sự ngủ say. Nhạc Thiệu chỉ chỉ ngoài cửa, ba người mặc vào áo ngủ đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, Nhạc Thiệu câu đầu tiên chính là: "Ngày mai hỏi Trọng Bình xem có thể làm hay không, đừng để Phi cùng đứa nhỏ bị tổn thương." Hai người khác gật đầu.
Tiếp đó là Tôn Kính Trì: "Lão tứ, cậu muốn bị lột da sao? Đang yên đang lành quay video làm cái gì?" Vị này rõ ràng 'trợ Trụ vi ngược' còn dám nói ra loại lời nói đường hoàng như vậy.
* trợ Trụ vi ngược: giúp người xấu làm điều ác
* đường hoàng: đúng đắn, nghiêm túc, không có gì phải giấu giếm, phải sợ sệt
Tiêu Tiếu một khuôn mặt than, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, đáp: "Chờ đến khi bụng anh ấy lớn hẳn, trừ phi anh ấy muốn, bằng không tớ sẽ không chạm vào anh trai. Video này tớ sẽ dùng để tự an ủi. Xem AV không có cảm giác."
"..." Nhạc Thiệu hít hít cái mũi, dặn dò: "Phải giấu kĩ."
Tôn Kính Trì nghiêm khắc nhắc nhở: "Lưu video vào laptop không ai dùng để ở nhà kia, thiết lập mật mã, xem xong thì đem laptop cất vào trong két sắt. Chờ anh trai sinh đứa nhỏ liền xóa bỏ."
"Ừ." Tiêu Tiếu nghiêm túc gật đầu, "Tớ hiện tại đi lưu video."
Tôn Kính Trì mở cửa, Nhạc Thiệu cùng y tiến vào trong phòng, Tiêu Tiếu đi lưu video. Nếu Yến Phi không mang thai, hắn sẽ không phản ứng trì độn; nếu hắn không phản ứng trì độn, hắn tuyệt đối sẽ dùng cốc chén ném chết ba tiểu tử này.
※
Hoàn toàn không biết ba người kia tối hôm qua ở dưới mí mắt của mình làm cái gì, Yến Phi buổi sáng 9 giờ liền bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đầu óc trì độn nửa ngày sau mới nhận ra đây là tiếng gõ cửa, hơn nữa ở bên ngoài có người gọi hắn.
"Con lớn, con lớn, nên dậy thôi."
Ừm... hiện tại là mấy giờ? Buồn ngủ... Yến Phi kéo chăn qua đầu, còn muốn ngủ. Mà Điền Vãn Hương đứng ngoài cửa gọi nửa ngày cũng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh rốt cuộc nhịn không được mở cửa tiến vào. Đã mang thai phải cam đoan ăn đều ba bữa, cho dù ăn xong lại ngủ cũng không thể không ăn sáng.
Lần đầu tiến vào phòng ngủ của con trai, Điền Vãn Hương vô cùng cẩn thận, dù sao đây cũng là phòng ngủ của con trai cùng 'con dâu', tìm nửa ngày mới phát hiện ra phòng ngủ bị phân thành hai bộ phận. Khu vực chính diện vừa tiến vào liền nhìn thấy tựa như một phòng khách nhỏ, sopha bàn trà gì đó đều có, trên tường cùng trên bàn còn bày biện rất nhiều khung ảnh. Điền Vãn Hương liếc mắt nhìn những khung ảnh này, có ảnh chụp của con trai, còn có một nam nhân vô cùng tuấn tú không rõ lai lịch. Điền Vãn Hương nhếch môi, tìm được vị trí phòng ngủ chân chính, lên tiếng: "Con lớn, tỉnh chưa? Nên dậy thôi."
Người trên giường che đầu không nhúc nhích. Điền Vãn Hương chậm rãi tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy người trên giường rõ ràng vẫn đang ngủ, đầu tiên bước nhanh qua xốc chăn lên, không để cho người ở trong chăn bị ngạt thở, sau đó yêu thương sờ sờ đầu đứa con đang mang thai, nói: "Con lớn a, dậy thôi, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp."
"... Buồn ngủ..." Đôi mắt không mở ra được.
Điền Vãn Hương nở nụ cười, trong trí nhớ bộ dạng buồn ngủ của đứa nhỏ này chỉ tồn tại khi còn bé. Về sau con trai dần dần lớn lên, tính cách cũng càng ngày càng trầm lắng, hướng nội, không thích cười.
"Con lớn, dậy thôi, dậy ăn cơm, đi phơi nắng một chút, ánh nắng ngày hôm nay vừa vặn." Điền Vãn Hương lấy tay giúp con trai lau đi mồ hôi trên trán —– người mang thai sợ nóng —– sờ sờ khuôn mặt của con trai, "Dậy thôi dậy thôi, má làm cho con trứng omelette."
Yến Phi nở nụ cười, vẻ mặt buồn ngủ cười cười, cầm lấy tay của Điền Vãn Hương, nhắm mắt lẩm bẩm: "Con đói bụng."
Điền Vãn Hương lập tức nói: "Mau thức dậy, đứa nhỏ không chịu nổi đói."
"Nhưng mà con buồn ngủ..." Trong trí nhớ, hắn chưa từng cùng mẹ mình làm nũng như vậy, chưa từng.
Điền Vãn Hương tiếp tục dỗ con trai: "Má biết con vẫn còn buồn ngủ, nhưng không thể không ăn sáng a. Ăn sáng xong, có thể ra bên ngoài phơi nắng, cũng có thể ngủ tiếp, tùy con."
"... Ừm... vậy con, liền dậy." Yến Phi dụi dụi mắt, muốn ngồi dậy. Điền Vãn Hương đỡ con trai, động tác ôn nhu. Dựa vào lực đạo của mẹ mình, Yến Phi ngồi dậy, Điền Vãn Hương lại khom người giúp con trai lấy dép. Ở sau khi Điền Vãn Hương đứng thẳng dậy, Yến Phi ôm lấy bà.
"Mẹ, người vất vả rồi." Một tiếng 'mẹ' này, phát ra từ nội tâm.
Điền Vãn Hương nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa con: "Má không vất vả, vất vả chính là con." Thừa dịp con dâu không ở đây, chồng cũng không ở bên cạnh, Điền Vãn Hương nói ra những lời đã nghẹn ở trong lòng nhiều ngày, "Con lớn a, má biết con không chấp nhận được việc bản thân là bé trai lại có thể sinh đứa nhỏ. Má lúc ban đầu biết được chuyện này cũng sợ hãi, không phải sợ con có thể sinh đứa nhỏ, mà là sợ thân thể của con có ẩn tật gì đó. Sau đó viện trưởng nói thân thể này của con rất bình thường, má liền an tâm. Con lớn a, nghe lời của má, đừng bao giờ nói ra những lời như không muốn sinh nữa. Con có thể sinh đứa nhỏ chung quy so với để người khác sinh đứa nhỏ cho bọn họ tốt hơn nhiều... Ba má ngu dốt, không giúp được con cái gì, bọn họ lại là người giàu có, nếu con không có thân sinh cốt nhục, về sau sẽ chịu thiệt, sẽ chịu khổ, sẽ bị người ta ghét bỏ. Có đứa nhỏ của chính mình, chờ sau này già rồi, cũng không sợ không có ai dưỡng lão chăm sóc cho con trước lúc lâm chung. Con không phải sợ không có ai giúp con chăm sóc đứa nhỏ, ba má trông giúp con. Cố gắng sinh cho bọn họ thêm vài đứa nhỏ, con về sau mới có thể có bảo đảm."
Yến Phi trái tim mềm mại, ấm áp, tươi cười trên mặt cũng dịu dàng. Vẫn ôm lấy thân thể có chút gầy bé của Điền Vãn Hương, hắn nói: "Con không chấp nhận được thân thể kỳ quái của bản thân, nhưng đứa nhỏ đã có, con sẽ không chối bỏ. Con sẽ đem bọn nhỏ sinh ra, nuôi dưỡng bọn nhỏ trưởng thành." Nói đến đây, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù sao, đứa nhỏ có, con liền sinh. Có hay không, cũng không phải một mình con quyết định, đúng không."
Điền Vãn Hương lộ ra một nụ cười an tâm, con trai nói như vậy chính là không bài xích về sau sinh thêm. Nói thật, đứa nhỏ chỉ có hai, bà cùng chồng vẫn luôn lo lắng hai đứa nhỏ này làm sao phân chia. Sờ sờ đầu của con trai, Điền Vãn Hương thế nhưng khom người giúp con trai đi dép. Yến Phi theo bản năng rụt chân lại, vội vàng nói: "Mẹ, để con tự đi."
Điền Vãn Hương ngẩng đầu, từ ái nói: "Má đi dép cho con, chờ về sau đứa nhỏ sinh ra, trưởng thành, con cũng muốn đi dép cho bọn nhỏ, làm một ba ba tốt."
Yến Phi hốc mắt nóng bỏng, hắn gật đầu thật mạnh. Điền Vãn Hương giúp con trai đi dép, đỡ con trai xuống giường: "Đi rửa mặt đi, rửa xong rồi xuống ăn cơm."
"Vâng!"
Yến Phi gắt gao nắm lấy bàn tay của mẹ mình, sau đó đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt. Điền Vãn Hương thay con trai gấp chăn. Chờ Yến Phi đi ra, giường đã thu dọn xong. Yến Phi cái gì cũng không nói, chỉ nắm tay mẹ mình, cùng bà đi xuống dưới tầng. Điền Vãn Hương đi đứng không tiện, đi đường chậm, Yến Phi trong bụng có đứa nhỏ, bước đi cũng không nhanh. Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi xuống dưới tầng, dưới tầng Yến Tam Ngưu đã đem đồ ăn bày lên bàn, nhìn thấy hai người đi xuống, lập tức nói: "Con lớn a, mau tới ăn cơm, đừng để bị đói."
Yến Phi nâng mắt nhìn lại, tươi cười sáng lạn: "Tới đây, heo con trong bụng đã sớm kêu gào."
Yến Tam Ngưu vừa nghe liền nhấc chân đi về hướng phòng ăn: "Để ba đi ép nước cam cho con."
"Cha, con muốn uống canh gà."
"Được được, ba làm cho con."
"Muốn ăn cái gì liền nói cho ba má biết, con hiện tại chính là một người ăn, ba người bổ." Điền Vãn Hương dặn dò con trai, thấy con trai ăn uống tốt như vậy, bà càng thêm an tâm, chỉ sợ con trai phản ứng lớn.
Yến Phi làm bộ lau mồ hôi xoa xoa khóe mắt ướt át. Hắn hối hận vì tự sát, bởi vì hắn tự sát khiến cho ba người kia thống khổ năm năm, bởi vì hắn không đem thân thể của Chung Phong hoàn toàn trọn vẹn giao cho ba người kia; mà hắn lại may mắn vì bản thân tự sát, bởi vì hắn tự sát cho nên hắn mới có thể có được một đôi cha mẹ đáng yêu như vậy, bởi vì... tay của Yến Phi đặt lên bụng mình. Nếu sinh đứa nhỏ không quá giày vò, vậy, liền cân nhắc một chút đi.
Yến Phi ở nhà hạnh phúc ăn bữa sáng phong phú mà mẹ mình làm cho, ba người rời nhà từ sớm cũng không đến công ty, mà đi tới bệnh viện. Giản Trọng Bình bảo ba người bọn họ hôm nay tới bệnh viện có chuyện gì đó cần thương lượng. Ba người ngồi trong văn phòng của Giản Trọng Bình, Giản Trọng Bình một thân áo blouse trắng, thần sắc có chút nghiêm túc.
"Các anh trai, hôm nay em gọi các anh tới đây là muốn cùng các anh thương lượng một chút về chuyện Yến ca sinh đứa nhỏ."
"Có vấn đề gì?" Tôn Kính Trì nhíu mày, sự nghiêm túc của Giản Trọng Bình ảnh hướng đến tâm tình của ba người bọn họ.
Giản Trọng Bình gật gật đầu, nói: "Đúng là có vấn đề."
"Có vấn đề gì!" Ba người đồng thời sợ hãi tới mức rống to.
Giản Trọng Bình lập tức nói: "Các anh trước hết đừng khẩn trương, không phải Yến ca cùng đứa nhỏ hiện tại có vấn đề, mà là vấn đề khi Yến ca sinh đứa nhỏ. Dưới tình huống bình thường, phụ nữ có song bào thai sẽ được bác sĩ khoa sản đề nghị sinh mổ, bởi vì song bào thai tồn tại rất nhiều khả năng không thể tính trước." Ho khẽ hai tiếng, Giản Trọng Binh phi thường chuyên nghiệp nói: "Giai đoạn cuối mang thai, ở tình huống thai nhi phát dục bình thường, một đứa nhỏ trong song bào thai sẽ xoay tròn đến vị trí sinh ra bình thường, đây là lão đại trong song bào thai. Mà rất nhiều khả năng không thể tính trước chính là đến từ lão nhị. Bởi vì trong thời gian chín tháng mười ngày ở trong cơ thể mẹ, hai đứa nhỏ đều không thể thoải mái cử động, ở sau khi lão đại sinh ra, lão nhị có được không gian hoạt động cử động, nó sẽ tràn ngập tò mò tìm tòi không gian đột ngột được mở rộng không ít này, lúc đó thai vị sẽ phát sinh biến hóa. Nếu đầu của nó không đối diện với 'cửa ra', nhất định phải đúng lúc làm phẫu thuật đem đứa nhỏ lấy ra, nếu không cơ thể mẹ sẽ gặp nguy hiểm khó sinh."
Ba người mi tâm nhíu chặt.
Giản Trọng Bình tiếp tục giải thích: "Cho nên phụ nữ có song bào thai tại thời điểm sinh sản, không chỉ cần có bác sĩ khoa sản, còn cần bác sĩ khoa nhi, khoa ngoại đồng thời có mặt. Các anh trai, em mặc dù là viện trưởng bệnh viện, nhưng chuyên ngành chủ yếu không phải khoa sản, kinh nghiệm tuyệt đối không thể so với những bác sĩ khoa sản chuyên nghiệp. Sinh sản nhìn như đơn giản cũng cực kỳ phức tạp, có thể sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống đột phát. Thân thể của Yến ca đặc thù, đứa nhỏ cũng có khả năng di truyền loại đặc thù này. Em hiểu các anh không muốn để cho bên ngoài biết được tình huống của Yến ca, nhưng em không có tự tin bằng năng lực của bản thân có thể làm cho Yến ca bình an sinh hạ đứa nhỏ, huống chi trong phòng sinh còn cần hộ sĩ đỡ đẻ."
* đột phát: đột ngột phát sinh
"Em muốn tìm người khác hỗ trợ?" Nhạc Thiệu không đồng ý.
Tiêu Tiếu nói tiếp: "Tình huống của Phi phải giữ bí mật, anh ấy không thích cơ thể của mình bị nhiều người nhìn thấy, bọn anh cũng vậy."
Tôn Kính Trì vô cùng lý trí hỏi: "Em có kiến nghị gì?"
Giản Trọng Bình trầm giọng nói: "Các anh trai, em cảm thấy có thể thừa dịp này thành lập một tổ điều trị chuyên biệt thuộc về các anh, không chỉ vì Yến ca, còn vì những đứa nhỏ có thể sẽ di truyền thân thể đặc biệt của Yến ca. Các anh nghĩ xem, nếu có một tổ điều trị tư nhân đáng tín nhiệm chỉ thuộc về các anh, tựa như như tổ điều trị chuyên biệt kiểm tra sức khỏe cho 'Hoàng đế' cùng nhóm đại lão quan trọng trong triều, sức khỏe của Yến ca cùng những đứa nhỏ sau này không phải sẽ có bảo đảm sao? Hơn nữa về sau sự nghiệp của các anh càng lúc càng phát triển, có một tổ điều trị chuyên biệt bí mật như vậy cũng cực kỳ cần thiết."
Tôn Kính Trì ánh mắt híp lại, Nhạc Thiệu ánh mắt híp lại, Tiêu Tiếu mở miệng: "Em chọn được người thích hợp sao?"
Giản Trọng Bình nói: "Trong tay của em có hai người, nhưng vẫn chưa đủ, còn phải xem xem trong tay các anh có người nào thích hợp hay không."
Nhạc Thiệu lên tiếng: "Em liệt kê yêu cầu tuyển chọn, bọn anh đi tìm."
Giản Trọng Bình hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, cậu lập tức từ trong túi hồ sơ lấy ra một tờ giấy đưa cho ba người, nói: "Phải tuyệt đối trung tâm mới được. Kỹ thuật bình thường không sao hết, có thể trọng điểm bồi dưỡng, nhưng phải trung tâm."
Ba người nghiêm túc gật đầu. Tiêu Tiếu đem tờ giấy nhị ca đang cầm trong tay lấy tới đây, nói: "Chuyện này giao cho tớ đi làm đi."
Nhạc Thiệu nói: "Vậy giao cho cậu." Chuyện này giao cho Tiêu Tiếu là thích hợp nhất.
Giản Trọng Bình nói tiếp: "Nhiều nhất hai tháng phải đem người xác định xong, em sẽ tập trung huấn luyện."
"Được." Tiêu Tiếu đem tờ giấy gấp lại, cất đi.
Giản Trọng Bình biểu tình thoải mái hơn một chút, nói: "Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, chỉ cần Yến ca không xảy ra vấn đề gì lớn, tháng sau lại dẫn anh ấy tới đây kiểm sản là được."
"Được."
Ba người đứng lên, chuẩn bị rời đi. Giản Trọng Bình tiễn ba ông anh trai rời đi, sau đó thở hắt ra một hơi. Cậu không biết chuyện Yến ca sinh đứa con sẽ đối với tương lai của ba nhà tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng cậu có thể khẳng định một điểm đó là tuyệt đối là ảnh hưởng tốt, bởi vì ba ông anh trai sẽ có mục tiêu phấn đấu.
~ ~ ~ ~ ~
* trứng omelette: là một món ăn được làm từ trứng đánh lên rán bằng bơ hoặc dầu ăn trên chảo rán
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro