Chương 3: Đi Chơi Trở Về
Nhạc Thiệu ở Đức dùng thời gian ba ngày ngựa không dừng vó, mất ăn mất ngủ đem hạng mục cần bàn giải quyết, sau đó lưu lại trợ lý, thư ký và thuộc hạ khắc phục hậu quả, anh mang theo Yến Phi cùng bảo tiêu đi Bayern. Nhạc Thiệu ở một nơi được gọi là 'lâu đài cổ' tại Bayern đặt phòng hai đêm, kế tiếp lại cùng Yến Phi đi đến hồ Chiemsee tại Bayern ở hai đêm, sau đó quay trở về Berlin, về nhà.
* ngựa không dừng vó: tiến tới không ngừng, ý chỉ viêc đi lại không ngừng nghỉ
* khắc phục hậu quả: ở đây có nghĩa thu xếp thỏa đáng khi xảy ra việc không may
Làm một họa sĩ, Yến Phi thích nhất chính là loại địa phương có bầu không khí nồng đậm văn hóa cùng phong cảnh tươi đẹp này. Cảm giác khắp nơi đều là phong cảnh có thể hạ bút. Đây cũng là lý do vì sao Nhạc Thiệu lại chọn nơi này làm 'địa điểm tuần trăng mật', là do anh biết Yến Phi sẽ thích. Phòng ăn trong lâu đài cổ, đàn violon du dương ở một nơi không khiến cho người ta chú ý làm nhạc đệm cho hai vị khách đang hưởng dụng bữa tối ánh nến. Từ sau khi Chung Phong sống lại trở thành Yến Phi, cuộc sống của hắn chỉ có thể dùng lên cao xuống thấp, nhấp nhô không ổn định để hình dung. Mặc dù hắn đã là cha của hai đứa nhỏ rồi, loại bữa tối ánh nến lãng mạn này thật đúng là chưa từng được ăn qua, nhất là loại bữa tối ánh nến chỉ có hai người này. Bỏ lại hai người anh em của mình, Nhạc Thiệu không chút nào cảm thấy áy náy. Anh cả một đời cũng sẽ không tha thứ cho hai tên phản bội kia.
"Phi, một năm rưỡi này vất vả cho anh." Nhạc Thiệu giơ lên ly rượu đỏ.
Yến Phi cự tuyệt người phục vụ rót rượu cho mình, mà muốn một cốc nước trái cây, giơ lên nói: "Giữa chúng ta, cũng không cần nói những câu khách khí như vậy a."
Nhạc Thiệu cười: "Em về sau sẽ không nói nữa. Phi, em yêu anh."
Gương mặt của Yến Phi bị ánh nến chiếu tới có chút đỏ, hắn nhếch miệng cười cười, sau đó nói: "Ba người các em hiện tại càng ngày càng buồn nôn."
Nhạc Thiệu mặt trơ da dày nói: "Cái này gọi là lãng mạn."
"Phốc!" Yến Phi uống nước trái cây.
Sau đó, Nhạc Thiệu đem lãng mạn phát huy đến cực hạn. Lời yêu không ngừng, làm cho khuôn mặt của Yến Phi như say rượu, đỏ rực. Nhạc Thiệu còn mạnh mẽ kéo Yến Phi ở trong tiếng đàn violon mặt kề mặt khiêu vũ, nếu không phải Yến Phi ở trước mặt người ngoài vẫn luôn cho ba người này đủ mặt mũi, hắn tuyệt đối sẽ đẩy Nhạc Thiệu ra chạy về phòng.
"Phi, thích không?" Nhạc Thiệu tựa hồ uống quá nhiều.
Yến Phi liếc người phục vụ đứng ở xa xa một cái, nói: "Nếu em không kéo anh khiêu vũ, anh sẽ càng thích hơn."
"Nhưng em muốn cùng anh khiêu vũ." Nhạc Thiệu nói xong liền nâng lên đầu của Yến Phi, nụ hôn rơi xuống.
"Ừm!" Mùi rượu xông vào, Yến Phi liếc mắt nhìn người phục vụ đứng ở đằng xa vài lần, vẫn nhịn xuống dục vọng đẩy Nhạc Thiệu ra. Dừng lại không động, Nhạc Thiệu thâm tình hôn người anh yêu nhất, 'mẹ' đứa nhỏ của anh.
Tại trước khi mất khống chế, Nhạc Thiệu lui lại, liếm đi ướt át ngoài miệng của Yến Phi mà mình lưu lại, anh khàn giọng nói: "Trở về phòng đi."
"... Ừm." Yến Phi run chân.
Nhạc Thiệu nắm chặt tay của Yến Phi, dẫn hắn trở về phòng, lãng mạn càng lớn hơn còn ở đằng sau a.
Tiến vào phòng, Yến Phi sửng sốt. Bên trong gian phòng hơn 300 mét vuông bày đầy hoa hồng đỏ, trên đóa hoa còn mang theo giọt nước. Còn không đợi Yến Phi hoàn hồn, Nhạc Thiệu liền từ phía sau ôm lấy hắn đem hắn đẩy vào trong phòng, đóng cửa.
"Anh, surprise ~"
Yến Phi vô lực cười nói: "Em xác định là kinh hỉ? Anh đã bảo là đừng đem anh trở thành nữ nhân." Trở tay ở trên đùi của Nhạc Thiệu véo một cái. Nhạc Thiệu nhịn đau nói: "Em tuyệt đối không có đem anh trở thành nữ nhân. Nhưng anh là bà xã của em nha, em mà không tặng hoa thì quả thực không còn gì để nói. Shhh —–!"
Hung hăng véo một cái, Yến Phi khẽ nói: "Anh là bà xã của ai?"
"Em là bà xã của anh, bà xã của anh." Nhạc Thiệu rất không có tiết tháo đem Yến Phi quay lại đối mặt với mình, sau đó một chân quỳ xuống, ôm lấy hai chân của Yến Phi, ngửa đầu nói: "Anh trai, em yêu anh."
Yến Phi chóp mũi có chút chua xót, hắn nhéo nhéo cái mũi của Nhạc Thiệu: "Anh cũng yêu em. Nhưng không yêu hoa hồng."
Nhạc Thiệu cười ngây ngô: "Anh trai, em thường xuyên cảm thấy em giống như đang nằm mơ. Ở trong mơ anh biến thành một người khác còn sinh cho em hai đứa con trai. Luôn cảm thấy không chân thực. Anh trai, anh thật sự trở về rồi?"
Yến Phi kéo tay của Nhạc Thiệu đang ôm mình ra, quỳ xuống, ôm ngược lại đối phương, nói: "Anh trở về rồi. Em sờ một cái xem."
Nhạc Thiệu sờ sờ, sờ sờ mặt của Yến Phi, sờ sờ tay của Yến Phi, sờ sờ thân thể của Yến Phi, sau khi sờ sờ vài lần, anh ôm chặt Yến Phi: "Vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Chung quy sợ hãi vừa tỉnh dậy anh đã không thấy tăm hơi."
Yến Phi rất đau lòng, rất đau lòng.
"Thiệu Thiệu, muốn anh đi."
Nhạc Thiệu ôm Yến Phi đứng lên, sau đó khom người đem đối phương ôm ngang. Yến Phi vòng lấy cổ của Nhạc Thiệu, nhìn anh, chỉ nhìn anh. Nhạc Thiệu cũng nhìn Yến Phi, đem người đặt ở trên giường bày đầy cánh hoa hồng. Yến Phi cầm lên một nắm, tung xuống. Nhạc Thiệu lại hỏi: "Anh trai, anh thật sự trở về rồi?"
"Em sờ một cái xem."
Nhạc Thiệu cởi cúc quần áo của Yến Phi, chậm rãi cởi từng viên một, chậm rãi cởi từng thứ một, thẳng đến khi hắn trần trụi. Bàn tay tràn đầy nam tính ở trên thân thể tinh tế nhẵn nhụi của Yến Phi vuốt ve, nụ hôn từng cái từng cái rơi xuống.
"Thiệu Thiệu..." Yến Phi ép xuống chua xót không ngừng dâng lên trong lòng, "Nếu như, nếu như anh không, lựa chọn con đường kia... Vào cái ngày anh kết hôn đó, nhất định sẽ đào hôn."
Nhạc Thiệu ngẩng đầu, hai mắt bất chấp: "Em nhất định sẽ đi cướp hôn! Ngoại trừ ba anh em bọn em, không ai có thể cùng anh kết hôn!"
"Thế nhưng khi đó em còn không biết là em thích anh."
Nhạc Thiệu tách chân của Yến Phi ra, ngón tay vuốt ve một hồi liền tiến vào miệng mật cảnh, lại vẫn nghiêm chỉnh nói: "Thời điểm anh đính hôn em khẳng định sẽ biết. Anh trai, đời này chúng ta lãng phí năm năm, cho nên anh phải đền bù cho em. Kiếp sau, kiếp sau nữa nữa anh đều phải làm anh trai em." Làm bà xã của em!
* mật cảnh: nơi ngọt ngào như mật
"Được! Chẳng qua kiếp sau phải đổi thành các em sinh con."
"... Không thành vấn đề."
Kiếp sau đến tột cùng là ai sinh tạm thời không cần thảo luận. Nhạc Thiệu dùng bộ phận thuần túy nam tính của mình lại một lần nữa đoạt lấy người anh yêu sâu đậm. Yến Phi ở trên cổ của Nhạc Thiệu mút ra một dấu hôn rõ ràng. Tại trong cuộc tình vi phạm thế tục này, bọn họ đều quá trì độn. Nhưng nếu như không trì độn, bọn họ cũng sẽ không có Mặc Mặc cùng Mạc Mạc. Chỉ là, hắn hi vọng, kiếp sau, hắn có thể lấy thân thể của Chung Phong để thai nghén hậu đại cho bọn họ. Còn để ba người kia sinh con, ừm, hắn có chứng khiết phích, vẫn là thôi đi.
Trên giường tình ái kịch liệt tới mức ngay cả mặt trăng cũng phải thẹn thùng. Yến Phi không ngừng yêu cầu Nhạc Thiệu đem tinh hoa đốt người của anh bắn vào trong cơ thể của hắn. Tựa như là chồng chồng trong đêm tân hôn, Nhạc Thiệu căn bản là không có cách nào ngăn cản nhiệt tình của Yến Phi. Bọn họ là anh em, nhưng lại không còn là anh em; bọn họ là người yêu, nhưng lại không chỉ là người yêu. Thời điểm Nhạc Thiệu lại một lần nữa gầm giọng bắn ra, Yến Phi sờ lên bụng, hẳn là, sẽ có đi.
※
Nhạc Thiệu cùng Yến Phi ở Đức ngọt ngọt ngào ngào chơi mấy ngày. Nhạc Thiệu chụp một đống ảnh ngọt ngào của mình cùng Yến Phi gửi đến trong group chat kích thích Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu. Tiêu Tiếu sau khi nhìn thấy náo loạn chờ sau khi Yến Phi trở về cậu liền mang Yến Phi đi tận hưởng tuần trăng mặt hai người, bị Tôn Kính Trì tẩn cho một trận, lý do —– lớn nhỏ có thứ tự, biết không a.
Nhạc Thiệu xuân phong đắc ý trở về, Yến Phi cũng là một bộ dáng dấp bị hung hăng yêu thương qua. Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu đón hai người trở về rất buồn bực, tuyệt đối ước ao ghen tị.
"Tối nay tớ muốn ngủ với Phi, một mình." Tiêu Tiếu yêu cầu.
"Cậu tránh qua một bên đi." Tôn Kính Trì không đồng ý.
Yến Phi tâm tình vô cùng tốt nói: "Về sau các em đi công tác, chỉ cần trong nhà không có việc gì, anh liền đi cùng các em."
"Thật?!" Ba người kinh hỉ.
Yến Phi cười gật đầu: "Thật. Đứa nhỏ tất nhiên quan trọng, nhưng bọn nhỏ lớn rồi sẽ có cuộc sống của chính mình. Ba người các em đối với anh mà nói mới là quan trọng nhất. Mà anh cũng không cảm thấy cha mẹ quan tâm quá mức tới đứa nhỏ mới là cha mẹ tốt. Dù sao đứa nhỏ không thiếu người chăm sóc."
"Cuối tuần em đi công tác, anh đi cùng em đi!" Tôn Kính Trì giành trước.
"Phi! Anh xem tam ca chưa bao giờ nhường em! Em cuối tuần cũng phải đi công tác!" Tiêu Tiếu kháng nghị.
Yến Phi hào phóng nói: "Vậy các em liền xê dịch thời gian công tác đi."
Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu không tranh giành, bắt đầu cân nhắc tính khả thi của việc này. Nhạc Thiệu mặc kệ bọn họ, hỏi: "Hai bảo bối mấy ngày nay ngoan không?"
Tôn Kính Trì trả lời: "Rất ngoan. Chẳng qua đứa nhỏ khẳng định rất nhớ Phi, không ngừng nháo loạn đòi lên tầng. Nhạc Lăng hôm nay dẫn bọn nhỏ về đại viện, có muốn tới đại viện đón bọn nhỏ trở về không?"
Yến Phi lập tức nói: "Anh cũng nhớ bọn nhỏ. Đi đón đi."
Nhạc Thiệu lẩm bẩm: "Em thì không đi được."
Nghĩ đến áp lực của Nhạc Thiệu, Yến Phi đổi chủ ý, nói: "Vậy không đi nữa, dù sao buổi tối Nhạc Lăng thế nào cũng phải đưa bọn nhỏ trở về. Mua một đống đồ vật, về nhà thu dọn đã." Rõ ràng áp lực của nhị ca, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu cũng không muốn đi đón đứa nhỏ, trực tiếp về nhà.
Trong nhà chỉ có hai vị bảo mẫu, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương, Nhạc Lăng cùng vú em đều không ở đây, bồi đứa nhỏ về đại viện. Không chỉ có như vậy, Tần Trữ gần nhất mỗi ngày đều tới báo danh cũng đi cùng. Yến Phi trước hết về phòng thu dọn hành lý, Tôn Kính Trì gọi điện thoại về nhà báo cho cha mẹ biết là Yến Phi về rồi, để cha mẹ sớm một chút thả bọn nhỏ trở về. Tôn phụ và Tôn mẫu đáp ứng, nhưng không nói thời điểm nào thì 'thả'.
Tôn gia lúc này, Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Mạc Mạc đang cao hứng vỗ tay nha. Một đám người lớn cầm đồ chơi trêu chọc bọn nhỏ, hai bé con một bên chảy nước miếng một bên cao hứng cười to, khoa tay múa chân. Tiếng cười của hai đứa nhỏ đặc biệt thanh thúy, một đám các trưởng bối chính là cảm thấy cháu của bọn họ cười lên dễ nghe nhất, đáng yêu nhất. Minh Dương cùng Mộc Dương bị đón về Hứa gia, hai đứa nhỏ không thấy em trai cảm xúc không được tốt, chơi được một lát liền khóc, muốn tìm em trai. Không còn cách nào, Hứa phụ và Hứa mẫu đành phải ôm cháu trai qua đây. Nhìn thấy em trai, hai nhóc anh trai không khóc nữa, sau đó liền cùng nhóm em trai chơi đồ chơi, cùng nhau khoa chân múa tay.
Bốn bé con ở chung một chỗ, cảnh tượng náo nhiệt kia thế nhưng tăng lên gấp đôi. Trong tay phu nhân của bốn nhà đều cầm một chiếc bát nhỏ, trong bát là đồ ăn dặm của bọn nhỏ —– cá đã được nghiền nát. Minh Dương cùng Mộc Dương đã bắt đầu mọc răng, Minh Dương mọc ba chiếc, Mộc Dương mọc hai chiếc, hai đứa nhỏ cười một tiếng liền lộ ra răng sữa, vô cùng đáng yêu. Đối với dinh dưỡng của bốn đứa nhỏ, trưởng bối bốn nhà đều là vạn phần cẩn thận, dù không thể thường xuyên tự mình chăm sóc cháu trai, bọn họ cũng là gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại ân cần hỏi thăm.
Mãi cho đến 9 giờ rưỡi, bốn đứa nhỏ đều ngủ, các trưởng bối bốn nhà mới để cho Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương mang đứa nhỏ đi. Yến Phi hôm nay trở về, nhất định phải để đứa nhỏ về nhà, bằng không bọn họ liền để đứa nhỏ ở lại bên này hai ngày. Yến Phi thời điểm mang thai đặc biệt thích ngủ, chưa từng thức đêm. Có thể là ở trong người mẹ đã tạo thành thói quen, Mặc Mặc cùng Mạc Mạc từ sau khi sinh ra liền chưa từng đảo lộn ngày đêm. Hiện tại càng là mỗi ngày đúng 9 giờ tối sẽ buồn ngủ. Minh Dương cùng Mộc Dương thời điểm vừa được đưa tới chỗ của Yến Phi ban đêm còn có thể khóc rống, về sau chịu ảnh hưởng của em trai, bọn họ hiện tại cũng là 9 giờ tối liền ngủ. Nửa đêm bốn đứa nhỏ sẽ tỉnh dậy uống sữa một lần, thay tã một lần, sau đó liền ngủ một giấc đến sáng.
Trong phòng khách, Nhạc Thiệu không ngừng nhìn đồng hồ, bất mãn: "Muộn thế này còn không chịu thả đứa nhỏ trở về."
Đồng dạng ngồi chờ, Yến Phi không ngại nói: "Chú dì bọn họ không có cách nào mỗi ngày ở bên cạnh đứa nhỏ, nhìn thấy đứa nhỏ muốn ở lại một lát cũng là chuyện bình thường. Nhạc Lăng không phải đã nói là bắt đầu đi rồi sao, một lát nữa liền về đến nhà."
Yến Phi mở miệng, Nhạc Thiệu tự nhiên sẽ nhẫn nại. Đợi hơn 20 phút, có xe lái vào sân, Yến Phi đứng dậy đi ra khỏi phòng khách. Mở cửa, liền thấy Tần Trữ trong lòng ôm một đứa nhỏ, vũ em trong lòng ôm ba đứa nhỏ khác. Nhìn thấy đứa nhỏ ngủ say, Yến Phi không làm phiền bọn họ, mở cửa phòng trẻ em để bọn họ đem đứa nhỏ thả xuống trên giường.
Buông đứa nhỏ xuống lại vỗ nhẹ một hồi, đảm bảo bốn đứa nhỏ ngủ say, Tần Trữ nhỏ giọng nói: "Bọn tôi trước hết đưa Yến thúc cùng Yến di về nhà."
"Ừm. Bọn họ ở chỗ này không tiện nghỉ ngơi." Yến Phi hôn hôn bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, sau đó cùng Tần Trữ rời khỏi phòng trẻ em, lưu lại bảo mẫu trông coi. Đi ra ngoài, Tần Trữ thả lỏng thanh âm, nói: "Cậu còn không chịu về, tôi liền mang con nuôi của tôi sang Đức tìm cậu."
"Làm sao?" Yến Phi hiếu kỳ.
Tần Trữ nói: "Bọn nhỏ không nhìn thấy cậu liền tìm a. Đòi lên tầng, đòi đi ra ngoài, làm thế nào cũng không chịu yên. Phải lấy ảnh chụp của cậu ta ra bọn nhỏ mới chịu thôi."
Yến Phi trái tim muốn tan ra, không khỏi đắc ý nói: "Con của tôi đương nhiên là thân với tôi nhất nha."
Tần Trữ thuận theo hắn, nói: "Đúng đúng, thân với cậu nhất, cho nên cậu thân làm mẹ về sau có phải hay không đừng vứt bỏ đứa nhỏ nhiều ngày như vậy, chơi ba năm ngày là được rồi."
"Cậu mới là kẻ làm mẹ." Yến Phi không thích nghe nhất chính là cái từ này. Con trai đều gọi bọn họ là ba ba, không có mẹ!
Tần Trữ nhấc tay đầu hàng: "Được được, tôi là kẻ làm mẹ, lười cùng cậu tranh cãi. Tôi phải về đây."
"Mấy ngày nay vất vả cho cậu nha." Yến Phi tiễn Tần Trữ ra ngoài, Tần Trữ nói: "Bồi con trai nuôi chơi đùa có cái gì vất vả. Chính là nhìn bọn nhỏ tìm cậu, tôi đau lòng a."
"Tôi tự kiểm điểm, tôi nhất định tự kiểm điểm."
Tiễn Tần Trữ đến tận trên xe, nhìn anh lái xe rời đi, phất tay tạm biệt, Yến Phi thở hắt ra, sau đó lại mỉm cười hạnh phúc. Con trai quả nhiên là thân với mình nhất. Trở lại trong nhà, ba vị ba ba khác đều không ở phòng khách, Yến Phi hiểu rõ đi đến phòng trẻ em, ba người quả nhiên ở nơi đó. Vú em không ở đây, Yến Phi đóng cửa đi qua. Tiêu Tiêu vươn tay kéo hắn ngồi vào trong lòng, an tĩnh nhìn đứa nhỏ. Yến Phi mở miệng nói: "Mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ, anh liền cảm thấy đau nhức khi sinh con có thể bỏ qua không tính. Anh luôn cảm thấy bọn nhỏ giống như vừa mới sinh ra, nhưng chớp mắt một cái đã được nửa tuổi."
"Con của chúng ta càng lớn càng đáng yêu." Tôn Kính Trì kiêu ngạo mà nói, hai người khác trong mắt là tán thành. Ba người đều không nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Yến Phi.
"Các em phải nói là cục cưng 'nhà' chúng ta đều là càng lớn càng đáng yêu." Yến Phi sửa lỗi. Cục cưng trong nhà có đến bốn đứa a.
Ba người lập tức phụ họa: "Đúng, cục cưng nhà chúng ta càng lớn càng đáng yêu, đây đều là công lao của anh." Không quên nịnh nọt.
Yến Phi cười nói: "Đi ngủ thôi." Hôm nay vừa trở về, hắn quả thực cũng mệt mỏi.
"Được."
Ba người không ai đi làm việc, cùng Yến Phi đồng thời trở về phòng ngủ. Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu tạm thời nhịn xuống dục vọng của mình. Chờ Yến Phi nghỉ ngơi đủ rồi, bọn họ sẽ lấy lại hoan ái nợ mấy ngày nay.
~ ~ ~ ~ ~
* Bayern: hay còn được gọi là Bavaria, là bang lớn nhất nằm cực nam của Đức ngày nay, với diện tích 70.553 km² và dân số 12,4 triệu người. Thủ phủ của bang là München. Về phía nam và đông nam Bayern có biên giới với Áo, về phía đông với Cộng hòa Séc, phía tây với Baden-Württemberg, tây bắc với Hessen, phía bắc Thüringen và phía đông bắc với Sachsen. Bang lớn nhất nước Đức này được mệnh danh là 'Trái tim của châu Âu' không chỉ bởi vị trí của mình mà còn ở sự hấp dẫn đầy lôi cuốn bởi vẻ đẹp tự nhiên và cả trong những công trình kiến trúc. Được xem là bang thú vị nhất của Đức, mỗi năm có đến 26 triệu du khách chọn Bayern là điểm dừng chân lý tưởng cho kỳ nghỉ của mình
* Chiemsee: là một hồ thiên nhiên tại Bayern, Đức, nằm giữa Rosenheim, Đức, và Salzburg, Áo. Nó thường được gọi là 'biển Bayern'. Vùng xung quanh Chiemsee được gọi là Chiemgau và là một vùng nghỉ mát nổi tiếng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro