Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 37
Chương 37
Diệp Lăng khó thở, lồng ngực như bị ép chặt vào một tấm thép lạnh lẽo. Dù chỉ cảm nhận được một phần nhỏ cơn đau, nhưng tốc độ lao tới quá nhanh của đối phương khiến cậu không khỏi nhíu mày.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống qua những tầng lá và cỏ dại, bị cắt vụn thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Diệp Lăng ngẩn ngơ mở mắt, đối diện với một đôi mắt đen thẫm đang nhìn cậu chăm chú. Ánh sáng hắt qua sống mũi đối phương tạo ra những vùng tối sâu trong hốc mắt, khiến gương mặt ấy trở nên đáng sợ.
Diệp Lăng mở to mắt, đối diện với một thân hình cao lớn đang ôm chặt lấy mình. Cậu đang dựa vào ngực đối phương, chân bị kẹp giữa đôi chân dài và vạm vỡ. Người đàn ông nửa ngồi, nửa đứng, vòng eo thô kệch bị hông cậu chắn lại, nhưng ngay cả khi đang ngồi, anh vẫn cao hơn Diệp Lăng. Một tay anh giữ chặt lưng cậu, tay kia siết lấy eo, không chút buông lơi.
Hai tay Diệp Lăng chống lên lồng ngực cứng rắn của đối phương, nhưng dù cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể đẩy ra. Cơ bắp dưới lớp da dày như sắt đá, không chút lung lay trước sức ép của cậu.
Xung quanh vẫn còn tiếng mưa nhỏ tí tách rơi, kỳ lạ thay, không có giọt nào bắn lên người cậu. Diệp Lăng không hiểu tại sao đối phương lại cứu mình. Trong khoảnh khắc sắp ngã xuống, cậu chỉ cảm nhận được một sức mạnh lớn lao kéo mình lại, cứu cậu khỏi va đập với mặt đất.
"Chẳng lẽ anh ta muốn làm nhục mình?" Diệp Lăng nghĩ thầm, từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ. Cậu nhìn xuống bàn tay to lớn đang siết chặt eo mình, rồi ngẩng đầu lên, trừng mắt, tỏ rõ sự khinh bỉ.
"Thả tôi ra." Giọng Diệp Lăng lạnh lùng, đầy hàn ý. Cậu định đứng dậy, nhưng cánh tay đối phương như gọng kìm thép, không để cậu nhúc nhích. Mặc cho cậu cố gắng giãy giụa, vòng tay ấy vẫn không suy suyển.
Cậu vừa dứt lời, cảm giác ở eo càng trở nên chặt chẽ hơn, như thể đối phương cố tình trêu ngươi cậu.
Sắc mặt Diệp Lăng tái nhợt, đầy tức giận. Đây là khiêu khích hay đùa bỡn?
Lathers đang giữ chặt lấy cậu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Lăng bằng ánh mắt tối tăm và khó đoán. Anh cũng không hiểu vì sao khi thấy cậu bị thương, tim anh đột nhiên thắt lại. Phản xạ của anh chỉ đơn giản là lao tới.
Dù qua lớp quân phục dày, anh vẫn cảm nhận được làn da mềm mại của Diệp Lăng. Thật sự bất ngờ, mềm mại một cách kỳ lạ, như thể chỉ cần chút sức là có thể bẻ gãy cậu. Nhưng cái mong manh ấy lại có một sức hút mãnh liệt, khiến anh không thể rời mắt hay thả lỏng tay.
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Diệp Lăng, Lathers rối bời. Hô hấp trở nên dồn dập, cảm xúc lộn giữa cơn giận và sự phấn khích.
Từ khi sinh ra, Lathers đã luôn đứng ở vị trí cao, không bao giờ khoan dung bất kỳ kẻ nào dám thách thức quyền lực của mình. Sự kiêu ngạo và khát vọng chinh phục là bản năng của anh. Giết chóc và thống trị đã trở thành biểu tượng của anh, không ai dám chống lại.
Anh luôn xem thường những kẻ yếu đuối, kể cả với hùng trùng – sinh vật quý giá trong xã hội Trùng tộc – đối với anh cũng chỉ là những tài nguyên để khai thác. Anh chỉ khao khát chiến tranh và quyền lực hơn bất cứ thứ gì.
Thế nhưng, giờ đây, khi đối diện với Diệp Lăng, những ý niệm trước kia dường như bị gạt sang một bên. Sự phấn khích kỳ lạ như một ngọn lửa âm ỉ cháy không thể dập tắt.
Thậm chí, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh: chỉ cần Diệp Lăng hài lòng, anh sẽ sẵn sàng thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu, hoàn toàn đầu hàng trước cậu.
Anh nhìn chằm chằm vào những vệt đỏ trên làn da của Diệp Lăng, ánh mắt càng trở nên sắc bén hơn. Hơi thở của anh dồn dập và nặng nề, khuôn mặt càng lúc càng căng thẳng.
Trong ánh mắt sâu thẳm của Lathers, ẩn chứa một cảm xúc khó đoán. Anh muốn làm gì đó... nhưng không rõ đó là gì.
Anh nghiêng người tới gần, hơi thở của anh và Diệp Lăng đan xen, quấn lấy nhau.
Khi trói cậu lại, Lathers không kìm được mà dùng thêm chút sức, siết chặt cơ thể nhỏ bé và yếu ớt trong tay mình.
Thân phận của đối phương, rốt cuộc sẽ sớm được hé lộ...
Diệp Lăng bị giữ chặt, không thể động đậy. Sợi dây vô hình của sự trói buộc khiến cậu cảm thấy vô cùng bức bối, tựa như bị giam cầm trong một ảo giác không lối thoát.
Thấy Lathers định tiến lại gần hơn, Diệp Lăng nhanh tay đẩy ra, mạnh mẽ đá vào chân anh mà không chút nương tay, kèm theo tiếng quát lớn: "Đồ biến thái!"
Nhưng đối phương vẫn điềm nhiên đứng vững, không hề bị lay động, như thể những đòn tấn công của cậu chỉ là cơn sóng nhỏ không chút ảnh hưởng. Anh tiếp tục áp sát, đôi tay rắn chắc giữ chặt eo và lưng Diệp Lăng làm cậu nghẹt thở.
Cậu cáu tiết: "Thứ quỷ gì thế này cơ thể rắn như đá kim cương ư?"
Mặt Diệp Lăng đỏ bừng, đôi mắt đầy phẫn uất nhìn Lathers.
Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của cậu, Lathers tỏ ra hối lỗi. Anh nhẹ nhàng thả lỏng tay, giọng nói trầm trầm: "Ta không có ý làm đau em."
Anh nhìn xuống cậu. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Diệp Lăng cảm thấy trong đôi mắt u tối kia thoáng hiện lên chút dịu dàng, ân cần.
Diệp Lăng chưa kịp nói gì, đột nhiên thấy sức ép trên cơ thể giảm bớt. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác lạ lùng khác bắt đầu lan tỏa.
Bàn tay thô ráp của Lathers chậm rãi di chuyển trên cơ thể cậu. Động tác vụng về nhưng nhẹ nhàng, như cách một đứa trẻ lần đầu tiên nâng niu một món đồ quý giá, sợ rằng chỉ cần chút sơ ý sẽ làm vỡ.
Biểu cảm trên mặt anh ngày càng trở nên trầm tĩnh và khó đoán. Diệp Lăng nhìn xuống bộ đồ lấm lem bùn đất của mình, chẳng hề có chút hấp dẫn nào. Thế nhưng, Lathers vẫn chạm vào như thể cậu là một báu vật, Diệp Lăng bất giác ngạc nhiên.
Chẳng lẽ anh ta lại có sở thích kỳ quặc như vậy sao? Diệp Lăng không thể tin nổi, trong đầu chợt hiện lên câu nói "thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh". Và giờ cậu mới thực sự tin vào điều đó. Không ngờ, tên Lathers ma quỷ đáng sợ này lại là một kẻ biến thái!
"Đồ biến thái! Nhìn cho kỹ, ta không phải hùng trùng!" Diệp Lăng gầm lên, đôi mắt đỏ rực, ngùn ngụt lửa giận.
Lời cậu vừa dứt, khuôn mặt Lathers thoáng biến sắc, dường như hắn đang suy nghĩ sâu xa về điều gì đó. Đôi mắt cụp xuống trong khoảnh khắc, ánh lên chút hổ thẹn và đau lòng, nhưng ngay sau đó, anh trở lại với vẻ mặt điềm nhiên, không tỏ rõ ý gì.
Thế nhưng, bàn tay của anh vẫn không hề ngừng lại.
"Khốn nạn!" Diệp Lăng giận dữ, huyết khí dâng trào, nắm chặt tay và tung một cú đấm thẳng về phía Lathers.
Cú đấm của cậu vốn nhắm vào mắt anh, nhưng bất ngờ, Lathers chạm đúng vào một điểm nhạy cảm trên lưng cậu khiến Diệp Lăng run lên, cú đấm lệch hướng và chạm trúng môi đối phương.
Ngón tay của Diệp Lăng khẽ lướt qua đôi môi của anh, để lại một dấu vết đỏ tươi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Diệp Lăng sững sờ trong thoáng chốc. Cậu lập tức rụt tay lại, nhưng Lathers đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay cậu.
Nói là nắm, nhưng đúng hơn là giữ chặt. Bàn tay của anh cứng rắn như thép, giữ cổ tay Diệp Lăng, khiến cậu không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút!
Trong cơn hoảng loạn, Diệp Lăng chỉ biết mở to mắt nhìn Lathers kéo tay mình lại gần. Anh từ từ nâng nắm tay của cậu lên môi, mở miệng và liếm láp bàn tay ấy. Đầu lưỡi của hắn khẽ chạm vào từng đầu ngón tay, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng khiến Diệp Lăng không khỏi run rẩy. Lực môi rất nhẹ, bàn tay lớn vẫn giữ chặt tay cậu, cẩn thận khống chế để không làm tổn thương Diệp Lăng.
Cú đấm mạnh mẽ của Diệp Lăng giờ chẳng khác vuốt ve môi Lathers. Đối với anh, cú đấm đó chẳng đáng kể chút nào, thậm chí chỉ giống như một cái chạm thoáng qua khẽ khàng.
Diệp Lăng đờ đẫn trong vài giây, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ khi cảm nhận được thứ gì đó không thể miêu tả đang xâm hại bàn tay, cậu mới bừng tỉnh, kinh ngạc và hãi hùng.
Cậu cố sức rời khỏi đối phương, xấu hổ lẫn bức tức, cất giọng mắng lớn: "Đđồ biến thái! Ta không thích giỡn với anh, muốn chơi thì tìm trùng khác mà chơi, mau thả ta ra!"
Lathers chăm chú nhìn Diệp Lăng, trong mắt ánh lên muôn vàn cảm xúc phức tạp. Nhưng cuối cùng, đó anh vẫn buông tay ra.
Diệp Lăng giận dữ rút tay về, cúi xuống nhìn, nhận ra bàn tay cậu đầy vết bẩn, nhưng đã bị liếm sạch sẽ. Ngay cả móng tay cũng đã trở lại sắc hồng, vương vãi những giọt nước óng ánh.
Diệp Lăng: "..."
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt họ chạm nhau, đối phương không chút ngại ngùng nhìn cậu chăm chú.
Không có biểu hiện gì khác thường, thậm chí cậu còn nghe rõ tiếng đối phương nuốt khan, như thể chẳng có gì đáng để bận tâm.
... Lẽ nào tên biến thái này còn có sở thích liếm láp người khác? Diệp Lăng thầm nghĩ, thấy đời thật vi diệu.
Những kẻ đang theo dõi qua kênh truyền phát đều ngạc nhiên trợn tròn mắt. Trước tiên, họ chứng kiến sức mạnh của Diệp Lăng, quả thực danh bất hư truyền. Sau đó, họ lại thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu từ bỏ cơ giáp, chạy khỏi cứ điểm vào rừng rậm. Điều kỳ lạ là cả Lathers cũng nhảy ra khỏi cơ giáp, theo cậu tiến vào rừng. Tuy nhiên, bên trong rừng, không ai có thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên gần đó, Diệp Lăng giật mình. Lần này, khoảng cách gần đến nỗi viên đạn pháo dường như sượt qua tai cậu, làm màng nhĩ rung lên đau đớn, cả dái tai nóng rực.
Sát khí! Diệp Lăng đột nhiên cảm nhận không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Cậu quay đầu nhìn về phía Lathers, lưng không khỏi lạnh toát khi đối diện với ánh mắt của anh.
Mặc dù vẻ mặt Lathers vẫn bình thản, nhưng thứ toả ra từ người anh lại là một luồng khí lạnh lẽo, đầy uy hiếp. Đó là ánh mắt của kẻ đã trải qua nhiều cuộc giết chóc, mang theo vẻ tàn nhẫn và khủng khiếp đến nghẹt thở.
Da dầu Diệp Lăng tê rần. Phải chăng tên biến thái này cuối cùng cũng nhận ra họ là kẻ thù? Có phải anh đã sẵn sàng ra tay?
Ánh mắt lạnh lẽo của Lathers lướt qua Diệp Lăng, rồi bỗng dịu lại đôi chút.
Ngay sau đó, Diệp Lăng cảm thấy có một lực mạnh mẽ nhấc bổng mình lên. Chưa kịp hiểu chuyện gì, cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao lớn mờ mịt trước mắt, rồi tất cả chìm vào trong màn đêm u ám.
???
Diệp Lăng bàng hoàng, đột nhiên nghe thấy một tiếng va chạm, rồi ngay lập tức là tiếng nổ vang trời. Tiếp theo đó, là tiếng đá vụn vỡ rơi loạt soạt cùng một tiếng kêu thảm thiết vọng ra.
Diệp Lăng ẩn nấp trong một góc kín đáo, nhìn kỹ lại. Một tên trùng phe địch bị đánh bay như diều đứt dây, nặng nề đập vào rừng sâu. Một tên khác bị Lathers túm cổ từ phía sau, bàn tay anh uốn cong, năm ngón tay biến thành trảo sắc bén, mạnh mẽ siết chặt! "Két!" Một tay anh nhẹ nhàng bẻ gãy đầu đối phương.
Lathers tay không giết chết hai tên địch, nhưng trên khuôn mặt vẫn không có lấy một chút gợn sóng.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Lăng: đây chắc chắn là lỗi hệ thống, làm sao có thể giết đồng đội được??
Ngay sau đó, từ xa vang lên một giọng nói gấp gáp quen thuộc.
_Hết chương 37_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro