Chương 36: Bạn Ký Túc Xá Trở Về
Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương chưa từng sầu, chỉ có vui. Sáng sớm hôm sau, hai người liền mang một số đồ ăn thích hợp cho người mới sinh tới bệnh viện. Yến Phi vẫn đang ngủ. Chẳng qua Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đã dậy. Yến Phi tố chất thân thể tốt, mai là có thể xuất viện về nhà ở cữ. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cũng không làm phiền con trai. Tại thời điểm ba người ăn cơm, Điền Vãn Hương đem quần áo thay ra của con trai mang đi giặt. Ở sau khi Điền Vãn Hương giặt xong quần áo, ba người bảo bà cùng Yến Tam Ngưu đi thăm đứa nhỏ, bệnh viện có ba người bọn họ là đủ rồi.
Thấy bệnh viện tạm thời không có việc gì cần đến mình, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đi thăm hai cháu trai. Hai bé con vừa mới sinh ra hiện tại đang bú sữa a. Nam nhân ba nhà đã đi làm, mấy vị phu nhân thì xin nghỉ vài ngày ở nhà để chăm sóc cháu trai.
Thời điểm đi vệ sinh, Yến Phi tự mình cảm giác một chút, sau đó từ trong phòng vệ sinh đi ra, nói: "Anh cảm thấy anh hiện tại có thể xuất viện."
"Trọng Bình nói anh ngày mai mới có thể xuất viện."
Yến Phi lắc lư hoạt động thân thể, nói: "Anh cảm thấy anh rất khỏe, các em lại đi hỏi một chút, anh muốn về nhà. Anh ghét nhất phải nằm viện."
"Để em đi hỏi." Tiêu Tiếu rời đi.
Qua khoảng 10, 20 phút sau, Tiêu Tiếu mới trở về, cùng cậu trở về ngoại trừ Giản Trọng Bình còn có bác sĩ Triệu của khoa sản. Hai người kiểm tra thân thể Yến Phi một chút, kiểm tra xong, kết luận của hai người đều là Yến Phi có thể sớm xuất viện. Vừa nghe có thể xuất viện về nhà, Yến Phi một khắc cũng không muốn ở lại thêm. Ba người gọi điện thoại về đại viện báo một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà. Yến Phi từ lúc đau bụng sinh trước khi sinh, đến lúc sinh, đến lúc xuất viện, đều nhanh tới mức làm cho người ta giật mình. Yến Phi không cần cho con bú, sinh đứa nhỏ xong hắn liền hoàn toàn thoải mái, cũng định trước hắn sẽ khôi phục rất nhanh.
Gần trưa, bốn vị vừa lên chức ba ba về đến Đông Hồ. Yến Phi tự nhiên vẫn là nằm nghỉ trên giường. Bọn họ trở về không bao lâu, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cũng trở lại, vẫn là để ý con trai hơn. Cháu trai bên kia có một đám người chiếu cố, bọn họ yên tâm. Hai người vừa về liền bắt đầu nấu canh gà, làm cơm ở cữ cho con trai. Giữa trưa Hà Khai Phục cùng Tần Trữ lại đây, đến hỗ trợ. Bọn họ không biết cách chăm sóc người đang ở cữ, chẳng qua nấu chút đồ ăn gì đó thì vẫn có thể. Cơm của Yến Phi phải nấu riêng, liền giao cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương.
Thời điểm buổi chiều Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Lăng cũng lại đây. Con trai của Hứa Cốc Xuyên đã qua ngày đầy tháng, chẳng qua vẫn chưa làm tiệc mời. Vốn mấy ngày nữa sẽ làm, vừa lúc Yến Phi sinh, bốn nhà thương lượng một chút dứt khoát cùng nhau tổ chức. Hứa Cốc Xuyên có chuyện muốn nói với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu. Anh dẫn đầu bốn người cùng Hà Khai Phục đi vào thư phòng. Tần Trữ ở trong phòng cùng Yến Phi nói chuyện phiếm, Yến Phi sinh đứa nhỏ xong cũng không còn dễ buồn ngủ như trước. Nhạc Lăng ở trong phòng bếp hỗ trợ, hắn không ngừng nhìn đồng hồ, có vẻ có chút kích động.
Tần Trữ cùng Hà Khai Phục không biết nên nhận đứa nhỏ nào làm con nuôi, hai người cùng nhau thương thượng, dứt khoát đều nhận, đứa nhỏ nhiều thêm một vị cha nuôi mà thôi, cũng chẳng có gì to tát. Tần Trữ hỏi: "Đại Phi, cậu còn sinh nữa không?"
"Sinh chứ." Yến Phi nằm nghiêng sảng khoái nói, "Đứa nhỏ chỉ có hai, như thế nào cũng phải sinh cho mỗi nhà một đứa a."
"Cậu thật vĩ đại." Tần Trữ rất bội phục bạn già.
Yến Phi bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp nha. Tôi chung quy không thể nhìn trưởng bối nhà nào đó có tiếc nuối. Dù sao hết đau thì tốt rồi. Tôi hiện tại cũng không còn quá đau. Không giống như lúc bị thương, tôi đau đến vài ngày liền. Mặc dù thời điểm sinh thì cực kỳ đau."
Tần Trữ lý giải gật đầu, tình huống của ba nhà đặc thù, đứa nhỏ cũng quả thực không đủ phân chia. Tiếp đó anh nói: "Vậy về sau đứa nhỏ của cậu đều là con nuôi của tôi."
"Được a, không thành vấn đề." Yến Phi chọc chọc Tần Trữ, "Cậu thì sao, thời điểm nào thì để tôi làm cha nuôi?"
Tần Trữ không có hứng thú nói: "Anh trai cùng em trai tôi đều đã kết hôn sinh con, nhà tôi cũng không thèm quản tôi. Chuyện này tính sau đi."
Yến Phi lại chọc chọc: "Cậu cùng lão Hắc dứt khoát gộp thành một đôi được đấy, tôi thấy cậu ta cũng không có ý định kết hôn."
"Đi chết đi!" Tần Trữ dùng sức chọc trở lại, "Tôi là thẳng nam, không có ý định cong. Chỉ bằng bộ dạng đen thui của cậu ta, cực kỳ không phù hợp với thẩm mỹ của tôi."
"Lão Hắc nghe được sẽ khóc." Yến Phi cùng Tần Trữ chọc lẫn nhau.
Chọc đủ rồi, Tần Trữ nói: "Tôi nói với người nhà, lễ mừng năm mới năm nay không trở về Mỹ. Đại Phi, đứa nhỏ đã sinh ra, tranh của cậu có phải hay không nên giao nộp."
"Đệch! Cậu có phải hay không là muốn trông thấy tôi không được nhàn rỗi? Sinh đứa nhỏ xong còn phải có thời gian khôi phục nha, khôi phục xong còn phải trông đứa nhỏ nha, trông đứa nhỏ xong còn phải nghỉ ngơi nha, tôi không có thời gian!"
"Cậu không kiếm tiền sao? Quyết tâm để ba người bọn họ nuôi cậu? Cậu là có chút tiền, nhưng sẽ miệng ăn núi lở a, lão đại."
Yến Phi nháy mắt bại trận, hắn mới không cần ba người kia nuôi hắn, nói thế nào thì linh hồn của hắn cũng là anh trai, hơn nữa hắn cũng không phải 'nàng dâu' gì đó! Hít hí cái mũi, Yến Phi nói: "Vậy cũng phải chờ tới khi tôi ở cữ xong a. Mẹ tôi nói trong thời gian ở cữ không được làm cái gì, bằng không sẽ lưu lại bệnh vặt."
Tần Trữ hào phóng nói: "Vậy chờ cậu ở cữ xong, chúng ta liền khởi công."
"Quỷ hút máu!"
Tần Trữ lộ ra một miệng răng trắng giống như quỷ hút máu, chuyện tên này trêu chọc anh, anh chính là sẽ nhớ cả đời.
Trong nhà có người hỗ trợ Yến Phi, đứa nhỏ lại ở cha mẹ bên kia, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng thoải mái không ít. Trong thư phòng sương khói lượn lờ, từ sau khi Yến Phi mang thai, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ít hút thuốc đi rất nhiều lúc này cũng buông lỏng hút thuốc. Ngồi đây đều là kẻ nghiện thuốc lá, mỗi người trong miệng đều sẽ ngậm một điếu. Vốn Hứa Cốc Xuyên tính toán sau khi đứa nhỏ của mình tròn một tuổi sẽ đưa qua đây để Yến Phi chăm sóc, hiện tại Yến Phi tự thân cũng có đứa nhỏ, hắn liền do dự có nên hay không đưa đứa nhỏ qua đây. Bọn họ càng sớm ở chung một chỗ, tình cảm càng sâu. Nhạc Thiệu hiện tại cũng là ba ba, anh thực hi vọng đứa nhỏ của mình có thể cùng đứa nhỏ của Hứa Cốc Xuyên kết bái trở thành huynh đệ chí cốt giống như ba anh em bọn họ. Nhạc Thiệu đã mở miệng, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu sẽ không phản đối, cũng chỉ là việc mời thêm hai vị bảo mẫu mà thôi. Chờ 'tòa nhà lớn' của bọn họ xây xong rồi, đứa nhỏ có nhiều hơn nữa cũng không sợ.
Hứa Cốc Xuyên cùng ba người quan hệ theo một loại ý nghĩa nào đó cũng chẳng khác nào huynh đệ kết bái. Lại nói tiếp ít nhiều gì cũng dựa vào Yến Phi. Con bươm bướm Yến Phi này sau khi sống lại dẫn phát biến hóa liên tục không ngừng, sinh ra ảnh hưởng là việc hắn căn bản không dự đoán được.
Buổi tối, Tần Trữ cùng Hà Khai Phục ăn cơm hỗ trợ thu dọn bát đĩa xong liền rời đi. Yến Phi nằm ở trên giường, ba người đem cơm tối mang tới trước mặt hắn. Nhạc Lăng cùng Hứa Cốc Xuyên không có ý tứ rời đi. Đến hơn 10 giờ buổi tối, hai người cũng rất tự giác đi lên phòng ngủ dành cho khách ở tầng ba để nghỉ ngơi. 11 giờ, tầng một tối om, tất cả mọi người đều đi nghỉ. Tiêu Tiếu lại bị hai ông anh trai vô tình ngăn ở bên ngoài cùng của giường lớn, ở trước khi lão nhị xác định DNA, hai ông anh lớn bất mãn cũng không có dự định để cậu nằm ngủ ở bên cạnh Yến Phi.
"Anh trai, anh xem, nhị ca cùng tam ca đối với em càng ngày càng quá đáng."
Yến Phi cười nói: "Chờ lão nhị xác định là của ai rồi, em liền cùng bọn họ cướp."
"Ừm, em khẳng định sẽ cướp. Bọn họ chính là trắng trợn ghen tị."
"Cậu đêm nay có phải hay không tính ngủ ở sopha?" Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì rất muốn đem Tiêu Tiếu chiếm được lợi còn khoe mẽ đá xuống giường. Thời điểm ba anh em ở trên giường đấu võ mồm, một chiếc taxi dừng ở trước cổng chính của biệt thự. Ba người từ trên xe bước xuống. Từ trong cốp sau của xe lấy ra ba chiếc valy, một người trong đó thanh toán tiền xe, sau đó từ trong túi lấy ra chìa khóa cổng chính của biệt thự.
Tầng hai cùng tầng ba của biệt thự đều có phòng sáng đèn. Ba người động tác rất nhẹ đi vào biệt thự, một người hỏi: "Tôi đêm nay ngủ ở đâu?"
"Lên tầng ba tùy tiện tìm một phòng không có ai ở là được rồi." Người còn lại trả lời.
"Ồ."
Ba người mang theo valy lên tầng. Thời điểm đến tầng ba, ba người không hẹn đồng thời thả nhẹ cước bộ. Một người quen thuộc đi tới cửa phòng đã được mình dán nhãn, người thứ hai đứng ở trước một căn phòng đã đóng chặt cửa, người thứ ba hoàn toàn là phối hợp với hai người kia, ngáp một cái rồi trực tiếp đi vào một căn phòng vẫn còn mở cửa, đóng cửa lại.
* dán nhãn: tức là đã được mặc định dành riêng cho một người nào đó
Hai người vẫn còn đứng ở cửa hướng đối phương gật đầu ra hiệu, hai người đồng thời nâng tay gõ cửa. Người ở trong phòng còn chưa ngủ xuống giường mở cửa. Cửa cơ hồ là đồng thời mở ra.
"Nhạc Lăng!"
"Hứa ca!"
Kèm theo hai thanh âm kinh hỉ cấp cho đối phương, hai người trẻ tuổi vừa mới vội vàng từ Mỹ trở về nhào vào trong lòng người yêu. Hứa Cốc Xuyên ở trên mông của Tiêu Dương vỗ một cái, một tay kéo valy hành lý của cậu, một tay ôm Tiêu Dương lui về trong phòng, dùng chân đóng cửa. Nhạc Lăng ở trên miệng vợ mình hung hăng hôn hai cái.
"Em rốt cuộc cũng trở về."
Đóng cửa, Nhạc Lăng đem bà xã cùng hành lý của bà xã nhanh chóng kéo trở về phòng. Mà Vệ Văn Bân vừa mới lấy ra quần áo chuẩn bị đi tắm cũng nhận được điện thoại của một người. Cậu buông quần áo đi xuống dưới nhà, mở cửa cho người kia.
10 giờ sáng hôm sau, Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Lăng cũng không lộ diện, cũng không có ai lên tầng gọi bọn họ, nghĩ rằng hai người tối hôm qua khả năng ngủ tương đối trễ. Yến Phi đã dậy, chẳng qua bị mẹ mình yêu cầu nằm ở trên giường. Không thể đọc sách, không thể vẽ tranh, không thể xem tivi, không thể lên mạng, Yến Phi chán muốn chết. May mắn Tần Trữ tới, bồi hắn nói chuyện phiếm. Ba người tạm thời hết bận cùng Hà Khai Phục ngồi trong phòng khách uống trà tán gẫu, một người từ trên cầu thang đi xuống, Hà Khai Phục kinh ngạc kêu lên: "Park Thái tử?! Sao anh lại ở đây?"
Ba người cũng rất giật mình: "Anh thời điểm nào thì tới?"
Căn biệt thự này có chuyên gia phụ trách an toàn, Nhạc Thiệu bọn họ cũng không lo lắng có trộm vặt gì đó lẻn vào. Chẳng qua trong nhà đột nhiên nhiều ra một người, bọn họ vẫn rất giật mình.
Park Tae Seok đi đến, ngồi xuống nói: "Tôi tới tối qua. Bân Bân hôm qua trở về, tôi xử lý xong công việc trong tay liền tới đây."
"Văn Bân bọn họ về rồi?" Bốn tiếng hỏi.
Park Tae Seok gật đầu: "Ba người bọn họ đều trở về. Bân Bân còn đang ngủ, lệch múi giờ."
Tôn Kính Trì nói: "Trong phòng bếp có đồ ăn, tự mình đi lấy."
Park Tae Seok cũng không khách khí, đứng dậy đi vào phòng bếp ăn sáng. Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đều đã trở về, sau khi trải qua đồng dạng kinh ngạc, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đi vào phòng bếp, làm chút đồ ăn sáng hợp khẩu vị cho ba đứa nhỏ vừa mới từ Mỹ trở về, ừm, hoặc là cơm trưa.
Gần 11 giờ, Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Lăng lần lượt từ trên tầng đi xuống, người trong phòng khách ngay cả ánh mắt ám muội cũng lười cấp. Hai người nói Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu bị lệch múi giờ, chẳng qua những người khác không tin, rõ ràng là tối qua làm quá nhiều cho nên sáng nay mới không dậy được. Hà Khai Phục hỏi: "Bọn họ xin nghỉ mấy ngày?"
Park Tae Seok trước tiên trả lời: "Bân Bân nói là xin nghỉ một tháng, chờ đứa nhỏ qua tiệc đầy tháng mới quay về Mỹ."
Nhạc Lăng sung sướng nói: "Ừm, Bách Chu cũng nói chờ đứa nhỏ qua tiệc đầy tháng mới quay về Mỹ. Trường học ở Mỹ hiện tại đang trong kỳ nghỉ."
Hứa Cốc Xuyên không trả lời, bởi vì đã có hai người thay anh trả lời, anh nói thẳng: "Các cậu giúp tôi nghĩ biện pháp để tôi ở lại đế đô một tháng."
"Tôi xem như biết cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư." Hà Khai Phục đối với Hứa Cốc Xuyên ôm quyền, bội phục.
Hứa Cốc Xuyên 'xí' một tiếng, nói: "Chờ cậu có bà xã để xem cậu còn nói tôi như thế không."
Hà Khai Phục nói khoác không biết ngượng: "Bà xã của tôi còn chưa từ trong bụng mẹ vợ sinh ra đâu."
"Vậy tôi sẽ chờ xem." Không cùng Hà Khai Phục đấu võ mồm, Hứa Cốc Xuyên đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, Nhạc Lăng đã đi trước. Mấy người này càng ngày càng đem Đông Hồ coi như nhà của mình, cho dù là Park Tae Seok cũng có xu thế này.
Nghe thấy Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân đã trở về, Yến Phi một bên cảm động một bên cạn lời. Cảm động tự nhiên là ba người vì hắn gấp gáp từ Mỹ trở về, cạn lời thì là vừa trở về ba người đã không xuống được giường. Hắn mãnh liệt yêu cầu bọn họ trước hết trả tiền thuê phòng. Ba người này trở về trong nhà chính là vô cùng náo nhiệt. Ba người đến giữa buổi chiều mới từ trên giường đứng dậy. Trước hết lấp đầy bụng, thuận tiện hỏi han Yến Phi, sau đó đi thăm cục cưng, chuyến này đi mãi đến buổi tối mới trở về. Ba người vừa trở về liền liên mồm không ngừng nói cục cưng có bao nhiêu đáng yêu. Cao hứng nhất chính là Tiêu Dương, bởi vì có một cục cưng là của Tiêu gia. Lo lắng nhất chính là Tiêu Bách Chu, y cảm thấy nếu đứa nhỏ thứ hai không phải là của Nhạc gia, Nhạc ca sẽ rất thảm.
Ba người trở về liền vây xung quanh Yến Phi cho hắn xem ảnh chụp của đứa nhỏ. Nhìn thấy cục cưng trong ảnh, Yến Phi đặc biệt tự hào, đây chính là do hắn sinh ra a.
Tiêu Bách Chu nói: "Tên của đứa nhỏ còn chưa đặt, có phải hay không trước hết cấp cho đứa nhỏ nhũ danh? Chung quy không thể gọi đứa nhỏ là 'heo con' đi."
Vệ Văn Bân nói: "Đứa nhỏ một chút cũng không béo."
Yến Phi cười cười: "Tôi sẽ đổi cách gọi. Tôi cũng không chuẩn bị nhũ danh gì đó, đặt một cái tên là được rồi. Ba ba bọn nhỏ đều không có nhũ danh."
Tiêu Dương nói: "Yến ca, đứa nhỏ rất đáng yêu a. Nếu không phải là không thể bế suốt, em thấy cha mẹ em sẽ không muốn buông tay. Anh sau này có sinh tiếp không?"
Yến Phi không chút ngượng ngùng nói: "Đương nhiên. Đứa nhỏ không đủ chia, ít nhất phải sinh thêm một đứa."
"Tôi bội phục cậu, cậu thật vĩ đại." Tiêu Bách Chu dựng thẳng ngón cái, Vệ Văn Bân lẩm bẩm: "Cậu không sợ đau mông sao?"
"Đem tên này ném ra ngoài cho tôi!"
Vệ Văn Bân ở trong phòng ngủ của Yến Phi bị Yến Phi hạ lệnh 'bao vây đánh người', trong phòng khách, Nhạc Thiệu hiếm khi tâm tình tốt hỏi Park Tae Seok: "Anh đối với Văn Bân dự định thế nào? Bà xã của tôi chính là rất để ý. Anh cũng đừng làm cho tôi khó xử lý."
Park Tae Seok bình tĩnh tự nhiên nói: "Cậu bảo Yến Phi thoải mái 120%. Chuyện của tôi còn chưa đến phiên đám già kia khoa tay múa chân."
"Thế vì sao Văn Bân lại nói như vậy?"
Park Tae Seok đơn giản trả lời: "Em ấy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy nói nhiều hơn nữa chẳng bằng đi làm. Thời gian dài trôi qua em ấy sẽ tin tưởng."
"Vậy tôi đây sẽ không nhiều chuyện."
Trong xương cốt, Park Tae Seok cùng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Hứa Cốc Xuyên là người giống nhau. Nhạc Thiệu đã hỏi được những gì mình cần biết, liền tin lời của Park Tae Seok. Bọn họ loại người có thân phận này, nói lèo hứa suông gì đó chính là hạ giá, khinh thường đi làm.
Buổi tối, Park Tae Seok ngủ lại ở Đông Hồ vuốt ve người đang nằm trong lòng, nói: "Bân Bân, chúng ta cũng sinh đứa nhỏ đi."
Vệ Văn Bân nháy mắt tỉnh lại, theo phản xạ liền hỏi: "Anh chuẩn bị kết hôn?!"
Đã quen cung phản xạ của Vệ Văn Bân khác với người bình thường, Park Tae Seok thản nhiên đáp: "Là đứa nhỏ của 'chúng ta'."
Vệ Văn Bân chậm rì rì nói: "Thí nghiệm thành công? Chức năng của Yến Phi có thể phục chế?"
Park Tae Seok hôn nhẹ lên miệng cậu, nói: "Thực xin lỗi, đặc thù cơ thể của Yến Phi dường như không có cách nào phục chế đến trên người người khác."
"Vậy chúng ta làm sao có được đứa nhỏ?" Vệ Văn Bân hồ đồ, "Tôi đi kiểm tra rồi, không thể sinh."
Park Tae Seok nở nụ cười, gã yêu chết sự 'đơn thuần' của Bân Bân nhà gã. Bàn tay dán ở trên bụng của Vệ Văn Bân, gã nói: "Em cảm thấy như vậy có được không? Đem tinh trùng của hai người chúng ta kết hợp với trứng của nữ nhân, sau đó lại từ một nữ nhân khác sinh hạ, đứa nhỏ kia không phải là con ruột của chúng ta sao?"
Vệ Văn Bân mím môi, Park Tae Seok áy náy nói: "Thực xin lỗi, Bân Bân, tôi chỉ có thể dùng phương thức như vậy để có được 'đứa nhỏ' thuộc về chúng ta. Đứa nhỏ là song bào thai, tôi cảm thấy rất tốt."
Vệ Văn Bân ôm lấy Park Tae Seok, cậu cũng áy náy: "Thực xin lỗi, tôi không sinh được."
Park Tae Seok dỗ dành nói: "Em là bạn trai, đương nhiên không sinh được đứa nhỏ. Bân Bân, chúng ta sinh một đôi song bào thai có được hay không?"
"Ừm..." Vệ Văn Bân ôm chặt Park Tae Seok, "Những người kia trong nhà anh sẽ đồng ý chứ? Vạn nhất bọn họ không thích con của chúng ta, đối với đứa nhỏ không tốt thì phải làm sao đây? Hoặc là ám sát tôi cùng đứa nhỏ."
Park Tae Seok ôn nhu nói: "Không cần lo lắng. Con của chúng ta không cần bọn họ yêu thích, con của chúng ta về sau chỉ cần bọn họ sợ hãi là đủ rồi. Vừa lúc thừa dịp trong khoảng thời gian này em ở Mỹ học tập, chúng ta trước hết đem đứa nhỏ sinh ra."
"Vậy, sau khi tôi tốt nghiệp sẽ không tới Hàn Quốc định cư. Tôi không thích những người đó, cũng không thích ăn đồ chua." Đối với điểm này Vệ Văn Bân rất kiên trì.
Park Tae Seok trong mắt hiện lên bất đắc dĩ: "Thật sự không thích như vậy?"
"Ừm." Vệ Văn Bân ở trong lòng Park Tae Seok cọ cọ: "Ở Hàn Quốc tôi không có bạn bè gì. Tôi không muốn rời khỏi Yến Phi, Tiêu Dương cùng Bách Chu. Thực xin lỗi, Tae Seok."
Park Tae Seok sủng nịch nói: "Gọi tôi là ông xã, tôi liền đáp ứng em."
Vệ Văn Bân ngửa đầu, nhếch miệng nói: "Ông xã."
Park Tae Seok ngậm lấy môi của Vệ Văn Bân, triền miên nửa ngày, sau đó gã mới nói: "Vậy chúng ta sớm một chút đem đứa nhỏ sinh ra, để đứa nhỏ sớm một chút tiếp nhận công tác của tôi, tôi cũng có thể sớm một chút cùng em định cư ở đây."
"Được! Ở đế đô có thể thoải mái ăn xương sườn a."
"Ha ha..." Ở Hàn Quốc cũng có thể thoải mái ăn nha. Chẳng qua Park Tae Seo không có sửa lỗi Vệ Văn Bân, đối phương như thế nào ở trong mắt của gã đều là đáng yêu muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro