Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 35

Chương 35

Hành tung bí ẩn, đứng từ phía xa chừng hai ngàn mét, Lathers mặt không chút thay đổi, chỉ ba lần chớp mắt đã hạ gục toàn bộ kẻ địch. Ngay từ đầu, anh đã nhận ra còn một tên đang ẩn mình trong cứ điểm.

... Trong bóng tối, anh dõi theo từng cử chỉ của cậu.

Đã 3 tháng rồi Lathers không online, nhưng vẫn duy trì top 1 server. Với vị thế và thực lực hiện tại, dù thuộc Bộ quân sự Cộng hòa, nhưng anh không bị ràng buộc bởi thượng tôn pháp luật, chẳng điều gì ngăn cản anh!

Sử dụng một diện mạo giả lập, không một Trùng tộc nào biết thân phận thật sự của Lathers. Chính sự hiếu thắng bẩm sinh cùng tham vọng dẫn đầu đã thúc đẩy anh: nếu đã làm, thì phải là mạnh nhất. Anh sinh ra đã không chịu đứng dưới bất kỳ ai, đúng, bất kỳ ai.

Ở một bên khác, ẩn mình trong khu rừng lầy lội, Diệp Lăng không chịu đựng thêm được nữa. Thân thể đơn bạc bị mưa phùn và gió lạnh xâm nhập, khiến cậu run rẩy, toàn bộ khuôn mặt nhợt nhạt, không còn chút máu. Cậu cắn môi, nhẫn nhịn đau đớn, cố gắng bước đi tập tễnh.

Đối phương đã bắn vài phát về phía cậu nhưng không tiếp tục. Diệp Lăng biết rõ rằng người kia không có ý định giết cậu một cách dễ dàng.

Chính điều đó làm cậu cáu tiết! Cảm giác bị kẻ khác nắm giữ sinh mệnh trong tay khiến Diệp Lăng phẫn nộ và xấu hổ. Không phải có câu "sĩ khả sát bất khả nhục" sao?

"Tên khốn kiếp này!" Diệp Lăng nguyền rủa.

Dù trong lòng nghiến răng ken két, muốn lăng trì kẻ biến thái ấy cả trăm lần, không, phải là ngàn lần, nhưng giờ cậu chỉ là một miếng thịt nằm trên thớt, mặc người làm gì thì làm. Giờ chết cũng được, xem như được giải thoát. Diệp Lăng đứng thẳng, chuẩn bị bước tới phía kẻ địch.

Cậu giơ tay phải, nhẹ nhàng lướt qua vết trầy trên mu bàn tay trái. Chỉ là một vết xước nhẹ, không có cảm giác đau đớn nhiều. Trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên những vết đỏ, tựa như những đốm hoa đỏ trên nền tuyết, vừa diễm lệ vừa tà dị.

Dù chỉ cảm thấy một phần trăm của cơn đau, Diệp Lăng, ngoài sự lấm lem khốn khổ, chẳng còn gì đáng lo. Nhưng phải công nhận, trò chơi này thật sự chân thực. Tất cả đều giống như thế giới thật, trừ việc hóa trang diện mạo và che giấu tin tức tố.

Cậu cảm thấy có chất lỏng gì đó trôi qua khóe miệng. Diệp Lăng đưa tay, ngón trỏ chạm vào chút chất lỏng ấy. Hóa ra, đó là vết máu từ gương mặt, đã bị nước mưa hòa loãng.

Diệp Lăng nhìn ngón tay dính máu, chất lỏng đỏ nhạt bị pha loãng. Cậu hơi sững sờ, tự hỏi liệu máu trong thế giới này có vị giống với ngoài đời không?

Nghĩ đến đây, cậu đột ngột đưa ngón tay dính máu vào miệng, thưởng thức vị máu của chính mình. Tanh tưởi lan tràn khắp khoang miệng, khiến Diệp Lăng cau mày. Vị máu này chân thực đến mức khó chịu!

Ngay khi cậu định bước ra ngoài, bất chợt, trong màn mưa mờ ảo, một bóng người cao lớn hiện ra phía trước, dần tiến lại gần...

Diệp Lăng ngẩng đầu, chỉ thấy người kia từ từ bước xuống từ cơ giáp. Anh ta đang tiến về phía cậu, vóc người cao ráo, thon dài và khôi ngô.

Lúc này, trời đã tối, hơi nước mù mịt. Diệp Lăng không thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương. Khoảng cách càng gần, cậu bị bao trùm trong một luồng khí cường hãn, bá đạo, mang theo cả mùi tanh của máu cùng khí sát phạt tỏa ra từ vô số sinh mệnh.

Người kia bước chậm rãi nhưng vững chắc, tựa như anh ta che khuất cả ánh sáng. Trong tâm trí Diệp Lăng, người này chẳng khác gì một con sói ác, lăm lăm chờ vồ mồi trong đêm đen.

Càng đến gần, tim Diệp Lăng càng đập nhanh hơn. Cậu không hiểu vì sao anh ta lại rời khỏi cơ giáp. Rời khỏi đó là vô cùng nguy hiểm. Chẳng lẽ anh ta tự tin đến mức nghĩ mình không cần cơ giáp để chiến thắng?

Càng nghĩ, Diệp Lăng càng thấy đúng, liền nổi giận. Bị coi thường trắng trợn như vậy, thật không thể chịu nổi!

Người đó dừng lại, ánh mắt không rời Diệp Lăng, như thể đang thăm dò, đánh giá cậu từng chút một. Một cơn lạnh sống lưng chạy dọc khắp người, trực giác và lý trí đều mách bảo Diệp Lăng rằng kẻ này rất nguy hiểm. Nếu rơi vào tay anh ta, chắc chắn cậu sẽ không được chết một cách dễ dàng.

Không biết vì lạnh hay vì sợ hãi, Diệp Lăng bất giác rùng mình.

Còn khoảng 1500 mét... 1000 mét... không tới 800 thước nữa.

Dù đang cận kề cái chết, Diệp Lăng vẫn liếc nhìn lùm cỏ cao khoảng một mét bên cạnh, cây cỏ rậm rạp đan xen che phủ. Ngẩng đầu lên, ánh trăng trên bầu trời dần ló dạng, trong sắc trời mờ mịt, cậu quyết định thử lén lút rút lui.

"Ai!" Cậu rên khẽ khi đau đớn tràn qua, vừa lao vào lùm cỏ, những chiếc lá sắc nhọn như dao cứa vào da, làm nổi bật từng vết cắt nhức nhối trên cánh tay yếu ớt.

Diệp Lăng chậm rãi tiến sâu vào rừng, tìm chỗ ngồi ẩn mình, cố kéo dài thời gian.

Trong khi đó, cậu âm thầm tự hỏi: "Sao Hilfan vẫn chưa đến?", đồng thời căng tai lắng nghe động tĩnh từ phía gã biến thái kia...

Một... hai... ba...

Năm phút trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Diệp Lăng cảm thấy hơi kỳ quái; lẽ ra người kia phải đến sớm hơn.

Chờ thêm một chút nữa, lại qua ba phút, tình hình vẫn hoàn toàn yên ắng, chỉ còn tiếng bão cát vù vù thổi trong không khí.

Ngồi xổm thêm vài phút nữa, cậu cảm thấy cơ thể dần tê dại. Những bụi cỏ xung quanh không rõ loại gì, mỗi khi gió thổi qua, chúng như những móng tay sắc bén, cứa vào da cậu không ngừng.

Mỗi giây phút đều là sự dằn vặt.

Liệu đối phương đã rời đi rồi sao? Diệp Lăng lặng lẽ rón rén ra ngoài với một chút hy vọng.

Ngay khi vừa bước ra, cậu chợt nhìn thấy ánh mắt đen bóng, bình tĩnh của đối phương đang chăm chú nhìn mình.

Trong đôi mắt đó, mọi thứ đều trong sạch, con ngươi đen thẫm như màn đêm, thi thoảng ánh lên sắc đỏ như máu. Môi đối phương mím chặt, Diệp Lăng có thể thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, hiện ra với một ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.

Khoảng cách giữa hai người chưa tới 20 mét.

Tim cậu thắt lại, căng thẳng đến mức miệng khô lưỡi khô, ánh mắt đầy vẻ đề phòng và sợ hãi nhìn người đàn ông cao to, lạnh lùng trước mặt.

Đột nhiên, khóe miệng đối phương dường như giật giật, hơi nứt ra, trên mặt lộ ra một tia cười như có như không, vừa như trêu đùa, vừa như cười gằn.

"!!!" Đây là kiểu cười gì vậy?

Là sự mỉa mai trước khi giết người? Hay là sự hưởng thụ việc giết chóc?

Diệp Lăng xoa xoa mặt, những vết đỏ trên da lại nổi lên, khiến cậu thêm chật vật. Cả người từ trên xuống dưới đều phủ đầy bùn, lẫn với lá khô và vết thương, chỉ còn lại một phần nhỏ trắng nõn ở cổ và mu bàn tay lộ ra ngoài.

Cậu cảm thấy ánh mắt đen thẫm của đối phương càng lúc càng trở nên âm u và thâm sâu hơn...

Diệp Lăng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt đỏ hồng đầy sự căm thù nhìn người biến thái kia, quyết tâm dù có chết cũng phải liều một cú.

Ánh mắt đối phương dường như càng lúc càng trở nên hưng phấn...

Diệp Lăng thêm căng thẳng.

Lathers vốn định dứt điểm con chuột con trốn trong lùm cỏ. Nếu đối phương có dũng khí quyết một trận tử chiến, anh càng có lý do xuống tay sát phạt.

Anh quan sát qua buồng lái của cơ giáp, phát hiện ra Diệp Lăng vừa mới ra ngoài.

Trong chớp mắt, con ngươi vốn bình thản bỗng nổi lên một chút rung động không rõ nguyên nhân. Tay điều khiển đạn bỗng chệch đi so với phản ứng của đại não.

Đối phương là một đứa trẻ mong manh nhưng có một sức hút kỳ lạ, khiến anh không nhịn được mà nhìn lâu hơn.

Sau đó, ánh mắt anh chuyển sang những vết đỏ trên mặt đối phương, trên làn da trắng như tuyết bị lấm bẩn, trộn lẫn với bùn nhão. Đột nhiên, anh thấy rung động.

Nói thế nào đây, cảm giác như sóng điện não bị kích thích.

Rõ ràng diện mạo bình thường lại toát lên vẻ đẹp mong manh, khơi gợi cho trong lòng anh ngọn lửa dục vọng.

Anh không hiểu cảm xúc lúc này, chỉ thấy thật mới mẻ. Vốn là cỗ máy chiến tranh quen với việc giết chóc, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương cậu.

Anh không có niềm yêu thích đặc biệt, không lấy việc giết chóc hay ngược đãi làm vui, chỉ coi đó là một phần cuộc sống.

Sau đó, anh cố ý bắn lệch, muốn thấy đối phương hoảng loạn hơn, và thêm nhiều vết đỏ hơn trên da cậu.

Nhìn thấy những vệt đỏ trên người cậu, thần kinh anh hưng phấn... Đến mức ngón tay cũng đỏ ửng vì sự kích thích từ máu.

Tại sao lại như vậy? Trong ánh mắt tối tăm của Lathers, hiếm thấy có một tia nghi hoặc.

Khi thấy đối phương đang ẩn mình trong bụi cỏ, anh mới từ cơ giáp bước xuống.

_Hết chương 35_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro