Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 13
Chương 13
Trong cơn miên man suy nghĩ, Diệp Lăng chợt nhớ đến mục đích ban đầu, liền tò mò hỏi: "Tất cả hùng tử đều ở Jano sao?"
Với mong muốn sớm trở về, Diệp Lăng quan tâm đến hùng tử hơn bất cứ điều gì khác.
Kiều Dật đứng từ trên cao, ánh mắt dịu dàng bao dung, nhìn xuống cậu: "Đúng vậy, tất cả hùng tử đều tập trung trên tinh cầu Jano. Nơi ấy có khí hậu, môi trường, giáo dục, y tế và quân đội tốt nhất."
Jano quy tụ những thư trùng ưu tú nhất của Liên bang. Những thư trùng cấp thấp muốn đặt chân đến đó phải vượt qua nhiều đợt kiểm tra và những đợt phê duyệt gắt gao. Tuy nhiên, được sống cùng hùng tử trên Jano là giấc mơ của mọi thư trùng. Chỉ cần được hít thở chung bầu không khí, chạm vào những gì hùng tử từng sử dụng, các thư trùng liền bất chấp đổ xô đến.
Do đó, tại tại Jano, thư trừng tìm cách quấy rối, cố gắng thu hút sự chú ý của hùng tử rất nhiều. Với những chiến công lẫy lừng và khối gia sản khổng lồ đủ để hùng tử sống xa hoa suốt nhiều đời, Kiều Dật lẽ ra nên ở Jano và làm thư quân của ai đó, nhưng tính anh vẫn trầm lắng trong khi Jano và cả hùng tử đều ưa lối sống nhộn nhịp.
Khi ánh mắt Kiều Dật chạm đến đôi mắt Diệp Lăng, sâu thẳm trong anh thoáng hiện một tia lo lắng, khiến không khí xung quanh như lạnh đi vài độ.
Diệp Lăng không hiểu rõ suy nghĩ của Kiều Dật, chỉ cảm nhận được áp lực toát ra từ anh, khiến cậu run rẩy, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Lạnh sao?" Kiều Dật vẫn chăm chú theo dõi từng cử động của Diệp Lăng. "Đợi chút."
Nói rồi, anh bước vào phòng thử đồ, nhanh chóng chọn một chiếc áo khoác và quay lại.
May mắn thay, Kiều Dật hiểu rõ sở thích của Diệp Lăng, anh chọn chiếc áo gió đơn giản nhưng vẫn nổi bật, phù hợp với cậu.
Diệp Lăng thở phào nhẹ nhõm, những bộ quần áo lộng lẫy trong phòng thử khiến cậu thấy không thoải mái.
Khi cậu định cầm lấy áo để tự mặc vào, Kiều Dật bất ngờ đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng nâng cánh tay cậu lên và nhanh chóng giúp cậu mặc áo.
"Để tôi giúp ngài." Giọng Kiều Dật trầm ấm, điềm tĩnh.
Hành động của anh dứt khoát và nhanh nhẹn, nhưng Diệp Lăng cảm nhận được bàn tay Kiều Dật vô tình lướt nhẹ dọc theo sống lưng cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Diệp Lăng ngước lên nhìn anh, nhưng chỉ thấy gương mặt Kiều Dật vẫn bình thản, không biểu lộ điều gì bất thường.
"Có lẽ mình suy nghĩ quá thôi..." Diệp Lăng tự trấn an.
Thế nhưng, khi Kiều Dật tiến lại gần hơn, hơi thở của cả hai hòa quyện, Diệp Lăng nhận ra hô hấp của Kiều Dật đang trở nên nặng nề.
Ánh mắt Diệp Lăng trong veo, khẽ chớp lo lắng.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Kiều Dật, một ngọn lửa đam mê dần bừng lên, vẻ mặt anh càng trở nên khó đoán. Thân hình rắn chắc của Kiều Dật khẽ run, anh lùi lại rất gần, đến mức Diệp Lăng có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên bàn tay anh, khiến tóc gáy cậu dựng đứng.
"Chờ đã..."
Diệp Lăng trợn to hai mắt, từ vết xe đổ của Theo, cậu ngửi được mùi nguy hiểm.
"Trở thành hùng chủ của tôi đi," Kiều Dật lên tiếng, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà tràn ngập dục vọng, yêu thương. Tin tức tố từ thư trùng bùng phát dữ dội, như một loại ma túy khiến hùng trùng rơi vào mê man, nghi hoặc, và không thể cưỡng lại.
Làn da của hùng tử như chứa đựng một thứ độc dược tối cao, chỉ cần chạm nhẹ đã khiến cơ thể run rẩy, mang đến một cảm giác kích thích chưa từng có, lan tỏa khắp tứ chi.
Diệp Lăng nằm im trên một bề mặt mềm mại, thoải mái. Quanh cậu là mùi hương nồng nàn, khiến thần kinh trở nên trì độn, đầu óc chìm vào cơn mộng mị không thể suy nghĩ rõ ràng. Cậu không thể cử động, chỉ có thể cảm nhận một thứ gì đó đang liên tục gặm nhấm cơ thể mình, và một vật thô ráp không ngừng cọ xát, khiến cảm giác càng trở nên mãnh liệt.
Diệp Lăng mơ hồ, mở mắt ra nhưng chỉ thấy một màn đen tối, các giác quan trở nên nhạy cảm hơn. Kiều Dật từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt anh sâu thẳm, đầy sự chiếm hữu, lý trí dường như đã hoàn toàn bị nuốt chửng. Tay anh bắt đầu vuốt ve...
Chỗ đó.
Diệp Lăng bừng tỉnh. Cậu không muốn chuyện này xảy ra, ít nhất là vào lúc này. Dù sao thì cậu cũng đã sống hai mươi năm như trai thẳng thẳng, không thể dễ dàng thay đổi như vậy.
"Tôi đói," Diệp Lăng nhắm mắt lại, bình thản nói. Sau đó, cậu hít sâu một hơi, mở mắt ra, ánh nhìn trở nên lạnh lùng, vô cảm. "Nếu anh còn tiếp tục, thì đừng mong đời này trở thành hùng chủ của tôi."
Dù không nhìn thấy rõ, Diệp Lăng biết Kiều Dật đang nhìn mình chằm chằm. "Đừng làm tôi ghét anh," cậu nói, giọng đều đều, không chút dao động.
Dù toàn thân run rẩy vì dục vọng, Kiều Dật không ngờ rằng những lời nói đó của hùng tử lại khiến lòng anh chấn động đến vậy. Trong mắt cậu ánh lên sự quyết tâm khiến anh không thể làm ngơ. Kiều Dật khao khát hùng tử đến phát điên, nhưng chỉ nghĩ đến việc bị cậu căm ghét còn đau đớn hơn cả cái chết, không thể chịu đựng nổi.
Hùng tử có cân nhắc đến anh sao? Ý nghĩ ấy khiến tim anh rộn ràng, cũng đầy tiếc nuối vì không thể tiếp tục. Kiềm chế bản thân là cách duy nhất để tránh việc bạo loạn tinh thần, dẫn đến tử vong. Điều này, Kiều Dật không định tiết lộ cho hùng tử.
Kiều Dật nhắm mắt, xua tan những ý nghĩ cuồng loạn trong đầu, hít thở sâu để kiềm chế dục vọng mãnh liệt. Anh cúi xuống, hít thở sâu bên cổ Diệp Lăng, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, tôi không kiểm soát được. Nếu ngài không muốn, tôi sẽ không ép buộc."
Sau đó, anh tiếp tục, "Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn. Ngài muốn ăn gì?"
Làm thế nào để khiến hùng tử mở lòng? Kiều Dật không khỏi trăn trở.
Dục vọng trên người anh vẫn chưa tan biến, cơ thể đẫm mồ hôi, làn da đỏ ửng như lửa. Dù vẻ mặt cố giữ bình tĩnh, sự cuồng nhiệt trong lòng không thể che giấu.
Cuối cùng, Kiều Dật bật đèn lên, khẽ đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Diệp Lăng không khỏi giật mình, mí mắt khẽ co giật.
Thư trùng khi động dục thực sự là một điều đáng sợ. Nếu không phải vì sự tôn sùng và dung túng đã ăn sâu trong dòng máu, có lẽ hùng tử đã sớm bị tiêu diệt, tan biến mà chẳng để lại chút dấu vết nào.
Ánh đèn vàng dịu dàng rọi lên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Lăng, làm đôi gò má xanh xao của cậu phớt lên một chút hồng hào mong manh.
Bất chợt, cậu thấy thèm ngọt.
Diệp Lăng khẽ chớp mắt, để mắt quen dần với ánh sáng, rồi nhẹ nhàng nói, "Tôi muốn ăn bánh gato."
Kiều Dật cũng cố gắng lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng trên gương mặt anh vẫn không giấu được nét dịu dàng vương vấn. "Được, tôi sẽ chuẩn bị ngay. Ngài cứ nghỉ ngơi đi." Khi đến cửa, anh ngoái đầu lại, ánh mắt sâu thẳm, khó hiểu thoáng lướt qua Diệp Lăng.
Diệp Lăng bắt gặp ánh mắt đó, liền quay đầu đi, cố tình tỏ ra như không hay biết gì.
Thực ra, khi Kiều Dật vừa rời khỏi người cậu, Diệp Lăng đã nhìn thấy đôi tay anh nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, để lại những vết máu đỏ thẫm.
Trong không khí, mùi máu tanh còn phảng phất nơi chóp mũi.
Có lẽ anh đã phải chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng.
Nhưng...
Diệp Lăng chẳng quan tâm đến điều đó.
_Hết chương 13_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro