
Chương 63: Không được nuốt lời
Chương 63: Không được nuốt lời
—
Trên giường gỗ chỉ có một chiếc chăn mỏng cũ kỹ và bộ quần áo rách nát bẩn thỉu của hai người, mùi máu và mùi mốc cũ kỹ đều bị mùi pheromone thay thế.
Trong chốc lát, bọn họ không phải đang ở trong một căn nhà gỗ bỏ hoang giữa rừng mưa nhiệt đới mây mù mà là trong nhà gỗ thông trên Đỉnh Tuyết Xám, ngoài cửa sổ là tuyết lớn bay lả tả, tuyết trắng phủ lên màu lá xanh, ánh lửa đang bập bùng trong căn phòng, cả căn phòng là một màu cam ấm áp.
Giải Hằng Không bị đè lên ván gỗ cứng ngắc, cơ bắp phình to bị dồn nén, trong cơn đau đớn xen lẫn một khoái cảm kỳ diệu.
Giọng điệu của Tống Chiếu Ẩn nguy hiểm, hơi thở nóng hổi, trêu chọc thần kinh mẫn cảm trong tai hắn, khiến cho răng nanh của hắn cũng ngứa ngáy theo.
"Anh đấy." Hắn vừa nói vừa định lật người thoát khỏi sự khống chế nhưng Tống Chiếu Ẩn dường như nghiêm túc thật, dùng sức giữ hắn lại khiến cho hắn không được như ý muốn.
"Không cho à?" Giải Hằng Không thở hổn hển, nghiêng đầu đuổi theo đôi môi mỏng của Tống Chiếu Ẩn, chưa chạm vào được thì lại nhìn thấy đôi mắt xanh sâu lắng bên dưới mí mắt đang cụp xuống của Tống Chiếu Ẩn.
Bên dưới ánh lửa, con ngươi màu xanh xám của y trở nên trong suốt, tia sáng mơ hồ xẹt qua giống như sắc màu rực rỡ của một viên ngọc lần đầu tiên bước xuống dương gian sau nhiều năm tĩnh lặng, mê hoặc lòng người.
Giải Hằng Không thất thần trong chốc lát, cho đến khi một cảm giác nguy hiểm lạnh thấu xương truyền đến từ sau gáy. Đôi môi mỏng của Tống Chiếu Ẩn sượt qua vành tai hắn, cắn một miếng vào sau gáy hắn.
"Ây da——"
Tuyến thể alpha bị răng nanh đâm thủng, pheromone gỗ thông nồng nặc rót vào như cơn cuồng phong, khiến cho tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của hắn bị đảo lộn. Cơn đau và cơn nóng nảy đã đánh thức hắn trong giây lát, sau đó lại rơi vào cảm xúc mãnh liệt và hỗn loạn.
Hai ngọn lửa trong bếp lò bùng lên cùng lúc, ngọn lửa còn mạnh hơn trước dường như bị không khí dồn nén và cọ xát, không ngừng rung chuyển và bập bùng trong nhiệt độ thiêu đốt, nơi đầu ngọn lửa còn bắn ra vài tia lửa sáng, từ từ rơi xuống trên giường gỗ, đốt cháy ra một dấu vết màu đen.
Pheromone của Tống Chiếu Ẩn mang theo sự tức giận và dục vọng thẳng thắn không thể giải thích được, sau khi xâm nhập vào tuyến thể của Giải Hằng Không, không những không làm cho sự khô nóng và khó nhẫn nhịn trong lòng y biến mất mà ngược lại còn làm tăng thêm bất mãn.
Còn sự phản kháng và cọ xát, thở gấp và rên rỉ của Giải Hằng Không lại khiến cho sự khô nóng khó nhẫn nhịn trong lòng y không ngừng tăng lên, răng nanh bức thiết muốn đâm vào sâu hơn.
Mùi vị gỉ sét tràn ngập trong khoang miệng, vết máu thấm vào hai môi y, giống như nước bọt ấm áp để lại trong cơn dây dưa của một nụ hôn sâu. Pheromone hơi mát lạnh trong máu lan ra từ môi và răng, sau đó quấn quanh toàn bộ cơ thể, giống như một tấm lưới quấn lấy Tống Chiếu Ẩn, từng lớp quấn quanh nhấn chìm lý trí của y, kích thích ham muốn xác thịt nguyên thuỷ nhất.
Tống Chiếu Ẩn bỗng nhiên giống như bị ma nhập, liếm láp nếm thử máu tươi tràn ra, ăn tươi nuốt sống vào trong bụng.
Toàn thân Giải Hằng Không đau nhức và sưng tấy dưới áp lực của pheromone, hắn gập người định xoa dịu cơ thể sắp sửa bị nghiền nát, tuy nhiên động tác này lại khiến cho cơ mông của hắn chạm vào vùng bụng mềm mại của Tống Chiếu Ẩn.
Bị tấn công bất ngờ, Tống Chiếu Ẩn bật ra một tiếng rên trong một thoáng ngây ngất sinh ra từ cơn đau, răng nanh nhả ra trong giây lát. Giải Hằng Không đã nhân lúc này vùng ra khỏi sự khống chế, lật người đè ngược lại Tống Chiếu Ẩn. Vòng eo hắn chặn lại giữa đôi chân dài của y, ngăn chặn các đòn tấn công của y từ mọi hướng.
Lúc này, Tống Chiếu Ẩn dường như chịu ảnh hưởng nào đó nên bị suy yếu, không ngờ lại để cho Giải Hằng Không dễ dàng đạt được ý đồ.
Tuy nhiên, trong đầu Giải Hằng Không lúc này tràn ngập đống rác khiêu dâm, phê lên tận óc nên không rảnh đào sâu, chỉ nhìn chằm chằm món ngon bên dưới người như một con sói đói.
Trong ánh lửa màu cam ấm áp, Tống Chiếu Ẩn cau chặt mày, như vui mừng mà cũng như đau đớn. Con ngươi màu xanh như nước biển bị khuấy đục, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy, lý trí còn sót lại của y cũng bị mắc kẹt trong đó.
"Cắn tôi có sướng không?" Hốc mắt Giải Hằng Không đỏ như máu, đó là do cảm xúc mãnh liệt bị đè nén đến mức không chịu nổi đã khơi dậy cơn khát máu.
Trả lời lại hắn chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Tống Chiếu Ẩn và tiếng rên nghẹn ngào thoát ra từ kẽ răng, như thể đang chống cự nhưng cũng giống như đang nhẫn nhịn.
Cho dù lông mày Tống Chiếu Ẩn có bị bao phủ bằng một sự khát tình mơ hồ thì cũng không thể át đi cảm giác lạnh lùng bẩm sinh, lúc này chỉ có đôi môi mỏng bị máu tươi nhuộm đỏ, vẻ xinh đẹp bên trong cái lạnh tột độ lại không gì sánh bằng.
Trái tim Giải Hằng Không nóng lên, cúi đầu hôn lên đó. Máu tươi mang theo mùi hương lạnh lẽo thẩm thấu và quấn quýt giữa môi và răng của hai người. Không cần đáp lại, tay Giải Hằng Không lại nắm lấy kẹo ngọt của y một lần nữa.
"Có thứ còn sướng hơn nữa, có muốn thử không?" Hắn hỏi.
... (còn tiếp)
—
(giải pass và đọc tiếp trên WordPress capngagiangson.wordpress.com)
Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ 🥺🙏🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro