Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 16

Chương 16

Kiều Dật mặt không biến sắc, cầm lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau sạch những vết nôn còn sót lại, gói ghém cẩn thận và đặt sang một bên.

Thực ra, anh mắc phải bệnh ưa sạch sẽ giai đoạn cuối. Ga trải giường phải tuyệt đối tinh tươm, thậm chí không được phép có một nếp nhăn. Khăn mặt sau sử dụng phải được vứt bỏ ngay lập tức. Vệt nước trên bàn cũng làm anh cáu tiết. Anh chưa bao giờ nắm tay ai, cũng không cho phép người khác bước vào nhà mình. Điều này làm mọi người thấy anh là kẻ cao ngạo, lạnh lùng, khó gần.

Kiều Dật ôm chặt lấy Diệp Lăng, để cậu thoải mái hơn một chút, rồi nhẹ nhàng bế cậu lên, đưa về giường, cẩn thận đặt cậu nằm xuống.

Nhìn vẻ mặt không thoải mái của cậu, anh cảm thấy lo lắng gấp trăm lần so với việc bệnh tật đổ lên người mình. Ngoài việc cho cậu uống thuốc, anh chẳng biết làm gì khác để giảm bớt tình trạng này, tay chân luống cuống cả lên.

Anh đứng dậy, mở tối đa công suất máy điều hòa không khí, đồng thời sử dụng thiết bị làm sạch không khí dự phòng. May mắn thay, Liên bang đã tính toán đến mọi trường hợp khẩn cấp, vật tư đầy đủ, từ thuốc cảm cúm đến các loại thuốc trị thương đều không thiếu.

Kiều Dật đưa tay phong tỏa ngoại giới, mọi thứ bên ngoài đều bị che khuất, không thể nhìn thấy gì nữa.

Diệp Lăng vẫn khó chịu, dù nôn ra cũng không giảm bớt sự uể oải, toàn thân mềm nhũn, đầu óc rối bời. Cậu nhắm mắt lại, nằm yên nghe tiếng động bên ngoài. Kiều Dật bật công tắc, không khí mát mẻ hơn, cậu bắt đầu thở được bình thường. Nhưng rất nhanh, cơn đau lại kéo đến.

Khi mở mắt ra, Diệp Lăng thấy Kiều Dật đứng bên giường, tay cầm chén nước cùng chiếc khăn mặt. Anh nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, kê thêm đệm dựa lót phía sau lưng. Sau đó, anh dùng muôi khuấy nhẹ nước, thổi nguội bớt, cẩn thận đưa chén nước tới bên môi cậu.

Vừa chăm sóc, anh vừa dịu dàng dỗ dành: "Uống chút thuốc là sẽ thấy khá hơn."

Diệp Lăng ngoan ngoãn nằm yên, đôi mắt khép hờ. Cậu biết không nên chống đối, nhất là khi vừa nôn hết thuốc, nên đành nghe lời uống vào.

Loại thuốc này khác hẳn vị thuốc lúc nãy, ngọt nhẹ, không đắng. Dường như hiệu quả lập tức, cơ thể cậu dần khôi phục chút sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Kiều Dật nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lăng, thấy cậu yếu đuối và thống khổ, đôi mắt sáng ngời dường như ướt đẫm nước mắt. Thật thuần khiết và ngoan ngoãn, khiến người ta không thể không yêu thương. Dưới ánh đèn màu cam, gương mặt Diệp Lăng như ngọc được phủ lên một lớp ánh sáng lấp lánh, mê hoặc lòng người.

Không gian khép kín tràn ngập hương thơm ngào ngạt từ tin tức tố, kích thích dòng máu sôi sục trong huyết quản. Gân xanh nổi lên trên cánh tay, cuống họng khô khốc, toàn thân như đang bị lửa thiêu đốt. Ý chí mạnh mẽ kiềm chế anh không để mình lấn sâu vào sai lầm, nhất là khi người yêu đang chịu đựng bệnh tật. Anh không thể để mình trở thành kẻ vô nhân tính.

Kiều Dật nhẹ nhàng dùng khăn mặt lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Diệp Lăng, sợ rằng đôi tay thô ráp của mình sẽ làm cậu đau đớn. Lòng bàn tay thỉnh thoảng chạm vào làn da mềm mại của cậu, tựa như có dòng điện chạy qua, anh không dám để lâu, sợ mình không thể kiểm soát được...

Khi khăn mặt lau qua gò má, Diệp Lăng không có phản ứng gì, chỉ nằm yên mặc anh chăm sóc. Kiều Dật càng thêm thương xót, bàn tay mang theo chút dịu dàng vuốt ve gương mặt, nhẹ nhàng lau sạch đôi môi ướt át của cậu...

Ánh mắt anh không thể rời đi, càng nhìn, càng cảm thấy khó chịu và khô nóng.

Ngón tay ấm áp mang đến cảm giác dễ chịu của anh đặt lên gò má cậu, Diệp Lăng hơi nheo mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc.

Việc để người khác chăm sóc môi mình bằng khăn mặt khiến Diệp Lăng cảm thấy có chút xấu hổ, gương mặt tái nhợt của cậu bỗng chốc ửng hồng.

Kiều Dật làm quá rồi. Diệp Lăng vô tình ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng của anh, trong đó có một tia quỷ dị làm cậu kinh hãi.

Tay Kiều Dật khựng lại, không ngờ cậu lại đỏ mặt. Đó không phải là dấu hiệu của ham muốn mà là sự e thẹn, cậu không dám từ chối nhưng cũng xấu hổ không dám nói ra. Anh không ngờ cậu lại có làn da mỏng manh đến thế.

Lòng anh nóng lên, mang theo chút tò mò và trìu mến không tên. Cậu càng nhìn càng đáng yêu, khiến anh sinh lòng thương cảm.

Anh định rút tay rồi lại nhẹ nhàng chạm lên môi cậu, chăm chú và dịu dàng, lau sạch từng chút một.

Diệp Lăng tái mặt, nhưng đôi mắt lại sáng rực đầy thần thái, không ngần ngại trừng thẳng vào đối phương. Sau ba giây kìm nén, cậu không nhịn được mà mạnh mẽ hất tay của đối phương ra, nghiến răng: "Kiều Dật, anh... thật quá đáng!"

Kiều Dật dừng ngón tay, thuận thế buông tay cậu, ánh mắt đầy trêu chọc. Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của cậu, anh cười khẽ, nhưng cũng không quên nhận ra rằng, tinh thần cậu xem ra đã khá hơn nhiều.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Kiều Dật, một nụ cười thoáng qua, anh nhẹ nhàng hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Ngực Diệp Lăng hơi khó chịu, muốn nói ra nhưng lại do dự, nhớ lại ban nãy quá xấu hổ, cậu chạm vào ánh mắt điềm tĩnh sâu thẳm của anh.

Hừ, cậu sẽ không bao giờ bị cái vẻ đứng đắn đó lừa gạt nữa.

Thân thể vẫn còn bủn rủn, cậu mở miệng, giọng mềm mại: "Anh ra ngoài đi, tôi mệt, muốn nghỉ ngơi... Khi nào đến nơi thì gọi tôi."

Giọng nói của Diệp Lăng yếu ớt, mỏng manh như sợi tơ, mơ hồ mang theo chút làm nũng.

Lời nói này như một mũi kim châm vào tim Kiều Dật. Anh nhẹ nhàng đè lên hai vai cậu, chỉ sợ dùng sức thêm chút nữa, cậu sẽ vỡ vụn. Anh cẩn thận đắp chăn lên người cậu, giọng nói dịu dàng: "Ngài nghỉ ngơi đi, tôi ở ngay bên ngoài cửa."

Diệp Lăng để lộ cổ tay trắng như tuyết. Kiều Dật chỉ dám liếc nhìn một cái, vội vã dời mắt đi.

Những ngón tay của anh bất giác đỏ lên, khó lòng kiềm chế, khẽ run. Dục vọng bị đè nén bấy lâu nay như bão tố trào lên, khiến thân thể căng chặt, từng cơn co rút không ngừng.

Diệp Lăng cảm nhận được sự bất thường, đối phương rõ ràng đang kiềm chế, đáy mắt lấp lánh sự khổ sở. Cậu thở dài, rồi...

Tất nhiên, cậu vội vàng kéo chăn trùm kín đầu, giọng uể oải vang lên từ dưới chăn: "Tôi biết rồi."

Dù biết Kiều Dật là người quân tử, nhưng sau khi chứng kiến những lần ham muốn của thư trùng, cậu không khỏi cẩn thận đề phòng, như đang đối diện với mãnh thú.

Kiều Dật bất đắc dĩ cười khổ. Dọc hành trình, hiểm nguy luôn rình rập, những tuyến đường vốn đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng, tránh xa khỏi chiến tranh hỗn loạn. Các con tàu thương mại thông thường đều bị quét sạch, thông báo rằng tuyến hàng không đang được bảo trì.

Đường biển trăm năm khó khăn mới được sửa chữa, nhưng chưa đầy mười năm, đã phải tạm dừng lại. Một vài người linh cảm có gì đó không ổn.

Hơn nữa, lần này còn có thêm đội quân biên phòng tinh anh canh giữ bên cạnh tuyến hàng không, bầu không khí như đang chuẩn bị cho một cuộc chiến. Chỉ ai cần hơi tới gần, đã bị xua đuổi không thương tiếc..

Đừng hỏi, hỏi là cơ mật.

Những chủng tộc khác đã quen bị Trùng tộc đàn áp, dù bị cấm thông hành đột ngột, cũng đành cam chịu. Ngay cả nội bộ Liên bang cũng không ngoại lệ, ai dám khiêu khích lập tức bị tạm giữ và phạt tiền.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra khiến Liên bang phải giới nghiêm toàn quốc? Mạng lưới thông tin tràn ngập đủ loại suy đoán.

"Có phải do lần buôn bán hùng tử khiến toàn cõi Trùng tộc như bị sỉ nhục không? Mặc dù đã tiêu diệt vài hành tinh đã trả thù, nhưng biết đâu họ muốn phát động chiến tranh để tiêu diệt hoàn toàn không?"

Nghĩ đến sự kiện hùng tử bị mang đi đấu giá, ai nấy đều run rẩy. Những kẻ buôn bán hùng tử đáng nguyền rủa, kéo vô số chủng tộc vào cơn thịnh nộ của Liên bang. Dù biết không có khả năng chống cự, nhưng các chủng tộc khác cũng chạy đua vũ trang, vì sợ Trùng tộc đánh úp. Những người lãnh đạo thì như kiến bò trên chảo nóng, loay hoay tìm cách bảo vệ mạng sống của mình.

"Có lẽ là phát hiện ra hệ sao mới? Cảnh tượng chuẩn bị chiến tranh này thật hiếm thấy, ngay cả khi tấn công các hành tinh khác cũng không căng thẳng như vậy."

"Nếu phát hiện ra hệ sao mới, không biết trên đó có bao nhiêu tài nguyên quý hiếm?"

"Nếu vậy, dân bản địa chắc sẽ gặp xui xẻo khi đối đầu với Trùng tộc tàn nhẫn."

"Thật may là Liên bang, chứ nếu là Cộng hòa Trùng tộc..."

"Trời ơi, chỉ cần nghe đến hai chữ 'Cộng hòa' là tôi đã rùng mình, không cần nói thêm nữa."

"Đúng vậy, tôi không muốn bàn thêm về điều này..."

"......"

Không có bức tường nào kín gió. Trên mạng đã xuất hiện thông tin về việc Liên bang S-AOG lữ hành hạm, loại tàu chỉ dành cho tầng lớp cao cấp nhất, đã di chuyển qua tuyến đường biển này.

Mọi người lập tức đồn đoán về vị đại nhân nào có mặt trên tàu, một ai đó suy đoán làhùng tử mới phát hiện, từ đó câu chuyện trở nên không thể kiểm soát.

Lời nói ấy như ngọn lửa châm vào pháo hoa, ngay lập tức làm bùng cháy cả diễn đàn.

"Một con hùng trùng thôi mà, có cần phải làm quá lên như thế không?"

"Bạn trên kia chắc chưa từng đọc sách hay giao tiếp xã hội nhỉ? Đừng nói là chỉ một hùng trùng, nếu hiểu về tầm quan trọng của chúng, chỉ cần lật lại lịch sử vũ trụ hiện đại của Trùng tộc, bạn sẽ biết hùng trùng có ý nghĩa gì đối với bọn họ."

"Có tin đồn rằng tin tức tố của hùng trùng này rất thuần khiết."

"Mọi người đều biết, những tầng lớp cao của Trùng tộc hiện nay đều là những kẻ độc thân. Khi bọn họ bước vào kỳ động dục, chúng ta, những người dân vô tội, đều phải sống trong cảnh kinh hoàng, lo sợ. Nếu lần này hùng trùng có thể xứng đôi với ai đó, có lẽ chúng ta sẽ có được vài ngày bình yên chăng?"

"Chết tiệt thật, hùng trùng ngày càng hiếm hoi. Nhớ lại xem đã bao nhiêu năm rồi không có hùng tử nào ra đời? Tôi còn mong Trùng tộc sẽ sớm diệt vong, một chủng tộc bạo lực và tà ác như vậy, xả vậy thôi, xóa comment."

"Lầu trên hẹn vậy. Tôi không tin rằng Trùng tộc hiện tại vẫn còn tồn tại hùng trùng cấp cao."

......

Trong cung điện của hoàng tộc Cộng hòa.

Một tấm thảm đỏ thẫm trải dài từ lối vào, dẫn thẳng tới gian phòng sâu thẳm bên trong. Bên phải gian phòng là cửa sổ lớn, ánh sáng sau giờ ngọ chiếu xuống sàn nhà, tạo nên khung cảnh ấm áp. Bên trái là hàng giá sách nối dài, chứa đầy những cuốn sách đa dạng nội dung, đặc biệt là đề tài chiến tranh.

Giữa phòng đặt một chiếc bàn học rộng rãi, cạnh đó là chiếc ghế tựa màu đen, làm từ chất liệu tuyệt hảo. Ngồi trên ghế là một người có gương mặt góc cạnh, phong thái lạnh lùng.

Ngũ quan của anh không quá tinh xảo, nhưng toát lên vẻ đẹp sắc sảo. Khoác trên mình bộ quân trang màu xám đậm, ngực đeo huy chương lấp lánh, trên đầu đội chiếc mũ lính cùng màu, anh ngồi yên lặng, không cần nói lời nào hay thực hiện bất kỳ động tác nào, vẫn đầy quyền uy, ngầm mang theo sự tàn bạo và khát máu.

Lathers thản nhiên nhìn vị Quốc trưởng đang ngồi trước mặt, kẻ trên danh nghĩa là quyền lực cao nhất của Cộng hòa. Theo truyền thống chính trị Cộng hòa, quyền lực tối cao thuộc về Quốc trưởng, nhưng đó chỉ là câu chuyện của quá khứ.

Quốc trưởng cố giữ bình tĩnh, dù là người mang huyết thống hoàng tộc, nhưng không khỏi cảm thấy lo sợ trước gương mặt lạnh lùng của kẻ trước mặt, giống như đang đối diện với một ác quỷ đến từ địa ngục, một kẻ mà ngay cả Trùng tộc hung tàn cũng phải e dè.

"Thưa quân đoàn trưởng, không thể tiếp tục đánh nữa... Quân đội đã kiệt sức sau nửa năm không ngừng nghỉ. Hơn nữa, tất cả các chủng tộc đều rất bất mãn... Bao gồm cả Đế quốc và Liên bang." Quốc trưởng thận trọng nhìn sắc mặt Lathers, cố gắng dùng những từ ngữ ôn hòa nhất để khuyên nhủ lãnh đạo thực sự của Cộng hòa.

Đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm và sắc lạnh của Lathers quét qua hắn như một lưỡi dao băng giá.

Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, Quốc trưởng vẫn không khỏi rùng mình trước ánh nhìn đầy đe dọa ấy.

Đó là đôi mắt đã trải qua vô số trận chiến đẫm máu. Dù vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, ánh mắt không lộ sát khí, nhưng chính sự tĩnh lặng đến đáng sợ ấy lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

_Hết chương 16_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro