Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 38
Chương 38
Nhưng cũng chỉ bởi vì khoảng cách quá xa, mọi âm thanh trở nên mơ hồ, lơ lửng, không cố định. Diệp Lăng gần như không nghe được gì, mọi chú ý đều đổ dồn vào cảnh tượng trước mắt—tàn khốc đến nỗi sững sờ, ngây người.
Đây có phải chính là tình tiết "ta điên lên làm gỏi tất cả đồng đội không" không?
Đôi mắt đen láy của Diệp Lăng nhìn trừng trừng vào con trùng trước mặt. Kẻ đó tàn nhẫn tận cùng, coi sinh tử nhẹ tựa cỏ rác. Hoàng hôn và bóng tối đan xen, trên đỉnh đầu là một mảnh trăng non nhạt màu, hòa quyện cùng cơn mưa phùn. Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ trải dài khắp khu rừng rậm rạp, phủ lên mọi thứ một lớp bóng loang lổ.
Trước mặt cậu, cái thân hình thẳng đứng như cây cột ấy vẫn im lìm bất động. Ánh trăng bị anh che khuất, mưa phùn mờ nhòe, Diệp Lăng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mái tóc đen xõa xuống tận vành tai, cùng gò má sắc nét như được chạm khắc từ kim loại.
Ánh sáng trượt dọc theo đường nét trên mặt anh, quân phục đen hòa quyện với bóng đêm, trở thành một mũi nhọn đâm thẳng vào ánh trăng—lạnh lẽo, sắc bén.
Mặt đất loang lổ vết máu, mùi tanh theo gió nhè nhẹ bay về phía Diệp Lăng, không quá nồng nặc nhưng đủ để buồn nôn. Người đàn ông tạo nên khung cảnh này vẫn giữ vẻ bình thản như thể đó là chuyện thường ngày.
Lathers cúi đầu, mí mắt hơi hất lên, đôi mắt khóa chặt lấy Diệp Lăng. Cậu run nhẹ, đối diện với ánh nhìn của anh ta. Bốn mắt chạm nhau, trong cặp đồng tử sâu thẳm kia như có một cơn sóng ngầm cuồn cuộn, yên ả nhưng dồn dập đang chăm chú quan sát cậu.
Rồi ngọn núi khổng lồ ấy bắt đầu chậm rãi tiến về phía Diệp Lăng, từng bước một.
Tiếng bước chân ngày một gần, thân hình cao lớn của Lathers trong tầm mắt của Diệp Lăng dần hiện rõ, càng lúc càng lớn, càng lúc càng áp đảo.
"Chờ đã, đừng đến gần ta." Diệp Lăng từ trong bụi rậm lách ra, cảnh báo.
Cậu đưa bàn tay vừa bị liếm sạch về phía trước, làm động tác phòng bị. Gió rít qua tai, hơi lạnh ngấm dần vào cơ thể khi nhiệt độ hạ thấp trong màn đêm. Y phục của Diệp Lăng đã ướt sũng vì cơn mưa, bám sát vào người, tôn lên vóc dáng gầy gò, đơn bạc.
Đôi mắt cậu nhòa trong làn sương mỏng, cơ thể mảnh khảnh như sắp gãy đôi, trông vừa yếu ớt vừa cứng cỏi đến kỳ lạ. Dù không có tin tức tố, nhưng khí chất của cậu vẫn làm Lathers rung động. Đôi mắt vốn vô cảm thoáng gợn lên tia xúc cảm mơ hồ.
Ánh mắt anh lướt xuống tay Diệp Lăng—một bàn tay trắng nõn, mềm mại như còn vương chút hơi nước. Dưới ánh trăng và bóng cây lấp lánh, những vết đỏ mờ ảo hiện lên, đầy bí ẩn và mê hoặc. Trong lòng Lathers, một khao khát bất chợt trỗi dậy: vuốt ve vết đỏ ấy, khiến nó càng đậm thêm, ngắm nhìn Diệp Lăng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng chẳng thể làm gì ngoài chửi mắng trong bất lực.
Nghĩ đến đây, dây thần kinh trong đầu anh bỗng căng lên.
Nhưng lời nói của Diệp Lăng vẫn khiến anh đứng yên tại chỗ, không tiến thêm bước nào. Đôi mắt u ám trầm tư của Lathers chăm chú quan sát cậu, mí mắt hơi rủ xuống, ánh trăng chiếu lên mặt anh ta.
Diệp Lăng thấy Lathers vừa u ám vừa đáng sợ. Cơ thể và tinh thần của cậu đã cạn kiệt, nhiệt độ tiếp tục giảm, cậu mệt mỏi, rã rời, chán nản lên tiếng: "Được rồi, ta chịu thua."
Đôi mắt của Diệp Lăng hiện rõ vẻ lãnh đạm. Cậu cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ thông minh vẫn đang chạy, không thèm để ý đến Lathers nữa mà tập trung tìm cách rút lui khỏi trận đấu.
Trong khi cậu đang tìm tòi nghiên cứu, đột nhiên ánh sáng mờ nhạt bị bóng tối bao phủ. Trước mắt Diệp Lăng chỉ còn lại một màn đen đặc.
Ngẩng đầu lên, cậu đối diện với đôi mắt sáng quắc của Lathers. Anh ta cúi xuống, chăm chú nhìn cậu.
"Này, anh có biết làm sao thoát khỏi trò chơi không? Ta nhận thua rồi." Diệp Lăng cau mày, lườm anh ta một cái, giọng điệu lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Tốt nhất là để Hilfan combat với tên này, cậu ở lại cũng không làm ăn được gì, không làm tạ là tốt lắm rồi.
Ánh sáng bị Lathers che kín. Diệp Lăng tìm mãi cũng không ra cách thoát khỏi trò chơi. Trong lòng bực bội, cậu ngẩng phắt lên, tức giận trừng mắt với anh ta: "Đừng có chắn ánh sáng nữa, được không?"
Bực không thể tả, anh ta dường như đang cố ý làm khó cậu. Cùng một tình trạng bị mưa ướt đẫm, nhưng sự khác biệt đỗi rõ ràng. Đến cả cánh tay của Lathers cũng to hơn chân của Diệp Lăng một vòng. So với anh ta, cậu chẳng khác gì một con gà nhỏ.
"Hừ! Có mạnh mấy thì cũng chỉ là một kẻ biến thái chết tiệt mà thôi." Diệp Lăng lẩm bẩm bực bội. Lúc đầu khi thấy Lathers giết chóc tàn bạo và vẻ mặt âm trầm, cậu còn chút sợ hãi. Nhưng giờ thì... ai thèm quan tâm ngươi là ai.
Lathers không phản bác, chỉ lặng lẽ lùi lại, nhường cho Diệp Lăng một khoảng sáng.
Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Nói cho ta biết tên của em, ta sẽ chịu thua."
Ngữ khí trầm lắng, Lathers cúi người, vẻ mặt điềm tĩnh đến khó đoán, không lộ chút tâm tình nào.
"???" Diệp Lăng mở to mắt, nghiêm túc hoài nghi rằng mình nghe nhầm. Cậu cúi xuống nhìn cơ thể bẩn thỉu của mình, đưa tay bóp nhẹ gò má chưa bị thương.
Chắc chắn một điều, dáng vẻ hiện tại của cậu không có chút quyến rũ nào. Vậy nên, lý do duy nhất có thể giải thích là tên này đặc biệt biến thái.
"Anh thích thư trùng à?" Diệp Lăng nhướng mày, châm biếm: "Thật không may, ta không thích."
Lathers: "..." Anh không hiểu tại sao đối phương không thừa nhận mình là hùng tử, nhưng cũng chẳng vội vàng nói ra sự thật, chỉ lặng lẽ quan sát.
Diệp Lăng hừ lạnh, ngẩng đầu cười nhạt: "Tại sao ta phải nói cho một tên biến thái như anh biết tên của ta? Hơn nữa, làm sao để đảm bảo anh không lừa ta?"
Dưới bóng tối do thân hình cao lớn của đối phương tạo nên, ánh mắt của Lathers vẫn như thường ngày, không có gì khác biệt, chỉ thêm chút chăm chú. Nhưng không hiểu sao, sau khi đặt câu hỏi, Diệp Lăng lại thấy gương mặt anh trở nên đáng sợ, như dã thú đang dõi theo con mồi.
Gò má anh hằn lên những đường nét sắc lạnh, đôi mắt đen thẳm ẩn chứa sự trầm tĩnh đáng ngại. Anh cất lời: "Ta không bao giờ lừa em." Giọng điệu trầm ổn, không một kẽ hở.
Lời cam kết tựa như thật. Diệp Lăng khẽ chớp mắt, trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Cậu liền lạnh giọng đáp: "Nói cho anh biết cũng được, ta tên là Lục Nhân."
"Đừng dùng tên giả để lừa ta." Lathers cúi người, nói nhỏ vào tai cậu, giọng điềm nhiên nhưng đầy tự tin, dễ dàng đâm thủng lời nói dối của Diệp Lăng.
Diệp Lăng thoáng đỏ mặt, hơi thở nóng ấm nơi tai làm da cậu ngứa ngáy. Xấu hổ đan xen tức giận, cậu cắn răng, chuẩn bị phản công, thì lại nhìn thấy qua màn sương đêm mờ mịt, ánh đèn từ những chiếc cơ giáp đang chiếu sáng.
Cậu nhanh chóng nhận ra đó là cơ giáp của Hilfan, trong giây lát, đôi mắt Diệp Lăng sáng lên.
Lathers liếc nhìn xa xa, thấy chiếc cơ giáp trắng, trong lòng anh sớm đã cảm nhận được sức mạnh tinh thần và thực lực ẩn sau đó.
Gió lạnh thổi qua, như thể mang theo cơn lốc cuốn đi về phía chân trời.
"Buông em ấy ra!"
Giọng nói đầy giận dữ và lạnh lẽo truyền từ chiếc cơ giáp trắng kia.
Hilfan vừa giải quyết hai chiếc cơ giáp khác xong liền lập tức đi tìm Diệp Lăng. Hệ thống hiển thị rằng cơ giáp của Diệp Lăng đã biến mất, nhưng không có thông báo tử trận, Hilfan cảm thấy điều gì đó không ổn, hùng tử đang gặp rắc rối.
Không còn cơ giáp che chở, hùng tử yếu ớt sẽ phải đối mặt với gì, Hilfan không dám tưởng tượng. Và khi vừa tới nơi, gã đã thấy một gã thư trùng cao lớn đang áp sát hùng tử – người đã bị thương đầy mình, mặt mũi lấm lem.
Hilfan tái mặt, não bộ nhanh chóng hình dung ra một loạt tình cảnh đau đớn mà hùng tử có thể phải chịu đựng. Gã càng thêm phẫn nộ, đôi mắt tối lại, gương mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Tay Hilfan run rẩy khi sờ tìm nút công kích. Nhưng hùng tử vẫn đang nằm trong tay đối phương, nếu tấn công, hùng tử chắc chắn sẽ bị liên lụy. Không muốn Diệp Lăng bị thương, gã buộc phải nén giận, sắc mặt thêm phần u ám, lòng ngổn ngang lo lắng.
Diệp Lăng trong lòng thầm trách gã đến quá muộn, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra điềm tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt chiếu thẳng vào chiếc cơ giáp trắng toát của Hilfan. Gương mặt cậu như khối băng, vô cùng kiêu ngạo và lãnh đạm.
Nhận thấy ánh mắt của Diệp Lăng, Hilfan quay đầu nhìn cậu, bỗng thấy dịu lòng.
Diệp Lăng rút lui một bước, dựa vào thân cây cứng cáp sau lưng, đôi mắt khẽ nhấc lên đầy bình tĩnh: "Đồng đội của ta đã đến rồi, anh thắng hắn trước rồi hãy nói tiếp. Nếu không đánh lại, anh còn không có quyền chịu thua."
Tính cả cậu và Hilfan, có thể coi là 2 đánh 1. Nhưng với tên biến thái này thì còn bàn gì đến lễ nghi đạo đức? Giết quách cho xong chuyện.
Hơn nữa, Hilfan đã chọn cho cậu một chiếc cơ giáp chữa thương yếu ớt, Diệp Lăng cũng chẳng tạo ra được sự chênh lệch gì.
Gương mặt Lathers nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo như băng, sát khí tỏa ra, khiến người khác không khỏi run sợ.
Anh vừa bị hùng tử coi thường. Lathers lạnh lòng, chỉ muốn giết người.
Giờ khắc này, anh bỗng hiểu ra tại sao các thư trùng lại sẵn sàng vì hùng tử mà chém giết, tranh đấu. Chỉ cần nhận được sự công nhận từ hùng tử, được hùng tử chú ý đến, mọi sự trả giá đều đáng.
Pha trộn trong huyết quản anh là bản năng ghen tuông và khao khát chiếm hữu hùng tử. Lathers lạnh lùng nhìn về chiếc cơ giáp phía trước, đôi mắt đột ngột co lại, ánh lên tia đỏ như máu. Hàng mi dài cụp xuống, phủ bóng tối đậm đặc nơi dưới mi mắt.
"Ta sẽ chứng minh..." Ta sẽ chứng minh rằng, trên thế giới này, ta là kẻ mạnh nhất, là lựa chọn tối ưu của em. Không ai, tuyệt đối không ai thích hợp hơn ta.
Những lời này không thoát ra khỏi miệng, chỉ âm thầm chảy theo dòng máu nóng. Những cảm xúc vốn mơ hồ dần trở nên sáng tỏ, chỉ là anh giữ vẻ ngoài bình tĩnh đến khó tin.
Diệp Lăng đơ người, nghi ngại.
Chứng minh? Chứng minh điều gì?
Lathers nhìn sâu vào mắt Diệp Lăng một lúc, rồi quay người, hướng về phía trước. Anh ưỡn thẳng người, sẵn sàng trong tư thế chờ đợi, đợi Hilfan tiến về phía mình.
_Hết chương 38_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro