Chương 12: Bá đạo Vương gia tiếu ảnh vệ
Biên tập: Rei
***
Bạch La La thật sự hoài nghi loài người trước kia có phải đã làm điều gì quá đáng với hệ thống hay không, mà hệ thống bây giờ lại tràn đầy ác ý với cậu.
Bạch La La bị cắn đến nước mắt rơi xuống, cuối cùng thật vất vả mới xác định được thân phận của người phía sau đang ôm mình.
"Mão Cửu, là ngươi sao?" Lúc nói ra câu này, giọng của Bạch La La đã run run rẩy rẩy, cậu nghĩ nếu cậu lại đoán sai nữa, vậy có thể khối thịt trên ngực cũng chẳng giữ được.
Cũng may lần này cuối cùng Bạch La La đã nói đúng, vải đen trên mắt cậu được người phía sau nhẹ nhàng gỡ xuống, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu truyền tới: "Chủ nhân."
So với một năm trước, Mão Cửu lúc này đã có dáng dấp của một người trưởng thành.
Dáng người hắn thậm chí so với Bạch La La còn cao hơn không ít, từ phía sau ôm lấy Bạch La La một chút khó khăn cũng không có.
Bạch La La lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mão Cửu chôn đầu vào hõm cổ Bạch La La, giọng nói ủy khuất vô cùng: "Chủ nhân, một năm qua ta đều đi tìm ngài, ta tìm ngài đã lâu, ngài có bao giờ nhớ đến ta?"
Giọng nói của hắn, nếu không phải chỗ bị hắn cắn còn đang âm ỉ đau, sợ rằng Bạch La La sẽ đau lòng vì Mão Cửu, cậu kêu lên một tiếng, giọng nói có điểm hư nhược: "Ta đương nhiên có nhớ ngươi."
"Thật?" Mão Cửu lời vừa nói, giọng đã lạnh xuống: "Chủ tử có phải cũng từng nhớ đến Bạch Phong, Thanh Vân, Chúc Hoa, Thúy Kiều?"
Bạch La La: "..." Ca ca ta sai rồi.
Mão Cửu lại hôn một cái lên người Bạch La La, nói: "Mão Cửu thực sự rất nhớ chủ nhân."
Bạch La La thầm nghĩ nếu không phải tay ta còn bị trói, sẽ để cho ngươi tùy ý ôm thế này sao. Một năm qua, Mão Cửu đúng là đã trưởng thành hơn nhiều, hắn hoàn toàn rút đi bộ dạng ngây ngô của thiếu nhiên, thay vào đó trở thành một nam tử trưởng thành, hơn nữa trên người cũng mất đi vẻ tối tăm của một ảnh vệ, trái lại sinh ra mấy phần quý khí.
Nếu nói lúc này để người khác phân biệt đâu là Bạch La La đâu là Mão Cửu, sợ rằng không ít người sẽ đoán sai.
Biết là Mão Cửu, Bạch La La cũng cảm thấy sự tình dễ giải quyết hơn, cậu nói: "Ngươi buông ta ra đã."
Mão Cửu nghe Bạch La La nói, lại không cử động, mà chậm rãi hôn lên tai Bạch La La, động tác của hắn lưu luyến ôn nhu, lại khiến Bạch La La sau lưng phát lạnh, cậu nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Mão Cửu?"
"Chủ tử." Mão Cửu nói: " Mão Cửu không muốn nhịn."
Bạch La La: "... (⊙v⊙) A?"
Mão Cửu nhìn vẻ mặt bị bức bách của Bạch La La, cúi đầu nở nụ cười, nói: "Trước đây chủ tử mang Mão Cửu ra khỏi đám ảnh vệ, chẳng lẽ không phải vì việc này sao?"
Bạch La La: "..." Không!! Ta mang ngươi ra là để ngươi truyền bá chủ nghĩa xã hội khoa học!!
Ngữ khí của Mão Cửu hiện lên vẻ tinh tế, dường như có thể hóa thành một bãi nước, hắn nói: "Chủ tử, ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại, cứ giao cho Mão Cửu."
Bạch La La tưởng còn chuyện gì, còn việc gì. Nhưng cậu không nói ra, chỉ cảm thấy bản thân mềm nhũn, ngã vào lòng Mão Cửu.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, thân thể cậu không thể nhúc nhích, nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh, có thể cảm thấy rõ ràng Mão Cửu đang tỉ mỉ giúp cậu tẩy trừ cơ thể.
Nếu là thông thường thì tẩy trừ cũng thôi đi, lúc ngón tay của Mão Cửu vươn tới bộ vị của Bạch La La, Bạch La La khiếp sợ nói: "Hắn muốn làm gì ta?"
Hệ thống nói: "Tôi không biết, trước mắt tôi chỉ có một mảnh Mosaic."
Bạch La La: "..."
Cậu còn muốn nói thêm gì đó, cái hệ thống cay độc kia lại thở dài một cái, nói: "Đừng nói chuyện, để tâm đến cảm thụ."
Bạch La La: "Ta cảm thụ ngươi nhị đại gia."
Làm một thằng đàn ông nam tính trưởng thành, Bạch La La nếu như không biết Mão Cửu đang định làm cái gì thì thật sự là Bạch Tiểu Trư rồi.
Trong lòng cậu lặng lẽ chảy xuống mọt giọt nước mắt, vì chính mình mất đi cúc hoa mà đau thương. Cậu cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng, dụng ý của Mão Cửu khi hai ngày nay không cho cậu ăn mà chỉ cho uống nước - tiểu vương bát đản này khẳng định là đã sớm có chuẩn bị từ trước.
Ngược lại động tác của Mão Cửu lại hết sức ôn nhu, Bạch La La đáy lòng nhưng lại bi thương khóc, cậu hỏi hệ thống trong nội dung kịch tình, nhân viên có được trợ cấp không?
Hệ thống nói: "Không phạt cậu tiền lương nghĩa là chúng tôi còn thương cậu."
Bạch La La: "..."
Tẩy trừ thân thể xong, Bạch La La thấy Mão Cửu dùng một tấm thảm bọc lên người mình.
Bạch La La vốn tưởng Mão Cửu đóng gói kĩ lưỡng sau đó ném cậu lên giường là xong việc, thế nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, Mão Cửu vậy mà một lần nữa cho cậu mặc hỷ phục.
Hỷ phục?! Bạch La La mặc vào xiêm y đỏ thẫm đã chấn kinh rồi, nhưng những cung nhân rửa mặt chải đầu trang điểm cho cậu lại đều là vẻ mặt hờ hững, đối với cái người giống Hoàng thượng như đúc này lại không chút sợ hãi.
Bạch La La không nói được lời nào, cũng không thể nhúc nhích, chỉ như một miếng gỗ bị đội tóc giả lên, mặc bộ đồ mới.
Trong lúc đó Mão Cửu lại đến thăm một lần, nhìn thấy Bạch La La đang mặc xiêm y, trong mắt Mão Cửu đều là nụ cười ôn nhu, hắn in lại một cái hôn bên môi Bạch La La, giọng nói thậm chí còn mang vẻ ngượng ngùng: "Chủ tử, Mão Cửu đã chờ đợi ngày này, chờ thật lâu." (*Rei: ∑(゚ロ゚〃) hôn rồi kìa bà con ơi!!!!)
Mão Cửu hạ dược lên Bạch La La, hiệu lực quá mạnh, Bạch La La nháy mắt cảm thấy vô lực, vì vậy nhìn chòng chọc Mão Cửu hồi lâu, không khỏi cảm thấy chua xót mà chậm rãi nhắm mắt.
Vì vậy Mão Cửu liền âu yếm liếc nhìn chủ tử hắn, mặt không thay đổi nhắm hai mắt lại, khóe mắt đọng lại một giọt nước mắt.
"Như vậy không vui sao?" Mão Cửu thì thào, "Thế nhưng chủ tử, vì sao người khác có thể, ta lại không thể?"
Bạch La La vốn không muốn khóc, nghe thấy những lời này của Mão Cửu nhất thời lòng thương người trỗi dậy, nghĩ thầm đại huynh đệ a, bởi vì người khác đều cho y thượng, đổi lại là Mão Cửu thì chính mình sẽ bị thượng - việc này là rất có khả năng.
Mão Cửu cũng không biết chủ tử hắn lúc này nội tâm đang bi thương bất lực, tâm tình từng tấc từng tấc một trầm xuống, hắn nói: "Bất quá việc đã đến nước này, chủ tử không muốn, Mão Cửu cũng tuyệt không buông tay."
Hắn nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Bạch La La nhìn theo bóng lưng hắn, lộ ra vẻ cứng ngắc không thể luyến sắc.
Tân Hoàng đại hôn, đại xá thiên hạ, cả nước đại hỉ.
Vua và dân bên trong cũng là một mảnh âm thanh chúc mừng, dù sao lúc Hoàng đế lên ngôi, đã có triều thần thỉnh cầu tân Hoàng nạp hậu, lại đều bị tân Hoàng bác bỏ.
Hoàng thượng đã hai mươi có thất mà lại hoa danh bên ngoài, nếu chỉ là Vương gia, tất nhiên không ai quan tâm vấn đề con nối dòng của hắn. Nhưng bây giờ Hoa Hoa vương gia làm Hoàng thượng, còn chưa có thú thê, bất quá chỉ coi như lừa gạt trong quá khứ.
Vì vậy các thần tử cực lực khuyên can ròng rã một năm, rốt cục cũng có hiệu quả.
Hoàng đế không kiên trì, nói có thể thú hậu, thế nhưng thú ai, sẽ do hắn định đoạt.
Các thần tử cũng chịu đủ Hoàng đế dầu muối không tiến, thấy Hoàng đế nhượng bộ, bọn họ cũng lui một bước, nghĩ trước tiên phải thú hậu, có con nối dòng, sau đó sẽ nói về vấn đề khác.
Việc thú hậu cứ như vậy mà định ra, lại chọn ngày lành tháng tốt, thuận tiện cưới tân nương.
Hoàng thượng cũng không thả cho triều thần một con chim bồ câu, đã nhanh chóng tự trói mình tới cho Hoàng hậu, lại cấm thực ba ngày, tắm rửa thay y phục, vì đại lễ mà chuẩn bị kĩ càng.
Đáy lòng Bạch La La sắp hỏng mất rồi, trước khi làm đại lễ cậu lại gặp Mão Cửu một lần, lần này cuối cùng cũng có khí lực mà mở miệng: "Mão Cửu, ngươi hà tất phải làm vậy?"
Trong ánh mắt của Mão Cửu có chút sầu bi, nói: "Chủ tử, ngài thực sự không thích Mão Cửu ư?"
Bạch La La run giọng: "Ta chỉ xem ngươi như..."
Mão Cửu nói: "Xem Mão Cửu như cái gì?"
Bạch La La không dám nói câu xem ngươi như nhi tử ra khỏi miệng, cậu có loại cảm giác nếu như nói ra sẽ lại bị cắn một cái.
Mão Cửu thấy Bạch La La không đáp, bình tĩnh cười: "Ta biết chủ tử nói không nên lời."
Bạch La La: "..."
Mão Cửu thản nhiên nói: "Đợi đến khi tóc chủ tử dài ra, ta sẽ đem vị trí này hoàn hảo trả lại cho chủ tử."
Bạch La La: "..."
Mão Cửu nói thật nhỏ: "Chỉ mong khi đó, chủ tử không vứt bỏ Mão Cửu."
Bạch La La nghe Mão Cửu nói, cảm động cực kì, nghĩ thầm nếu không phải ngươi cưỡng ép ta, ta sẽ thực sự cảm động.
Mão Cửu nói: "Ngày mai sẽ là ngày vui của chúng ta, chủ tử, đến lúc đó ta tự mình tới đón ngài."
Bạch La La bị bỏ đói ba ngày, đã là đói đến độ có suy nghĩ nếu Mão Cửu cho cậu một cái đùi gà thì mọi chuyện cũng có thể dễ dàng thương lượng.
Mão Cửu nhìn về phía Bạch La La, ánh mắt vẫn như cũ trìu mến không gì sánh được, lại tiến tới hôn một cái lên đỉnh đầu Bạch La La.
Ngày thứ hai, là một ngày nắng đẹp, trời sáng mây trong.
Tân Hoàng đại hỉ vốn nên long trọng chúc mừng, nhưng Hoàng thượng lấy tiết kiệm làm lý do, vì vậy nghi thức cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Bạch La La trước đấy bị hạ dược, cả người tinh thần đều trở nên có chút đần độn, chỉ có thể mặc cho hạ nhân đỡ đi suốt nghi thức.
Chung quanh hỉ nhạc ầm ĩ, Bạch La La nói với hệ thống: "Trước đó ta vẫn còn lo lắng phải cho Mão Cửu tiền lì xì."
Hệ thống nói: "Xem ra cậu lo lắng quá rồi."
Bạch La La nói: "Ta không nghĩ tới lần đầu tiên ta kết hôn lại ở chỗ này."
Hệ thống nói: "Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy?"
Bạch La La tâm tình phức tạp nói: "Đại khái là lần đầu xuất giá, tâm tình rất khẩn trương."
Hệ thống: "..."
Hệ thống an tĩnh một hồi, thoải mái nói: "Không có việc gì, về sau sẽ còn nữa."
Bạch La La cảm thấy mình hoàn toàn không thoải mái chút nào, trái lại dạ dày rỗng bắt đầu mơ hồ đau. Trên thực tế ngày hôm qua Mão Cửu cũng đã phân phó hạ nhân đút thức ăn lỏng cho cậu, thế nhưng ăn cái này cũng bằng không, Bạch La La lại thấy đói.
Thật vất vả mới đi hết toàn bộ hành trình, Bạch La La đang đắp khăn voan hồng bỗng bị bế lên.
Người bế cậu không thể nghi ngờ chính là Mão Cửu, Bạch La La dựa vào ngực Mão Cửu, cảm thụ nhiệt độ truyền tới từ da thịt của hắn xuyên thấu qua quần áo, nói với hệ thống: "Ta nhớ lại mấy ngày trước ta có chê cười tiểu thư kia."
Hệ thống: "..."
Sau đó Bạch La La thở dài một tiếng, tang thương nói: "Không nghĩ tới, sau đó phân của ta cũng có thể bán được hai văn tiền."
Hệ thống: "..." Thật nhiều lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro