Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 7
Chương 7
Dù lòng đầy nghi hoặc, Diệp Lăng vẫn âm thầm thở dài, nén lại nỗi khinh thường. Dù gì người đối diện cũng cao lớn hơn cậu rất nhiều, thân thể như toát lên sức mạnh cường hãn. Cậu đành nhẫn nhịn, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Cậu khẽ cúi đầu, nhận ra mình đang mặc một chiếc áo dài rộng thùng thình, kéo xuống tận mắt cá chân. Chiếc áo này giống hệt bộ quần áo của người trước mặt, trên người còn cắm vài ống truyền. Dù cơ thể vẫn còn chút mệt mỏi, yếu ớt, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều.
"Ừ, dù đối phương có mục đích gì, họ cũng đã cứu mình, cũng nên cảm ơn," Diệp Lăng tự nhủ.
Sóng mắt cậu dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch lên, cậu cất giọng dịu dàng với Theo: "Cảm ơn anh đã cứu ta."
Nhìn khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp của Diệp Lăng, cùng với lời cảm ơn mang theo chút mềm mại, lấy lòng khiến trái tim Theo đập mạnh, suýt nữa phá tung lồng ngực. Cơ thể cường tráng đột ngột căng ra như cây thép, dòng máu nóng cuộn trào trong người, đến mức máu mũi không kiềm chế được mà chảy ra.
Hắn ngơ ngác trước nụ cười của hùng tử!
Theo thường ngày luôn sắc bén, kiên cường, bỗng chốc ngẩn ngơ, lúng túng không biết nói gì, chỉ đành đáp: "Ngài không cần phải cảm ơn."
Diệp Lăng quan sát gương mặt cương nghị của Theo, càng khẳng định người này đầu óc có vấn đề, có lẽ không thể chữa khỏi.
Cậu khẽ nhếch môi, liếc nhìn Theo rồi hỏi: "Anh chảy nhiều máu mũi như vậy, có sao không?"
Chưa kịp nghe Theo trả lời, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, thu hút sự chú ý của Diệp Lăng. Một người hầu bưng khay thức ăn đến, bày ra những món ăn kỳ lạ mà cậu chưa từng thấy trên Trái Đất. Mười món ăn khác nhau, từ thịt, rau đến hoa quả, bánh ngọt, và đồ uống, tất cả đều được trang trí tinh xảo.
Diệp Lăng nhìn kỹ những món ăn này: có món trông giống tôm nhưng lại màu xanh biếc, có món nhìn như gà nhưng lại tím ngắt...
Cậu im lặng suy nghĩ, thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ngài không cần lo, hắn dù có chảy máu mũi suốt một tháng cũng không sao."
Kiều Dật bước đến, dáng người thẳng tắp, gương mặt điềm tĩnh: "Không biết khẩu vị của ngài ra sao, xin hãy dùng tạm trước đã. Thức ăn đặc biệt dành cho hùng tử đang được vận chuyển từ liên bang tổng bộ tới."
Kiều Dật vốn quen thuộc với quân đội, ít khi tiếp xúc với hùng tử. Anh và Theo đều được sinh ra từ tinh tử ngoài cơ thể, không có hùng trùng bên cạnh.
Thư trùng có bản năng chiếm hữu mạnh mẽ đối với hùng trùng, nhu cầu xuất phát từ cả thân thể lẫn tinh thần. Đặc biệt sau khi đánh dấu, thư trùng trở nên trung thành tuyệt đối, nghe lời không cãi, bảo đông đi đông, bảo đánh ai thì đánh người đó.
Tuy nhiên, hùng tử không muốn giao phối với quá nhiều thư trùng, đã thế còn đang có nguy cơ tuyệt chủng. Để duy trì giống nòi, một số thư trùng không có hùng trùng đã sử dụng tinh tử để sinh sản thế hệ sau.
Tinh tử được chiết xuất từ hùng tử trước khi họ qua đời, được bảo quản trong điều kiện đặc biệt về nhiệt độ và vô trùng. Dẫu vậy, sau 50 năm, tinh tử cũng mất đi hoạt tính, cung không đủ cầu. Bên cạnh đó, việc hiến tinh phải có sự đồng ý của hùng tử.
Cách sinh sản này khiến thư trùng và thế hệ sau không có bất kỳ tình cảm gì với nhau.
Vì cơ thể còn yếu, Diệp Lăng để Kiều Dật dìu mình. Anh nhẹ nhàng nâng cậu dậy, kê thêm gối để cậu dựa lưng thoải mái hơn. Khi đôi bàn tay gân guốc của anh chạm vào lưng gầy gò của cậu, Diệp Lăng cảm nhận được một chút run rẩy từ Kiều Dật. Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cậu: "Ngài hiện tại không tiện, để tôi đút cho ngài ăn."
Ngữ khí mang chút bá đạo, không thể phủ nhận.
Diệp Lăng cảm nhận sự lạnh lẽo từ hơi thở của anh, như băng ngọc, nhưng khi phả vào khuôn mặt cậu, lại mang đến cảm giác nóng bỏng như pháo hoa.
Cậu cảm thấy ngứa ngáy.
Không phải, sao anh lại áp sát đến vậy?
Dù vậy, cậu bình tĩnh quan sát, nhận ra sự lạnh lùng và kiên nghị của anh không hề thay đổi, tất cả vẫn rất bình thường.
Anh đang lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một hùng tử. Gương mặt anh không tì vết, từng sợi lông tơ đều sạch sẽ, đôi mi dài khẽ run lên. Cái nhìn đau đáu của cậu làm anh cảm thấy bối rối, và đôi môi mỏng của cậu chứa đựng sức hấp dẫn kỳ lạ.
Nhìn vào đôi môi đó, lòng anh bỗng nhiên dậy lên cảm giác lạ lùng. Anh cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng vô ức.
"Tôi sẽ chăm sóc cho ngài," anh nói, giọng điệu có phần nghiêm túc.
Theo đứng bên cạnh vô cùng hối hận, nhưng không dám táy máy sợ làm cậu hoảng sợ. Hắn nắm chặt tay, phát ra âm thanh "lạch cạch". Hắn tự hỏi, tại sao lại chậm chạp đến vậy?
Diệp Lăng nâng mắt lên, thấy dáng vẻ của một chiến binh cường tráng nhìn cậu với với vẻ tủi thân.
Mồ hôi lạnh vã ra từ người hắn, cảnh tượng trở nên kỳ quặc.
Cậu không suy nghĩ nhiều, muốn từ chối lời đề nghị chăm sóc, nói, "Không, anh không cần phải làm vậy."
Diệp Lăng muốn từ chối sự chăm sóc, nhưng cánh tay cậu không còn sức lực. Cậu nâng cằm, nhìn anh như một con mèo nhỏ, nói, "Đã làm phiền anh rồi, tay tôi không còn sức."
Sau đó, cậu quay ánh mắt về phía những món ăn trước mắt, tìm ra một bát cháo trông giống như món ăn trên trái đất. Cậu nhìn nó chằm chằm, "Tôi muốn ăn cái này."
Anh nhìn vẻ ngây thơ của cậu, lòng như được vuốt ve bởi một cơn gió nhẹ. Ánh mắt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn.
Anh bưng bát cháo lên, đút từng muỗng cho cậu, nhìn cậu yên lặng thưởng thức món ăn.
Hắn và anh đều chăm chú nhìn, không chớp mắt, quan sát cháo trượt vào môi cậu. Khuôn mặt cậu hồng hồng vì hơi ấm của món ăn.
Có một chút chất lỏng từ khóe môi chảy ra.
Theo thấy miệng mình khô khốc, dường như đang phải kiềm chế sự ham muốn mãnh liệt, nhưng tình hình lại càng trở nên khó kiểm soát.
Kiều Dật nhẹ nhàng dùng ngón tay lau sạch chất lỏng nơi khóe môi cậu. Cảm giác mềm mại ấy khiến anh sợ rằng mình sẽ làm tổn thương cậu dù chỉ là một chút. Anh cảm nhận được sự nhẹ nhàng của làn da cậu dưới đầu ngón tay.
Dù đã dùng đến mười liều thuốc ức chế, trái tim anh vẫn không ngừng loạn nhịp. Cháo có hương thơm của nhân hồ đào, nồng nàn mà trong trẻo, dễ làm say lòng người.
Món cháo này, cậu không nghĩ sẽ dễ ăn đến vậy. Mặc dù có hương vị tương tự như các món ăn trên trái đất, nhưng nó vẫn không thể so sánh với những món ăn tuyệt vời mà cậu từng biết.
Diệp Lăng nếm thử món ăn do Theo gắp cho, mùi vị tuy tạm chấp nhận nhưng không có gì đặc sắc. Cậu nhận thấy hai người kia đang chăm chú nhìn mình ăn, không khỏi cảm thấy bối rối, nói, "Các anh cũng nên ăn đi."
"So với những món này, thực ra tôi càng muốn ăn ngài." Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng, ánh mắt lấp lánh sự thèm thuồng.
Ăn tôi sao? Rốt cuộc là muốn đem tôi nuôi lớn rồi ăn hay sao?
Diệp Lăng giật mình, cảm nhận ánh mắt nóng bỏng đang lướt qua toàn thân, sau một lúc cậu rùng mình, thấy ghê tởm, nhìn hắn như nhìn một dã thú.
Kiều Dật ho khan một tiếng để cắt đứt sự bối rối, giải thích, "Những món ăn này không cung cấp đủ năng lượng, thư trùng thường uống dịch dinh dưỡng."
Nếu thư trùng ăn những món này, chỉ có thể thỏa mãn phần nào nhu cầu năng lượng, trong khi hiện nay, thuốc dinh dưỡng đã được tinh chế rất tiện lợi. Hầu hết các chủng tộc đều chuyển sang sử dụng thuốc dinh dưỡng thay vì ăn đồ ăn phức tạp. Chỉ có hùng trùng mới khó làm quen với việc uống thuốc.
Nhìn vào bản thân, Diệp Lăng cảm thấy như mình thật sự là hùng trùng. Cậu cúi mắt, lo lắng tự hỏi liệu mình có phải là hùng trùng thật không? Cậu nhìn vào cơ thể Kiều Dật, gân xanh nổi lên, rõ ràng là do thời gian dài huấn luyện mà thành.
Dù có mười người như mình cũng không thể là đối thủ của anh!
Cậu quyết định sẽ chờ hỏi Tiểu Đinh về tình trạng của mình sau.
Khi đã ăn no, Kiều Dật chuẩn bị dọn đồ ăn đi, Diệp Lăng nghiêng đầu, "Tôi đã no rồi."
Kiều Dật thấy phần lớn đồ ăn vẫn còn nguyên, nhíu mày, dùng ánh mắt kiên nhẫn, nói, "Ngài hiện đang suy yếu, nên ăn thêm một chút nữa."
Hùng tử quả thực chỉ ăn được một ít đồ ăn. Những ngần này cũng không đủ để làm no bụng họ. Có lẽ bởi mùi vị không tốt, hai thư trùng cần học hỏi thêm về ẩm thực.
"Tôi thực sự không thể ăn thêm," Diệp Lăng đúng là đói thật, nhưng những món ăn này không thể xem là mỹ vị, vậy nên ăn như vậy đã đủ rồi.
Kiều Dật đành phải ra lệnh cho người máy mang số đồ ăn còn lại đi.
Diệp Lăng nhìn vào các ống truyền trên người mình, cảm thấy phiền hà, hỏi, "Tôi có thể rút các ống này ra không?" Cậu từ nhỏ đã thường xuyên phải vào bệnh viện, mỗi lần làm vậy cậu đều cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Lăng nhíu mày, nhìn các ống truyền như nhìn những con gián.
"Hiện tại vẫn chưa được." Kiều Dật quan sát cậu, không thể kiềm chế sự thương xót trong lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vuốt ve những sợi tóc mềm mại. Ánh mắt anh hiện lên sự dịu dàng hiếm có.
Hùng tử quả thật rất mềm mại và ngọt ngào.
Hắn đứng bên cạnh với vẻ mặt đen sì như đáy nồi.
Diệp Lăng có phần ngẩn người, bị một người đàn ông vuốt đầu như vậy, cậu không phải là thú cưng đâu!
Cố gắng giữ bình tĩnh, Diệp Lăng thở dài.
Sau khi ăn no, cậu cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt khẽ cụp xuống, ngáp một cái, lười biếng nói, "Tôi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi."
Chưa kịp để hai người này trả lời, cậu tiếp tục, "Khi ngủ tôi không thích có người ở bên cạnh." Cậu ra hiệu cho họ rời khỏi phòng, nếu hai người này đến cứu mình, chắc chắn có mục đích gì đó, cậu không ngần ngại yêu cầu họ rời đi.
Nhìn dáng vẻ buồn ngủ của hùng tử, dù hai thư trùng rất muốn ở lại, nhưng trong lòng họ vẫn tràn đầy sự thương xót.
Sẵn đã tuấn tú và nghiêm nghị, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, nói với giọng nhẹ nhàng, "Nếu cậu mệt, thì nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện gì, trực tiếp gọi hoặc ấn vào nút chuông bên phải."
Kiều Dật cũng nói, "Nghỉ ngơi cho tốt."
"... Ừ," Diệp Lăng mệt mỏi đáp.
Khi họ rời đi, Diệp Lăng lập tức gọi Tiểu Đinh để hỏi cho rõ tình hình.
_Hết chương 7_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro