Chương 12
Chương 12: “Đi theo bọn họ”
Tác giả: Miêu Miêu Miêu Tựu Thị Ngã
Kim đường chủ thay bộ kính trang màu đen, dáng người đĩnh bạt, trong tay nắm dây cương hai con đại mã đang ngẩng cao đầu, đứng chờ ở cổng lớn Ma giáo.
Nhìn dáng vẻ có lẽ đã chờ lâu rồi.
Vương Đinh đến gần, từ trong tay gã tiếp nhận dây cương, "Hẳn là chờ lâu rồi đúng không?"
Giọng hỏi không lớn, cộng thêm thanh âm của tả hộ pháp vốn dĩ nhu hoà, lúc nói chuyện sẽ đặc biệt cảm thấy ôn nhu.
Kim đường chủ nghe vậy mặt lại đỏ lên, "Hồi tả hộ pháp, thuộc hạ cũng vừa đến không lâu."
Nhị Cẩu kỳ quái mà liếc nhìn Kim đường chủ một cái, "Vì sao mặt Kim đường chủ lại đỏ vậy?"
Kim đường chủ dùng tay lau mồ hồi vốn dĩ không tồn tại, "Có lẽ là do trời có chút nóng."
Nhị Cẩu nhìn nhìn trời, "Trời hôm nay đầy mây, gió lạnh phất phơ, có nóng sao?"
Vương Đinh: “……”
Kim đường chủ: “……”
"Khụ khụ." Vương Đinh kho khan một tiếng đánh vỡ bầu không khí có chút xấu hổ, "Nhị Cẩu ngươi trở về đi, ta với Kim đường chủ phải khởi hành rồi."
"Chủ tử người phải bảo trọng." Mắt Nhị Cẩu trông mong mà nhìn Vương Đinh, rất luyến tiếc việc hắn phải đi, nhóc quay đầu nói với Kim đường chủ, "Kim đường chủ, con có thể nhờ ngài một chuyện được không ạ?"
Kim đường chủ hỏi: “Cẩu tử, chuyện gì?”
"Xin ngài chiếu cố tốt cho chủ tử nhà con, người tay chân vụng về, không biết chiếu cố tốt cho bản thân, vì thế con có chút không yên tâm."
"......." Vương Đinh đỡ trán, khẩu khí cẩu tử sao lại giống cha hắn thế này, hơn nữa khẩu khí này còn y chang với khẩu khí phó thác chung thân đại sự. Mà nói lại, hắn nơi nào mà tay chân vụng về không biết chiếu cố cho bản thân? Từ lúc mười tuổi hắn đã tự mình nấu cơm giặt đồ rồi đó!
Này nhá, nhóc Cẩu tử nói chính là tả hộ pháp nguyên bản, không phải bản lậu là hắn đây đâu.
Kim đường chủ nhìn Nhị Cẩu đang nghiêm trang ra mặt, cười nói, "Nhị Cẩu, ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ của ngươi."
"Hai ngươi đủ rồi." Vương Đinh chịu không nổi mà mở miệng, "Kim đường chủ, chúng ta đi thôi. Cẩu tử, ngươi cũng ngoan ngoãn trở về đi, nếu gặp chuyện thì đi tìm hữu hộ pháp thương lượng."
Dứt lời liền thể hiện một tư thế tiêu sái phóng lên ngựa. Y phục trắng phối với tuấn mã màu nâu càng tăng thêm sức hấp dẫn, vô cùng hài hòa, mỹ nam xứng với bảo mã (BMW). Hình ảnh tuyệt đẹp này làm Kim đường chủ nhìn đến hoảng thần.
Gã phi thường khó hiểu, vì sao trước đây tả hộ pháp lại muốn tô son điểm phấn như nữ nhân, hắn vốn dĩ so với nữ nhân còn đẹp hơn rất nhiều nha.
“Kim đường chủ?”
Vương Đinh ngồi trên lưng ngựa thấy Kim đường chủ chậm chạp không động, không khỏi mở miệng kêu gã.
“Có thuộc hạ.” Kim đường chủ thu liễm tâm thần, dẫm lên bàn đạp leo lên một con ngựa trắng khác.
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Vương Đinh ngồi trên lưng ngựa hướng Nhị Cẩu bày ra tư thế tái kiến, sau đó hai chân kẹp bụng ngựa, khởi hành.
"Chủ tử, người trở về sớm sớm nha!" Nhị Cẩu đứng ở cổng lớn, mắt vẫn trông mong nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, ra sức vẫy vẫy tay.
Trong lòng Vương Đinh có chút không nỡ, nhưng cuối cùng cũng không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía Nhị Cẩu mà phất phất tay, sau đó hắn cùng với Kim đường chủ ra roi thúc ngựa lên đường.
Thân thể này đối với việc cưỡi ngựa vô cùng thuần thục, Vương Đinh thậm chí không cần thời gian thích ứng thì đã có một cảm giác dũng mãnh dung nhập vào cốt tủy và linh hồn, làm hắn tựa như đã sớm học được thủ pháp cưỡi ngựa, toàn bộ quá trình đều phi thường tự nhiên.
Hai con tuấn mã nhấc lên một trận bụi đất, dần dần biến mất trong núi Ma giáo.
----- Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm thuộc nhà Thiên Dạ Vũ Sắc
Trong một tiểu viện u tĩnh, Nhiếp Hạo Dương đang uống trà hóng mát dưới cây đa lớn có cành lá cực kỳ tươi tốt, tay phải y còn cầm một quyển sách. Lúc này y dựa trên ghế, hai mắt khép hờ, đang chợp mắt.
Đột nhiên y mở mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua cây đại thụ bên rìa tường viện.
Giây tiếp theo có một người che mặt mặc y phục dạ hành từ trên cây nhảy xuống, thân thủ dị thường uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ.
Gã đi đến bên người Nhiếp Hạo Dương nửa ngồi xuống, “Khởi bẩm giáo chủ, tả hộ pháp và Kim đường chủ đã khởi hành.”
“Đã biết.” Nhiếp Hạo Dương nhẹ nhàng khép mắt lại, “Ám ảnh, ngươi đi theo tả hộ pháp và Kim đường chủ, cách bọn họ xa một chút, nếu họ gặp phải nguy hiểm thì ra tay cứu giúp, còn như ngày thường thì không cần kinh động bọn họ.”
Ám ảnh ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa một tia kinh ngạc. Từ lúc gã trở thành ám vệ của Nhiếp Hạo Dương đến nay, chưa bao giờ rời y vượt quá một ngày, thế nhưng lần này giáo chủ lại bảo gã phải luôn theo chân bọn tả hộ pháp.
Trong bụng xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, nhưng chức trách của ám vệ trong giáo là phục tùng mệnh lệnh của chủ tử một cách tuyệt đối không được có nghi vấn.
“Sao nào? Rất kỳ quái?” Nhiếp Hạo Dương là người phương nào? Chỉ cần liếc mắt một cái y cũng có thể nhìn ra ám ảnh đang suy nghĩ điều gì.
Ám ảnh cúi đầu, “Thuộc hạ không dám.”
Nhiếp Hạo Dương không giải thích cũng không tính toán, “Đi đi, có tin tức gì thì thả bồ câu đưa thư hội báo cho ta. Nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải báo một lần hướng đi của tả hộ pháp và Kim đường chủ, nếu có gặp đại sự thì tùy thời mà hội báo.”
“Vâng.”
Ám ảnh cũng không nhiều lời, sau khi dứt câu lập tức nhảy lên cây đại thụ, sau đó biến mất.
Nhiếp Hạo Dương nâng chung trà lên, thổi thổi mạt trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Y phái ám ảnh đi theo Vương Đinh, một là nhớ ra tác dụng của hộ pháp, hai là do y có chút tư tâm. Người này lúc trước quấn lấy y bộ dáng muốn chết muốn sống nhưng hiện tại đột nhiên lại buông bỏ. Nghe người trong giáo nội đồn rằng tả hữu hộ pháp đã cặp với nhau, sau khi nghe tin tức này y ngoại trừ cảm thấy thoải mái lại ngoài ý muốn có một tia mất mát và nghi hoặc, rốt cuộc là tả hộ pháp thật sự đã bỏ tâm hay là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với y?
Y không ngờ vốn luôn vô cảm thậm chỉ có điểm phản cảm với tả hộ pháp nhưng bây giờ lại nổi lên một chút lòng hiếu kỳ với hắn.
Vương Đinh hoàn toàn không biết bản thân đã làm cho giáo chủ bá đạo chú ý tới, lúc này hắn và Kim đường chủ cùng nhau ra roi thúc ngựa chạy về Hải Đường trấn.
Bọn họ đã thương lượng đi tới phái Không Động ở Hải Đường trấn trước để nói chuyện thật hư, dù sao cũng không được nóng vội nhất thời.
Hai người bọn họ không tốn nhiều thời gian đã tới dưới chân núi, nơi này có một thôn trang nhỏ, Kim đường chủ kiến nghị bọn họ trước dừng ở đây đã.
Vương Đinh kỳ quái, “Vì sao? Thời gian hiện tại cấp bách, muốn đến Hải Đường trấn cho dù ra roi thúc ngựa không ngừng nghỉ thì ước chừng cũng gần hai ngày.”
Kim đường chủ nhìn nhìn Vương Đinh, trên mặt lại dâng lên tầng đỏ ửng khả nghi, gã yếu yếu nói: “Tả hộ pháp, thuộc hạ có kiến nghị này, người có thể biến trang một chút rồi hẳn đi ra ngoài, như vậy khi hành sự tương đối có điệu thấp.”
Vương Đinh nhìn chằm chằm gã vài giây, xem như lý giải được ý tứ của gã, “Ngươi đây là nói diện mạo ta rêu rao quá mức?”
Kim đường chủ chần chờ gật gật đầu.
“.……” Bề ngoài này xác thật có chút cản trở, đi ở trong một đám người muốn không chọc chú ý cũng khó, “Nhưng trước đây ta xuống núi cũng không cần biến trang….”
Kim đường chủ có chút không dám nhìn hắn, “Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, đó là bởi vì kiểu trang điểm trước kia của người làm cho người khác thấy chỉ biết trốn ra xa, nào dám chọc đến người.”
Vương Đinh: “……”
Kim đường chủ, chúng ta tới nói chuyện nhân sinh!
--------------------------
25/08/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro