Chương 9: Bá đạo Vương gia tiếu ảnh vệ
Biên tập: Rei
***
Vương gia tạo phản, loại chuyện này dù đặt ở triều đại nào, cũng là đại sự.
Bạch La La không biết vì sao ở Nguyên thế giới Tín vương lại không tạo phản, nhưng chuyện bây giờ đều đã xảy ra, suy nghĩ nguyên nhân hiển nhiên là không cần thiết...
Hoàng cung bị vây, Hoàng thượng sống chết chưa rõ, Bạch La La trong lòng lo lắng những cũng không làm được gì. Viên Phi Yên trong thành vốn là một Vương gia nhàn tản không có thực quyền, cũng bởi vậy, vô luận chuyện đời tư của y có bao nhiêu quá đáng, Hoàng thượng cũng chưa từng trách tội y.
Bên cạnh giường Đế vương, há lại cho người khác ngủ say? Trong tay Vương gia có quyền lực, làm sao có thể thực sự có được tín nhiệm của Hoàng thượng.
Tín vương phái người vây chặt trước sau phủ của Bạch La La, lại giam lỏng cậu, triệt để chặt đứt liên hệ của cậu với bên ngoài.
Bạch La La trong lòng lo lắng, nhưng sau khi cùng hệ thống thương lượng lại quyết định không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao trong tay cậu không có binh quyền, cho dù có thoát được ra ngoài, cũng không giúp được ca ca cậu cái gì.
Bầu không khí trong thành mười ngày nay hết sức căng thẳng, hầu như không có ai dám ra ngoài, mỗi ngày trời còn chưa tối, đã bắt đầu có lệnh cấm đi lại ban đêm.
Mão Cửu thấy Bạch La La cả ngày mặt ủ mày chau, nhẹ giọng nói: "Vương gia không nên quá lo lắng, Thánh thượng là chân long thiên tử, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Bạch La La miễn cưỡng cười, cậu biết binh biến hết sức hung hiểm, chỉ mong Hoàng huynh cậu hóa nguy thành an.
Mão Cửu thấy thế, chợt hỏi: "Vương gia vào cung lễ bái, sao lại trở về sớm vậy?"
Bạch La La vừa nghe, lập tức hiểu ngụ ý của Mão Cửu, cậu nói: "Ý của ngươi là..."
Bạch La La gật đầu: "Hoàng thượng tất nhiên đã sớm có chuẩn bị."
Bạch La La lúc này trong lòng mới buông lỏng.
Mão Cửu nói: "Vương gia, mau uống thuốc đi, phong hàn của ngài chưa khỏi, lại lo nghĩ quá nhiều, chú ý thân thể."
Bạch La La ho khan vài tiếng, bưng bát thuốc lên lẩm bẩm lẩm bẩm rồi trút vào miệng.
Thuốc này có tác dụng an thần, Bạch La La vừa uống cả người liền có chút buồn ngủ. Mão Cửu cũng không nói trước với Bạch La La, để Bạch La La ngửi một chút hương an thần, lúc này mới tắt nến lui ra ngoài.
Bạch La La ngủ một giấc ngược lại không tệ, chỉ là cậu bị người khác đánh thức.
Cậu vừa mở mắt, liền bị một màn trước mắt hù dọa, chỉ thấy bản thân mình ở trong Tín vương vương phủ, Tín vương đang ngồi phía trước, cười lạnh nhìn cậu, mà Mão Cửu thì bị mấy hắc y nhân đè xuống đất, khóe miệng chảy máu.
"Tỉnh?" Tín vương nhìn Bạch La La, so với Thánh thượng thì nhỏ hơn vài tuổi, năm đó y cũng là một trong những kẻ tranh đoạt Vương vị.
Nếu không phải đi sai một nước cờ, Thánh thượng ngày hôm nay, sợ rằng còn không biết rốt cuộc là ai.
"Tín vương điện hạ." Bạch La La đang muốn đứng lên, lại chợt thấy cả người bủn rủn, cậu ho khan vài tiếng, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Ngươi đây là có ý gì?"
"Được làm vua thua làm giặc, thiên cổ bất biến." Tín vương cũng không trả lời cậu, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch La La, y nói: "Ta thua, ta đáng chết."
Bạch La La lại ho khan vài tiếng.
Tín vương đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch La La, vươn tay nâng cằm cậu lên, tinh tế ngắm nhìn khuôn mặt cậu, sau đó nói: "Ta thật tò mò, y là một người tính tình lãnh huyết lạnh lùng, sao có thể nuông chiều một phế vật như ngươi."
Không thể không nói, tính ra thì Bạch La La cũng thuộc Hoàng thất, không có người nào là không tuấn mĩ, ngay cả Tín vương trước mắt cũng anh tuấn vô cùng.
Bạch La La không đáp, cậu có thể nói cái gì đây, nói mình số hưởng có một ca ca tốt, ngươi sẽ đánh ta sao? Lời này nếu như thốt ra, nói không chừng cậu thật sự sẽ bị Tín vương đánh cho một trận.
"Thế nhưng chuyện thế gian, có mấy ai nói được chính xác." Tín vương tự lẩm bẩm, y nói: "Hôm qua ta thất bại, ngày hôm nay ngươi sẽ biết ta lại thất bại sao?"
Bạch La La cảm thấy Tín vương có điểm không đúng, chẳng lẽ là y binh biến thất bại, tinh thần trở nên thất thường? Nhưng nếu là binh biến thất bại, vậy y sao có thể hoàn hảo không chút hao tổn mà rời khỏi Hoàng cung?
Còn chưa chờ Bạch La La suy nghĩ rõ ràng, bên ngoài đã truyền đến thanh âm bén nhọn của thái giám trong cung, gã nói: "Túc vương điện hạ, mời ngài mau chóng tiến cung."
Bạch La La vẫn như cũ đầu óc mơ hồ.
Thái giám này hiển nhiên biết Tín vương ở trong phòng, cho nên căn bản không tiến vào, vậy, đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, Tín vương rốt cuộc là thành công, hay đã thất bại?
Bạch La La đang mờ mịt nhìn, lại thấy mấy hắc y nhân đang áp chế Mão Cửu đang mạnh mẽ đem y phục của hắn lột xuống.
Bạch La La nghẹn họng, sợ hãi nói: "Các ngươi định làm gì hắn? Đừng đụng vào hắn!"
Tín vương nghe vậy, giễu cợt cười lạnh, y nói: "Vương gia, ngươi vẫn là nên nhìn lại chính mình đi."
Bạch La La còn tưởng rằng bọn chúng định làm gì Mão Cửu, nhưng khi mấy hắc y nhân kia đem y phục của Bạch La La ném tới trước mặt Mão Cửu thì cậu mới hiểu được bọn chúng muốn làm cái gì.
Bạch La La: "Ngươi - "
Tín vương thấy Bạch La La sắc mặt trắng bệch, biết rằng cậu đã hiểu ý của mình, lạnh lùng nói: "Thứ ta muốn y không chịu đưa, vậy thứ y muốn, ta cũng sẽ không đưa cho y."
Mão Cửu bị ép buộc thay xong y phục, Tín vương trực tiếp rút kiếm chỉ về phía Bạch La La, nói với Mão Cửu: "Nếu như trước mặt Hoàng thượng ngươi để bị lộ, vậy vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ được thấy chủ tử của mình."
Sắc mặt của Mão Cửu và Bạch La La lúc này đã không sai biệt lắm, hắn cắn răng, gọi một tiếng "Vương gia".
Tín vương lại cười ha hả, chỉ là cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo thủy quang, y nói: "Thứ ngươi muốn, ta sẽ không cho ngươi!"
Lệnh vừa ban xuống, Mão Cửu liền bị dẫn ra ngoài.
Bạch La La cảm giác Tín vương này đúng là điên thật rồi, cậu nói: "Hoàng huynh ta thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra Mão Cửu là giả!"
Tín vương lạnh lùng nói: "Nếu như y sắp chết?"
Bạch La La sửng sốt.
Tín vương nói: "Một người sắp chết, còn có thể thông minh như vậy sao?"
Bạch La La nghĩ mọi thứ trước mắt đều thật hoang đường, cậu nghẹn nín nửa ngày, mới nói ra một câu: "Ngươi chắc sẽ không thích Hoàng huynh đi?"
Kiếm trên tay Tín vương run lên, ở trên mặt Bạch La La vạch ra một đạo vết máu. Hành động này rõ rệt như vậy, gần như đã cho Bạch La La đáp án.
Bạch La La nói với hệ thống: "Ta thật muốn biết cái gì là Hoàng gia mật sự."
Hệ thống lạnh lùng nói: "Biết càng nhiều chết càng nhanh."
Bạch La La nói: "Chết sớm nghỉ sớm."
Hệ thống nói: "Chết sớm cẩn thận bị trừ tiền lương."
Bạch La La suy nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, cậu ở thế giới này lăn qua lăn lại lâu như vậy, hình như lúc này mà chết đi thì thật sự không có lời tí nào.
Tín vương thấy thần sắc sáng tỏ trên mặt Bạch La La, có chút thẹn quá hóa giận nói: "Ta làm sao có thể thích y? Hai huynh đệ các ngươi, thật đúng là đều khiến người khác ghét bỏ."
Bạch La La có điểm ủy khuất, nghĩ thầm hai huynh đệ chúng ta cũng không có làm cái gì, ngươi cũng đã lấy kiếm cắt qua mặt ta, ta còn chưa tìm ngươi nói đạo lý đâu.
Tín vương lạnh lùng nói: "Cứ chờ đi, sẽ có trò hay để xem."
Hai người ngồi trong phòng tầm một canh giờ, đợi đến lúc trời gần sáng, trong Hoàng cung vang lên tiếng chuông nặng nề. Tiếng chuông kia kéo dài không dứt, tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng lại.
Sau khi tiếng chuông kia vang lên được một khắc, sắc mặt Tín vương một tấc lại một tấc trắng bệch, y trầm mặc nhìn tầng mây ngoài cửa sổ hiện lên ánh rạng đông, thần sắc lạnh lùng mà thê lương.
Sau đó ngoài phòng liền vang lên một tiếng gõ cửa, Tín vương nhàn nhạt kêu người vào.
Người nọ vừa vào liền thi lễ, lại nhìn đến Bạch La La không mặc y phục còn đang trên giường.
"Nói đi." Tín vương không nhìn đến Bạch La La, bởi vậy cũng không tránh né gã.
"Hoàng thượng đã băng hà." Người nọ mặc một bộ y phục của thị vệ trong cung, quỳ nói: "Truyền Vương vị cho Túc vương điện hạ."
"Ta đã biết." Tín vương cười nhạt.
Người nọ không dám lên tiếng.
Tín vương nháy mắt một cái, vừa cười, vừa nói: "Nếu y ở dưới đấy biết kẻ kế thừa Vương vị không phải đệ đệ mình, mà là một ám vệ hèn kém... Sẽ có biểu tình gì, đáng tiếc... Y vĩnh viễn sẽ không biết được."
Bạch La La nhìn Tín vương đang cười, không hiểu sao lại nghĩ y đang khóc.
Tín vương lại nói: "Đi thôi, nếu trễ, trong thành sẽ ra lệnh giới nghiêm."
Y vung tay lên, mấy tên thị vệ đứng sau lưng Bạch La La liền đem Bạch La La đang ngồi trên giường lên xe ngựa.
Bạch La La cả người vô lực ngồi vào xe ngựa, thấy Tín vương cũng leo lên theo, cậu ngóng trông hỏi Tín vương: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Tín vương đưa tay sờ sờ mặt Bạch La La, cười lạnh nói: "Đương nhiên là dẫn ngươi đến chỗ tốt."
Bạch La La: "..." Cậu nhìn khuôn mặt Tín vương, lại mạc danh kì hiệu nhớ tới cái hệ thống chuyên đi gạt người kia.
Để phòng ngừa Bạch La La lên tiếng, Tín vương liền nhét vải bố vào miệng cậu.
Theo lý mà nói, lúc này bên trong Hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, nhưng Tín vương lại dễ dàng ra khỏi thành, dọc đường đi thậm chí ngay cả một trạm kiểm soát cũng không có. Không chỉ như vậy, y còn đem theo Bạch La La ra ngoài.
Cứ như vậy, bị nhốt trong xe ngựa, Bạch La La dời khỏi gia hương... Bắt đầu bi thảm bàn chuyện cuộc đời.
Dọc đường đi tâm trạng Tín vương cũng không tốt, sắc mặt so với Bạch La La còn kém hơn, hầu như có thể nói là không chút huyết sắc, dời khỏi Hoàng thành hai ngày, bọn họ rốt cuộc cũng đến nơi.
Lúc Bạch La La từ trong xe ngựa đi xuống, cả người đều kinh ngạc, nói: "Ngươi muốn nhốt ta ở chỗ này?"
Tín vương nói: "Đúng thế."
Bạch La La trầm mặc một lúc, nói: "Ngươi sẽ không bắt ta thế tóc (1) đi?"
(1) Thế tóc: Xuống tóc.
Tín vương cười lạnh nhìn Bạch La La, chỉ vào bức hoành trên cửa, nói: "Không thế tóc làm sao làm hòa thượng được?"
Bạch La La: "..." Cậu nhìn bức hoành đề ba chữ "Bàn Nhược Tự", rốt cuộc nước mắt lưng chòng rơi xuống.
Bạch La La nói với hệ thống: "Ta vẫn là hài tử, tại sao y lại đối xử như vậy với ta?"
Hệ thống nói: "Có khả năng là y không yêu thích hài tử."
Bạch La La: "..." Ngươi đã triệt để mất đi ta, thực sự.
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hệ thống: "Trên đầu có tóc, làm việc không tốn sức."
Bạch La La: ? ? ? ? Ngươi có độc? ? ?
*Rei: Chương này không dài như mấy chương kia, tiện thể làm bù cho chương ngày hôm trước. 。゚(゚ノД`゚)゚。 Huhu Hoàng đế ca ca đi rồiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro