Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 47
Chương 47
Khi trời chạng vạng, Diệp Lăng ăn xong bữa tối, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đỏ rực dần chuyển sang màn đêm. Ánh hoàng hôn dần phai nhạt, nhường chỗ cho bóng tối.
Ban nãy trên đường hộ tống, Kiều Dật lẫn Theo đều rất nghiêm trọng, không biết đang suy tính chuyện gì mà đưa cậu đến nơi đã vội vàng rời đi, hiếm khi họ hành xử như vậy.
Diệp Lăng không để ý nhiều. Trận đấu cơ giáp thật sự mãn nhãn, cậu cũng nóng lòng muốn thử sức. Thao tác cơ giáp trong game dù sao cũng không thể so với thực tế.
Trong học viện chắc chắn phải có phòng huấn luyện cơ giáp, nhưng bọn họ lại giấu, không cho cậu tham gia. Chắc chắn sẽ không dễ dàng để hắn tự mình điều khiển. Nghĩ vậy, cậu mở mic, ấn vào số quen thuộc.
Bên kia vừa bấm, giọng nói có vẻ lo lắng: "Em tìm ta... có phải là... không còn giận nữa?"
Hilfan lúng túng, dường như vẫn còn lo lắng bất an. Diệp Lăng mỉm cười. Cậu đã sớm quên việc nhỏ nhặt kia, nhưng không ngờ người này lại nhớ kỹ như vậy. Diệp Lăng quyết định trêu chọc thêm chút nữa.
"Ta vẫn còn giận đấy ~" Vừa nói xong, cậu cũng tự thấy mình quá đáng, muốn tự tát một cái.
Bên kia bị sốc đến nỗi nói chuyện không trôi chảy: "Vậy... ta phải làm thế nào để em hết giận? Không phải, ta chỉ lo em tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thôi."
Ánh mắt Diệp Lăng tinh ranh, hàng mi đen láy chớp chớp vài cái, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ. "Thôi được, để ta hết giận, anh phải giúp ta một chuyện."
"Chuyện gì? Ta sẽ làm bất cứ điều gì vì em!" Giọng bên kia ngay lập tức trở nên nịnh nọt.
Diệp Lăng thẳng thừng: "Ta muốn đến phòng huấn luyện cơ giáp. Anh dẫn ta đi."
Thấy đối phương im lặng, Diệp Lăng sững người vài giây, lúc chuẩn bị lên tiếng thì Hilfan đáp: "Theo quy định toàn liên bang, hùng tử không được phép điều khiển cơ giáp, bởi cơ giáp đòi hỏi thể lực tốt"
"Thế anh ở đây để làm gì? Chẳng lẽ anh không thể bảo vệ ta sao?" Diệp Lăng giả vờ nũng nịu.
Như dự đoán, bên kia lập tức nuốt nước bọt, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhiều: "Nhỡ xảy ra chuyện..."
Diệp Lăng nghiêm giọng: "Nhưng ta sẽ không xảy ra chuyện gì vì ta tin anh. Chẳng phải anh muốn ta nguôi giận sao?"
Lập tức bên kia hốt hoảng: "Đừng... đừng giận! Em tìm ta là vinh dự của ta rồi."
"Đương nhiên. Vậy nên anhi phải nghe lời ta." Diệp Lăng thấy hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của Hilfan. Nhìn thời gian, bây giờ mới sáu giờ bốn mươi, ngoài trời tối dần, hôm nay cũng không có nhiều người canh gác, có vẻ như đây là cơ hội hiếm có.
Hilfan liên tục đồng ý: "Ừ ừ, Em nói gì cũng đúng."
"Vậy anh dẫn ta đến phòng huấn luyện cơ giáp ngay bây giờ, lập tức." Diệp Lăng yêu cầu.
"Được, được! Cho ta 20 phút thôi, ta sẽ đến ngay."
"Vậy lát nữa gặp." Diệp Lăng tắt mic, mỉm cười hài lòng. Cậu mở tủ quần áo, chọn một bộ trang phục đen đơn giản, không quá nổi bật.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ, Diệp Lăng mở cửa và ngay lập tức trước mắt là bóng dáng to lớn của Hilfan. Gã đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng, trông ngây ngô như một thiếu niên mới biết yêu.
Hilfan, khi nhìn thấy Diệp Lăng, máu trong người sôi trào trong không khí tỏa ra một mùi hương ngọt ngào từ hùng tử sấp S. Không gian như ngưng lại, chỉ còn gã và Diệp Lăng đối diện nhau.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức Hilfan có thể cảm nhận được nhịp thở ấm áp từ Diệp Lăng.
Hilfan hoàn toàn bị vẻ đẹp kinh diễm của cậu làm choáng ngợp, không thể cưỡng lại nổi.
Lúc này, Diệp Lăng không ngụy trang. Trong bộ y phục đen, với mái tóc đen cùng đôi mắt đen sâu thẳm, làn da của cậu trắng như tuyết đầu mùa, mềm mại và tinh khiết đến mức hoàn toàn không tì vết. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy ánh lên tia sáng lạnh lùng, ngũ quan tinh tế, đẹp đến khó tả. Khi Diệp Lăng cười, đôi mày khẽ nhướn lên, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ rực rỡ và bí ẩn.
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi lên người cậu, như dát lên một lớp sương mờ ảo. Từng sợi tóc, từng cử động của Diệp Lăng đều như ẩn chứa sức mạnh đầy mê hoặc. Tin tức tố đậm đặc của cậu như dòng điện chạy dọc khắp cốt tủy Hilfan khiến cơ thể gã run rẩy.
Gã như đang mơ mà không muốn tỉnh lại. Hình ảnh Diệp Lăng hoàn toàn khắc sâu trong đôi mắt màu xám của gã, như muốn nuốt chửng toàn bộ sự hiện hữu của cậu.
Ánh mắt thèm khát này... Diệp Lăng bực bội khi bị nhìn chằm chằm quá mức. Cậu cau mày: "Còn chờ gì nữa? Không mau đưa ta đi à?"
Mặc dù chiều cao của Diệp Lăng chưa tới ngực Hilfan, nhưng khí thế toát ra từ cậu giống như đang ra lệnh cho thuộc hạ của mình vậy.
"À... à, đi thôi!" Hilfan giật mình tỉnh lại, ngoan ngoãn xoay người dẫn đường. Dọc đường đi, gương mặt đờ đẫn lẫn si mê của gã trông không hề phù hợp với vóc dáng ngang tàng.
Diệp Lăng lặng lẽ theo sau. Xung quanh, không ít trùng canh gác đã ngã gục trên mặt đất. Bầu trời dần tối lại, không khí vẫn mang vẻ dịu dàng đặc trưng của mùa này. Gió đêm phảng phất, mang theo chút dễ chịu nhẹ nhàng.
Diệp Lăng ung dung bước đi, trong khi Hilfan đang hỗn loạn cảm xúc, bước chân cứng đờ như con rối, không còn chút tự chủ.
Đi khoảng mười phút, họ đến một tòa cao hơn trăm thước. Trước cửa là một ổ khóa điện tử khổng lồ, loại chỉ có những trùng đặc quyền của học viện mới có thể mở được.
Hilfan nhanh chóng rút ra một chiếc chìa khóa, nhắm vào lỗ khóa, chăm chú thao tác trong chốc lát. Tiếng "lạch cạch" vang lên, ổ khóa được mở.
Hilfan quay lại mỉm cười với Diệp Lăng, đẩy cửa bước vào. Trong bóng tối, Diệp Lăng chỉ thấy gã cười hé môi, nụ cười ấy thật sáng, thật... trắng. Diệp Lăng thản nhiên bước theo sau, mặt không đổi sắc.
Phía sau cánh cửa là một không gian rộng rãi, chất đầy các loại xe chiến đấu kỳ lạ và vũ khí hạng nặng. Họ tiến tới một chiếc thang máy cũng bị khóa, nhưng lần này là một loại khóa điện tử tinh vi hơn.
Diệp Lăng dựa vào tường, khoanh tay lại hỏi: "Lần này anh định mở khóa kiểu gì?"
Hilfan vung cổ tay, từ trong túi áo rơi ra một chiếc hộp đen nhỏ, đưa đến trước mặt Diệp Lăng.
Nhìn thấy vật đó, Diệp Lăng không khỏi ngạc nhiên: "Cái gì đây?"
"Thiết bị phá mã. Rất nhanh thôi, ta sẽ xong việc." Hilfan nhếch miệng cười, để ý từng biểu cảm của Diệp Lăng.
"Anh chuẩn bị khá kỹ lưỡng đấy." Diệp Lăng nở nụ cười hài lòng, ánh mắt toát lên vẻ đồng tình. Trong lòng cậu thầm nghĩ: "Gã này làm việc không tệ."
Nghe được lời khen, Hilfan mừng rỡ, nụ cười trên môi càng mở rộng hơn, đôi mắt cũng híp lại thành một đường thẳng như một chú chó trung thành vừa được khen thưởng.
Hilfan đặt chiếc hộp đen lên cửa, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, từng vòng số hiện lên. Sau một lúc thao tác, các con số lần lượt nhảy ra trên màn hình.
Rất nhanh, hơn 200 mã số của khóa đã bị phá giải, sau một chuỗi những ký tự khiến người ta hoa mắt, cửa thang máy ầm ầm mở ra.
Hilfan dẫn Diệp Lăng vào trong. Thang máy bắt đầu hạ xuống.
Hilfan giải thích: "Tầng hầm của học viện này có mười tầng, không gian rất rộng, là nơi đặt cơ giáp và cũng là nơi học viên tập luyện."
Không gian thang máy nhỏ hẹp, nồng độ tin tức tố trong không khí ngày càng đậm đặc. Ngọn lửa dục vọng bùng lên len lỏi vào từng mạch máu của Hilfan, toàn thân gã nóng bừng, gân xanh trên trán nổi rõ, hô hấp ngày càng nặng nề. Gã cúi đầu nhìn chằm chằm Diệp Lăng, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm.
Diệp Lăng nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn mỏng manh, mang theo một vẻ đẹp quyến rũ đầy mê hoặc. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt như thú dữ tràn đầy khát khao của Hilfan đang đổ dồn về phía mình.
"Lại là ánh mắt đó..." Diệp Lăng thầm nghĩ, tức giận thầm nghĩ: "Ta bảo anh làm việc, anh lại muốn ăn tươi nuốt sống ta sao?"
Đối diện với vẻ mặt ham muốn của Hilfan, Diệp Lăng không khỏi cảnh giác. Trong không gian chật hẹp này, liệu tên ngốc này có định dùng vũ lực cưỡng ép không?
Trong đầu tự dựng nảy ra viễn cảnh xấu nhất, cậu bất giác hoảng hốt, sắc mặt tái đi, thân thể khẽ run lên. Khi thang máy hạ xuống, cậu loạng choạng không giữ được thăng bằng, bước hụt một bước, mất đà, cả người chực ngã.
Ngay lúc Diệp Lăng sắp ngã chổng vó, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ đưa ra, chống vào lưng cậu, nâng cả người dậy trong tích tắc.
Da thịt cọ sát mang đến cảm giác kỳ lạ. Lưng Hilfan khẽ run, chạm vào có thể cảm nhận được hơi ấm yếu ớt tỏa ra từ làn da mịn màng bên dưới lớp áo khoác của Diệp Lăng. Vừa ấm áp, vừa mềm mại, trơn mượt như lụa.
Diệp Lăng cố vùng vẫy trong vô vọng, nhưng trước sức mạnh áp đảo của Hilfan, cậu càng chống cự chỉ càng làm cho cơ thể đối phương trở nên phản ứng mạnh hơn.
"Anh... dừng lại..." Diệp Lăng khó khăn thốt lên, trong đầu hiện về cuộc chiến cơ giáp mà Hilfan thắng áp đảo.
Người trước mắt cậu giờ đây không còn là con chó ngoan ngoãn nghe lệnh nữa, mà là một con chó điên đang muốn nuốt chửng chủ nhân của mình!
Hương vị tin tức tố ngọt ngào trước nay chưa từng có quẩn quanh trong không khí, tay Hilfan truyền đến cảm giác ngứa ngáy, gã không kìm được mà run lên vì phấn khích.
Diệp Lăng bất an và bối rối, mở to mắt nhìn Hilfan, ánh nhìn như gợn sóng long lanh, đầy sự mê hoặc.
Từng luồng điện không ngừng xâm chiếm đầu óc Hilfan, đầu gã tràn ngập những hình ảnh không thể diễn tả. Gã chỉ muốn nuốt trọn Diệp Lăng, không để lại chút gì. Trong đôi mắt sâu thẳm của Hilfan hiện lên sự khát khao mãnh liệt, tiếng thở dồn dập như bùng nổ.
Hilfan nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
_Hết chương 47_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro