Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Bá đạo Vương gia tiếu ảnh vệ

Biên tập: Rei 

***

 Bạch La La là loại đàn ông rất sòng phẳng, chính là kiểu người người không được ăn cay sẽ không vui. Bị giam trong chùa miếu tròn một năm chưa được ăn cay, chuyện này đối với cậu quả thực là một loại hành hạ thống khổ.

Mà đến lúc được Mão Cửu cứu ra rồi vẫn không được ăn cay, dù là Bạch La La thì cũng sẽ chịu không nổi.

Thế nhưng chịu không nổi thì chịu không nổi, Mão Cửu hằng ngày tuy rằng vẫn là dáng vẻ chủ tử ngài nói cái gì ta đều nghe, ngài muốn trăng trên trời ta cũng sẽ hái xuống cho ngài, nhưng mỗi khi đụng đến vấn đề có liên quan tới sức khỏe của Bạch La La thì lại chưa bao giờ chịu thương lượng bất cứ điều gì.

Vì vậy Bạch La La chỉ có thể nhịn thêm mười ngày, rốt cuộc mới được ăn cay.

Sau khi trở về, Bạch La La đã từng khẽ khàng như một con mèo mà đến xem bộ dạng Mão Cửu khi vào triều.

Lúc đấy gặp phải một đám thần tử vì chuyện mưa lũ mà cãi nhau, Mão Cửu thần sắc nhàn nhạt chỉ nói một câu: "Được rồi." khiến chúng thần phải im miệng.

"Về việc này, trẫm đã có biện pháp rồi." Mão Cửu nói, "Nếu người nào cảm thấy không vừa lòng, vậy nói ra biện pháp tốt hơn đi."

Các thần tử nghe thấy vậy, tất cả đều câm như hến. Vị Hoàng đế này tính tình không được ôn hòa như Hoàng đế trước, lúc lên ngôi, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chúng quan lại.

Lúc bãi triều, khi Bạch La La đứng trước mặt Mão Cửu, dường như hắn lại khôi phục về bộ dạng lúc làm ảnh vệ vô hại bên người Bạch La La. Hắn gọi chủ tử, tựa hồ toàn bộ là vì muốn tốt cho Bạch La La, cũng chẳng biết tại sao, Bạch La La trong lòng có chút bất an.

Hôm đó Bạch La La vốn muốn ra ngoài tìm Mão Cửu, lại bị cung nhân canh cổng cản lại.

"Hắn ở đâu?" Bạch La La hỏi.

Hai người cung nhân chỉ lắc đầu không nói.

Bạch La La liếc mắt, nói: "Các ngươi không nói?"

Cung nhân cúi đầu, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.

Bạch La La thấy bọn họ cũng không có ý muốn nói, liền có chút tức giận, bực bội nói: "Các ngươi bị câm điếc sao? Tại sao chỉ biết lắc đầu?"

Lời kia vừa thốt ra, liền thấy một cung nhân trong số đó sợ hãi ngẩng đầu, hơi mở miệng nhìn Bạch La La.

Bạch La La nhìn trong miệng nàng, thấy được một đầu lưỡi không hoàn chỉnh. Thấy thế, Bạch La La vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không biết..."

Một cung nhân lớn tuổi hơn quay về phía Bạch La La làm tư thế mời, ý muốn Bạch La La trở lại phòng.

Bạch La La cũng không muốn làm khó bọn họ, sau khi than nhẹ một tiếng, liền quay trở về phòng.

Trong phòng của cậu ngược lại cũng không hề tệ, muốn cái gì thì có cái đó, phía sau sân còn có một khe suối, mỗi khi đến ngày hè nắng chói chang, Mão Cửu sợ Bạch La La nóng, trong phòng còn chuẩn bị sẵn nước đá.

Nhưng mặc dù là như vậy, trong lòng Bạch La La cũng có chút hoảng.

Mão Cửu trở lại phòng, nhìn thấy Bạch La La đang đứng ngồi không yên, hắn cũng không mở miệng an ủi, chỉ gọi người tới mang lên đồ ăn lạnh đã chuẩn bị từ trước.

Thế giới này trừ đồ ăn nóng lạnh ra thì còn lại rất phong phú đa dạng, trước mặt Bạch La La là bánh ngọt làm từ gạo nếp, từ hình dáng cho đến mùi vị đều rất tốt.

Mão Cửu nói: "Chủ tử, nếm thử đi, đây là đồ ngọt trù phòng mới nghĩ ra, trước đây không phải ngài thích nhất là ăn ngọt hay sao?"

Bạch La La rầu rĩ không vui, nói: "Ngươi còn muốn giam ta bao lâu?"

Mão Cửu nói: "Tất nhiên là đợi đến khi tóc chủ tử dài ra..."

Bạch La La đưa tay sờ đầu mình một chút, phát hiện bên trên vẫn nhẵn bóng, cậu nói: "Thần y chữa bệnh cho Hoàng huynh ta đâu? Lúc nào mới có thể tìm được gã?"

Mão Cửu ngồi trước mặt Bạch La La, thần sắc thản nhiên, nói: "Ta đã biết mặt mũi của gã, qua ít ngày nữa là có thể tìm được người."

Bạch La La ăn một miếng điểm tâm ngọt, lo lắng trong lòng cũng vơi đi chút ít, cậu vốn còn muốn lầm bầm hai câu, nhưng thấy vẻ mặt ôn nhu của Mão Cửu, cuối cùng lại không nói gì.

Chẳng biết tại sao, bị Mão Cửu nhìn như vậy, cậu lại cảm thấy bản thân như tiểu hài tử đang cố tình gây sự.

Ngày cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua ba tháng, trong khoảng thời gian đó Mão Cửu cũng không cưỡng bách Bạch La La nữa, chỉ là trong lời nói và hành động lại có chút mờ ám, lúc đầu Bạch La La còn kháng cự, nhưng về sau lại từ từ quen dần.

Qua ba tháng, đỉnh đầu Bạch La La cũng đã mọc ra chút tóc, cảm giác lúc sờ sờ rất thích. Mão Cửu không có việc gì làm lại thích thú sờ sờ một phen.

Mỗi lần như vậy Bạch La La đều bảo hắn đừng sờ nữa.

Mão Cửu ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng lần sau lại vẫn như cũ, âm phụng dương vi (1) tiếp tục sờ đầu cậu.

(1) Âm phụng dương vi: Bằng mặt mà không bằng lòng.

Bạch La La cực kì suy sụp nói: "Ta có cảm giác Mão Cửu sẽ không thể trở thành người nối nghiệp cho Chủ nghĩa xã hội khoa học được."

Hệ thống nói: "Aiii, nếu đã làm hết sức rồi thì cứ nghe theo thiên mệnh đi."

Một người một hệ thống tâm tình đều không được tốt, dù sao tuy rằng bình thường sợ đến sợ đi, nhưng nhiệm vụ mà không hoàn thành, đối với cả hai cũng không phải chuyện tốt.

Cứ như vậy lại trôi qua mấy ngày, mắt thấy thời tiết cũng từ từ trở lạnh.

Một đêm Bạch La La đang trong mộng đẹp, lại chợt bị người từ trên giường kêu dậy, cậu mở mắt, vừa nhìn liền giật mình, bởi người đánh thức Bạch La La lại chính là kẻ đã từng bắt cóc cậu, Tín vương.

So với mấy tháng trước, Tín vương thoạt nhìn trông chật vật hơn nhiều, trên mặt thậm chí còn có vết máu, giọng y khàn khàn, nói: "Viên Phi Yên, ngươi thật ngu xuẩn!"

Bạch La La mới từ trong mơ tỉnh dậy, nháy mắt liền tỉnh tảo lại, cậu trợn mắt nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tín vương nói: "Ta con mẹ nó cũng không muốn ở chỗ này!"

Bạch La La nói: "Ngươi..."

Cậu còn chưa nói hết câu đã bị Tín vương cướp lời: "Ngươi nếu thật sự muốn cứu ca ca mình, vậy mau chóng đi theo ta!"

Bạch La La nói: "Ngươi có ý gì?"

Tín vương ho khan vài tiếng, vậy mà lại ho ra máu, y lạnh lùng nói: "Ý ta là, ngươi thực sự cho rằng Mão Cửu sẽ cứu ca ca ngươi?"

Lời này vừa nói ra liền khiến cho Bạch La La có chút mơ hồ, cậu cảm thấy hình như mình đã nhận ra điều gì đó, nhưng lại không thể xác định được đó là gì, cậu nói: "Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi?"

Tín vương nói: "Có thể ngươi không tin ta, nhưng nếu hôm nay ngươi không tin ta, vậy sau này cũng đừng khóc lóc cầu xin ta!"

Bạch La La thận trọng suy nghĩ một chút, cảm thấy Mão Cửu có chút khả nghi, Tín vương cũng có thể đáng nghi, thế giới này hình như không có ai đủ để cậu tin tưởng.

Tín vương thấy vẻ mặt do dự của Bạch La La, liền cả giận nói: "Ca ca ngươi chẳng lẽ đối xử không tốt với ngươi sao? Ngươi vậy mà không muốn cứu y? Viên Phi Yên, chẳng lẽ ngươi đúng thật là một kẻ lang tâm cẩu phế?"

Lời này thật sự quá đáng, Bạch La La nhíu mi, nói: "Ngươi nói ta đi theo ngươi, sẽ có thể cứu được Hoàng huynh?"

Tín vương lạnh lùng nói: "Không sai."

Bạch La La nói: "Dù sao ngươi cũng phải cho ta một chút chứng cớ để chứng minh lời ngươi nói."

Tín vương hít sâu một hơi, nói thật nhỏ: "Ta đã mời thần y tới, gã đang đứng chờ ở ngự hoa viên, ngươi theo ta đến đó, sẽ biết được chân tướng sự việc."

Bạch La La nhìn biểu tình của Tín vương, nghĩ y không giống như đang nói dối, vì vậy có chút chần chờ, liền đi theo Tín vương ra khỏi phòng.

Thị vệ chung quanh phòng đều té trên mặt đất, cũng không giống như đã chết, hình như là đã hôn mê.

Khi Tín vương bước đi, chân phải có chút khập khiễng, hình như là bị thương, cũng không đợi Bạch La La hỏi chuyện gì đã xảy ra, y đã tự mình mở miệng, nói: "Còn không phải là chuyện tốt mà tiểu tình nhân của ngươi làm."

Bạch La La chậm rãi mở miệng, nói: "Xem như ngươi đáng đời."

Tín vương trừng mắt nhìn Bạch La La, nói: "Là ta đáng đời, dẫn sói vào nhà, sớm biết hiện tại thành ra như vậy, ta có liều cái mạng này cũng phải cứu y ra."

"Y" ở đây hiển nhiên là nói đến Hoàng huynh của Bạch La La.

Bạch La La càng nghe càng cảm thấy đầu óc mơ hồ, cậu đoán được Mão Cửu và Tín vương nhất định có liên quan, nhưng lại không đoán ra được giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tín vương đối với đường đi trong cung thập phần quen thuộc, mang theo Bạch La La đi tất cả đều là đường nhỏ, một mạch đi thẳng đến ngự hoa viên cũng không gặp phải kẻ nào.

Toàn bộ đường đi vẻ mặt Tín vương đều âm trầm, thi thoảng còn ho ra máu, một bộ dạng tính mệnh không lâu nữa sẽ chấm dứt.

Bạch La La theo sau Tín vương, thản nhiên nói: "Hiện tại ngươi lo lắng cho Hoàng huynh ta như vậy, vì sao khi đó lại khởi binh làm phản?"

Tín vương lạnh lùng nói: "Ta cũng không có lỗi với Hoàng huynh ngươi."

Bạch La La nói: "Như thế mà gọi là không có lỗi?"

Tín vương cười lạnh một tiếng, trong thanh âm mang theo chút khàn khàn, y nói: "Ngươi cho rằng Hoàng huynh ngươi là người tốt?"

Bạch La La không lên tiếng.

Có thể làm Hoàng đế, tuyệt đối không thể là người tốt chân chính. Có thể chiếm được vị trí này, vậy nhất định phải từ bỏ nhiều thứ khác. Cốt nhục tương tàn, huynh đệ bất hòa, trong Hoàng thất tuyệt đối không phải là chuyện hiếm thấy.

Tín vương tiếp tục nói: "Lúc đầu tranh đoạt ngôi vị, Hoàng huynh ngươi đã làm gì ta, chỉ sợ ngươi cũng không biết."

Bạch La La trong lòng thầm than, Hoàng huynh cậu đủ tiêu chuẩn làm một ca ca, nhưng xem ra lại không đủ tiêu chuẩn làm một tình nhân.

"Về sau y leo lên Vương vị, việc thứ nhất y làm chính là giam cầm ta." Tín vương chậm rãi nói, "Dù có là như vậy, ta cũng không hận y."

Bạch La La yên lặng nghe, cũng không hề lên tiếng.

Tín vương tiếp tục nói: "Sau đó y thú thê sinh nhi tử, ta liền triệt để cắt đứt tâm tư."

Hai người cách điểm hẹn càng ngày càng gần, giọng Tín vương cũng theo đó mà ngày càng lạnh đi, y nói: "Y có thể bỏ qua ngươi, chỉ vì y là huynh đệ của ngươi, nhưng còn ta, ta lúc đó chẳng lẽ không phải huynh đệ của y?"

Bạch La La nghe giọng y, tựa như sắp khóc, lòng cũng có chút mềm lòng, nói: "Ngươi cũng đừng quá thương tâm."

Tín vương không nói gì, chỉ mang theo Bạch La La đi về phía trước, thẳng đến ngự hoa viên mới để Bạch La La đi xuống đường hầm nơi chứa quan tài băng của Hoàng huynh cậu, y mới nói một câu: "Y muốn chết? Ta liền khiến y phải sống, còn phải sống vô cùng thống khổ —"

Bạch La La cảm thấy nhớ lại một chuyện, cậu nói: "Như đã nói qua, ngươi cứu Hoàng huynh ta, lại muốn ta tới đây làm gì?"

Tín vương quay đầu nhìn về phía Bạch La La, nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Đệ đệ đần độn, ngươi tới nơi này đương nhiên là để cứu ca ca yêu dấu của ngươi, y thương ngươi như vậy, ngươi hiển nhiên không nỡ để y đi tìm chết, có đúng không?"

Bạch La La hiện tại rốt cuộc cũng đoán được Tín vương muốn gì, cậu nói với hệ thống: "Người thời xưa lao động trí óc quả nhiên không phải là chuyện mà chúng ta có thể suy đoán được."

Hệ thống nói: "Aii, nhìn cậu bây giờ, lại khiến tôi nhớ tới một quyển sách."

Bạch La La nói" Sách gì?"

Hệ thống sâu kín nói: "Tiểu nhân viên công vụ chi tử..."

Bạch La La: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro