
Chương 10 (3)
Hận Ái-Chương 10
===***===
Khi bước vào, Diêu Phong thấy rất nhiều gian phòng khác nhau. Bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ từ một căn phòng truyền đến, cậu không chút do dự đẩy cánh cửa ra rồi xông vào.
Bên trong cánh cửa kia hiển nhiên là vị khách nhân thân phận cao quý, do chắc chắn không có ai dám ngăn cản nên không hề có lấy một thủ hạ, cửa cũng không khóa. Gã trực tiếp làm những hành vi đê tiện.
Qua cánh cửa, Diêu Phong lại gặp một hành lang gấp khúc tinh xảo, men theo đó, cậu thấy một căn phòng khác đằng sau tấm thủy tinh, do vậy cậu có thể rõ ràng nhìn thấy tình hình trong phòng.
Tro Tàn bị treo trên trần nhà, lông mày thống khổ nhăn lại, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi hơi giương lên, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, quả anh đào trên ngực bị cắm mấy cái trâm, chúng được ánh mặt trời phản xạ vào lóe lên những hàn quang tà ác. Phân thân đáng thương bị dùng chỉ nhiều màu gắt gao trói buộc, hai khối thịt cầu bị mấy cái kẹp lôi kéo. Làn da trong suốt hơi hơi run rẩy. Tiểu huyệt phía sau bị năm ngọn nến đang cháy cắm vào không cong một tia khe hở, sáp nến từng giọt từng giọt chảy xuống, nếp nhăn quanh tiểu huyệt đã bị sáp nến đọng lại che kín, cặp mông tuyết trắng cũng bị gắn đầy từng khối sáp nến, làn da mềm mại đã đỏ bừng lên, thậm chí có nơi đã xuất hiện bọng nước.
Phương Diêu Phong im lặng nhìn Tro Tàn, thân mình không ức chế được mà nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp dồn dập, cậu rất muốn xông vào chỗ đằng sau tấm kính đó.
Vừa đưa tay lên, cậu nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Tro Tàn.
Tro Tàn lắc đầu nhè nhẹ như muốn ngăn cậu làm việc ngu ngốc, cũng muốn ám chỉ cậu phải mau chạy nhanh ra khỏi đây. Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, Tro Tàn không rõ tại sao mình lại gặp phải người con trai tuấn tú không sợ trời không sợ đất như vậy.
Cậu ta không biết nếu mình xông vào thì sẽ gặp phải cái gì sao??? Dùng một từ 'thảm' cũng không đủ đâu ạ!!!
Cưỡng chế lại cảm giác thống khổ khi bị ngược, Tro Tàn liên tục ám chỉ mình không sao để người kia nhanh đi khỏi đây, nhưng đối phương hoàn toàn không có ý muốn rời đi.
Gã đàn ông quay lưng về phía Phương Diêu Phong nên chưa phát hiện cậu, gã nhe răng cười rồi cầm lấy một con dao nhỏ: "Bảo bối, có biết tôi thích nhất ở em là gì không? Tôi thích ánh mắt em, cái ánh mắt chưa bao giờ ảm đạm cả, tựa như hai cây đuốc đang cháy bừng bừng. Lúc em thống khổ là lúc chúng bùng cháy mãnh liệt nhất haha, thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận nha."
Gã thong thả hạ dao xuống:
"Nè, nhìn cái lỗ nhỏ vô dụng của em đi, đút được có năm cây nến. Ít nhất phải được mười cây chứ, giờ tôi sẽ làm lớn hơn một chút. "
Công việc gặp bao nhiêu áp lực thì gã ta biến chúng thành bấy nhiêu dục vọng, gã điên cuồng cầm dao chạm vào tiểu huyệt non mềm bên dưới. Tro Tàn thống khổ nhắm mắt, trong lòng âm thầm mắng: Hôm nay xui thế không biết...lại gặp phải loại biến thái như thế này. Nhưng thôi, cũng may là Quang không phải tới hầu hạ hắn, nếu không chắc chắn sẽ bị hắn tra tấn đến chết, mình dù sao cũng không còn nhiều thời gian để sống, cuối cùng có kết cục như thế nào cũng không sợ nữa.
'Rầm! một tiếng, Tro Tàn chỉ kịp nghe được thanh âm của một vật nặng rơi xuống. Cố nén cơn đau để nhìn lên, Tro Tàn trợn mắt nhìn vị Bộ trưởng Bộ quốc phòng kia chật vật quỳ rạp xuống đất.
Ánh mắt liền nhanh chóng hướng về phía bên giường, Phương Diêu Phong không biết đã xông vào từ khi nào. Nói vậy là...chính cậu ta đã cố tình đẩy cửa làm ông ta ngã xuống đất??
Diêu Phong vội vàng cởi dây trói cho Tro Tàn. Sau khi được giải thoát, Tro Tàn không để ý đến thương tích của mình mà đem Phương Diêu Phong đẩy ra ngoài: "Đi mau đi, cậu không muốn sống nữa sao? Chỗ này không phải là nơi cậu thích mà đến được đâu!! Đi đi!!!". Tro Tàn hi vọng tý nữa mình có thể 'đền tội' để lửa giận của lão ta nguôi đi mà tha cho cậu.
"Là ai? Ai có lá gan lớn đến mức dám xông vào phòng của ông đây?!!!" Thanh âm lạnh băng không mang theo chút ấm áp nào khiến cho kẻ khác mao cốt tủng thiên*.
*mao cốt tủng thiên: cực kì sợ hãi, sợ tới mức chân tay gân cốt run rẩy, tửng chừng bị dọa tới chết
Tro Tàn vô cùng lo sợ liền vội vàng xoay người cố rặn ra một nụ cười: "Haha, Uy Lạc tiên sinh, đầu óc người này có chút vấn đề, nó không hiểu chuyện... Mong ngài tha thứ, tôi đền tội thay cho cậu ta là được." Dù biết chưa chắc mình đã chịu nổi sự tra tấn hà khắc này, nhưng ngữ khí của Tro Tàn vẫn thoải mái như trước. Điều này khiến cho gã đàn ông tên Uy lạc này rất chú ý.
"Sẵn sàng chịu phạt sao? Còn bảo tôi tha cho nữa? Là ai vậy, đồng bọn vô dụng của cậu sao? Vô dụng tới mức cần cậu bảo vệ cơ á? Tôi cũng rất muốn xem người đó trông như thế nào mà dám cả gan xông vào đây làm loạn."
Đẩy Tro Tàn ra, gã nháy mắt đứng hình. Phương Diêu Phong lúc này như đang có ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt vô hồn kia, hai má vì phẫn nộ mà ửng hồng.
Tro Tàn thấy gã ngây người nhìn Diêu Phong thì vội nhìn về phía Uy Lạc, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng: Tên sắc quỷ này đang nhắm đến người kia, chắc chắn lại đang có ý đồ xấu với cậu ta rồi...
''Sao cái người đó lại ở đây được?" Uy Lạc kinh ngạc nói, gã sở dĩ ngây ngốc không phải như Tro Tàn nghĩ mà là có lý do khác. Thân là khách quý trên đảo Phong Vân, Uy Lạc đương nhiên sẽ không như Tro Tàn, bị giới hạn trong nhà nô lệ. Bởi vậy tất nhiên, không như Tro Tàn tưởng Diêu Phong là nô lệ, gã biết rõ thân phận cậu. Bởi gã thường xuyên nhìn thấy Phương Diêu Phong cùng Lê Diệu Võ nhàn nhã đi tản bộ, du ngoạn. Gã chưa từng nhìn thấy Lê Diệu Võ ôn nhu như vậy với bất kì ai, nam nhân họ Lê lạnh lùng, kiệt xuất này là người khó lấy lòng có tiếng.
"Uy Lạc tiên sinh, cầu xin ngài đừng trách cậu ấy, cậu ấy không hề cố ý mà. Hơn nữa, đầu óc cũng rất có vấn đề nữa. Ngài thấy không, cậu ấy không cả nói chuyện bình thường được...
Thấy Uy Lạc không nói được lời nào, Tro Tàn càng sốt ruột, chỉ sợ rằng gã ta đang nghĩ dùng cách gì để tra tấn người trước mặt, dùng dụng cụ gì để ngược đãi Phương Diêu Phong.
Nhưng mà sự thật thì có cho gã một trăm lá gan, gã cũng không dám động đến người Phương Diêu Phong, ai mà không biết Lê Diệu Võ yêu thương cậu, sủng nịnh cậu, quý trọng cậu như mạng sống cơ chứ...
Nhưng cứ ở trước mặt Tro Tàn nhận thua thì thật mất mặt, lần sau cũng không còn thể diện để gọi tiểu yêu tinh này đến hầu hạ nữa. Uy Lạc từ trước đến nay đều ngạo mạn, giờ lâm vào tình thế khó, không biết làm cách nào.
Ở trong lòng, Tro Tàn đang hận không thể đem tổ tông tám đời nhà Uy Lạc ra mắng hết, nhưng vẫn cố nén bực tức, ngoài miệng vẫn mềm giọng nhờ vả: "Uy Lạc tiên sinh là người độ lượng như vậy... Chắc ngài sẽ không so đo với một người ngốc chứ?" Lời nói của Tro Tàn không thể ngờ đã cho Uy Lạc một đường thoát, tuy trong lòng gã đang cao hứng muốn chết nhưng ngoài miệng thì vẫn còn cố tình trầm ngâm: "Được rồi, nể mặt tiểu yêu tinh nhà em, tôi bỏ qua cái người không hiểu chuyện này, nhưng nhớ cho kĩ, lần sau không có chuyện tôi tha cho đâu."
Uy Lạc dễ dàng buông tha Phương Diêu Phong là Tro Tàn mừng rỡ không thôi, cũng vì thế mà không cảm thấy có gì kì lạ. Cố nén nhịn đau đớn, Tro Tàn miễn cưỡng cười: "Xin cám ơn đại nhân."
Mau đưa cậu ta ra ngoài đi. Bây giờ tôi mất hứng rồi, lúc nào cần sẽ phái người đi gọi em."
Lạc phất phất tay, ý bảo Tro Tàn mang Phương Diêu Phong ra ngoài.
Điều này quả là nằm ngoài dự kiến của Tro Tàn. Vừa cứu được Diêu Phong, vừa lấy được cái mạng nhỏ của mình về. Ngay cả câu cám ơn cũng quên nói, Tro Tàn sợ Uy Lạc đổi ý nên mau chóng nắm bàn tay nhỏ của Phương Diêu Phong chạy nhanh ra khỏi phòng.
Ở trong phòng, Uy Lạc cũng thở ra một hơi dài. Ôi thượng đế phù hộ con, giúp con tiễn được cái tổ tông kia đi. Lê Diệu Võ mà biết Phương Diêu Phong có chuyện trong phòng gã, chỉ sợ gã không còn sống mà ra khỏi đảo Phong Vân mất.
===***===
Không quay đầu lại mà kéo Phương Diêu Phong một mạch trở về chỗ ở chung của nô lệ, lúc này Tro Tàn mới thở ra một hơi dài, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Phương Diêu Phong hiếu kì đánh giá phòng ở của mình: "Cậu còn tâm trạng xem xét phòng ốc cơ á? Có biết vừa rồi suýt nữa là tiêu rồi không hả??? " Nghe những lời mắng nhiếc của người trước mặt, Phương Diêu Phong khó hiểu nhìn Tro Tàn, cậu chỉ ngơ ngác cười. "Tiếc thật đấy, cậu lớn lên tuấn tú như vậy mà số phận thật hẩm hiu. Nhưng dù sao gì cũng tại quá xinh đẹp mà cậu rơi vào tình cảnh này... "
Kéo Phương Diêu Phong ngồi xuống tấm ván gỗ trên giường, Tro Tàn nhẹ nhàng nói: "Ngây ngốc suốt như thế cũng tốt, cậu cũng chẳng bao giờ bị phiền não...không có lửa...cũng không bao giờ sợ bị tắt lửa... Tôi cũng chỉ mong cậu luôn sống vô lo vô nghĩ, không ai tác động được đến, không ai làm tổn thương được cậu... Hãy cứ như vậy tới già nhé."
"Tro...Tàn..." Phương Diêu Phong gian nan mở miệng, chậm rãi kêu to tên người bên cạnh.
Không khí trong phòng bỗng chốc tràn ngập bi thương, Tro Tàn cố nén nước mắt, cười nói: "Duyên phận của tôi với thế giới này đã sắp hết rồi, đến một ngày tôi thật sự biến thành 'tro tàn' thì cậu, Tề Dương, Quang, Nhật Tà Dương... đều phải sống thật tốt đó. Phải thay tôi vui vẻ nhìn ngắm phong cảnh của thế gian này, có như vậy tôi ở thế giới bên kia mới có thể mỉm cười hạnh phuca."
Dù không biết cảm giác chua xót trong lòng là gì, Phương Diêu Phong vẫn khổ sở lắc lắc đầu.
Ngước lên nhìn sắc trời, Tro Tàn liền nhắc nhở: "Trở về đi, về chậm chủ nhân của cậu sẽ phạt đó, cần thận lại bị ăn roi tiếp. Cậu yếu ớt như này...sao chịu được cơ chứ..."
Đứng dậy tiễn cậu ra khỏi cửa, nhìn cậu cẩn thận bước từng bước đi, trong giây lát khi Diêu Phong đi mất, Tro Tàn thấy trong họng mình có gì đó khó chịu rồi bất giác ho ra một ngụm lớn máu tươi.
===***===
Editor: Lạy chúa xong chương 10 rồi (灬º‿º灬)♡ hihihi
Còn 1 chương nữa là hoàn rồi, nhưng rất tiếc là nó tận 7k chữ :((( khóc thực sự
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro