Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Video

CHƯƠNG 11: VIDEO
Editor: Anh Anh

Đôi mắt Hứa Thần Xuyên hơi nhoi nhói, giống như cái tên đó được tôi luyện từ lửa vậy. Cậu nhìn chằm chằm vào lời nhắc nhở một lúc, mới lặng lẽ đứng dậy, đóng cửa phòng lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Thư Dĩnh Lệ đang xem TV trong phòng khách ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía phòng ngủ của Hứa Thần Xuyên.

Hứa Thần Xuyên trở lại máy tính, điều chỉnh nét mặt của mình, nhấp vào ô chấp nhận.

Khuôn mặt Trần Hoàn xuất hiện trên màn hình. Trần Hoàn cắt tóc, trông lại càng tươi tắn tràn đầy sức sống hơn. Cậu ta cười toe toét với ống kính, đôi mắt hơi cong: "Có nghe thấy tôi không?"

Hứa Thần Xuyên duỗi tay bật mic: "Có."

"Vậy là tốt rồi." Trần Hoàn nhìn cậu chăm chú, "Kỳ nghỉ hè của cậu thế nào? Thực tập có vất vả không?"

"Khá tốt, học được rất nhiều thứ."

"Ừ, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm mình mệt mỏi."

Ngay từ ban đầu, Hứa Thần Xuyên đã biết Trần Hoàn có một đặc biệt sở trường, là có thể nói bất kỳ câu hỏi han nào một cách vô cùng chân thành. Có lẽ chính điều này đã giúp cậu ta nhanh chóng có được rất nhiều bạn bè. Được người ta chú ý và quan tâm, cho dù chỉ là theo cách đơn giản và chẳng mất gì, thì phần lớn cũng thấy hưởng thụ. Nhưng lúc này dùng giọng điệu đó với Hứa Thần Xuyên, so với sự quan tâm đơn thuần thì nhiều hơn chút tình cảm khó đoán.

Hứa Thần Xuyên quá quen thuộc với sự mập mờ này —— Cho tới bây giờ, bản thân vẫn bất giác bị nó kiểm soát như cũ.

Cậu thấy mình nở nụ cười như không có việc gì: "Cậu thì sao? Thực tập thế nào?"

"Tôi cũng hơi bận, vừa vào công ty cái gì cũng không hiểu, phải từ từ học thôi."

"Chắc chắn là không thành vấn đề."

Trần Hoàn lại cười: "Thật à? Cậu thật sự tin tôi không thành vấn đề à? Đột nhiên cảm thấy tràn đầy sinh lực."

"...... Bởi vì cậu cũng rất giỏi."

"Tất cả là nhờ có cậu đấy."

Trái tim Hứa Thần Xuyên tự thấy đã đủ mạnh mẽ cũng phải chậm lại nửa nhịp, khó chịu không nói nên lời, giống như cách giày cào ngứa. Trần Hoàn lại tới tìm mình, rốt cuộc là vì sao?

"Trước khi cậu đi tôi có gọi điện thoại cho cậu, nhưng chắc là cậu không nhìn thấy." Trần Hoàn thuận miệng kiếm cớ cho Hứa Thần Xuyên.

"Điện thoại?" Nhớ lại, đêm trước khi về nước quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ. Nhưng lúc ấy mình chỉ muốn kết thúc những lời chào hỏi giả tạo đó, nên không gọi lại.

"Xin lỗi, lúc ấy luống cuống tay chân, có lẽ không để ý tới điện thoại." Hứa Thần Xuyên nói theo đối phương, "Không làm lỡ chuyện gì của cậu chứ?"

"Không không." Trần Hoàn hạ giọng, "Chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút thôi."

Sau khi Bạch Kỳ gửi câu kia đi thì đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời của đối phương. Anh nhíu mày, gõ chữ hỏi: "Có phải cậu có dị nghị gì với lần này không? Những ấn phẩm đó cũng không có nghĩa là uy tín nhất, dịch câu này có khuynh hướng chủ quan rất mạnh, không cần phải rập khuôn."

Cửa sổ trò chuyện nhấp nháy, Hứa Thần Xuyên theo bản năng mở ra, mới nhớ trước đó còn đang nói chuyện với Chỉ Hạc. Cậu hoảng hốt gõ hai chữ "Không có", tự hỏi phải giải thích sự im lặng của mình thế nào.

"Chris, cậu có đang nghe không?" Trần Hoàn hỏi.

"À, đây." Tay Hứa Thần Xuyên run lên, trực tiếp gửi hai chữ kia đi, cũng không để ý đến nó nữa, "Cậu muốn nói cái gì?"

Trần Hoàn cười khẽ: "Tôi còn tưởng cậu không muốn để ý tới tôi nữa."

Máu dường như lặng lẽ ấm lên, cuồn cuộn chảy tứ chi xương cốt.

"Sao có thể......"

Trần Hoàn thở dài: "Tôi biết mình nợ cậu một lời giải thích, cậu không còn coi tôi là bạn bè cũng là chuyện bình thường. Nhưng tôi thật sự không muốn mất đi cậu."

Hứa Thần Xuyên ngơ ngác. Máu vừa nóng lên lại lập tức lạnh đi.

"Chris?" Trần Hoàn không đợi được câu trả lời, ngập ngừng gọi một tiếng.

"...... Nếu làm cậu khó xử thì cũng không cần phải giải thích gì nữa." Hứa Thần Xuyên chậm rãi mở miệng, bình tĩnh nói, "Chuyện đã qua lâu vậy rồi, cứ xem như chưa từng xảy ra đi."

Trần Hoàn sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười gần như thương hại: "Cậu ấy...... Vẫn luôn khắt khe với chính mình như vậy."

******

Thư Dĩnh Lệ rón rén rời khỏi cửa phòng ngủ, xoay người chạy về phòng khách: "Chồng, chồng ——"

"Sao thế?"

"Con trai gọi video với một người đàn ông!" Thư Dĩnh Lệ hạ giọng làm khẩu hình.

Hứa Quốc Tề bất đắc dĩ nhìn bà: "Vậy thì sao?"

"Nhưng mà cuộc nói chuyện của hai người nghe vào...... Cứ thấy có gì không đúng!"

"Không đúng chỗ nào?"

"Nói là làm bạn bè gì đó......" Thư Dĩnh Lệ nhìn ánh mắt nghi ngờ của Hứa Quốc Tề, hận không thể túm lấy ông lắc vài cái, "Anh còn chưa hiểu à! Nếu chỉ là bạn bè, thì sao lại nói muốn làm bạn?"

"...... Bởi vì họ muốn kết bạn?"

"Anh tưởng đang ở nhà trẻ hả!"

"Tiểu Lệ à, đã từng nghe câu thần hồn nát thần tính chưa? Con trai đã lớn thế rồi, em cũng lo nghĩ mọi chuyện nữa, tự mang thêm phiền não cho cũng không có gì tốt, xem TV của em đi thì hơn."

"Đúng là không thể giao tiếp với anh được." Thư Dĩnh Lệ giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Hứa Quốc Tề nhìn về phía phòng ngủ của Hứa Thần Xuyên, lộ ra vẻ mặt suy tư. Sau một lúc lâu, ông lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: "Có chút việc muốn xin cậu chỉ bảo."

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Nói."

******

【Chris】: "Không có"

Bạch Kỳ nhìn hai chữ ngay cả dấu chấm câu cũng không có một lúc. Thằng nhóc này —— Đang bực à?

Đây đúng là một chuyện mới mẻ.

【 Chỉ Hạc 】: "Nếu cậu có dị nghị gì thì có thể trực tiếp nói ra để thảo luận, hà tất phải dùng giọng điệu này?"

Lại qua hồi lâu, đối phương dường như đã hạ quyết tâm không trả lời.

Bạch Kỳ không hiểu nổi đóng cửa sổ lại. Có lẽ trước đây người này biểu hiện quá mức ôn hoà, như thể dù có cầm dao đâm vào người thì cũng chỉ đâm vào bịch bông, bây giờ đột nhiên bộc phát, giống như một bài hát ru ngủ nhạt nhẽo đột nhiên xuất hiện âm sắc không hài hoà, khiến người ta có chút hứng thú suy ngẫm.

Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng ve sầu kêu ầm ĩ trong đêm hè. Bạch Kỳ nhìn lướt qua góc phải màn hình, thời gian cũng chưa quá muộn, nhưng tối nay đã không còn việc gì để làm. Anh tắt máy tính, di chuyển xe lăn đến nhà vệ sinh. Bởi vì hành động không tiện, thời gian tiêu tốn cho việc rửa mặt của anh dài hơn người khác rất nhiều.

******

"Khi đó, tôi chỉ tuỳ tiện nói một câu, ngay cả bản thân cũng đã quên mất, một tháng sau cậu lại nhắc tới với tôi. Chưa từng có ai để ý đến tôi nhiều như vậy......" Trần Hoàn hít sâu một hơi, "Tối hôm đó, tôi thật sự không biết chuyện xảy ra như thế nào —— Không, có lẽ là tôi biết." Cậu ta cười khổ, "Khi tôi mang rượu đi tìm cậu nói chuyện, thì nên nghĩ đến sự tình không thể cứu vãn, nhưng tôi lại không cẩn thận suy nghĩ......

"Lúc tỉnh táo lại, tôi...... Tôi thật sự hoảng sợ. Tôi vẫn luôn biết tính hướng của mình, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn. Gia đình của tôi rất truyền thống, không thể mong bố mẹ và những họ hàng thân thích khác chấp nhận tình yêu đồng giới, mà tôi cũng không có can đảm làm lớn chuyện, bởi vì tôi không dám tưởng tượng đến ánh mắt của những người xung quanh khi họ phát hiện ra. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi thật yếu đuối."

"Không, tôi có thể hiểu được." Hứa Thần Xuyên cười cười, "Tôi chỉ không thể hiểu, nếu đã như vậy, tại sao khi đó cậu lại còn liên tục tìm tới tôi."

Vẻ mặt Trần Hoàn cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi: "Khoảng thời gian đó tôi thật sự quá hỗn loạn, vừa sợ hãi, vừa không thể bỏ cậu được. Tôi bị cảm giác tội lỗi dày vò rất khó chịu, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, thì không tự chủ mà tới gần......"

"Nói cách khác, bản thân cậu còn chưa rõ ràng mọi thứ, nhưng lại muốn duy trì quan hệ đó với tôi."

Giọng điệu của Hứa Thần Xuyên hờ hững, Trần Hoàn lại như bị kim châm, buột miệng thốt ra:

"Nhưng cậu sống ở Mỹ nhiều năm như vậy, có lẽ cũng rất biết chơi——"

Còn chưa nói hết cậu ta đã hối hận vì lỡ lời, lập tức im miệng.

Hứa Thần Xuyên cảm thấy đau âm ỉ trong lòng, nhưng trên mặt lại mỉm cười: "Vậy nên, tùy tiện chơi đùa với tôi cũng rất an toàn, đúng không."

"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó." Trần Hoàn vội vàng nói, "Tôi không muốn bào chữa cho mình, cũng biết cậu đã bị tổn thương. Thật đấy, Chris, tôi thật sự thích cậu. Nhưng tôi là người chắc chắn phải kết hôn, yên ổn sống qua ngày. Khi đó tôi cảm thấy không thể đối mặt với cậu được, tiếp tục làm bạn bè, câu này tôi nghe còn thấy mình đáng bị đánh, những lý do kia càng không thể nói nên lời......"

"Được rồi, cảm ơn cậu vì cuối cùng cũng đã nói cho tôi, miễn cho tôi tiếp tục suy đoán lung tung." Bây giờ Hứa Thần Xuyên chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

"Cậu đã quan tâm tôi nhiều như thế nào, giúp đỡ tôi bao nhiêu, tôi đều rõ trong lòng. Tôi không muốn bị coi là kẻ vô ơn, hay cố ý lợi dụng cậu......"

"Quên đi Ben, nói thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì." Hứa Thần Xuyên mạnh mẽ ngắt lời cậu ta, "Việc tôi làm đều do tự tôi quyết định, cậu không cần phải ôm vào người mình. Nếu đã nghĩ thông rồi thì cứ để nó qua đi, từ nay hãy sống theo cách chúng ta quyết định, đừng dính líu đến nhau nữa."

Trần Hoàn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hứa Thần Xuyên trực tiếp kết thúc cuộc gọi video, gần như chật vật rời khỏi phòng ngủ, đi vào nhà vệ sinh.

Tiếng xả nước "Rào rào" truyền ra, Hứa Quốc Tề đang gọi điện thoại ở bên kia nhìn sang, trong mắt lộ ra chút lo lắng.

"...... Ừ, Tiểu Lệ nói như thế với tôi, bản thân tôi còn không tin lắm." Hứa Quốc Tề tiếp tục nói.

Âm thanh xả nước dừng lại, Hứa Thần Xuyên sắc mặt khó coi đi ra, nhưng vành mắt lại không đỏ, chậm rãi trở về phòng.

Hứa Quốc Tề thở dài: "Thằng nhóc này đã nhiều năm không thổ lộ cảm xúc thật của mình với chúng tôi. Nhỡ đâu là sự thật, tôi sợ nó phải chịu áp lực quá lớn khi phải giấu kín một mình, cũng sợ Tiểu Lệ sẽ phản ứng thái quá."

"Cậu khá tin vào ánh mắt của tôi à?" Một giọng nam mang theo nụ cười trầm thấp phát ra từ điện thoại di động.

"Cậu thấy thế nào?"

"Gặp mặt có lẽ có thể đưa ra phán đoán, dù sao giữa đồng loại với nhau ít nhiều cũng có cảm ứng." Đối phương ho khan hai tiếng, "Có cơ hội để tôi gặp Thần Xuyên đi, nếu thằng bé ở trong giới, thì tôi cũng có thể khuyên bảo đôi câu."

"Lần sau đi, chờ sức khỏe của cậu tốt hơn chút đã."

******

Hứa Thần Xuyên ngơ ngác ngồi trước máy tính một lúc, ánh mắt mới rơi vào câu trả lời của Chỉ Hạc.

"Nếu cậu có dị nghị gì thì có thể trực tiếp nói ra để thảo luận, hà tất phải dùng giọng điệu này?"

Trong lòng Hứa Thần Xuyên căng thẳng, lướt lên lịch sử trò chuyện bên trên, bản thân nghe như có vẻ đang giận dỗi.

Cậu giải thích theo phản xạ ——

【Chris】: "Xin lỗi, vừa rồi có việc khác phải ra ngoài."

Sau khi gửi đi và đọc lại một lần nữa, vẫn cảm thấy rất qua quýt. Hứa Thần Xuyên cố gắng tập trung tinh thần, sắp xếp lại ngôn ngữ: "Thật ra câu kia tôi còn chưa gõ xong, tôi không có dị nghị gì, cảm ơn đã chỉ bảo." Nhưng không biết có phải do tâm trạng lúc này không, mà bất kể sửa thế nào thì những lời này vẫn chứa đầy cảm xúc khó tả.

Chữ viết là một thứ cứng nhắc và yếu ớt đến cỡ nào. Những từ mà mình tự cho là đã đủ rõ ràng dễ hiểu, lại có thể diễn giải theo hàng nghìn cách khác nhau từ những người khác nhau. Câu chữ do con người tạo ra, vĩnh viễn không thể bắt được ánh lửa sáng tạo trong lòng thượng đế. Hai cá thể khác nhau có suy nghĩ phức tạp như nhau, cố gắng giao tiếp chỉ bằng ngôn từ hạn chế này, lại luôn bị ngăn cách bởi một hàng rào sắt.

Hứa Thần Xuyên đơn giản xóa dòng chữ kia đi, mở tin nhắn thoại ra, nhỏ giọng nói với loa điện thoại: "Xin lỗi, vừa rồi gặp phải chút chuyện, tâm trạng không được tốt lắm, không phải nhằm vào anh, giọng điệu không tốt đừng trách nhé."

******

Bạch Kỳ vịn mép giường để di chuyển người lên trên giường, lại cúi người nhấc hai chân lên. Sau khi làm xong hết mọi động tác, anh thở hổn hển nằm xuống, kéo chăn mỏng đắp lên nửa người dưới, rồi cầm điện thoại cạnh gối lên định xem giờ.

Trên điện thoại hiển thị có hai tin nhắn QQ mới.

Khi nhìn thấy tin nhắn thoại, anh nhướng mày, mở ra nghe.

Giọng nói trong trẻo mà êm dịu, lại mang theo chút giọng mũi nghèn nghẹn, xin lỗi mình một cách rất chân thành. Giọng nói này dường như có chút quen tai, hoặc có lẽ chỉ là ảo giác.

Bạch Kỳ cười nhạt, gõ chữ nói: "Cậu mà cũng có lúc tâm trạng không tốt à?"

【Chris】: "...... Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro