Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Tình yêu của chú chân dài

Biên tập: Rei

***

Sau cường độ học tập cao, kì nghỉ hè dài chớp mắt trôi qua.

Phân nửa kì nghỉ hè này, Bạch La La mang theo Bạch Niên Cẩm đi đến vùng phụ cận ngắm cảnh một tuần. Làm thầy giáo có một phúc lợi đặc biệt lớn, chính là hàng năm đều có hai kì nghỉ dài, rất thuận tiện để đi du lịch đây đó.

Nơi đến là một ngọn núi, mùa hè nhiệt độ nóng nhất cũng chỉ hơn hai mươi độ, không cần bật điều hòa vẫn cực kì mát mẻ dễ chịu.

Ở trên núi nghỉ phép Bạch La La mặc áo ba lỗ và quần cộc, xách cần câu cùng Bạch Niên Cẩm đi câu cá, Bạch Niên Cẩm cơ thể từ từ phát triển, cậu và Bạch Niên Cẩm cuối cùng cũng không giống cha con mà giống anh em. Kì thực Lý Hàn Sinh tuổi tác cũng không lớn, đến giờ vẫn chưa tìm bạn gái, phương diện tình cảm không có kinh nghiệm gì, cũng không khác Bạch La La là mấy.

Cá trong hồ đều là các hộ nông dân thả vào để nuôi, Bạch La La cả chiều câu được ba con cá trắm cỏ, cộng lại cũng được gần mười cân.

Bạch Niên Cẩm cũng đang câu cá, nhưng vì là lần đầu, nên hầu như không có thu hoạch gì.

Đem cá câu được thả vào sọt, Bạch La La một bên dọn đồ câu một bên vừa nghĩ thực đơn tối nay. Từ hồ cá trở lại chỗ ở, cậu và Bạch Niên Cẩm một trước một sau đi dưới bóng cây. Ve trên cây kêu không ngừng, dưới chân dẫm lên đá lát trơn tuột, tất cả oi nóng giống như đã tan đi.

Trước khi nướng cá phải ướp, Bạch La La mổ cá rất nhuần nhuyễn, gia đình cậu mua gà vịt về hầu như đều là cậu làm, giết gà giết vịt đều một nhát là xong.

Trong lúc Bạch La La làm việc, Bạch Niên Cẩm liền lấy bảng từ đơn tiếng Anh một bên đọc một bên nhìn Bạch La La xử lí cá.

Bạch La La rất gầy, mặc áo ba lỗ rộng càng rõ ràng hơn, thỉnh thoảng lúc ngồi xổm xuống lại lộ ra một đoạn eo trắng như tuyết, cảnh sắc này so với trong mộng của Bạch Niên Cẩm giống như đúc.

Chóp mũi Bạch Niên Cẩm rịn ra chút mồ hôi hột, hiện tại cũng không nóng, nhưng miệng Bạch Niên Cẩm lại phát khô. Hắn nhìn bóng lưng Bạch La La, gần như muốn tiến lên ôm lấy cậu. Nhưng Bạch Niên Cẩm vẫn là ngăn lại khát vọng kia, hắn hạ mắt, ánh mắt lần thứ hai dời đến bảng từ đơn trong tay.

Bạch La La hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt nóng như lửa kia của Bạch Niên Cẩm, cậu chăm chú nghiêm túc mổ sạch sẽ con cá, sau đó đem ướp với rượu và hành, gừng, rồi lại đi chuẩn bị một chút thức ăn.

Màn đêm buông xuống, bầu trời vẫn sáng ngời như cũ, đầy sao như tranh vẽ, treo trên trời cạnh ánh trăng trông như mâm ngọc, ánh trăng sáng có thể thấy rõ ràng con đường nhỏ trên núi.

Bạch La La đi tìm ông chủ mượn giá nướng và than lửa, đem cá nướng ở ngay trong sân.

Than lửa tản ra hơi nóng, đem thịt cá chậm rãi nướng chín, hương thơm nồng đậm lượn lờ bay lên, Bạch La La che ô, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi.

"Nóng sao?" Bạch Niên Cẩm ngồi cạnh hỏi.

"Không nóng." Bạch La La bị muỗi đốt một cái ở chân, "Em đi lấy dầu cho tôi."

Bạch Niên Cẩm nói: "Vâng."

Sau khi hắn vào nhà, rất nhanh đã đi ra, bước tới bên người Bạch La La, động tác tự nhiên ngồi xổm xuống muốn thoa dầu lên chân cho Bạch La La.

Bạch La La có chút ngượng ngùng, nói: "Tôi tự làm được rồi."

"Tay thầy đầy mỡ." Bạch Niên Cẩm nói, "Để em đi." Hắn thoa chút dầu lên mắt cá chân của Bạch La La. Làm thầy giáo dạy học, Bạch La La rất ít khi đi lại, chân nhỏ, mắt cá chân cũng rất mảnh khảnh, Bạch Niên Cẩm dang bàn tay ra là có thể nắm lấy toàn bộ, lúc này chỗ bị muỗi đốt đã sưng thành cục to, Bạch Niên Cẩm nhẹ nhàng thoa đều dầu lên đó.

Lúc Bạch Niên Cẩm thoa hết mới mở miệng, nói: "Những chỗ khác có cần thoa không?"

Bạch La La nghĩ quanh đây còn có tiếng muỗi vo ve, cậu nói: "Thoa... thoa thêm vài chỗ nữa cho tôi đi."

Vì vậy Bạch Niên Cẩm tiếp tục động tác, đem cổ tay và bắp chân đều thoa một lần. Trên thực tế đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, lúc trước Bạch La La vẫn còn chú ý giữ khoảng cách với Bạch Niên Cẩm, dù sao tuổi này chính là lúc tam quan mở rộng, cậu không muốn để cho Bạch Niên Cẩm hiểu lầm cái gì.

Sau khi thoa xong, Bạch Niên Cẩm ngồi về chỗ cũ, chỉ là ngồi trong chốc lát, liền đặt sách xuống rồi đi WC. ( *Rei: =)))) Kiên cường lên bé Cẩm. )

Bạch La La cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục chăm chú nướng cá.

Nửa tiếng sau, cá được nướng chín, Bạch La La chuẩn bị canh đậu xanh ướp lạnh và bia đá giải khát, cậu đem cá nướng bỏ vào mâm cơm, nói: "Ăn cơm đi, đói bụng chưa?"

Bạch Niên Cẩm nói: "Em không đói."

Nói không đói, nhưng đũa lại không dừng được. Cá nướng nóng hổi, thịt cũng óng mỡ. Bởi vì gia vị dùng tương đối nhiều, mùi vị khá đậm đặc, hầu như át đi toàn bộ mùi tanh của cá. Da cá được nướng vàng óng ánh, ăn vào trong miệng cảm thấy giòn giòn, thịt cũng không nhạt nhẽo, phao tiêu(*) và các loại gia vị trải đều bên trên, nướng cùng với lửa, hoàn toàn dung hòa vào thịt. Phụ gia cho cá nướng rất tinh tế, đậu rang thơm ngon, hành tây ngầy ngậy, đậu hũ trắng mịn, còn có trứng chim cút chiên dầu, đều là mĩ vị.

(*) Phao tiêu: Một loại gia vị đặc biệt được dùng trong các món cay của vùng Tứ Xuyên.

Bạch La La vừa ăn, vừa uống bia, hỏi Bạch Niên Cẩm khi lớn muốn làm gì.

Bạch Niên Cẩm nói: "Kiếm tiền." ( *Rei: Nhanh gọn lẹ =))) Oke kết em rồi đấy. )

Bạch La La không nghĩ tới Bạch Niên Cẩm lại trả lời dứt khoát như vậy, bật cười nói: "Nếu buôn bán thuận lợi, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền thì sao?"

Bạch Niên Cẩm nghe vậy suy tư một hồi, nói: "Chờ kiếm được tiền rồi tính sau."

Bạch La La ừ một tiếng, nói: "Trên thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp."

Bạch Niên Cẩm nhìn Bạch La La.

Bạch La La tiếp tục nói: "Bất luận là lúc nào, cũng không được buông tay, luôn luôn phải nắm lấy." Tuy rằng cậu nói như vậy, nhưng một chút thuyết phục cũng không có, dù sao tính cách của cậu chính là đặc biệt thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, ham muốn cũng không phải mãnh liệt. Tri túc thường nhạc(*), có lẽ đây chính là tâm tính bình thường của Bạch La La. Loại tâm tính này trong mắt một số người chính là không có chí tiến thủ, nhưng bản thân cảm thấy thoải mái là được rồi, quan tâm người khác nhiều như vậy làm gì.

(*) Tri túc thường nhạc: Thấy đủ sẽ thỏa mãn.

Bạch Niên Cẩm khóe miệng giật giật, chậm chạp gật đầu.

Thật lâu sau đó, Bạch La La nhớ lại buổi tối hôm mình nướng cá cho Bạch Niên Cẩm, có cảm giác tự đào hố cho mình, không chỉ đào hố, mà còn tích cực nhảy xuống.

Hệ thống hùa theo nói: "Đúng, lúc nhảy xuống còn rướn cổ lên hỏi có định chôn hay không."

Bạch La La: "... Câm miệng."

Ăn xong cá nướng, hai người mới một trước một sau đi ngủ.

Sau khi kết thúc kì nghỉ hè, lại bắt đầu đi học.

Khai giảng trường học yêu cầu họp phụ huynh, người nhà Bạch Niên Cẩm theo thường lệ vắng mặt không đến. Nhưng thành tích của hắn hầu như không cần giáo viên phải lo lắng, vì vậy chuyện này liền cứ như thế cho qua. Chỉ là Bạch La La ngồi trong phòng làm việc thấy các giáo viên đều rất đồng tình với đứa nhỏ này, bọn họ cũng biết hiện tại Bạch Niên Cẩm sống trong nhà Bạch La La, còn nói thầy Lý à thầy thật là một người tốt.

Từ góc nhìn của người ngoài, Bạch La La quả thật là người tốt, dù sao chuyện đồng ý nhận học sinh về nhà, giáo viên coi học sinh như con ruột mà nuôi như vậy thật sự là không nhiều lắm.

Ngày mười sáu tháng chín, là vào thứ bảy.

Bạch La La chuẩn bị bữa sáng cho Bạch Niên Cẩm từ sớm, sau đó ra ngoài.

Hôm nay Bạch Niên Cẩm phải lên trường học thêm, nhưng Bạch La La không có lớp, cậu sớm đã có kế hoạch.

Phía trước bánh gato ghi ngày tháng, có ba tầng, Bạch La La biết cậu và Bạch Niên Cẩm sẽ không ăn hết, thế nhưng cậu vẫn chọn một cái lớn. Cậu muốn cho Bạch Niên Cẩm biết, sinh nhật hắn không thể kém người khác, cũng có thể được ăn chiếc bánh gato lớn xinh đẹp, được nhận những món quà tốt nhất.

Hệ thống còn đang trầm mê trong hạt dưa, Bạch La La hâm mộ nói: "Hệ thống các ngươi ăn hạt dưa thật tốt, không sợ béo, cũng không phải bóc vỏ hạt dưa."

Hệ thống bình tĩnh ba giây, buồn bã nói: "Thế nhưng sẽ trở nên ngu ngốc."

Bạch La La nói: "A?!"

Hệ thống nói: "Cậu không biết đâu, ăn nhiều hạt dưa, chỉ số thông minh sẽ tụt xuống..."

Bạch La La nói: "A, thoạt nhìn bình thường ngươi ăn hạt dưa đều là cái dạng này."

Hệ thống: "..." Nó có cảm giác bản thân rất dễ dãi với Bạch La La.

Mang theo bánh gato, Bạch La La ngâm nga một bài hát rồi trở về nhà, cậu để bánh gato lên bàn, sao đó xuống lầu mua một đống đồ ăn, dự định làm một bữa tiệc lớn.

Cứ như vậy vội vội vàng vàng làm cả một ngày, cuối cùng cũng tới lúc tan học, Bạch La La ở trong nhà có chút đứng ngồi không yên.

Hệ thống nói: "Không phải chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi sao, cậu khẩn trương như vậy làm gì?"

Bạch La La nói: "Lần đầu tiên ai chẳng khẩn trương..."

Hệ thống: "..."

Đến mười hai giờ hai mươi, tiếng mở cửa truyền tới, Bạch La La nhanh chóng đứng lên, cầm lấy pháo giấy cậu mới mua.

Bạch Niên Cẩm vốn cảm thấy kì quái hôm nay thầy sao không nói với hắn câu nào, kết quả vừa mới vào phòng khách, đã bị pháo giấy bắn đầy đầu.

Thanh âm Bạch La La ghé vào tai hắn vang lên, cậu nói: "Sinh nhật vui vẻ!!"

Vẻ mặt Bạch Niên Cẩm đã cứng lại rồi.

Bạch La La nói: "Mau mau mau, mau bỏ cặp sách xuống, thầy mua cho em một cái bánh gato to, thấy có thích hay không?"

Bánh gato cao ba tầng, trang trí rất đẹp, tầng trên cùng còn được viết lên mấy chữ Bạch Niên Cẩm sinh nhật vui vẻ, mười sáu hai số được cắm hai bên trái phải tên hắn.

Bạch Niên Cẩm nhìn chiếc bánh gato, gần như trong giây lát, nước mắt hắn rơi xuống.

Bạch La La đoán được Bạch Niên Cẩm sẽ rất vui, nhưng cậu không nghĩ tới Bạch Niên Cẩm lại vui đến nỗi chảy nước mắt. Bạch La La nhanh chóng bước đến, ôm lấy Bạch Niên Cẩm, lấy tay lau nước mắt cho hắn, thở dài nói: "Sao lại khóc như vậy."

Lần này Bạch Niên Cẩm không tiếp tục giả bộ kiên cường, hắn chôn đầu trong lòng Bạch La La, cứ vậy mà khóc lớn.

Bạch La La cũng không mở miệng an ủi hắn, cậu chỉ lấy tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Bạch Niên Cẩm, muốn xoa dịu cảm xúc của Bạch Niên Cẩm. Thực ra Bạch La La có thể nhìn ra được Bạch Niên Cẩm luôn không được tự nhiên, tuy rằng Bạch La La đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn vẫn luôn có loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, sợ chỉ cần làm sai cái gì, sẽ bị đuổi ra ngoài. Không dám làm nũng, không dám buông thả, những việc trẻ nhỏ hay làm, cũng không dám làm. Thế nhưng cảm tình đối với Bạch La La lại không ngừng lớn lên, hắn vẫn luôn kìm nén, mãi đến lúc này, rốt cuộc cũng kìm không nổi nữa.

Bạch Niên Cẩm khóc đến hoa cả mắt, cả người run lên, gần như muốn ngất đi.

Bạch La La có chút lo lắng, vẫn không ngừng xoa đầu hắn.

Ước chừng khóc được mười phút, Bạch Niên Cẩm mới dừng lại, tâm trạng đã dịu đi, hình như hắn có chút ngượng ngùng, hai tai đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Bạch La La.

Bạch La La nói: "Ngoan, ra ghế sofa ngồi đi."

Bạch Niên Cẩm từ từ đi qua, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bạch La La lấy khăn mặt từ trong WC, lại vào bếp rót một cốc nước, đưa cho Bạch Niên Cẩm, nhìn hắn lau khô mặt. Lúc đứa nhỏ khóc Bạch La La đau lòng muốn chết, cậu biết Bạch Niên Cẩm chịu nhiều uất ức, cũng không nỡ để Bạch Niên Cẩm chịu khổ.

Uống nước xong, Bạch Niên Cẩm nói thật nhỏ: "Cảm ơn thầy."

"Ừ, ngoan." Bạch La La xoa đầu hắn, nói: "Thầy có chuẩn bị quà sinh nhật cho em này." Cậu nói xong, xoay người đi ra bàn, cầm tới một cái hộp nhỏ màu đen.

Bạch Niên Cẩm nhận lấy cái hộp, cẩn cẩn thận thận mở, nhìn thấy món quà của Bạch La La. Đó là một chiếc điện thoại cảm ứng, Bạch Niên Cẩm không biết là của hãng nào, nhưng hắn biết không ít bạn cùng lớp đều dùng điện thoại kiểu này, hơn nữa giá cũng không rẻ.

"Thầy giáo -" Bạch Niên Cẩm vừa định từ chối, liền nghe thấy Bạch La La nói, "Không được từ chối, đợi sau này chờ em kiếm được tiền rồi, từ từ trả lại cho thầy là được."

Bạch Niên Cẩm nhìn Bạch La La.

Bạch La La nói: "Em có điện thoại di động, có chuyện gì gọi cho thầy sẽ tiện hơn."

Bạch Niên Cẩm cuối cùng cũng gật đầu.

Sau đó Bạch La La cầm lấy điện thoại, nhập vào danh bạ số của mình, cậu cười nói: "Giữ cho kĩ."

Bạch Niên Cẩm nhận lấy, nặng nề vâng một tiếng.

Bạch La La cười nói: "Đi, đi ăn bánh gato."

Lúc này Bạch Niên Cẩm mới dời mắt đến chiếc bánh gato ba tầng ở trước mặt, hắn nói: "Sao thầy lại mua cái lớn thế, ăn hết được không ạ?"

Bạch La La nói: "Không ăn hết cũng phải mua một cái thật lớn, Niên Cẩm của tôi không thể thua thiệt so với người khác được."

Nói rồi cậu thắp nến, hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Bạch Niên Cẩm, cuối cùng bảo hắn ước.

Bạch Niên Cẩm rốt cuộc ước điều gì, Bạch La La không biết, cậu chỉ biết lúc Bạch Niên Cẩm ước xong, nghiêng đầu nhìn cậu một cái. Bạch La La mơ hồ nghĩ, ước nguyện của Bạch Niên Cẩm có thể sẽ có chút liên quan đến mình.

Sau khi ăn vài miếng bánh gato, hai người mới bắt đầu bữa ăn chính.

Trên bàn tất cả đều là những món Bạch Niên Cẩm thích, lần này Bạch Niên Cẩm không còn do dự nữa, trực tiếp mở rộng cái bụng.

Từ đầu tới cuối Bạch La La đều là vẻ mặt yêu thương, dựa theo những gì hệ thống miêu tả, trên đầu đính thêm một vòng sáng nữa là có thể phi thăng thành tiên.

Đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Bạch Niên Cẩm kể từ khi sinh ra. Mẹ hắn căm ghét hắn, vì vậy không có khả năng tổ chức sinh nhật cho hắn, thậm chí mỗi năm đến dịp này, còn tìm cách để hắn chịu khổ. Bạch Niên Cẩm thậm chí còn nhớ rõ năm ngoài hắn bị ép ngủ bên ngoài vài ngày, hắn không có tiền thuê phòng trọ, đành nằm trên băng ghế dài trong công viên, cũng may mùa hè thời tiết không lạnh, tạm thời có thể chịu đựng được.

Đã nếm qua khổ cực, thì chỉ cần một chút đường dính trên đầu lưỡi đã có thể ngọt đến tận trong lòng, mà Bạch La La lại cho hắn một hũ mật ong lớn.

Bạch Niên Cẩm không dám tưởng tượng, nếu như hắn mất đi Bạch La La, sẽ là như thế nào.

Lúc sắp cơm nước xong, Bạch La La lại vào bếp, mang cho Bạch Niên Cẩm một bát mì trường thọ, trứng gà vàng óng kết hợp với sợi mì trắng phía trên, nước canh nguyên chất, hành thái xanh biếc, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mùi thơm cứ thế xông thẳng vào mũi.

Bạch Niên Cẩm chôn mặt ăn, nước canh cũng uống sạch. Hắn cúi đầu nhìn qua bụng mình, phát hiện thắt lưng da đã bị kéo căng.

Bạch La La nhìn thấy hành động của Bạch Niên Cẩm, nhịn không được đưa tay vỗ lên cái bụng nhỏ của Bạch Niên Cẩm một cái, sau đó nhanh chóng rụt tay lại, giống như không có gì, nói: "Đừng ăn no quá." ( *Rei: Anh suốt ngày vỗ béo người ta thế mà cũng nói được câu này à =))) )

Bạch Niên Cẩm: "..."

Bạch La La nói: "Đi rửa chén đi rửa chén.''

Bạch Niên Cẩm liếc mắt nhìn Bạch La La, không nói gì, đứng lên bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

Bạch La La nhẹ nhàng nói với hệ thống: "Cái bụng của Bạch Niên Cẩm thật mềm nha."

Hệ thống: "..."

Bạch La La nói: "Cảm giác lúc sờ vào thật thích."

Hệ thống nói: "Cậu như thế là đang phạm tội, có biết không?"

Bạch La La tủi thân nói: "Ta chỉ sờ sờ cái bụng thôi, cũng không có làm gì mà."

Hệ thống nói: "Ta lại từ từ sờ xuống dưới."

Bạch La La: "..." Hệ thống này rốt cuộc là ai sắp xếp cho cậu.

Sau ngày sinh nhật, Bạch Niên Cẩm dành toàn bộ tinh lực(*) cho việc học tập, hắn biết, học là cách nhanh nhất để thay đổi cuộc sống của hắn. Đứa nhỏ sinh ra trong gia đình nghèo, cũng chỉ có thể sống một cuộc sống bức bách.

(*) Tinh lực: Tinh thần và thể lực.

Theo thời gian trôi qua, chỉ chớp mắt, Bạch Niên Cẩm đã ở lại nhà Bạch La La được một năm.

Một năm nay, điều khiến Bạch La La không dễ dàng chấp nhận nhất chỉ có một việc, đó chính là bất tri bất giác, Bạch Niên Cẩm vậy mà đã cao gần bằng Bạch La La.

Bạch La La nhận ra điều này vào một ngày nào đó lúc làm bữa sáng, tâm trạng của cậu có chút sụp đổ.

Bạch La La nói: "Như vậy chẳng phải là quá nhanh rồi sao?"

Hệ thống nói: "Trẻ nhỏ trưởng thành cậu nên vui mới phải."

Bạch La La nói: "Vui thì có vui, nhưng trong vui có chút buồn, trong buồn lại có chút mừng thầm, trong mừng thầm..."

Hệ thống cắt lời Bạch La La: "Ban xã hội các cậu thật thâm sâu ảo diệu."

Bạch La La: "..." Ban xã hội thì làm sao, ban xã hội ăn hết gạo nhà ngươi chắc.

Sau khi bổ sung dinh dưỡng, dựa theo chiều hướng cơ thể cao lên của Bạch Niên Cẩm, chỉ sợ sẽ cao đến một mét chín.

Nhưng dù tâm tình của Bạch La La có thế nào, chiều cao cũng không thể thụt xuống. Hơn nữa theo vóc dáng phát triển ngày càng cao, khuôn mặt của Bạch Niên Cẩm cũng có sự thay đổi, so với thời niên thiếu thì tinh xảo hơn nhiều, đường nét góc cạnh càng thêm rõ ràng, càng lúc càng giống một người trưởng thành. Không thể không nói, bộ dạng này của Bạch Niên Cẩm rất đẹp mắt, biểu hiện rõ ràng chính là, người đến tỏ tình với hắn ngày càng nhiều.

Có lần còn có giáo viên chuyên môn tìm Bạch La La tố khổ, nói nữ sinh lớp mình không chăm chỉ học tập, vậy mà trong đầu tất cả đều là tan học chặn đường Bạch Niên Cẩm như thế nào, nói cũng may mà Bạch Niên Cẩm sống chung với Bạch La La, không yêu sớm cũng không ảnh hưởng tới học tập.

Bạch La La nghe đến vui vẻ, cũng không đáp lại, thực ra cậu nghĩ chuyện yêu sớm cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Học tập cũng không phải vì vậy mà dễ dàng bị ảnh hưởng. Hơn nữa chuyện tình yêu tựa như đánh BOSS, dù sao trước tiên vẫn nên có điểm kinh nghiệm, mới có thể đánh quái đánh ra HAPPY END nha. Nói đến đánh quái, trong lòng Bạch La La sinh ra nỗi khổ riêng, bởi vì trên thực tế, cậu vẫn còn là một tân thủ nông dân cấp một...

Cuộc sống của Bạch Niên Cẩm đang thay đổi theo chiều hướng tốt, Bạch La La cũng gặp phải chuyện tốt.

Trong văn phòng có một cô giáo hơn năm mươi tuổi, đang kiên trì tìm đối tượng để giới thiệu cho Bạch La La.

Bạch La La kiên quyết từ chối nói không cần, cô giáo kia cũng nói: "Thầy Lý, thầy không nên từ chối ý tốt, một người tìm đối tượng, phạm vi sẽ rất nhỏ, đứa cháu của tôi làm ở trụ sở chính, tính cách tốt lại còn ưa nhìn, vẫn luôn muốn tìm một người thích hợp, cậu cũng đừng gấp, trước tiên cứ nói chuyện một chút xem?"

Bạch La La nói: "Thực sự không cần -"

Nhưng thái độ của cô giáo kia rất kiên quyết, cuối cùng Bạch La La thật sự là từ chối không được, đành phải đồng ý.

Cô giáo kia nói: "Cuối tuần này không phải là cậu không có tiết sao, hai người cùng đi ăn bữa cơm, có hợp hay không thì nói sau."

Bạch La La thật sự là tìm không được lý do từ chối, cậu cũng không thể nói mình còn trẻ chưa muốn nghĩ xa. Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là trước tiên đáp ứng, nghĩ lại dù sao đi xem một chút cũng không sao.

Bạch La La nói: "Ta không thể yêu ai ở thế giới này được, nếu như luyến tiếc không muốn trở về, vậy chẳng phải là xong đời rồi ư."

Hệ thống: "Ngươi không nhớ người người lại nhớ ngươi."

Bạch La La nói: "Nói tiếng người."

Hệ thống: "Cậu phải khống chế bản thân."

Bạch La La: "..."

Bạch La La ở thế giới thật cũng đã đi xem mắt vài lần, nhưng số đào hoa của cậu lại rất kì quái, có mấy lần cậu với đối phương đều có hảo cảm với nhau, kết quả mỗi lần như vậy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có người đột nhiên phải ra nước ngoài, có người thì bạn trai cũ đột nhiên trở về tìm, kì quái nhất là có lần cậu vừa ý một người thì cô gái kia đột nhiên trầm mê vào bán hàng đa cấp, biến mất một năm mới trở về. Sau này mẹ cậu cũng bỏ qua, nói tùy duyên thôi con trai, nếu thực sự không tìm được ai thì đi nhờ người đẻ thay, để mẹ ôm một đứa cháu cũng được.

Bạch La La đối với sự tiến bộ của mẹ mà tỏ ra khiếp sợ.

Đáp ứng lẫn nhau, Bạch La La vốn có nguyên tắc tôn trọng nữ giới, vì vậy định thay đổi vẻ ngoài một chút.

Sáng thứ bảy, hôm đó Bạch La La đưa tiền tiêu vặt cho Bạch Niên Cẩm, kêu hắn buổi trưa ra ngoài ăn.

Bạch Niên Cẩm nói: "Thầy định đi đâu ạ?"

Bạch La La nói: "Đi một chỗ... Thầy có chút việc."

Bạch Niên Cẩm nheo mắt một cái, nhìn qua có chút hoài nghi.

Bạch La La sờ mũi một cái, nói: "Thầy đi xem mắt..."

Bạch Niên Cẩm: "..."

Bạch La La nói: "Em xem áo khoác của tôi có hợp không?"

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Bạch La La, Bạch Niên Cẩm lạnh lùng nói một câu: "Hợp."

Bạch La La nghĩ giọng điệu này của Bạch Niên Cẩm thật sự là có hơi qua quýt, cậu nghĩ đây đại khái là đứa nhỏ đang lo lắng, vì vậy an ủi: "Không có chuyện gì đâu, thầy hiện tại không định tìm ai cả, đừng lo lắng."

Bạch Niên Cẩm yên lặng một chút, đột nhiên nói: "Em khiến thầy chậm trễ ư?"

Bạch La La: "Không có đâu."

Bạch Niên Cẩm nói: "Em biết rồi."

Bạch La La bị những lời này của Bạch Niên Cẩm làm cho kinh hồn táng đảm, cậu nói: "Niên Cẩm, em đừng hiểu lầm, em hoàn toàn không làm thầy chậm trễ, thầy thật sự không vội."

Bạch Niên Cẩm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch La La:" Nếu như thầy gặp được người thích hợp, thầy sẽ kết hôn ư?"

Bạch La La nói: "... Có thể sẽ thế."

Bạch Niên Cẩm nói: "Em chúc thầy hạnh phúc." Hắn nói xong lời này, liền đeo cặp sách đi ra, để lại cho Bạch La La một bóng lưng lạnh lùng.

Bạch La La có chút lo lắng, cậu nghĩ phản ứng này của Bạch Niên Cẩm chính là có cảm giác không an toàn, nhưng cậu phải làm như thế nào, Bạch Niên Cẩm mới có cảm giác an toàn. Ở thế giới này, cậu sẽ không cưới bất cứ cô gái nào, bởi vì cậu tới nơi này, chỉ để thay đổi số phận của Bạch Niên Cẩm, có thể nói, cậu chính là vì Bạch Niên Cẩm mà tồn tại. ( *Rei: Tự dưng đọc đoạn này có chút buồn =(((( )

Nhưng Bạch La La không thể nói chuyện này cho Bạch Niên Cẩm, cậu chỉ có thể dùng hành động của bản thân để khiến Bạch Niên Cẩm an tâm, để Bạch Niên Cẩm biết, cậu vĩnh viễn sẽ không rời xa hắn.

Bạch La La ra cửa, cậu nghĩ, buổi tối trở về có lẽ nên giải thích một chút với Bạch Niên Cẩm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cây củ cải trắng: Buông tha ta, ta chỉ là một cây củ cải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro