Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Cuối Năm

Không chậm trễ việc của Hứa Cốc Xuyên, Yến Phi cúp điện thoại. Bên kia, Hứa Cốc Xuyên nhún nhún vai, chuẩn bị chuyện quay về đế đô. Nghĩ đến bản thân sắp ly hôn, anh đã muốn lập tức đem Tiêu Dương túm trở về ân ái ba ngày ba đêm. Chẳng qua Tiêu Dương tên nhóc kia sau khi tới Mỹ rồi liền giống như mất tích. Nếu không phải bảo tiêu vẫn thường xuyên truyền tin tức của cậu trở lại, anh cũng hoài nghi tên nhóc kia có phải hay không ngoại tình, điện thoại ít đến đáng thương, liền ngay cả bưu kiện cũng cơ hồ không có. Hứa Cốc Xuyên híp mắt, tên nhóc kia tốt nhất thành thành thật thật cho anh.

Tôn Kính Trì gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu xong liền đi đến bệnh viện trước. Yến Tam Ngưu từ trong phòng bếp đi ra, hỏi: "Con lớn a, ba má có cần đến bệnh viện thăm hỏi hay không? Đứa nhỏ của Cốc Xuyên ra đời, chúng ta không thể lãnh đạm thờ ơ a."

Yến Phi ngẫm nghĩ nói: "Chờ đứa nhỏ sinh ra, người cùng mẹ đến bệnh viện thăm hỏi, hỏi xem bọn họ có cần giúp đỡ gì không. Nếu không quá cần, các người cũng không cần bận tâm. Dù sao chờ hai đứa nhỏ tròn một tuổi cũng sẽ đưa tới chỗ chúng ta nuôi dưỡng."

"Được được."

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương biết chuyện của Hứa Cốc Xuyên và Tiêu Dương, cũng biết chuyện đứa nhỏ của Hứa Cốc Xuyên là như thế nào có được. Bọn họ trong lòng đã đem Tiêu Dương trở thành em chồng của con trai, cũng không ngại hỗ trợ Tiêu Dương và Hứa Cốc Xuyên chăm sóc đứa nhỏ. Chẳng qua từ sau khi ba người kia qua Mỹ cũng không còn ở trong group chat post ảnh chụp, tựa hồ có vẻ bận rộn nhiều việc.

Nghĩ tới Tiêu Dương, Yến Phi liền nghĩ tới Tiêu Bách Chu, sau đó lại nghĩ tới Nhạc Lăng, hắn lại cầm di động lên gọi điện thoại cho Nhạc Lăng. Nhạc Lăng trái lại rất nhanh tiếp nhận.

"Alo, Nhạc Lăng."

"Yến ca."

"Gần nhất bận không?"

"Công việc cũng sắp xong rồi. Đang tính hai ngày nữa qua thăm anh a."

"Bận rộn xong rồi thì qua đây ăn cơm đi, anh thay Bách Chu nhìn xem em có gầy đi hay không."

"Ha ha, được, xử lý xong công việc em liền qua."

"Ừm, qua sớm một chút. Đứa nhỏ của Cốc Xuyên hôm nay ra đời, mấy người anh trai của em đều tới bệnh viện rồi."

"Hôm nay ra đời? Vậy em hôm nay cũng rút ra một ít thời gian tới thăm."

"Em không cần bận tâm, để mấy người anh trai của em đảm nhiệm nhiệm vụ này là được rồi. Nhớ qua đây ăn cơm a."

"Được, khẳng định sẽ qua."

Dặn dò Nhạc Lăng một phen phải đúng giờ ăn cơm, thay bà xã của hắn bảo vệ tốt dạ dày của bản thân, Yến Phi lúc này mới xem như tạm thời bận rộn xong. Sờ sờ bụng, Yến Phi đột nhiên có chút khẩn trương. Đứa nhỏ của Cốc Xuyên rốt cuộc ra đời, hắn thì sao? Có thể hay không cũng sinh sớm? Hai con heo con, chung quy cũng sắp ra đời rồi.

Mãi đến hơn 7 giờ tối, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mới trở về. Hai đứa nhỏ 'song bào thai' của Hứa Cốc Xuyên bình an ra đời. Hiện tại đều đang nằm trong phòng chăm sóc trẻ em. Chẳng qua làm cho Yến Phi buồn bực chính là, sau khi ba người trở về sắc mặt vẫn luôn nặng nề, không được tốt. Chờ ba người ăn cơm xong, Yến Phi ngồi trên sopha trong phòng khách hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ không phải rất khỏe mạnh sao?"

Tiêu Tiếu ôm cổ hắn: "Phi, sinh xong lần này, em tuyệt đối không để cho anh sinh nữa."

Nhạc Thiệu khó chịu nói: "Mặc kệ đứa nhỏ có mấy đứa, dù sao cũng không để cho anh sinh nữa."

Tôn Kính Trì gật mạnh đầu: "Mặc kệ là sinh thường hay sinh mổ đều rất khổ sở. Em tình nguyện đi buộc ga-rô cũng tuyệt đối không để cho anh sinh nữa!"

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương vừa nghe vậy liền gấp gáp muốn nói cái gì đó, Yến Phi bên này đã giận tái mặt trước: "Các em nếu dám buộc ga-rô, anh liền cùng các em ly hôn!"

"Phi —–!" Ba người nhất thời kêu lên ai oán. Tiêu Tiếu hô: "Hai người phụ nữ kia, một người sinh thường một người sinh mổ, sinh thường thì mất ba tiếng đồng hồ đứa nhỏ mới chịu ra, sinh mổ thì sau khi hết thuốc gây tê vết mổ càng thêm đau nhức. Nghĩ tới anh cũng sẽ phải chịu đau đớn như thế, bọn em làm sao có thể nhẫn tâm để cho anh sinh tiếp. Lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, bằng không bọn em cũng không có dự tính để cho anh sinh."

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì lại gật mạnh đầu: "Phi, bọn em không muốn anh chịu khổ, không muốn anh bị đau."

Yến Phi cười bóp nhéo mặt Tiêu Tiếu: "Sinh hay không sinh cũng là chuyện của anh. Các em không được đi buộc ga-rô, bằng không liền ly hôn, không nói nhiều."

"Phi —–"

"Không nói nhiều!"

Ba người bả vai sụp xuống. Nhạc Thiệu cách một tầng quần áo hung hăng hôn lên bụng của Yến Phi, sau đó ôn nhu nói: "Cục cưng a, các con phải ngoan ngoãn, mau chóng chui ra a, ngàn vạn lần không được tra tấn 'ma ma' a, có nghe hay không?"

Yến Phi dùng sức nhéo mặt của Nhạc Thiệu: "Các em mới là ma ma!"

Tiêu Tiếu cũng nói: "Cục cưng, chỉ cần các con mau chóng chui ra, không tra tấn 'ba ba'. Về sau các con muốn cái gì, ba ba liền mua cho các con nha."

Tôn Kính Trì tiếp tục hối lộ: "Cục cưng, chỉ cần các con ngoan ngoãn, về sau mặc kệ các con muốn cái gì, ba ba đều ủng hộ!"

"Có ai giáo dục đứa nhỏ như các em không." Yến Phi đẩy Tôn Kính Trì, cốc đầu Tiêu Tiếu, đá văng Nhạc Thiệu, "Nên làm cái gì thì làm cái đó đi."

"Phi —–"

"Muốn ly hôn đúng không?"

Ba người động tác nhất trì sờ sờ cái mũi.

Tôn Kính Trì: "Em đi xả nước tắm cho anh."

Tiêu Tiếu: "Em đi lấy sữa nóng cho anh."

Nhạc Thiệu: "Em đi làm ấm ổ chăn cho anh."

"Mau đi đi." Yến Phi cười một bộ dáng không kiên nhẫn khoát tay. Ba người không cam tâm tình nguyện rời đi. Bọn họ vừa đi, Điền Vãn Hương liền vội vàng nói: "Con lớn a, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ đi buộc ga-rô a."

Yến Phi nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, không có sự đồng ý của con, bọn họ không dám."

Điểm này Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương trái lại tin tưởng. Lâu như vậy, bọn họ cũng đã nhìn ra ba người kia thật sự rất sợ con trai. Trong phòng, Tiêu Tiếu thở dài: "Làm sao đây, anh trai không cho chúng ta đi buộc ga-rô."

Nhạc Thiệu khẳng định: "Anh trai vẫn muốn sinh đứa nhỏ cho chúng ta."

Tôn Kính Trì ưu thương: "Vì sao không phải là ba đứa? Ba chúng ta sẽ có đủ lý do để không cho anh trai sinh tiếp."

Tiếp đó, ba người đồng thời thở dài: "Anh trai thực sự rất yêu chúng ta."

Nếu Yến Phi ở đây, tuyệt đối sẽ cho mỗi người một cước, buồn nôn muốn chết.

Ngày thứ hai sau khi đứa nhỏ của Hứa Cốc Xuyên ra đời, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương mang theo một đống đồ đến bệnh viện. Hứa gia cũng có bảo mẫu, vú em cùng nguyệt tẩu, trái lại cũng không cần người khác hỗ trợ. Chẳng qua Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương vẫn ở lại bệnh viện chiếu cố hai người phụ nữ vừa mới sinh sản cả một ngày. Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng là người vừa mới sinh con, cần có người chăm sóc. Buổi chiều ngày thứ ba, Hứa Cốc Xuyên mới vội vã từ Trường Phản trở về. Vào ban đêm, một tờ giấy chứng nhận chính thức ly hôn đặt ở trong ngăn kéo bàn làm việc của anh.

Đông Hồ, Hứa Cốc Xuyên vừa trở lại cùng Nhạc Lăng đều ở đây. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương làm một bàn đồ ăn tươi ngon để khao hai vị vất vả cực nhọc này. Hứa Cốc Xuyên lại gầy đi một ít, Nhạc Lăng cũng không biết có phải hay không cạo đầu đinh, thoạt nhìn cũng gầy đi một ít. Trước mặt mấy nam nhân có bày vài chén rượu, Hứa Cốc Xuyên xem chừng tâm tình rất tốt, chẳng qua ở bên dưới tâm tình tốt lại có một tia u tối.

Yến Phi nói với Hứa Cốc Xuyên: "Hiện tại đứa nhỏ đã sinh ra, cũng đã ly hôn, cậu đã nói với Tiểu Dương chưa?"

Hứa Cốc Xuyên vừa cùng mấy nam nhân ngồi ở đây cụng chén vừa nói: "Tôi vừa nhắn tin cho nhóc ấy, nhóc ấy nói khi nào cậu sinh thì sẽ trở về. Nhóc ấy hình như rất bận."

Nhạc Lăng hiểu rõ nói: "Thời điểm Bách Chu đi có nói là em ấy qua Mỹ rồi sẽ nắm chắc thời gian học tập, có lẽ sẽ không có nhiều thời gian liên hệ, Tiểu Dương phỏng chừng cũng như thế."

Yến Phi nói: "Lúc ba người bọn họ vừa qua đó, cuối tuần cũng thường xuyên gửi tin tức, sau đó thì không thấy nữa. Thời điểm tôi nằm viện bọn họ có gọi điện thoại trở về. Xem chừng là đang cố gắng học tập." Sau đó hắn chế nhạo, "Cậu không phải phái người đi theo giám sát sao, còn sợ Tiểu Dương chạy mất a."

Hứa Cốc Xuyên cười cười, không kiêng dè nói: "Nhóc ấy hiện tại không một cú điện thoại, bưu kiện cũng chỉ là một hai phong thư, tôi ở Trường Phản như thế nào cũng phải mất năm năm, nhóc ấy không cần thiết phải gấp như vậy."

Yến Phi nói: "Em ấy cố gắng học tập cũng là vì cậu a. Em ấy không có thời gian liên lạc với cậu, cậu tiện thì liên lạc với em ấy, bảo em ấy không cần phải gấp như vậy." Hắn lại chuyển hướng qua Nhạc Lăng: "Em cũng nói với Bách Chu, đừng quá gấp, thân thể mới là quan trọng nhất."

"Em sẽ khuyên em ấy." Nghĩ đến bà xã của mình, Nhạc Lăng liền đặc biệt kiêu ngạo.

Yến Phi nói tiếp: "Hai người các người cũng phải chú ý thân thể, đừng để Tiểu Dương, Bách Chu bọn họ trở về nhìn thấy các người lại đau lòng."

"Bọn tôi / Bọn em sẽ chiếu cố tốt bản thân." Nhưng thực con mẹ nó nhớ em ấy / nhóc ấy a. Nhạc Lăng cùng Hứa Cốc Xuyên trong đầu đều hiện lên chung một suy nghĩ.

Giữa trưa ăn cơm ở Đông Hồ, Hứa Cốc Xuyên liền trở lại Trường Phản, Nhạc Lăng quay về trường học. Yến Phi dặn đi dặn lại Nhạc Lăng nếu không có việc gì cứ tới Đông Hồ ở, Nhạc Lăng đáp ứng.

Hai đứa nhỏ ở bệnh viện sáu ngày liền được đón về Hứa gia, đương nhiên, chỉ có hai đứa nhỏ. Yến Phi không hỏi Hứa Cốc Xuyên cấp cho mẹ đẻ của hai đứa nhỏ bao nhiêu tiền. Ở sau khi hai đứa nhỏ rời khỏi bệnh viện, hai người phụ nữ kia cũng rời đi, Hứa Cốc Xuyên cũng không nhiều lời về việc anh an bài cuộc sống sau này của hai người phụ nữ kia như thế nào, chỉ nói bọn họ sẽ không xuất hiện nữa. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương trước trước sau sau lại giúp Hứa gia chiếu cố đứa nhỏ hơn nửa tháng, Hứa phụ cùng Hứa mẫu cũng rất cảm kích hai vợ chồng Yến gia thật thà chất phác này. Chỉ chớp mắt liền đến cuối tháng 12, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương chính thức ở lại Đông Hồ, Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu đều đã xử lý xong công tác của mình, chuyên tâm ở nhà làm bạn với Yến Phi. Bụng của Yến Phi càng thêm lớn, tựa như một quả trái cây sắp chín muồi, tùy thời sẽ rơi xuống đất.

Ngày sinh dự tính của Yến Phi đến gần, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương. Đặc biệt là Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, tại thời điểm Yến Phi không nhìn thấy, ba người trên mặt tràn ngập u sầu. Yến Phi người này còn chưa có triệu chứng trầm cảm trước khi sinh đâu, ba vị sắp trở thành ba ba đã sắp trầm cảm trước.

Đứa nhỏ đã lớn tới mức cái bụng sắp nứt ra, Yến Phi gần nhất khẩu vị rõ ràng cũng bị ảnh hưởng, hai chân sưng phù tới lợi hại. Chẳng qua mặt hắn vẫn không béo lên bao nhiêu, dinh dưỡng ăn vào cơ hồ đều chuyển đến trên người đứa nhỏ. Cuối tháng 12, lần kiểm sản cuối cùng biểu hiện phát dục của đứa hết thảy đều bình thường, không hề nhìn ra dấu hiệu bị kinh sợ nghiêm trọng của hơn một tháng trước, điều này làm cho mọi người an tâm không ít.

Còn một tuần nữa là tới Nguyên đán, Yến Phi ở trong phòng thu xếp lại đồ đạc của đứa nhỏ cùng những thứ hắn muốn mang theo khi nằm viện. Ba vị phu nhân nói với Yến Phi chuyện bọn họ muốn sau khi đứa nhỏ sinh ra tạm thời ôm đứa nhỏ về đại viện, Yến Phi sảng khoái đồng ý. Dù sao hắn cũng không có sữa, cũng xác thực không thích trong lúc mình ở cữ trong nhà có quá nhiều người lạ, đứa nhỏ ở đại viện bên kia đến qua tiệc đầy tháng rồi trở lại bên mình hoàn toàn không thành vấn đề. Chủ yếu chính là đứa nhỏ chỉ có hai, ít nhất sẽ có một nhà cùng đứa nhỏ không có duyên phận, để đứa nhỏ đến nhà không có duyên phận kia ở một tháng coi như là an ủi trái tim của mấy vị trưởng bối. Chẳng qua Yến Phi lại có chút lo lắng, chờ đứa nhỏ ở một tháng, trưởng bối của nhà không có duyên phận kia có thể hay không đem con trai mình trực tiếp lưu đày. Đến lúc đó trưởng bối của nhà không có duyên phận khẳng định sẽ càng thích cháu trai cũng càng oán niệm bản thân không có cháu trai 'ruột' a.

Càng đến gần ngày cháu trai ra đời, các vị trưởng bối ba nhà cho dù đang công tác tâm tư cũng đặt ở Đông Hồ. Nhưng vừa vặn lại đụng phải cuối năm, bọn họ thân ở địa vị cao, lúc này này chính là khoảng thời gian bận rộn nhất. Họp, họp, họp, rồi vẫn là họp.

Cửa phòng không khóa, Điền Vãn Hương đi vào, hỏi: "Con lớn a, má chưng trứng chim, ăn một chút đi." Yến Phi sáng nay chỉ uống một cốc sữa cùng ăn một chiếc bánh bao, lượng ăn thực sự quá ít. Cách bữa trưa còn khoảng hơn một tiếng, Điền Vãn Hương lo lắng chưng hai quả trứng chim. Yến Phi xoa xoa dạ dày, nói: "Không muốn ăn. Mẹ, người gọt cho con hai quả cam đi."

Điền Vãn Hương nói: "Buổi sáng con chỉ ăn vài miếng, ăn một chút đi."

Yến Phi thỏa hiệp: "Vậy thì ăn một chút đi, chẳng qua thật sự không có khẩu vị."

"Ăn một chút, má múc cho con vài thìa. Má bảo ba con gọt cam cho con."

"Được."

Điền Vãn Hương khập khiễng đi vào phòng bếp. Yến Phi hai tay đỡ thắt lưng đi ra ngoài. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đang bố trí phòng trẻ em. Vài người thương lượng một hồi quyết định đem phòng vẽ tranh của Yến Phi chuyển đến trên tầng hai, sau đó đem phòng vẽ tranh hiện tại đổi thành phòng trẻ em của đứa nhỏ. Tầng hai liền trở thành không gian hoàn toàn tư mật của bốn người. 'Tòa nhà lớn' từ xây dựng đến trang hoàng xong xuôi đến chuyển vào ở cũng phải mất hơn một năm thời gian nữa. Chẳng qua chuyện 'tòa nhà lớn' ba người vẫn chưa nói với Yến Phi, muốn tặng cho hắn kinh hỉ.

Không có khẩu vị gì miễn cưỡng ăn bốn thìa trứng chim chưng, Yến Phi ăn nửa quả cam xong lại đỡ thắt lưng trở về phòng thu xếp đồ đạc tiếp. Bởi vì có khả năng phải sinh mổ, cho nên thời gian nằm viện có lẽ sẽ lâu, phải mang một ít đồ đạc tới bệnh viện. Đứa nhỏ sẽ được ôm tới đại viện cho nên Yến Phi không cần đặc biệt chuẩn bị gì đó, bên kia đều có. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng muốn đi theo bồi Yến Phi, quần áo đồ đạc của ba người bọn họ cũng phải thu xếp chuẩn bị sẵn.

"Mẹ, bệnh viện bên kia Thiệu Thiệu bọn họ sẽ chiếu cố con, người và cha đi theo chăm sóc đứa nhỏ là được rồi." Yến Phi biết cha mẹ có bao nhiêu trông ngóng hai đứa nhỏ này, liền nói như vậy.

Điền Vãn Hương nói: "Chú dì của con công tác bận rộn, ba và má chăm sóc con lúc ở cữ. Bọn họ tìm nhiều người tới chăm sóc đứa nhỏ như vậy, ba má yên tâm. Mấy người dì của con nói, nếu ba má muốn thăm đứa nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến."

Yến Phi ôm mẹ mình: "Mẹ, cảm ơn người."

Điền Vãn Hương vỗ nhẹ con trai: "Cùng má nói cảm ơn cái gì. Má cũng không yên tâm để người khác chăm sóc con lúc ở cữ. Con gần nhất phải đặc biệt chú ý, cảm thấy không thoải mái phải lập tức nói ra."

"Con biết rồi." Không đứng được lâu, Yến Phi ngồi xuống trên giường. Điền Vãn Hương nói: "Con đừng làm nữa, cần thu xếp cái gì cứ nói với má, má làm cho con."

Thắt lưng của Yến Phi rất mỏi, hắn sờ sờ đứa nhỏ đang ở trong bụng thi triển quyền cước, hỏi: "Mẹ, trước khi sinh có phản ứng gì đặc biệt không?"

Điền Vãn Hương nhớ lại nói: "Thời điểm má sinh con cùng em trai con đều đang trong lúc làm việc. Cảm thấy đau bụng, sau đó ba con liền mời người đến nhà đỡ đẻ cho má, cũng không có phản ứng gì đặc biệt."

Yến Phi vừa nghe liền cảm thấy rất đau lòng. Thời điểm Điền Vãn Hương sinh đứa nhỏ trong nhà không có tiền cũng không có biện pháp đưa đến bệnh viện để sinh. Không bộc lộ ra, Yến Phi xoa xoa thắt lưng, đem việc thu xếp đồ đạc giao cho mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro