Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 41

Chương 41

Chắc chắn không thể tiếp tục chơi, Diệp Lăng lập tức đăng xuất, tình hình hiện tại rối ren, Địch Cảnh chắc chắn sẽ vì cậu mà liên lụy. Trong lòng dâng lên một chút áy náy, cậu đích thân ra đón anh.

Khi đang chìm trong giấc ngủ, Địch Cảnh nhận được thông báo khẩn từ cán bộ cấp cao. Chính phủ loạn cào cào, gà bay chó chạy. Quân đội của ba nước và học viện quân sự cũng hỗn loạn không kém

Người dân ba nước yêu cầu tổng bộ trò chơi tại Đế quốc cùng chính phủ Liên bang đưa ra lời giải thích, thậm chí uy hiếp rằng nếu không có khả năng chăm sóc hùng tử tôn quý nhất, họ sẽ không ngần ngại bạo loạn.

Tổng bộ trò chơi tại Đế quốc bị dồn ép đến cùng, những năm qua vẫn luôn vận hành thuận lợi, không ai ngờ rằng lại có hùng tử xuất hiện, thậm chí còn đến hai người!

Thực ra ngay từ đầu Đế quốc ngay từ đầu đã giao quyền cho Liên bang, yêu cầu cam kết bảo vệ hùng tử trong mọi hoàn cảnh. Lần này, Liên bang gây ra chuyện lớn như vậy, quang võng gần như bùng nổ, thông tin dồn dập khiến mạng lưới tê liệt.

Phải biết rằng hùng tử là là tín ngưỡng của thư trùng. Việc xảy ra bạo loạn vì an nguy của hùng tử là việc hiển nhiên.

Đáng sợ hơn nữa là Bộ quốc phòng Đế quốc cũng không thể kiềm chế được cơn giận, hận không thể bắn chết Địch Cảnh ngay lập tức.

Theo những ngày qua bận rộn tiếp nhận chức thượng tướng, tiếp nối vinh quang của phụ thân, hắn trở thành người quyền lực nhất Liên bang. Bây giờ đang dồn lực bảo vệ biên giới, nâng cấp vũ khí, ngay cả thời gian xem hùng tử cũng không có.

Vốn đã sẵn tính không ưa, lại biến Địch Cảnh lươn lẹo, quyến rũ hùng tử ngay dưới mí mắt hắn, càng khiến hắn tức giận. Mặt lạnh như sương, hắn gọi Địch Cảnh đến, không nói hai lời, trực tiếp để hắn tăng cường huấn luyện gấp mười lần và mắng một trận.

Địch Cảnh không biện giải, càng không nói là do hùng tử yêu cầu, tình nguyện nhấn hết lỗi lầm về mình.

Phát ngôn viên của chính phủ Liên bang đã đưa ra lời thanh minh nhưng vô nghĩa. Dân chúng nghi ngờ về sự an nguy của hùng tử, yêu cầu đích thân ngài lên tiếng mới yên lòng.

Cuối cùng, chính phủ không thể không phát thông cáo, nói rằng sẽ chờ Diệp Lăng tỉnh ngủ rồi mới thỉnh cầu cậu,. Dĩ nhiên, Địch Cảnh chủ động đảm nhận nhiệm vụ này.

Nhờ vậy, dân chúng mới tạm thời bình tĩnh lại.

Địch Cảnh vừa vào cửa đã bị áp lực từ tin tức tố làm nghẹn lại.

Mỗi bước đi đều như mang theo hàng ngàn cân đá, anh thở nặng nề, mồ hôi lớn như hạt đậu nhanh chóng tuôn ra, cơ bắp toàn thân gồng lên như mới chạy mười vạn mét.

Trong phòng mở đèn, ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Diệp Lăng, anh không thể rời mắt khỏi cậu.

"Ta không nghĩ anh đến đây chỉ để nhìn ta như thằng ngốc như vậy?" Diệp Lăng bị ánh mắt si mê của anh khóa chặt, cảm thấy không thoải mái.

Địch Cảnh sững sờ, cúi đầu nhìn xuống, hít sâu một hơi, sau đó cố gắng điều chỉnh tiêu cự, nghiêm trọng nói: "Đại nhân có thể đứng ra gặp dân chúng Liên bang một lần?"

Diệp Lăng ngạc nhiên, hỏi: "Có ý gì?"

Thực lòng cậu không muốn lộ diện với đại chúng trong tình trạng hiện tại. Chẳng lẽ lần này hậu quả từ việc tham gia trò chơi lại nghiêm trọng đến vậy?

Quả nhiên như cậu dự đoán.

"Dân chúng rất coi trọng ngài, lo lắng cho an toàn của ngài. Hiện tại mạng lưới gần như tê liệt, họ còn chuẩn bị khởi xướng bạo loạn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự và hoạt động của Liên bang. Nếu có thể, hy vọng ngài đồng ý đứng ra xoa dịu lòng dân." Ánh mắt Địch Cảnh tràn đầy ôn nhu.

Diệp Lăng hiểu rõ ý tứ, nói: "Vậy an toàn của ta sẽ được đảm bảo như thế nào? Anh biết, những thư trùng đó..." Nói đến đây, cậu nhớ đến ánh mắt thèm khát của đám thư trùng, giữa hai lông mày không khỏi nổi lên vẻ ghê tởm.

Địch Cảnh cũng nhíu mày, dĩ nhiên hiểu bọn thư trùng đó sẽ điên cuồng ra sao khi thấy Diệp Lăng. Anh cũng lý giải cho sự không tình nguyện và khổ sở của Diệp Lăng. Nếu không phải tại chính phủ vô năng thì đã không phải để hùng tử đứng ra giải quyết.

Anh khẳng định: "Liên bang sẽ thực hiện tất cả các biện pháp an ninh tốt nhất để bảo vệ ngài, không để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào." Sau đó, thấy Diệp Lăng vẫn chưa đáp ứng, anh bổ sung: "Nếu thực sự không muốn lộ diện cũng có thể cải trang. Lần này e rằng chỉ có ngài đứng ra, đám người điên này mới có thể bình tĩnh lại."

Mặc dù có thay đổi diện mạo, chắc chắn tin tức tố của Diệp Lăng chắc chắn sẽ khiến đám thư trùng kia phải câm lặng.

Suy cho cùng, việc này cũng là do Diệp Lăng gây ra. Dù cậu không thể hiểu vì sao những thư trùng đó lại điên cuồng như thế, nhưng vẫn đồng ý: "Có thể, nhưng..." Cậu dừng lại một chút, suy nghĩ kỹ rồi trả lời: "Thời gian và địa điểm để ta quyết định."

"... Được."

"Hai ngày nữa Học viện Quân sự Liên bang sẽ khai giảng, ta sẽ xuất hiện ở đó!" Diệp Lăng khẽ chạm lên mặt mình, không muốn bị nhận ra trước mặt đám đông.

Cậu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Địch Cảnh, nói: "Ta muốn cải trang, còn phải giấu cả tin tức tố."

Diệp Lăng rất đẹp, vừa gặp đã say, quên hết mọi thứ xung quanh. Tựa hồ thế gian này bị che phủ, chỉ còn lại cậu với nét nhíu mày thoáng qua, đôi mắt sáng lên đầy khí phách, môi đỏ khẽ mở, làn da trắng như ngọc ánh lên ánh sáng rực rỡ. Những hình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí Địch Cảnh, trở nên rõ nét đến từng chi tiết.

Chỉ một cái nhíu mày của Diệp Lăng thôi cũng đủ khiến Địch Cảnh choáng váng. Trong đầu anh như có tiếng nổ vang, nhịp tim lạc đi, đầy mê mẩn. Đứng cạnh Diệp Lăng trong không gian yên tĩnh chỉ vỏn vẹn vài phút, Địch Cảnh phải dùng hết sức để khống chế cảm xúc của mình, nhưng sớm muộn gì cũng bị chạm giới hạn. Hơi thở anh đột nhiên trở nên nặng nề.

Sắp không thể kiểm soát được nữa, Địch Cảnh bất ngờ đứng thẳng dậy. Bộ quân phục chỉnh tề, cẩn thận, cùng huy hiệu năm sao sáng lấp lánh trên ngực khiến vóc dáng vốn cao lớn càng thêm uy nghi. Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng, anh nghiêm trang chào theo kiểu nhà binh. Dù cúi người, anh vẫn giữ nguyên khí phách mạnh mẽ, đầy kiêu hãnh.

Giọng anh khàn khàn, nhỏ nhẹ: "Tất cả nghe theo sắp xếp của ngài. Tôi sẽ về ngay để xin chính phủ điều động quân đội, chuẩn bị sẵn sàng cho buổi lễ khai giảng."

Diệp Lăng nhìn bóng dáng mạnh mẽ đang tiến lại gần mình. Sự trang nghiêm đó khiến cậu vừa ngạc nhiên, cũng thấy tức cười: "Vậy anh đi sắp xếp đi."

"Vâng." Địch Cảnh rời đi nhanh chóng, tránh ánh mắt của Diệp Lăng, tay nắm chặt lại. Mồ hôi đã thấm đẫm quân phục, dù đã cố kìm nén, cơ thể anh vẫn không thể giấu nổi phản ứng...

Chưa đầy mười phút sau, Liên bang đã chính thức công bố rằng, hai ngày nữa, tại lễ khai giảng của Học viện Quân sự, Diệp Lăng – học sinh mới, đại diện cho toàn học viện – sẽ xuất hiện.

Thông tin này nhanh chóng lan truyền, gây bùng nổ dư luận:

[Thật không? Các người có thấy tin mới nhất chưa? Hùng tử S cấp trong truyền thuyết sắp xuất hiện ở lễ khai giảng của Học viện Quân sự!]

[Tôi vừa thấy! Ban đầu còn tưởng là tin vịt, hóa ra là tin chuẩn! ]

[Là Diệp Lăng sao? Tức là tôi sẽ may mắn được gặp hùng tử bằng xương bằng thịt trước mắt mình? Việc tôi đỗ Học viện Quân quả là may mắn nhất đời. Tôi cảm tạ Liên bang, cảm tạ chính phủ!]

[Liên bang cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn.]

[Các người có nhận ra không? Hùng tử đại nhân sẽ phát biểu với tư cách học sinh mới! Điều này có nghĩa là hùng tử sẽ học tại Học viện Quân sự!]

[Trời ơi! Sao họ lại để hùng tử đến nơi nguy hiểm đó? Bọn thô lỗ kia sẽ nuốt chửng cậu ấy, không để lại mảnh xương nào! Tôi rút lại lời khen, chính phủ Liên bang làm ăn như các đuồi bầu, đáng bị lật đổ!]

"Học viện Quân sự nổi tiếng là nghiêm khắc. Cơ thể mảnh mai của hùng tử làm sao chịu đựng nổi? Chính phủ muốn sập sớm hay gì!"

Những lời khen dành cho chính phủ nhanh chóng chuyển thành làn sóng phẫn nộ. Hết người này đến người khác chỉ trích, cho rằng việc để Diệp Lăng học ở Học viện Quân sự là một quyết định tồi tệ.

Giữa dòng tranh cãi, một học sinh của Học viện Quân sự không giấu nổi niềm hân hoan: [Này, các người có phần cực đoan quá rồi. Tôi là sinh viên Học viện Quân sự đây. Học viện không đến mức hung bạo như các người nghĩ đâu. Nếu hùng tử đến, chúng tôi nhất định sẽ cư xử tử tế, còn ngoan ngoãn hơn cả cừu ấy. Chính phủ chắc chắn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, không để hùng tử chịu khổ đâu. Các người yên tâm đi]

Dù vừa dứt lời, cậu ta đã bị úp sọt hội đồng, nhưng kệ, đời vẫn vui. Cứ sồn sồn lên như khỉ đi, cậu chỉ thấy hề hước. Nếu hùng tử thật sự đến, cậu hy vọng là người đầu tiên diện kiến ngài.

Thông báo này nhanh chóng lan truyền khắp Liên bang, đến cả ba đất nước và khắp mọi nơi trong tinh hệ.

Ngay lập tức, các chủng tộc khắp nơi cũng buôn dưa lê về sự kiện này. Từ khi hùng tử xuất hiện, Liên bang từ trên xuống dưới đều dừng mọi hoạt động quân sự, mang lại một khoảng thời gian hòa bình ngắn ngủi cho tinh hệ. Vì thế, ai cũng tò mò về sự xuất hiện của người đã kiềm chế Liên bang, khiến Trùng tộc phải ngoan ngoãn như vậy.

Cùng lúc, hai quốc gia Trùng tộc khác cũng đặc biệt quan tâm đến sự kiện này. Thời gian gần đây, Liên bang đã giảm hẳn các hoạt động quân sự, tạo điều kiện cho hai quốc gia này tranh thủ chiếm thêm tài nguyên. Tuy nhiên, dù có được một số lợi ích nhỏ, họ vẫn ghen tị, sân si. So với tài nguyên họ thu được, hùng tử S cấp mới thật sự là báu vật không gì sánh được."

Liên bang có lẽ đã giấu "hùng tử" quá kỹ. Dù không ít đội trinh sát và gián điệp đã được phái đi, tất cả đều tay trắng trở về. Vậy nên khi dò ra được chút manh mối về hình dáng của "hùng tử", Đế quốc lập tức triệu tập đội ngũ hacker chuyên nghiệp, chuẩn bị đánh hạ hệ thống tường chắn lửa và hàng rào bảo mật của liên bang.

Hilfan đứng trước cửa sổ của pháo đài Đế quốc, ngước nhìn lên bầu trời tĩnh lặng. Từ góc độ này, gã có thể thấy dải màu xanh thẳm Mặc Lam và những vì sao rực rỡ nhấp nháy.

Gã khoát tay, ra lệnh cho thuộc hạ lui xuống. Đôi mắt xám của gã giờ như sâu thẳm hơn, tựa hồ được phủ một lớp kính mờ ảo. Ngày mai, gã sẽ tới Liên bang, tham gia tập huấn hai tháng. Cảm xúc thật khó tả: vừa phấn khích, vừa có chút mơ hồ không thực. Tim đập rộn rã trong lồng ngực, đầu óc tuôn trào bao ý nghĩ chồng chất.

Trong thế giới ảo, dù chơi vui đến đâu, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách vô hình khiến mọi thứ trở nên xa lạ. Mặc dù biết "hùng tử" là thật, nhưng việc được chính mắt nhìn thấy sự hiện diện sống động mới là hạnh phúc chân thực nhất. Từng tế bào trong cơ thể gã đang nhảy múa.

Điều khiến Hilfan căng thẳng nhất chính là, liệu "hùng tử" có ghét bỏ gã không? Gã vẫn nhớ rất rõ lời của đối phương rằng cậu thích những người trưởng thành hơn.

Dù Đế quốc giàu có bậc nhất trong ba quốc gia, tiền bạc đôi khi cũng không thể giải quyết được mọi vấn đề. Chẳng hạn như để chiếm được trái tim cao quý của "hùng tử."

Càng nghĩ, Hilfan thêm phiền muộn. Gã vô thức siết chặt tay đến mức bệ cửa sổ phát ra tiếng rạn nứt. Cuối cùng, những mảnh vụn từ vật liệu siêu cứng rơi xuống, tạo thành tiếng vang trên mặt đất.

Đêm ấy, Hilfan trằn trọc không yên, trong đầu chỉ vang vọng tiếng nói của Diệp Lăng, thanh âm dịu dàng mà quyến rũ, khiến tâm hồn gã rung động mãnh liệt. Mỗi lần hồi tưởng, thân thể gã lại nóng rực, chẳng thể nào dỗ mình vào giấc ngủ, cứ thế thức trắng đến sáng.

Cùng lúc đó, tại cung điện Cộng hòa, Lathers lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lời từ chối kết bạn của hùng tử. Đôi mắt vàng không hề mang chút nhiệt độ. Anh đã sớm biết, "hùng tử" mà Liên bang tìm được gần đây chính là một cá thể cấp S.

Ánh mắt Lathers trầm tư, trong lòng như cuộn sóng dữ dội. Khi anh đang chìm trong suy nghĩ, thượng tướng Mạc Nhĩ xin phép bước vào.

"Vào đi," Lathers bình thản lên tiếng.

Mạc Nhĩ mang tới thông tin mới về một tinh hệ vừa được phát hiện, chứa đầy nguồn tài nguyên kim loại quý và vật liệu chế tạo cơ giáp, tàu chiến. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ lệnh để tiến hành thăm dò và triển khai lực lượng.

"Thưa quân đoàn trưởng, không ngờ tinh hệ này lại có nguồn tài nguyên dồi dào hơn dự đoán. Nếu chiếm được thì lực lượng quân đội của chúng ta sẽ nâng lên tầm cao mới. Dù hai nước còn lại có liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của chúng ta." Mạc Nhĩ hứng khởi, đưa các tài liệu lên trước mặt Lathers. Màn hình lớn ngay lập tức hiện rõ mọi thông tin.

Càng nói, Mạc Nhĩ càng phấn chấn. Hắn tin Lathers tỏ vẻ điềm tĩnh vậy thôi, nhưng sâu trong đáy mắt và nội tâm đang sục sôi khát chinh phục. Thế nhưng, trái với kỳ vọng, Lathers chỉ xem tài liệu một cách bình thản, không tỏ ra có bất kỳ phản ứng khác lạ nào.

Sau một lúc, vẫn chưa có lệnh nào được đưa ra, Mạc Nhĩ khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Thưa đại nhân, ngài định bao giờ lên đường? Mọi vật tư và quân đội đều đã chuẩn bị đầy đủ."

Lathers dời mắt khỏi màn hình, nhìn thẳng vào Mạc Nhĩ. Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng, nặng nề. Ánh mắt sắc lạnh của Lathers làm Mạc Nhĩ sững sờ.

Sau vài giây im lặng, Lathers khẽ đáp: "Kế hoạch này tạm thời hủy bỏ."

Mạc Nhĩ giật mình: "Tại sao?" Hỏi xong, hắn lập tức hối hận vì biết Lathers không thích bị chất vấn.

Nhưng lần này, Lathers không tức giận. Anh còn nhẹ nhàng nói: "Trước đây các người nói 'hùng tử' có ảnh hưởng lớn đến thư trùng. Có lẽ ta đã thấu hiểu được phần nào. Hùng tử... thật ngọt ngào."

Anh vừa dứt lời, một nụ cười thoáng hiện trên khóe miệng, bàn tay cùng lúc nới lỏng khuy áo quân phục màu xám của mình.

Sắc mặt Mạc Nhĩ biến đổi, tâm trạng rối ren không thốt được gì. Lathers – vị tướng lĩnh mạnh mẽ, quyết đoán, từng là cỗ máy giết chóc khét tiếng – giờ lại có thể đàm luận về "hùng tử" bằng vẻ cưng chiều.

Anh ta từng coi tất cả "hùng tử" chỉ là nguồn tài nguyên, dẫn đến việc các "hùng tử" ghét bỏ anh vô cùng. Ngay cả thuộc hạ của anh cũng bị liên lụy, đều bị hùng tử xa lánh.

Nói đến chứ muốn khóc không ra nước mắt.

Dù cấp dưới có cố gắng lấy lòng "hùng tử" đến đâu, chỉ cần nghe đến tên anh, hùng tử lấp tức ghét bỏ ra mắt Suốt năm năm qua, số "hùng tử" chịu tiếp xúc với quân đội dưới quyền anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cấp dưới tuy bất mãn nhưng chỉ dám oán thầm trong lòng, ngoài mặt không ai dám tỏ vẻ bất kính.

Nhưng giờ đây...

Mạc Nhĩ tưởng mình bị ảo đá. Chẳng lẽ có sự kiện gì kỳ lạ xảy ra, hay trưởng quan của hắn đã bị vong nhập? Càng nghĩ càng thấy điều gì đó không ổn, ánh mắt dò xét lặng lẽ dõi theo Lathers.

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của Lathers. Đường nét sắc sảo và lạnh lùng trước kia bỗng hiện lên vẻ gì đó thật kỳ lạ, như có một chút ngọt ngào, mê hoặc pha lẫn.

Dường như Lathers thực sự đang suy tư về điều gì. Khuôn mặt vô cảm, vốn cứng nhắc như kim loại, nay lại hiện lên những "sắc thái" chưa từng thấy.

Mạc Nhĩ căng thẳng quan sát nét mặt của anh, không kìm được mà hỏi: "Đại nhân, sao ngài đột nhiên nhắc đến chuyện này? Gần đây có việc gì đặc biệt xảy ra sao?"

Bị cấp dưới dò xét tâm tư, Lathers đâm bực bội Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Mạc Nhĩ. Mạc Nhĩ hoảng sợ, vội vã im lặng.

Lathers điềm nhiên nói: "Hùng tử cấp S từ Học viện Quân sự Liên bang sẽ có mặt tại lễ khai giảng. Hãy tìm chuyên gia giỏi nhất để phá tường lửa và hàng rào bảo mật cho ta."

Anh ngừng lại một lúc, như nhớ ra điều gì, rồi bổ sung: "Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài. Nếu có ai đó biết, ngươi chắc chắn không muốn đối mặt với hậu quả."

Rõ ràng, Lathers không muốn bất kỳ "trùng" nào khác nhìn thấy "hùng tử."

Có lẽ đây chính là biểu hiện của sự độc chiếm không thể lý giải của thư trùng.

Mạc Nhĩ vội vàng đáp ứng, lo sợ rời khỏi. Khi xoay người, hắn vô tình liếc thấy trong khoang trò chơi chân dung chưa đóng lại, không khỏi giật mình kinh ngạc.

Chẳng lẽ Lathers có ý với vị "hùng tử" cấp S đó?

Anh không dám nghĩ ngợi thêm, chỉ biết nhanh chóng rời đi.

Tin tức về "hùng tử" cấp S lần đầu tiên công khai xuất hiện đã làm rung động cả tinh hệ, thậm chí còn lan đến những băng nhóm khét tiếng trên các hành tinh và chợ đêm đầy bí ẩn...

Có thể nói, cả vũ trụ đang trải qua một cơn chấn động chưa từng có.

Ngày khai giảng của Học viện Quân sự Liên bang đã đến.

Diệp Lăng nằm gọn trong tấm chăn ba lớp, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi các lớp phòng vệ quân sự dày đặc. Trước đó, chính phủ liên bang đã ra chỉ thị rằng mọi vệ sĩ của cậu phải tiêm ít nhất năm liều thuốc ức chế. Các huấn luyện viên và học viên tham dự lễ khai giảng cũng buộc phải tiêm ít nhất ba liều, đồng thời phải giữ khoảng cách với hùng tử ít nhất hai mươi mét.

Trên suốt hành trình, Diệp Lăng tự giấu mình kín mít, đeo khẩu trang và đội mũ. Không gian xung quanh cậu chìm trong một màn đen tối, lạnh lẽo, điểm xuyết bởi những ánh sáng kim loại lấp lánh từ các vũ khí hiện đại. Thậm chí, trên cao cũng giăng lưới chống đạn.

Lễ khai giảng diễn ra lúc mười giờ sáng tại hội trường học viện, nhưng ngay từ ba giờ sáng, khu vực xung quanh học viện đã được bao bọc dày đặc trong bán kính gần mười cây số.

Dù chính phủ đã ra lệnh cấm nghiêm ngặt, yêu cầu không ai ngoài học viện được phép bước vào, thậm chí còn huy động lực lượng vũ trang, nhưng vẫn không ngăn được dòng người hiếu kỳ từ các tinh cầu khác đổ về. Những kẻ giàu có bậc nhất đã tìm mọi cách tiếp cận, mong được chứng kiến hùng tử.

Mặc cho tuyên bố của chính phủ rằng hùng tử sẽ không xuất hiện dưới hình dạng quen thuộc mà sẽ được cải trang, nhưng đám đông vẫn háo hức, cuồng nhiệt. Chỉ cần thoáng cảm nhận được một chút tin tức tố của hùng tử, là họ phát điên lên vì sung sướng, đắm chìm trong cơn cuồng si không thể kiềm chế.

Quân đội cố gắng đuổi họ đi hết lần này đến lần khác, nhưng đám người này rất khôn khéo, liên tục chơi trò đánh du kích, khiến họ không thể dứt điểm hoàn toàn.

Khoảng chín giờ sáng, Diệp Lăng được dẫn vào hậu đài. Người đưa cậu vào không ai khác chính là Theo, người đã lâu không gặp. Hôm nay, Theo mặc bộ quân phục đen mới tinh, phong cách khá giống với Kiều Dật, từng đường nét gọn gàng, tỉ mỉ. Ngay cả chiếc mũ cũng đội rất chỉnh tề. Đôi mắt đỏ rực của anh ta tạo nên vẻ nghiêm nghị, nếu không vì gương mặt thô ráp, có lẽ Diệp Lăng đã nghĩ mình nhìn nhầm người.

"Ngài dạo này thế nào?" Theo niềm nở ngay khi thấy cậu.

Diệp Lăng vốn không mấy thiện cảm với Theo, ánh mắt cậu chỉ lướt qua rồi nhanh chóng ngoảnh đi, lạnh lùng đáp: "Cũng tạm ổn." Nói rồi, cậu bỏ mặc hắn, bước thẳng vào phòng thay đổ.

Bên trong phòng, mọi thứ đều đầy đủ. Ánh đèn chói mắt chiếu xuống những vật dụng hóa trang được bày biện tươm tất, kèm theo một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi. Dù đã đeo khẩu trang và đội mũ, Diệp Lăng vẫn váng đầu.

"Tóc mái, cắt dài một chút, đừng che mắt là được." Giọng nói của cậu trầm lắng, lạnh lẽo. Diệp Lăng không ưa mùi hương này, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt trong veo nhưng lại ẩn chứa sự kiêu kỳ. Đuôi mắt tự nhiên hơi cong lên, làm tăng thêm nét độc đáo cho khí chất của cậu.

Người tạo hình cuốn hút bởi vẻ đẹp thanh tú và thứ tin tức tố quyến rũ phát ra từ Diệp Lăng, chỉ biết ngây người đứng nhìn. Diệp Lăng nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua, giọng nói trở nên khắt khe hơn: "Có nghe rõ không?"

"A, dạ, nghe rồi!" Người tạo hình giật mình đáp lại, mắt vẫn dán vào cậu. Hắn là nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất của Liên bang, đã từng gặp không ít hùng tử, nhưng chưa từng ai có sức hút như Diệp Lăng. Ánh mắt của hắn như dính chặt vào cậu, không thể dứt ra.

Diệp Lăng yêu cầu tạo hình thay đổi diện mạo hoàn toàn khác với trước đây. Khi nhà tạo mẫu bối rối nói rằng không có tóc giả, Diệp Lăng chỉ khẽ cười: "Liên bang lớn như vậy, chẳng lẽ lại thiếu thứ đơn giản đó sao?"

Lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén khiến người tạo mẫu run rẩy. Đôi tay hắn hơi khựng lại, rồi nhanh chóng gật đầu: "Không, không thiếu!"

Mặc kệ ánh mắt đầy ngưỡng mộ của người tạo hình, Diệp Lăng nhìn vào gương. Kết quả đã khiến cậu hài lòng. Lần này, chẳng ai có thể nhận ra cậu.

Cuối cùng, Diệp Lăng chọn một bộ trang phục màu tối, đơn giản và kín đáo. Bộ quần áo bó sát cơ thể, để lộ bờ vai nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ, phần cổ cao che kín gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ một chút da trắng ngần như tuyết.

_Hết chương 41_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro