Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 36

Chương 36

Diệp Lăng bị hành hạ đến mức kiệt sức, chuẩn bị đăng xuất. Cùng lúc đó, kênh thế giới cũng đang bàn tán xôn xao.

Thư trùng A nói: "Mày nói là top 1? Hắn đã liên tục ba năm đứng đầu đấy!"

Thư trùng B vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chính là hắn. Đã hai ba tháng không xuất hiện rồi. Ta còn tưởng rằng hắn đã chết trong thời kỳ động dục."

Thư trùng A nghiêng đầu: "Hắn lần nào cũng đột ngột xuất hiện sau vài tháng. Tôi nghĩ lần này để bảo vệ top 1."

Thư trùng C dường như nghĩ đến điều gì: "Lại nói, người thứ hai cũng rất hiếm thấy." Sau đó, sắc mặt hắn nhăn nhó, cắn răng nghiến lợi nói: "Chính là như vậy không công bằng. Bọn họ dễ dàng chiến thắng, còn mỗi lần chúng ta lại phải liều mạng để giữ xếp hạng, sơ sẩy là bị tuột hạng."

Thư trùng B châm chọc cười: "Nói những điều này có ích gì đâu. Dù sao bọn họ cũng giỏi hơn. Đừng quá tức giận, dù sao thư trùng càng cao cấp càng khó tìm được hùng tử, không biết đến mùi tin tức tố."

Ngay lúc đó, một giọng nói thăm thẳm vang lên: "Nói như cái phận mày cũng được hít tin tức tố rồi ấy..."

Không khí lập tức đông cứng, mọi người im lặng.

Những thư trùng quay mặt, ánh mắt như lưỡi dao, về phía người phát ra âm thanh. Một gã cường tráng hơn các thư trùng khác, chộp cổ áo của hắn, giọng điệu lạnh lùng: "Mày đang giễu cợt chúng tao sao?"

Thư trùng kia nhất thời câm lặng, lo sợ, lắp ba lắp bắp: "Tôi chỉ nói như vậy thôi. Là tôi không hiểu biết. Các vị đại lão chắc chắn đã gặp hùng tử của đời mình."

Những hùng tử không phản ứng gì với hắn. Câu nói đó thật sự đâm thẳng vào trái tim từng thư trùng, làm tan vỡ mọi niềm hứng thú, khiến mỗi người đều tái mét, nổi gân xanh.

Bầu không khí trở nên quái dị.

Lúc này, một thư trùng D đột nhiên lên tiếng: "Này, các anh có biết gần đây xuất hiện một người mới quái dị không?" Thần sắc hắn quái lạ.

Những thư trùng liếc nhìn hắn: "Là sao?"

Chưa kịp để thư trùng D mở miệng, một giọng nói khác vang lên: "Tôi biết, đó là một người rất đặc biệt."

Những thư trùng mỉm cười: "À, âm thanh có thể đặc biệt đến đâu? Cũng không phải hùng trùng."

Người thư trùng kia cùng Diệp Lăng trò chuyện, hắn bí hiểm nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Chính là điểm kỳ quái ở đây. Thanh âm của người này nghe còn tốt hơn so với ghi âm của hùng trùng, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thật không lừa các ngươi. Ta vừa nghe cái thanh âm đó liền..." Nói đến đây, hắn như cảm nhận được dư âm của thanh âm, vẻ mặt đột nhiên trở nên hưng phấn, kích động như đang trong thời kỳ động dục.

Những thư trùng nhìn hắn như vậy, liền hiểu ra.

Một thư trùng trong số đó nổi giận nói: "Dựa vào, mày đừng nói chuyện buồn nôn như vậy. Cho dù có cũng là biến thái. Không biết từ đâu lại có loại biến thái này. 60 năm qua trò này có ID nào của hùng trùng đâu?"

"Đúng vậy, dùng phần mềm chỉnh âm để cải trang thành hùng tử, thật là biến thái. Không chỉ xúc phạm chúng ta mà còn sỉ nhục hùng tử đại nhân. Nói mau ra ID của nó, nếu không phải báo cáo với tổng bộ trò chơi, quyết không bỏ qua!"

"Chính xác, không thể bỏ qua tên biến thái này." Một đám thư trùng lúc này đều căm phẫn sục sôi, nắm đấm "kèn kẹt" vang lên.

"Thật là..." Thư trùng E từng chơi game với Diệp Lăng, lén lút lên tiếng: "Hắn nói đúng. Thanh âm của người này thực sự khiến trùng nghiện, cảm giác như thân thể nhảy lên. Thậm chí, lỗ tai còn đang tỏa nhiệt. Hơn nữa, ngày hôm qua hắn còn được các đại lão bảo kê. Chúng mày nghĩ có kỳ quái không?"

Hắn đảo mắt, nghĩ đến điều gì, bận rộn mở to hai mắt: "Đúng rồi, tên này đang đối đầu với S, không nói nữa, tôi đi hóng đây."

Nói xong hắn nhấn xuống đồng hồ thông minh, biến mất không còn tăm hơi.

Còn lại một đám thư trùng nhìn nhau, vẻ mặt khó tả.

Mọi người mắng mỏ, vẫn như ong vỡ tổ đẩy vào phòng chờ quan sát. Mới vừa vào kênh, họ phát hiện từ lâu đã có hàng nghìn, hàng vạn khán giả tụ tập, những người đến muộn đều bị loại tự động.

Khi bọn họ xem cuộc chiến này, không nghe được âm thanh trò chơi bên trong, nhưng đối với mọi diễn biến xảy ra, ngoài trố mắt và ngây người ra, chẳng còn gì để nói.

Mưa dầm kéo dài, mưa dệt thành tấm lưới mỏng manh, từ sắc bầu trời mờ nhạt từng mảnh từng mảnh rơi xuống, ướt đẫm trên đất lầy lội.

Diệp Lăng chớp mắt, giọt nước đọng lại trên hàng mi như cánh chim, khi cậu ngửa đầu, nước theo lông mi chảy vào trong mắt, gây cảm giác ngứa ngáy, một lớp sương mù nhanh chóng bao phủ ánh mắt trong suốt của cậu.

Nhìn về phía trước, mọi thứ có vẻ mờ mịt, cậu khóc rồi sao? Không được, không thể yếu đuối như vậy, dù thua cũng phải ngẩng cao đầu. Diệp Lăng nghĩ vậy, nhanh chóng đưa tay lên, xoa nhẹ mắt, mặc dù tay đã bị cành cây cào xước.

Ngón tay tinh tế nhưng bẩn thỉu lướt qua mắt, che khuất tầm nhìn của cậu trong chốc lát, không thể thấy rõ vẻ mặt của đối phương.

Vì vậy, cậu không biết ánh mắt của đối phương đang lướt qua cơ thể mình từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên tay cậu— cụ thể là vết đỏ trên mu bàn tay.

Dường như vật này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Ánh mắt ấy không phán xét, không phải khinh bỉ, cũng áp lức.

Đó là sự ngạc nhiên mới mẻ, tưới màu sắc lên cái nhìn đời xám xịt của anh. Tuy nhiên, Lathers dường như không nhận ra điều này.

Ánh mắt của anh tập trung vào vết đỏ trên tay, chỉ có mi bàn tay dính bụi bẩn, còn lại sạch sẽ, càng làm nổi bật làn da trắng mỏng của cậu, khiến vết đỏ càng thêm lộ rõ và nổi bật.

Anh hơi nheo mắt, không khỏi lặng lẽ nghĩ, sẽ thế nào nếu có nhiều vệt đỏ hơn và anh lặng lẽ liếm sạch.

Nghĩ đến đây, thần kinh não của anh run rẩy một lần nữa, vẻ mặt không cảm xúc xuất hiện vết rách, khiến anh phải chuyển ánh mắt, rồi lại rơi vào vết thương trên gò má của đối phương.

Máu trong người anh chảy nhanh hơn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng càng lúc càng thâm thúy.

Diệp Lăng hạ tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, ánh trăng kéo dài như những vệt đen sâu thẳm trước mắt, phản chiếu vẻ mặt u ám của anh.

Trông sợ vl!

Đầu óc Diệp Lăng vang lên tiếng ong ong, tay chân luống cuống muốn chạy trốn. Chân như đeo tạ, mỗi bước đều gian nan, cậu mò mẫm tìm kiếm trong túi một mảnh đạn cuối cùng, không quan tâm liệu có hữu dụng hay không. Hiện tại, món đồ này thực sự như nhánh cỏ cứu mạng!

Cậu rút ra mảnh đạn, trực tiếp quay về phía trước, nín thở, gắt gao giương mắt, đối mặt với ánh mắt tràn đầy địch ý và uy hiếp của anh, sự sợ hãi tăng thêm.

Tuy nhiên, ánh mắt của anh vẫn bình thản, không hề để ý đến mảnh đạn, rồi tiếp tục dò xét Diệp Lăng, như thể muốn khám phá điều gì đó.

"Cút ngay, đừng... đừng nghĩ rằng ta sợ anh!" Diệp Lăng ngẩng đầu, cố gắng giữ vững khí thế, ánh mắt lạnh lùng như một trận bão tố, viền mắt ướt, khóe mắt ửng đỏ. Âm thanh có vẻ hung ác nhưng vì hoảng sợ mà có chút run rẩy, đúng nghĩa giãy chết khi bị dồn vào bước đường cùng.

Diệp Lăng rùng mình, đối phương hình như xem thường vũ khí duy nhất của cậu.

Rõ ràng món đồ chơi này không có khả năng gây thương tổn cho anh.

Đây chính là nhục nhã sao? Diệp Lăng không thể chịu đựng được, trừng mắt nhìn anh.

Sau đó, cậu kinh ngạc phát hiện biểu hiện của anh lại thay đổi.

Ban nãy thì vô cảm như cá chết, nhưng giờ đây lại giống như đang nhìn kẻ thù, ánh mắt \ như muốn bắn xuyên qua cậu.

Diệp Lăng sợ hãi, tay cầm mảnh đạn suýt chút nữa không giữ được, nếu như lúc đầu chỉ cảm thấy áp bách cực kỳ mạnh mẽ, thì giờ đây thật sự thấy được sự sát ý từ anh!

Ánh mắt của anh trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

"Cậu rốt cuộc là ai?" Lathers hỏi, ánh mắt sắc bén như máy móc, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình. Có gì đó rất lạ ở đây, anh thấy có gì đó đang trỗi dậy bên trong, chế ngự lấy anh.

Anh thấy ngực mình bị đá tảng đè nén, một cảm giác bất khả tư nghị như dòng nước từ sâu trong ngực dâng lên, khiến anh khuất phục.

Diệp Lăng cao quý và lạnh lùng khiến hắn căng thẳng, tâm trí bùng nổ như muốn vỡ tung ra trong sự phục tùng.

Điều này khiến anh kinh ngạc lẫn đề phòng, không thể chấp nhận việc bản thân cúi mình trước bất kỳ trùng nào, ngay cả khi chỉ nghĩ đến cũng không thể!

"Là ông cố nội anh đấy." Diệp Lăng cố gắng cầm mảnh đạn hướng về phía anh, rồi quay lưng chạy đi toàn lực.

Một tiếng "ầm", sau hai giây, Diệp Lăng nghiêng đầu nhìn từ khóe mắt thấy anh đứng vững tại chỗ, trên y phục chỉ dính chút bụi mù, còn lại không có vết thương gì.

Đối phương chăm chú nhìn theo khi Diệp Lăng rời đi, ánh mắt từ từ chìm xuống, miệng nhếch lên lộ ra một vẻ lạnh lẽo. Diệp Lăng không dám chần chừ, liều mạng chạy về phía trước.

"Oành!"

Một tiếng nổ kinh thiên vang vọng, đột nhiên phá vỡ yên tĩnh xung quanh. Vào đúng thời điểm đó, một vụ nổ lớn từ khu vực cách Diệp Lăng khoảng 50 mét làm cây cối vỡ nát, bùn đất và lá cây bay tứ tung.

Trong lúc hoảng loạn, Diệp Lăng trượt chân, cả người mất kiểm soát, lao về phía dưới. Cậu thấy mình sắp rơi vào một bãi nước bùn lầy lội, đầy cỏ dại sắc nhọn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi đến từ phía sau, quấn lấy eo cậu. Thân thể cậu bị kéo lên không trung, chỉ trong một giây, đã bị đặt xuống một mặt đất rộng lớn.

_Hết chương 36_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro