Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 31
Chương 31
Địch Cảnh vốn tính háo thắng vừa nghe xong liền sa sầm mặt. Ánh mắt anh lạnh lẽo như ngọn dao sắc bén, trừng thẳng vào đối phương. Giọng nói trầm đục, đầy uy quyền: "Không cần đâu, em ấy có tôi bảo vệ."
Bản năng chiếm hữu của thư trùng dâng lên dữ dội, khiến anh nảy sinh sự đề phòng, thù địch mạnh mẽ với bất kỳ kẻ nào muốn tiếp cận Diệp Lăng.
Hilfan chỉ khẽ nhíu mày, vẻ mặt không mảy may dao động, ánh nhìn vẫn dán chặt vào Diệp Lăng.
Cậu đứng đó, không chút biểu cảm, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo như hồ nước tĩnh lặng, không chút ấm áp.
"A, anh có thể ngang hàng với ta sao? Tự cho mình là ai?" Diệp Lăng nhếch môi, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi: "Tôi hơi mệt, để lần sau đi." Đôi mắt cậu nửa khép nửa mở, lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn và chán chường, rồi lạnh lùng nói thêm: "Ta là cấp S." Từng lời của cậu vang lên như lời nhắn nhủ rằng những kẻ yếu đuối chẳng đáng để cậu quan tâm.
Hilfan khẽ xoa mũi, có chút bối rối. Từ nhỏ, gã đã được dạy dỗ theo lối hành xử tao nhã của một quý ông, bởi hùng tử thường yêu thích những kẻ ôn hòa. Nhưng bản chất tàn nhẫn của thư trùng không dễ thay đổi. Đây là lần đầu tiên gã mời một trùng khác, hơn nữa lại là một thư trùng khiếm khuyết, nhưng lại bị từ chối một cách thẳng thừng đầy khinh miệt.
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt vốn ôn hòa của Hilfan biến đổi, tràn đầy sát khí. Địch Cảnh ngay lập tức nhận ra nguy hiểm, ánh mắt sắc lạnh như con thú hoang sẵn sàng tấn công. Toàn thân anh căng lên, chuẩn bị chiến đấu, giống như dã thú chực chờ trong bóng tối, có thể lao vào kẻ địch bất cứ lúc nào để bảo vệ Diệp Lăng khỏi tổn thương.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, nặng nề. Những thư trùng đứng xa quan sát cũng cảm nhận được sự đe dọa, họ run rẩy lùi lại, lo rằng một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra.
Diệp Lăng như không hề nhận ra bầu không khí ngột ngạt ấy, đôi mắt ngạo mạn lướt qua Hilfan, rồi quay sang Địch Cảnh: "Em đi trước đây." Cậu cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ thông minh, chuẩn bị rời đi.
Câu nói này như tiếng sấm rền vang bên tai Hilfan, khiến sắc mặt gã thoáng chốc thay đổi. Gã thu lại sát khí, nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường, bắt đầu tò mò về Diệp Lăng. Phảng phất như cậu có một sức hút kỳ lạ khiến gã không thể không để ý.
Hilfan cất tiếng, giọng chân thành: "Ta là cấp SS, và thông thạo tất cả các loại cơ giáp. Có thể chứ?"
Diệp Lăng im lặng nhìn một lát, như thể đang cân nhắc. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Hilfan cảm thấy một cơn chấn động bất ngờ trong não, khiến gã khẽ dừng lại. Tại sao lại căng thẳng đến thế? Ngay cả khi theo nguyên soái ra chiến trường, cũng chưa từng cảm thấy áp lực như vậy...
Diệp Lăng cuối cùng gật đầu.
Hai vị đại thần đứng đầu bảng xếp hạng cùng một tân binh vừa thăng cấp– sự kết hợp này quả là hiếm có.
Phải biết rằng, từ trước đến nay, trùng nhân luôn hành động độc lập, không thích hợp tác và luôn bài xích lẫn nhau. Không bao giờ có khái niệm bằng hữu thật sự. Trùng nhân cấp thấp luôn bị trào phúng và nhục mạ, thậm chí đồng cấp cũng khinh thường nhau. Các trùng cấp cao lại càng không bao giờ kết hợp với trùng cấp thấp, bởi họ luôn coi mình là cao quý và không thể hạ mình xuống ngang hàng với kẻ khác.
Không biết từ đâu tin tức này lan ra, chỉ trong thời gian ngắn, phòng quan sát trận đấu đã có hơn một nghìn người.
"Mau đến xem! Trận đấu giữa các top sever, hiếm có trong cả trăm năm!"
"Thật vậy sao? Cấp bậc cao như thế này mà cùng tổ đội à?" Những thư trùng khác ngạc nhiên hỏi.
"Chắc chắn rồi! Có 3 trùng Hằng Tinh khác cũng tham gia, bao gồm một tân binh vừa lên cấp."
Những thư trùng khác cười khẩy: "Ngươi bị loạn trí rồi sao? Làm gì có chuyện đó. Chắc ngươi bị thời kỳ động dục làm đầu óc mụ mị rồi!"
Người đưa tin giận dữ: "Ta thề là thật! Nếu ta nói dối, cả đời này ta sẽ không gặp được Hùng trùng!"
"Ngươi vốn dĩ không có phước phần được gặp hùng trùng mà!" Tiếng cười vang lên khắp nơi, khiến người báo tin càng thêm tức tối.
Dẫu vậy, rất nhiều trùng vẫn bán tín bán nghi và quyết định vào phòng quan sát Diệp Lăng, đồng đội và đối thủ của cậu.
Giọng nói cậu êm đẹp, khiến nhiều người đã định offline lại tiếp tục đắm chìm trong trò chơi, miệng tự mắng mình biến thái, nhưng tay vẫn không thể kiềm chế việc theo dõi ID của cậu.
Lúc này, Diệp Lăng hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang diễn ra trên khán đài. Trong khung chat riêng, ngoài cậu và hai đồng đội, ba người còn lại đều im lặng, không dám lên tiếng.
Họ chỉ là cấp Hằng Tinh, trong khi hai kẻ kia có thể là cao thủ bậc Vũ Trụ. Mặc dù nhục nhã và không dễ chịu, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối của kẻ mạnh, nỗi sợ bản năng của họ vẫn trỗi dậy.
Trong thế giới của thư trùng, sự chênh lệch về sức mạnh và trí tuệ luôn là thước đo quyết định, những người đứng đầu bảng xếp hạng trong trò chơi này chắc chắn là những kẻ mạnh nhất.
Không ai lên tiếng thảo luận chiến thuật, không khí trở nên nặng nề. Diệp Lăng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Mọi người am hiểu loại hình cơ giáp nào?"
Ba người đồng đội kia – Địch Cảnh và Hilfan – vẫn không lên tiếng, khiến cậu có chút buồn bực. Đội ngũ thật cao ngạo, ngay cả Địch Cảnh cũng chẳng nói gì.
"Ta tinh thông tất cả thể loại."
Diệp Lăng vừa dứt lời, trên màn hình liền hiện ra ID Hilfanbắt đầu khoe khoang về đủ loại cơ giáp cao cấp của hắn. Mỗi chiếc cơ giáp đều được trang bị màu sắc đặc trưng riêng biệt, nổi bật là chiếc màu đen – hạng đột kích.
Rõ ràng gã đang ngầm khẳng định bản thân là một quý tộc đầy quyền lực.
Diệp Lăng nhìn gã sở hữuvô số loại cơ giáp, ánh mắt không tên khó chịu. Đương nhiên, tuyệt đối không phải do ghen tị...
"Im đê, ta hỏi anh à? Dựa vào cơ giáp cao cấp có gì hay ho. Dám thử dùng cơ giáp sơ cấp không?" Diệp Lăng nhàn nhạt thách thức.
Phía đầu bên kia, không hề tỏ vẻ tức giận, giọng nói vang lên đầy bình thản: "Có gì mà không dám. Dùng sơ cấp, tôi vẫn dư sức gánh team." Nói xong, Hilfan thực sự chọn một chiếc cơ giáp cấp I màu đen.
Diệp Lăng không khỏi bật cười – gã quả thực rất tự mãn và tùy tiện.
Địch Cảnh nhíu mày, một cảm giác bứt rứt len lỏi trong lòng. Tay anh theo thói quen tìm đến túi áo nhưng chỉ thấy trống không, thèm một điếu thuốc đến lạ.
Diệp Lăng quay sang hỏi Địch Cảnh, giọng mềm mại: "Thầy ơi, anh chơi loại nào?"
Địch Cảnh đáp, giọng trầm ấm: "Anh chọn loại cơ giáp xung kích, còn em dùng loại cơ giáp du kích phải không? Để anh bảo vệ em."
Chưa kịp để Diệp Lăng trả lời, bên tai đã nghe thấy tiếng Hilfan, ngạc nhiên hỏi: "Anh ta là thầy của cậu? Ta tưởng là anh trai."
"Phải rồi, anh ấy vừa là anh trai vừa là thầy tôi. Vì anh ấy rất giỏi, có gì lạ đâu?" Diệp Lăng đáp lại, giọng nói như dòng suối róc rách, thanh thoát chảy vào tai Hilfan, khiến trong lòng gã cảm thấy thư thái lạ thường.
"Tôi cũng rất lợi hại." Hilfan chen vào, có chút không phục, nhất định phải thể hiện.
Diệp Lăng thoáng chút không hài lòng vì bị ngắt lời. Cậu hỏi ngược lại: "Vậy anh có giỏi bằng thầy tôi không? Anh ấy top 10, rất giỏi dùng cơ giáp xung kích."
Thực ra Diệp Lăng cũng không biết Địch Cảnh bản lĩnh đến mức nào, nhưng cậu vẫn muốn chọc giận Hilfan nên cố tình bơm đều.
Khụ khụ, Diệp Lăng có phần tinh quái.
Quả nhiên, đầu kia vọng lại tiếng cười khẽ: "Không phải tin đồn bảo giỏi tức là giỏi. Xếp hạng của tôi còn cao hơn hắn. Không tin cậu xem bảng thành tích của tôi." Đến cuối câu, giọng gã thoáng chút chột dạ, khẽ hạ thấp.
Diệp Lăng tra xét bảng xếp hạng, thấy hiện lên một chiếc vương miện bạch kim lấp lánh. Tỷ lệ thắng của Hilfan ở các trận đấu cao thủ đạt đến 90%, tổng xếp hạng thứ năm. So sánh với Địch Cảnh top 10, gã là top 8.
Lướt nhanh xuống, vị trí số một là một ID tên "S", kế đến là "Kiệt".
Diệp Lăng mở bảng thành tích của Hilfan ra, nhìn thấy gã thực sự tinh thông mọi loại cơ giáp, chỉ trừ một thứ – cơ giáp xung kích – thứ mà gã đứng hàng thấp nhất trong loạt kết quả xuất sắc của mình.
Chả trách khi nãy nghe giọng có phần chột dạ.
Hilfan nghe thấy tiếng cười khúc khích và tiếng hít thở nhẹ như không từ đầu kia truyền đến, đáy lòng chợt thấy bất an và căng thẳng.
Gã cũng không rõ tại sao mình lại thế này. Theo lý thuyết, những trò tranh tài ấu trĩ như thế đã bỏ từ năm sáu tuổi. Nhưng khi nghe Diệp Lăng khen ngợi người khác, gã đột nhiên muốn chứng minh bản thân, không muốn bị cậu khinh thường.
Thật sự càng nghĩ càng bực mình...
Địch Cảnh nhìn thấy mà không nhịn được. Bản năng của thư trùng luôn muốn đàn áp bất cứ thứ gì có thể thu hút sự chú ý của kẻ họ thích. Giọng anh trở nên lạnh lùng, mang theo địch ý rõ rệt: "Xếp hạng 56 trong số những người dùng cơ giáp xung kích mà cũng dám khoe khoang sao?"
Cùng lúc đó, ba vị đồng đội kia vẫn đang âm thầm quan sát, tự hỏi sao hai vị đại ca này lại thi nhau tranh giành sự chú ý của một newbie?
Nghĩ vậy, cơ thể vốn đã run rẩy của họ lại càng nổi da gà. Người mang ID "Chém ngươi như thái rau" trông qua đã thấy là một kẻ tàn bạo dù giọng nói muôn phần quyến rũ, mà biết đâu là đang dùng phần mềm chỉnh âm.
Nhưng dẫu giọng có êm tai đến đâu, đối phương vẫn là một tên hung hãn. Điều đó khiến họ buồn nôn đến tận cùng, một nỗi khó chịu tràn ngập từ thể xác đến tinh thần. Thế nhưng bây giờ...
Họ chỉ còn biết hạ thấp bản thân, chọn nhanh một cơ giáp phụ trợ để tránh bị chú ý.
Diệp Lăng gõ nhẹ vào màn hình, cười nhạt theo dõi cuộc đấu: "Nghe nói điều khiển cơ giáp xung kích không tốt thì chẳng thể được gọi là cao thủ đâu. Thầy tôi đứng trong top 3 cơ!" Cậu nói với giọng điệu chế giễu đầy kiêu ngạo.
Hilfan cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung, đôi bàn tay to lớn nắm chặt lại, ngực như bị đá đè nặng.
Diệp Lăng nghe thấy một tiếng "xoạch" nhỏ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có một giọng nói ôn hòa nhưng ẩn chứa sự phẫn uất vang lên bên tai cậu.
Hilfan bình thản hỏi: "Địch Cảnh, sao chúng ta không lên sàn đấu thử vài trận?" Giọng anh ta có vẻ ôn hoà, nhưng lời lẽ thì đầy thách thức. "Nếu anh thua, phải thừa nhận ta lợi hại hơn."
Diệp Lăng sững người lại, không ngờ Hilfan lại dễ bị kích động đến vậy, sẵn sàng đối đầu với Địch Cảnh.
Chưa kịp nghe Địch Cảnh trả lời, trước mắt Diệp Lăng đã loé lên một vầng sáng trắng. Cậu đã tiến vào chiến trường trong trò chơi.
Lần này, bối cảnh là một thành phố lớn với những kiến trúc dày đặc, nối tiếp nhau, nơi đâu cũng có thể tìm chỗ ẩn nấp hoặc phục kích, khiến việc tiêu diệt đối thủ trở nên khó khăn hơn rất nhiều so với những bản đồ khác.
Đối thủ đều ở cấp Hằng Tinh, trong đầu Diệp Lăng chỉ nghĩ làm thế nào để giành chiến thắng. Cậu chạy về phía Địch Cảnh, vì cơ giáp mà cậu điều khiển là loại đánh lén, cần phải được bảo vệ. Trong khi đó, Hilfan lại điều khiển cơ giáp xung kích, rõ ràng không thể làm nhiệm vụ phòng thủ.
Địch Cảnh nhìn thấy trên màn hình cái chấm đỏ nhỏ của Diệp Lăng đang tiến về phía mình, bao nhiêu cơn giận lúc trước bỗng chốc tan biến, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm, như thể anh đang trôi trên những đám mây mềm mại.
Anh lại buông ra một câu: "So thì so, đừng nghĩ là tôi không dám." Trùng tộc vốn tôn thờ kẻ mạnh, đặc biệt trước mặt hùng tử thì không thể tỏ ra yếu đuối.
Hilfan thách đấu là trong cơn bốc đồng, không ngờ Địch Cảnh lại thật sự nghiêm túc. Ba đồng đội đứng cạnh giờ đây không dám thở mạnh, chỉ sợ mình vô tình sẽ trở thành ruồi muỗi chết lây trong cuộc đấu này.
Diệp Lăng cũng không ngờ Địch Cảnh lại phản ứng như thế. Cậu chỉ muốn chiến thắng thôi. Dù hai người họ ai thắng, ai thua, có liên quan gì đến cậu chứ?
"Cậu... ừm, thôi nào, Lục Nhân, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn cậu cao ráo đấy nhưng tính tình như em bé ấy!"
Diệp Lăng bình thản mỉa mai: "Trẻ con thì ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng có nghịch ngợm." Giọng nói lạnh lùng, nghiêm khắc như đang dạy dỗ ranh con.
_Hết chương 31_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro