Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 6
Chương 6
Sau khi thăm dò, mọi người đều hay tin rằng tình trạng của tiểu hùng tử không khả quan như mong đợi. Lòng tràn đầy phẫn nộ, Theo nghiến chặt răng, trong đầu dâng lên mùi máu tanh và sát khí ngập tràn, thứ chết chóc đó tựa hồ tích tụ từ vô số sinh mệnh đã ngã xuống, bao phủ trọn vẹn trái tim của mỗi thư trùng.
"Ai dám bắt nạt hùng tử đại nhân, nếu ta tìm ra kẻ đó, chắc chắn sẽ lột da, tróc thịt, vò thành bột mịn!"
Đôi mắt sâu thẳm của họ bừng lên ngọn lửa giận dữ, trong lòng trào dâng sự phẫn uất. Ngay từ lúc cứu hùng tử, hắn đã biết tình trạng cơ thể của tiểu hùng trùng rất nguy kịch, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Điều gì đã khiến hùng tử của hắn phải chịu đựng nỗi oan ức và đau khổ đến thế này? Ý nghĩ ấy khiến Theo không khỏi xót xa, thương cảm đối với Diệp Lăng đáng yêu.
Ngay cả Kiều Dật, đôi mắt xanh vốn lạnh lẽo như băng vạn năm vạn năm, giờ đây cũng nhuốm đầy huyết quang, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Anh lạnh lùng ra lệnh cho phó quan, "Đi điều tra tất cả thông tin liên quan đến hùng trùng đại nhân, không được bỏ sót bất cứ điều gì." Giọng nói của anh tựa hồ ngấm đẫm hàn khí, lạnh lẽo đến rợn người.
Phó quan mang theo nỗi phẫn nộ, nhận lệnh và tức tốc hành động. Đối với hùng trùng, Trùng tộc luôn sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.
Trong lòng thư trùng, hùng trùng chính là tất cả, là điều trân quý nhất. Sự tồn tại của thư trùng chỉ có ý nghĩa khi có hùng trùng, và chỉ cần một lời nói, một ánh mắt của hùng trùng, họ cũng sẵn sàng hiến dâng cả mạng sống.
Trong lịch sử của Trùng tộc, số lượng hùng trùng đã vô cùng ít ỏi. Để ứng phó với thời kỳ động dục và giành giật chiến lợi phẩm nhằm làm vui lòng hùng trùng, thư trùng liên tục phát động chiến tranh.
Như thể bị trời phạt, số lượng hùng trùng ngày càng suy giảm, đặc biệt là những hùng trùng cấp cao đã không còn xuất hiện suốt hàng ngàn năm.
Thậm chí, số lượng thư trùng cấp cao cũng ngày càng giảm. Họ không thể kết đôi với hùng trùng cấp thấp, chỉ có thể chịu đựng những cơn động dục kéo dài, cuối cùng dẫn đến sự điên loạn và chết chóc. Trùng tộc thực sự đang chìm trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Kiều Dật và Theo vẫn kiên nhẫn canh giữ bên ngoài khoang cấp cứu của tiểu hùng trùng, không ai muốn rời đi. Họ chăm chú quan sát từng cử động nhỏ nhất của hùng trùng, thấy từng sợi lông mi khẽ rung động theo nhịp thở, lấp lánh dưới ánh đèn dịu nhẹ, như mời gọi, như quyến rũ khiến người ta muốn đặt lên đó một nụ hôn.
Tiểu hùng tử, nhỏ bé, đẹp đẽ nhưng yếu ớt đến nao lòng.
Anh mắt của Theo hướng về đôi chân nhỏ nhắn, bóng loáng tựa ngọc của hùng tử, không khỏi thốt lên: "Ân..." Hắn không thể cưỡng lại, máu mũi chảy ra.
Kiều Dật vừa xem xong báo cáo chẩn đoán, quay sang nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Theo đang chăm chú nhìn hùng tử, máu mũi chảy thành hai dòng, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Thu lại ánh mắt cầm thú của cậu đi, hùng tử tỉnh dậy sẽ bị dọa sợ đấy." Kiều Dật nghiêm nghị, khiến người khác không thể tiếp cận, ánh mắt lạnh nhạt như chứa đầy sự khắc nghiệt.
"A! Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Tôi cảnh cáo anh , đừng dùng khuôn mặt chết chóc ấy mà dọa hùng tử." Theo ngồi dựa vào bệ cửa sổ, trông có vẻ lười biếng, nhưng thân hình hắn toát lên sự sắc bén như răng nanh của một con thú hoang. Hắn dùng ống tay áo tùy tiện lau máu mũi.
Khi đối diện với hùng trùng, ngay cả cấp trên của mình, Theo cũng không nhượng bộ. Hắn là thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử Liên bang, đồng thời là con trai của nguyên soái Fenn. Dù là về xuất thân hay thực lực, hắn không hề thua kém Kiều Dật.
Đôi mắt lam của Kiều Dật tràn ngập một màn mây đen thâm trầm.
Diệp Lăng thấy mình đang chìm sâu trong một không gian tối tăm, lạnh lẽo và đói khát. Xung quanh là những con quái vật đang xé xác lẫn nhau, như thể địa ngục trần gian đang mở rộng cửa, điên cuồng xé nát cậu.
Sau khi tỉnh dậy, cậu không khỏi hoảng sợ, không biết mình đang ở đâu. Đây là một loại cơ giáp cấp cao hay tàu chiến nào đó? Cậu thấy mình nằm trong một căn phòng chứa đầy các thiết bị tinh vi lạ lẫm, xung quanh cắm đầy những ống dẫn vào cơ thể.
Ngay khi cậu vừa mở mắt, Kiều Dật và Theo lập tức biến sắc, tiến sát lại gần và mở khoang cấp cứu. Họ đã túc trực suốt năm ngày, không ngủ lấy một giờ, nhờ tố chất cơ thể thư trùng mạnh mẽ, mới có thể chịu đựng mà không gặp vấn đề gì lớn.
Chỉ trong khoảnh khắc, hương thơm ngọt ngào từ tin tức tố lan tỏa khắp không gian, cuồn cuộn như sóng biển vỗ vào bờ. Theo cảm thấy máu trong cơ thể mình bắt đầu sôi sục, như một con sói hoang đói khát nhìn chăm chú vào con thỏ béo trắng.
Diệp Lăng vừa tỉnh dậy, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt anh tuấn như được đẽo gọt từ đá, toát lên vẻ bí ẩn và mạnh mẽ. Đôi mắt hắn ánh lên ánh nhìn nguy hiểm, như một loài thú dữ nhắm vào con mồi.
Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Sợ hãi làm cơ thể cậu cứng lại, răng bắt đầu va lập cập, mồ hôi lạnh toát ra, cậu không thể thốt lên lời.
Kiều Dật đẩy Theo ra, giọng nói lạnh lùng như băng tuyết, "Cậu không thấy hùng tử chán ghét cậu sao? Đừng tiến lại gần."
Khuôn mặt góc cạnh của Theo chợt hiện lên vẻ buồn bã, rõ ràng hùng tử đang cảnh giác với hắn.
Diệp Lăng nghe thấy tiếng nói, ngước mắt lên nhìn, thứ đập vào mắt một đôi ủng chiến bóng loáng, đôi chân rắn chắc và mạnh mẽ của người đàn ông đang đứng đó. Toàn thân hắn mặc quân trang màu đen, vai đeo huy chương lấp lánh, đôi mắt xanh lam sâu thẳm tỏa ra khí lạnh băng giá, mang theo sự quyết đoán và tàn nhẫn.
Hơi thở của Diệp Lăng chợt nghẹn lại, sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người cậu cứng đờ, cảm giác như mình đã bước vào hang sói.
Kiều Dật vốn luôn giữ vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi, giờ đây cũng không khỏi lúng túng. Anh sinh ra đã như vậy, khiến bất kỳ ai tiếp xúc cũng cảm thấy xa cách. Thậm chí ngay cả thư trùng cũng không thể gần gũi với anh, huống chi là hùng tử.
Anh cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và trìu mến khi nhìn hùng tử. "Hùng tử đại nhân, ngài đã chịu nhiều khổ cực," giọng nói lạnh lùng của anh giờ đây mang theo chút ấm áp, như muốn an ủi, vỗ về.
Diệp Lăng, dù chưa hiểu rõ tình huống, cũng mơ hồ nhận ra người này đang cố gắng thân cận với mình.
Phải chăng cậu có giá trị gì đối với họ? Đôi mắt đen tuyền của Diệp Lăng thoáng ánh lên sự cảnh giác, cậu cẩn thận quan sát hai người trước mặt, trong lòng vừa nghi hoặc vừa cảnh giác, "Các anh là ai?"
Kiều Dật im lặng nhìn cậu, hùng tử nhỏ bé này chắc hẳn đã chịu nhiều khổ đau, vẻ trấn tĩnh và phòng bị của cậu khiến lòng anh thắt lại. Không kìm được, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen của cậu.
"Đại nhân, tôi là Kiều Dật, thượng tướng quân khu Liên bang đệ nhất. Ngài đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương ngài."
Bàn tay to lớn, mạnh mẽ của Kiều Dật khẽ chạm vào mái tóc rối bù của hùng tử, cảm giác khát khao mãnh liệt lại trỗi dậy, lan tỏa khắp cơ thể anh. Toàn thân anh nóng bừng, như bị lửa thiêu đốt.
Diệp Lăng không quen với việc người lạ chạm vào mình, theo phản xạ, cậu lùi lại một chút, tránh đi sự tiếp xúc ấy.
Kiều Dật thoáng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên tia thất vọng. Hùng tử dường như không thích anh.
Nghe thấy lời của Kiều Dật, Diệp Lăng hơi trợn tròn mắt. Người này tự xưng là thượng tướng Liên bang? Trong lòng cậu thoáng nghi ngờ: Thời đại này vẫn còn những kẻ mạo danh sĩ quan Trùng tộc sao? Làm như cậu là một đứa trẻ ba tuổi vậy.
Bên cạnh, Theo thấy Kiều Dật chạm vào hùng tử, vừa định nổi giận, nhưng khi thấy hùng tử chống cự không chút do dự, tâm trạng hắn bỗng chùng xuống.
Hắn giữ cho mình vẻ mặt điềm tĩnh, từng bước tiến lại gần với một dáng điệu tao nhã đầy tinh tế. "Hùng tử đại nhân, tôi là Thiếu tướng Theo, thượng tướng quân khu Liên bang đệ nhất." Mọi cử động của hắn đều toát lên vẻ gọn gàng, tao nhã, khác hẳn với hình ảnh người vừa muốn nuốt chửng Diệp Lăng.
Trong lòng Diệp Lăng dấy lên nỗi bất an. Thật không ngờ, màn kịch này lại trông thật đến vậy. Nhưng lúc này cậu vẫn chưa biết mục đích thực sự của hai người này là gì— muốn nghiên cứu cậu hay đem cậu đi bán? Thân thể cậu vẫn còn yếu ớt, còn hai người này, nhìn qua cũng biết không phải dạng tầm thường, nếu lỡ chọc giận, chẳng dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Cậu nhẹ nhàng, với vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: "Tôi là Diệp Lăng, đến từ Lam Tinh, thuộc giống nhân loại, không phải hùng trùng."
Nghe cậu nói, lòng Kiều Dật và Theo càng thêm thắt lại, đầy thương cảm. Cả hai đều nghĩ rằng hùng tử này hẳn đã phải chịu đựng nhiều tổn thương đến mức không nhận ra mình là hùng trùng.
Ánh mắt của Theo trở nên sâu thẳm, trong giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự kiên nhẫn: "Đại nhân, yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những kẻ đã làm hại ngài." Giọng nói uy nghiêm đáng sợ ấy khiến sống lưng Diệp Lăng lạnh toát.
Cậu băn khoăn, liệu mình có nói điều gì sai? Thật sự bối rối và hoang mang.
Nhìn thấy sắc mặt hùng tử không tốt, Kiều Dật cẩn thận hỏi: "Hùng tử đại nhân, ngài cảm thấy thế nào? Có cần ăn chút gì trước không? Hiện tại cơ thể ngài rất suy yếu, cần phải được điều dưỡng tốt."
Đúng lúc đó, bụng Diệp Lăng phát ra tiếng kêu nhẹ sau mấy ngày không ăn uống.
Khuôn mặt cậu thoáng hiện lên một sắc hồng nhạt đầy ngượng ngùng, khẽ nói: "Tôi đói."
Sắc hồng ấy, dù nhạt như làn khói, nhưng lại làm tôn lên vẻ đẹp trong trẻo và thanh thoát trên khuôn mặt trắng ngần như ngọc của cậu.
Tim Kiều Dật đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhẹ nhàng cúi chào Diệp Lăng, rồi bước đến bên máy chủ, phân phó thuộc hạ.
Theo, liếm nhẹ môi mình, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, tựa như ngay giây tiếp theo sẽ nhấn chìm đối phương.
Hùng tử này quá đỗi hấp dẫn, hòa quyện với hương thơm dịu dàng từ tin tức tố, khiến ai nấy đều khó lòng cưỡng lại! Theo trước đây kiên cường bất khuất bao nhiêu thì giờ đây thiếu nghị lực bấy nhiêu.
Theo thề rằng phải chinh phục cho được hùng tử đầy quyến rũ này, hình dung trong đầu cậu nằm dưới người mình, thật đẹp đẽ, thật thanh thoát, và cũng thật yếu ớt.
Đột nhiên, một mùi máu tanh nóng hầm hập xộc tới.
Theo không kìm được, máu mũi lại chảy ra. Hắn cười với cậu đầy khó hiểu, chỉ là lần này, nụ cười ấy trông không hề có ý tốt, khiến lòng Diệp Lăng không khỏi rung lên.
Cậu xám mặt lại, cảm giác người đàn ông cao to, tuấn tú này có thể mắc chứng phân liệt. Một lúc hắn bình thường, lúc khác lại nhìn cậu như một dã thú, rồi đột nhiên ngốc nghếch.
Chẳng lẽ hắn bị bệnh tâm thần?
Diệp Lăng cẩn thận, dè chừng quan sát thêm một chút. Theo biết hùng tử đang phán xét mình. Bình thường ai dám nhìn hắn như thế đều phải nhận hậu quả đau đớn, nhưng chỉ với riêng cậu, hắn chỉ cảm thấy càng thêm phấn khích, tinh thần hưng phấn dâng trào, máu mũi chảy càng mạnh.
Ừ, đúng là tinh thần không bình thường—Diệp Lăng thầm nghĩ và gán cho Theo cái nhãn "tâm thần".
_Hết chương 6_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro