Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 8
Chương 8
Tiểu Đinh vừa mới tỉnh dậy, nghe xong liền thản nhiên nói: "Bọn họ nói đúng rồi. Cậu chính là hùng trùng. Trước đây ta đã quên nói cho cậu biết, thực ra nơi này mới là quê hương chân chính của cậu. Do lỗ hổng thởi gian nên cậu mới trở lại trái đất từ mấy vạn năm trước."
Diệp Lăng chấn động trong lòng, giật mình, mọi cơn buồn ngủ trong thoáng chốc đều tan biến, chỉ còn lại sự choáng váng và không thể nào tin nổi.
Cái gì? Không phải là con người sao? Cậu đã sống gần hai mươi năm dưới hình hài một con người, vậy mà chỉ trong một đêm lại phát hiện mình không phải người, mà là một trùng tử. Làm sao có thể chấp nhận nổi?
Cậu cảm giác như mình vẫn còn đang mơ.
Thấy Diệp Lăng trầm mặc, Tiểu Đinh liền khuyên nhủ: "Thực ra ở đây cũng rất tốt. Trùng tộc đối với hùng tử vô cùng tốt. Nếu cậu muốn, cứ an tâm mà sống tiếp ở đây."
Diệp Lăng cảm thấy đầu nhức nhối, sắc mặt cậu tái nhợt, trước mắt như có màn đêm u ám bao phủ. Khó khăn lắm mới có thể tiếp nhận được thông tin này, chìm sâu vào dòng suy tư.
Trên địa cầu, dù không sinh ra trong một gia đình giàu có hay quyền thế, nhưng từ nhỏ cậu đã chẳng phải lo lắng về chuyện ăn uống. Cha cậu là giáo sư đại học, mẹ là lãnh đạo trong một công ty, đủ để Diệp Lăng có một tuổi thơ đầy đủ, được thầy cô và bạn bè quý mến. Cậu lớn lên xinh xắn, thanh tú, luôn được mọi người xung quanh yêu chiều.
Cha mẹ cậu đều là những người tham vọng, sự nghiệp rực rỡ. Từ sớm, họ đã chú trọng việc học tập, đi du học, đạt được những học vị cao. Khi cả hai bước vào lễ đường kết hôn, họ đã trở thành hai đóa hoa cao quý. Vì vậy, khi sinh con trai ở tuổi trung niên, họ không thể tránh khỏi việc nuông chiều bảo bối – cậu nói đông, họ không dám nói tây; cậu chỉ nam, họ không dám chỉ bắc. Mọi thứ trong gia đình đều xoay quanh Diệp Lăng, như thể cậu là Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Ở nhà, Diệp Lăng muốn gì được nấy, chẳng khác nào một tiểu vương tử sống trong hạnh phúc. Cậu không cần phải động tay vào việc gì, mọi thứ đều được cha mẹ lo liệu chu toàn. Cậu chưa từng phải xếp một bộ quần áo hay rửa một cái bát.
Tuy nhiên, từ nhỏ cậu đã yếu ớt hơn các bạn cùng trang lứa, thường xuyên phải đến bệnh viện, trở thành khách quen. Điều này khiến cậu không thể tập trung vào học hành. Dù vậy, cha mẹ cậu không hề đặt ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần cậu sống khỏe mạnh là đủ.
Diệp Lăng dễ thương, khiến không ít nữ sinh để ý. Tuy nhiên, tính cách hướng nội và nhạy cảm khiến cậu bị một số nam sinh ganh ghét, trêu chọc, thậm chí là cô lập. Những điều đó dần dần tạo nên tính cách không dễ dàng chấp nhận thua thiệt, luôn ghi thù và đáp trả mọi tổn thương trong cậu.
Nhớ lại một buổi khai giảng không lâu trước đây, khi Diệp Lăng bị sốt nhẹ, cậu không thể tham gia tiết thể dục, chỉ có thể ngồi bên lề sân trường nhìn các bạn chơi bóng.
Đó là một buổi chiều ấm áp, thời gian giao mùa giữa Hạ và Thu. Nhưng trong đầu Diệp Lăng chỉ là sự rối bời, hơi thở khó khăn, cảm giác nặng nề, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Trong lúc ấy, một nữ sinh có cảm tình với cậu đến gần, nhưng vì không thoải mái nên cậu tỏ ra lạnh nhạt. Lúc này, một chàng trai theo đuổi cô gái kia không nhìn nổi, liền cười nhạo cậu là ẻo lả, yếu đuối hơn cả con gái.
Bị chế giễu sau lưng thì Diệp Lăng có thể bỏ qua, nhưng khi bị khiêu khích trực diện, đặc biệt là liên quan đến lòng tự trọng, cậu không thể chịu đựng.
Không đợi đối phương nói thêm lời nào, cậu đã đứng bật dậy, dùng hết sức nắm chặt tay đấm thẳng vào kẻ kia. Dù sức lực chẳng nhiều nhặn gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng và quyết liệt của cậu trong khoảnh khắc đó khiến đối phương sững sờ, không ngờ một kẻ yếu đuối như Diệp Lăng lại dám liều mạng như vậy.
Diệp Lăng kiệt sức vì sốt cao, phải nhập viện cấp cứu, trong khi kẻ khiêu khích cậu bị đánh đến sưng mặt mũi, trông vô cùng thảm hại.
Từ đó, bạn bè đều nghĩ rằng Diệp Lăng tuy đẹp nhưng không dễ bắt nạt. Cậu tựa như một bông hồng có gai, ai thấy cậu không vừa mắt cũng chỉ dám âm thầm toan tính mà không dám động đến.
Diệp Lăng nhớ lại quãng thời gian đi học, khi cậu luôn được cưng chiều, không biết chịu đựng là gì. Vì thế, cậu thường đáp trả đối phương gấp mười lần, dù có đánh không lại cũng phải khiến kẻ kia trả giá đắt.
Lần đầu đánh nhau, Diệp Lăng lo lắng bị cha mẹ trách mắng. Nhưng khi họ đến trường, thấy cậu mặt mày tái nhợt, khó thở, họ chỉ đau lòng ôm chặt lấy cậu. Thay vì trách cứ, họ khuyên cậu phải phản kháng nếu bị ức hiếp, nói rằng cứ đánh, mọi chuyện để cha mẹ lo. Điều này khiến giáo viên chủ nhiệm sững sờ.
Cứ thế, dù bên ngoài Diệp Lăng có vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh, bên trong cậu lại mẫn cảm và kiêu hãnh, điều này thu hút không ít người ngưỡng mộ, cả nam lẫn nữ.
Nhưng giờ đây, khi bất ngờ nhận ra mình không phải con người, rằng những tháng ngày đã qua chỉ là một sự lầm lạc, thế giới xa lạ này mới thực sự thuộc về cậu, Diệp Lăng không khỏi bối rối, nhắm chặt đôi mắt đẹp của mình lại.
"Ai, nhưng nếu cậu vẫn muốn trở về, chỉ cần hoàn thành việc chiếm được ba trái tim của hùng trùng là có thể hoàn thành nhiệm vụ." Tiểu Đinh nhìn Diệp Lăng, thấy vẻ nhớ nhung trái đất của cậu mà không khỏi xót xa, dù không hiểu rõ mọi chuyện.
Nghe vậy, Diệp Lăng mở đôi mắt ngọc, lộ vẻ lo âu. Cậu rời đi đột ngột, cha mẹ chắc hẳn đang lo lắng đến phát cuồng. Những năm qua, cậu luôn được chăm sóc chu đáo, chưa từng bị yêu cầu phải làm điều gì.
Còn những kẻ luôn theo sát cậu, không biết có phải là tự nguyện chịu khổ hay không. Dù Diệp Lăng tự nhận tính khí của mình không dễ chịu, vẫn có những người cố gắng bám lấy cậu, không rời nửa bước.
Diệp Lăng suy nghĩ, dù thế nào cậu vẫn muốn thử trở về. Cậu là một người kiên định, không thể chấp nhận được việc những kẻ cơ bắp to lớn trong thế giới này có ý với mình. Nghĩ đến việc phải đối mặt với một đám đàn ông mạnh mẽ, Diệp Lăng không khỏi rùng mình.
Điều đó tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cậu nhất định yêu thích con gái.
Nếu muốn trở về, cậu phải quyến rũ ba hùng tử. Nếu ở thế giới này, cậu là một hùng trùng, thì...
Diệp Lăng bỗng sáng mắt lên, nghĩ rằng cậu có thể lợi dụng thân phận này để tiếp cận hùng trùng.
Cậu chưa từng chủ động quyến rũ ai, chỉ có được người khác săn đón. Ý tưởng hùng trùng lại có thể yêu thích hùng trùng nghe có vẻ xa lạ, nhưng hy vọng này vẫn tốt hơn việc quay về Lam tinh hay bị bán đấu giá.
Nói chung, dù có một cơ hội nhỏ nhoi, cậu vẫn quyết định thử.
Hiện tại, việc cậu cần làm là hiểu thêm về thế giới Trùng tộc, nắm bắt càng nhiều thông tin về hùng trùng càng tốt. Cậu nghĩ rằng nếu Kiều Dật và Theo là Trùng tộc, cậu có thể hỏi họ để tìm hiểu tình hình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Lăng ngẩng đầu lên, chậm rãi tựa vào đầu giường và chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, bên ngoài phòng cấp cứu, hàng trăm ánh mắt xanh lục của Trùng tộc đang dõi theo. Họ chưa quên mùi hương ngọt ngào của hùng tử kia. Nếu không phải Kiều Dật và Theo ra lệnh cấm, chắc chắn họ đã lao vào để cắn xé hùng tử ấy thêm lần nữa.
"Các ngươi có thấy rõ dáng vẻ của hùng tử không? Chắc chắn đó phải là một đại mỹ nhân rồi!" Thư trùng A cao lớn nói, giọng điệu đầy vẻ si mê.
"Chắc chắn rồi! Hùng tử đại nhân chắc chắn là người đẹp nhất. Chỉ cần nghĩ đến mùi hương đó thôi cũng đủ làm ta cứng lên. Thật là..." Thư trùng B nuốt nước bọt, mắt ánh lên sự thèm muốn.
"Dừng lại đi! Ngươi nói thêm nữa, ta cũng không chịu nổi mất. Ta nghĩ ngay cả Thượng tướng Kiều Dật và Thiếu tướng Theo cũng không cưỡng lại được. Hùng tử này quả thật là một báu vật vô giá." Thư trùng C cảm thán.
Tất cả các thư trùng trong quân đội đứng canh gác bên ngoài cửa phòng cấp cứu, mỗi người đều không giấu nổi sự phấn khích. Kể từ khi Diệp Lăng được đưa vào kho cấp cứu, họ đã luôn trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh, hy vọng hùng tử sẽ sớm hồi phục để có thể chiêm ngưỡng dung nhan.
Dù chỉ là một kho cấp cứu, nhưng bởi vì được hùng tử sử dụng, nó không khác gì một pháo đài căn cứ hay tàu chiến vũ trụ. Không chỉ có khả năng neo đậu trong không gian, mà còn có thể hạ cánh trên các hành tinh, bên ngoài không khác gì một tàu chiến tối tân hoa.
Trùng tộc quả thật giàu có đến mức khó tin. Khi liên quan đến hùng tử, họ không ngần ngại dốc hết tài lực để làm hài lòng.
Tại thủ đô Jano của trung ương liên bang, lãnh đạo tối cao đang tổ chức một hội nghị cơ mật. Các trùng tộc tham gia đều khoác lên mình những trang phục đắt tiền, tôn vinh vẻ đẹp mạnh mẽ và kiên cường, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng nghiêm nghị. Những vị lãnh đạo tối cao của Liên bang này, trong từng ánh mắt, đều toát lên tài năng xuất chúng.
Dù bình thường kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng giờ đây, đôi mắt họ lại ánh lên sự hưng phấn, đỏ rực như máu. Dẫn đầu đoàn là Trùng Hoàng, kẻ mang dáng vẻ trưởng thành, kiên cường và cao quý.
Chính phủ Liên bang chia làm hai nhánh: Quân đội và Chính phủ. Quân đội do Nguyên soái đứng đầu, chịu trách nhiệm chinh chiến và chỉ huy các cuộc chiến tranh; Chính phủ do Trùng Hoàng đứng đầu, đảm nhiệm việc lập ra các chính sách và điều hành hoạt động của Liên bang.
Hiện tại, họ đang kết nối với Kiều Dật tại La Lan tinh.
Kiều Dật vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu khi đối diện với những lãnh đạo hoàng tộc này. "Hiện tại, thân thể hùng tử đã có dấu hiệu hồi phục, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm trong kho cấp cứu một thời gian nữa và cần bổ sung thêm nhiều vật tư."
Hùng tử vô cùng quý giá, việc ăn, mặc, ở, và đi lại đều phải được đảm bảo bằng những thứ tốt nhất. Trùng tộc từ xưa đã không ngần ngại cướp đoạt tài nguyên để nuôi dưỡng hùng tử, dù số lượng hùng tử ngày càng khan hiếm, nhưng việc chuẩn bị vật tư luôn phải đầy đủ.
Từ khi phát hiện ra tiểu hùng tử, Liên bang lập tức phong tỏa mọi tin tức và video về buổi đấu giá đều bị gỡ xuống, ngoại giới hiện tại vẫn chưa biết về sự xuất hiện của vị hùng tử này.
Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng một loạt vật tư từ thức ăn, quần áo đến y tế, tất cả đều được chuyển đến La Lan tinh, và điều này đã gây nên không ít chấn động tại thủ đô Jano.
Một số thư trùng cấp cao vốn dĩ kiêu ngạo nay lại sáng lên đôi mắt đầy hưng phấn, khó có thể che giấu niềm vui.
Liên bang đã suốt ba mươi năm không có hùng tử sinh ra.
Sau nhiều đợt động dục cùng những tác động khắc nghiệt của gien và tinh thần lực, sự khao khát đối với hùng tử trong lòng các thư trùng đã đạt đến đỉnh điểm, gần như đến mức tuyệt vọng.
Lỡ đâu, hùng tử này lại có đẳng cấp cao hơn một chút thì sao...
Nghĩ đến đây, từng thư trùng độc thân cảm nhận một ngọn lửa dục vọng đang dâng lên trong cơ thể mình.
"Cần phải chọn những thứ tốt nhất trong toàn bộ Liên bang để đưa đến." Trùng Hoàng nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn hội nghị chế tác từ hắc tinh thạch, nhàn nhạt phân phó. Vẻ ngoài của hắn thanh tao, quý phái, cơ thể mạnh mẽ như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo.
_Hết chương 8_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro