Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trùng tộc chi thoát khỏi đoàn sủng - Chương 11

Chương 11

Diệp Lăng bỗng chốc sợ hãi, cảm giác hối hận ập đến. Bị kẹp chặt trong vòng tay sắt của đối phương, cậu không còn đường lui. Ngay cả hít thở cũng khó khăn, huống chi là thoát ra khỏi lồng ngực hắn. Trong cơn giận dữ và kinh hãi, cậu gầm lên, "Buông ta ra... Ta... Ta ra lệnh cho anh thả ta ra!"

Nỗi sợ hãi làm trái tim Diệp Lăng run rẩy, nhưng cậu không thể động đậy khi đầu lưỡi của Theo liên tục liếm láp ngón tay nhỏ bé của cậu. Mỗi cú chạm nhẹ như thưởng thức món ăn ngon nhất trần gian, nhưng cũng đầy bạo lực, như muốn nuốt trọn lấy cậu. Cảm giác ấm áp và thô bạo truyền từ ngón tay, làm Diệp Lăng rùng mình kinh hãi.

Cậu cảm thấy toàn thân như bị cưỡng ép, không thể chống cự, đối diện với ánh mắt đỏ rực, tràn ngập dục vọng của Theo. Cậu chợt nhận ra mình như một con mồi nhỏ bé đang đứng trước nanh vuốt của thú dữ, chỉ chờ bị nuốt chửng.

Không thể khống chế nỗi sợ hãi dâng trào từ sâu thẳm, Diệp Lăng hoảng loạn lắc đầu, mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy lo sợ. Dù giọng nói của cậu mang theo mệnh lệnh, nhưng lại pha chút cầu xin và run rẩy.

Ngón tay mềm mại của cậu trở nên đỏ ửng dưới lớp lưỡi của Theo. Bị bao bọc bởi hỗn hợp của mùi tin tức tố thuần khiết, như một loại ma túy cao cấp, Theo hoàn toàn bị cuốn vào cơn sóng dục vọng điên cuồng. Hắn cảm thấy máu trong người như sắp nổ tung, từng đợt khoái cảm tựa như dòng điện chạy qua cơ thể, làm cốt tủy hắn như tan chảy.

"Anh mau buông ta ra! Anh... ngươi không thể làm thế này!" Diệp Lăng cố gắng nói, nhưng cảm giác choáng váng đã làm mọi thứ trước mắt cậu tối đen lại. Đầu lưỡi của Theo lướt qua cổ cậu, như chỉ cần một chút sức mạnh là có thể cắt đứt mọi thứ, làm cậu không khỏi run rẩy, trong tai chỉ còn lại tiếng ong ong.

Giữa lúc ấy, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng cầu xin yếu ớt của mình, nhưng không thể nhìn rõ gì nữa. Khi nhận thức quay lại, cậu thấy ánh mắt Theo chợt thay đổi, trở nên hoảng loạn khi thấy sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch như sắp ngất đi. Theo ngay lập tức buông cậu ra, đôi tay vốn ôm chặt lấy cậu giờ đã lỏng ra, để lại một vết hằn đỏ trên da cậu.

Theo vội vàng để cậu thở lại, trong lòng ngập tràn sự tự trách. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, khẽ khàng xin lỗi, "Hùng tử đại nhân, tôi... tôi đáng chết. Ngài muốn xử phạt thế nào cũng được."

Gương mặt vốn lạnh lùng, kiên định như tạc của Theo bây giờ trở nên tái nhợt. Hắn đáng thương nhìn Diệp Lăng như tù nhân đang chờ phán xét, lòng tràn ngập nỗi lo sợ đã làm tổn thương người mà hắn yêu thương nhất. Ý nghĩ ấy như một lưỡi dao đâm vào trái tim yếu ớt của hắn, khiến hắn quỳ xuống, ngón tay nắm chặt, không dám ngẩng đầu lên.

Diệp Lăng nhìn hắn, trong ánh mắt vừa có sự căm ghét, vừa có nỗi sợ hãi, nhưng cũng thoáng chút vui mừng. Dù sao thì cậu cũng đã liều mạng test thử, không ngờ cậu lại có sức hút mạnh mẽ đến thế với Theo. Nghĩ đến thái độ của Theo đối với cậu, Diệp Lăng cảm thấy an tâm hơn, và cuối cùng, cậu khẽ nhíu mày, thở dài, "Thôi, đi đi. Đừng có lần sau."

Nghe được những lời này, trái tim Theo như từ địa ngục trở lại thiên đường. Đồng thời, hắn cảm thấy tội lỗi ngập tràn. Dù hùng tử có vẻ yếu ớt, nhưng sức hút của cậu là không thể chối cãi. Hắn lặng lẽ quay đi, không dám nhìn cậu thêm lần nào nữa.

Diệp Lăng vốn đã quay mặt đi, không muốn nhìn Theo, bỗng nghe tiếng "bốp" vang lên. Quay đầu lại, cậu thấy Theo tự tát mình, một cái tát mạnh đến nỗi mặt hắn sưng tấy lên. Diệp Lăng bị hành động tự ngược ấy làm kinh ngạc, nếu không biết trước về sức mạnh của thư trùng, có lẽ cậu đã nghĩ hắn muốn tự sát.

Nhìn thấy Theo không có ý định dừng lại, Diệp Lăng không khỏi cảm thấy phiền lòng. Hắn định làm gì? Tự ngược đãi bản thân để làm cậu thương hại chăng? Cậu không dễ dàng bị lừa đâu.

Cậu cau mày, thiếu kiên nhẫn nói, "Mau cút đi, ta muốn nghỉ ngơi." Nói rồi, cậu quay đầu đi, hoàn toàn không muốn nhìn mặt hắn nữa.

Thân hình cường tráng của Theo cứng đờ, cẩn thận nhìn lại cậu, thấy Diệp Lăng đã quay lưng đi, không muốn để ý đến hắn nữa. Hắn bối rối không biết nên làm gì, chỉ biết ngượng ngùng lui ra.

Vừa mới bị xâm phạm, Diệp Lăng mệt mỏi đến kiệt sức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man.

Bên ngoài, Theo không đi xa, liền gặp Kiều Dật. Anh cảm nhận được không khí đầy mùi tin tức tố trong phòng, và thấy gương mặt hồng hào của Theo, trong lòng anh dâng lên cơn giận dữ ngút ngàn.

"Cậu đã làm gì với Hùng tử?" Đôi mắt Kiều Dật đột ngột co rút lại, ánh nhìn trở nên tối tăm như bầu trời phủ đầy mây đen.

Theo vẫn đang chìm trong sự tự trách, lòng chỉ muốn tìm cách làm dịu cơn giận của Hùng tử. Vừa bước ra, hắn đã đối mặt với vị thượng tướng luôn điềm tĩnh, nay lại đầy giận dữ. Không thể để mất đi sự kiêu hãnh trước mặt kẻ địch, Theo kéo cao cổ áo, nở một nụ cười nhếch mép: "Anh đã thấy hết rồi đấy, Hùng tử quả thật là mỹ vị."

Dù hiểu rằng đối phương chỉ đang cố tình trêu chọc, nhưng trong lòng Kiều Dật không thể ngăn cản cơn ghen tuông. Chỉ cần nghĩ đến việc bị người khác chia sẻ sự đáng yêu của Hùng tử, sát ý trong anh lại dâng lên.

Kiều Dật nhanh chóng tung một cú đấm mạnh mẽ vào cằm Theo. Không ngờ bị tấn công bất ngờ, Theo loạng choạng không đứng vững. Kiều Dật không bỏ lỡ cơ hội, tiến lên một bước, ánh mắt bừng lên sự hung tợn, tiếp tục giáng thêm một đòn vào bụng Theo. Hắn rên lên một tiếng, đau đớn cúi gập người.

"Đừng lợi dụng sự ngây thơ của Hùng tử. Cậu ấy vẫn còn là vị thành niên." Khuôn mặt Kiều Dật lúc này như băng giá, lời nói sắc như dao.

"Mẹ kiếp, nếu muốn đánh nhau, đừng đánh lén chứ!" Theo nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Kiều Dật, chỉnh lại quần áo. Dù có chút chột dạ về chuyện vừa rồi, hắn vẫn bĩu môi: "Nghe thì đàng hoàng đấy, nhưng anh có dám nói mình không có ý gì với Hùng tử?"

Kiều Dật lạnh lùng hừ một tiếng, nhớ đến mục đích chính của việc tìm gặp Theo, liền nghiêm mặt nói: "Tôi đến để thông báo cho cậu, thư phụ của cậu – Fuen đã đến giới hạn cuối cùng, không còn nhiều thời gian. Chính phủ Liên bang đã triệu tập cậu trở về ngay." Nói xong, anh lấy ra một thiết bị nhỏ, mở màn hình cho Theo xem.

Theo sững sờ, đứng im trong năm giây trước khi mở ra màn hình nhỏ đó, nhanh chóng bước vào phòng điều khiển chính để phóng to hình ảnh.

Trên màn hình là hình ảnh một thư trùng cao lớn và mạnh mẽ, trông rất giống Theo. Người đó bị thương khắp người, máu chảy dọc theo những kẽ tay, khuôn mặt hốc hác không thể tả, ánh mắt trống rỗng, dường như không còn tự nhận thức, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau khổ sâu thẳm. Nỗi đau ấy như một vực thẳm đen ngòm, chết chóc, phủ đầy tử khí.

Chỉ có lồng ngực nhấp nhô dữ dội mới cho thấy người ấy còn sống, đang liều mạng chế ngự điều gì đó.

Đây chính là Fuen, người từng là nguyên soái SS duy nhất của Liên bang, từng rong ruổi trên chiến trường, nay phải chịu đựng sự tàn phá từ chính cơ thể mình. Gen bạo loạn đã hủy hoại tinh thần ông ta, đẩy ông vào cảnh ngục tù, mất đi ý thức, chỉ còn lại sự giằng xé tinh thần và đau đớn thể xác.

May mắn thay, trước khi bùng nổ hoàn toàn, Fuen còn giữ được chút lý trí để tự nhốt mình lại, nếu không ông ta đã sớm phát điên, để rồi bị những cơn cáu kỉnh, đau đớn nhấn chìm, buộc phải phát tiết tâm trạng ấy bằng cách tàn sát không thương tiếc.

Hoặc là chết mà không còn chút tôn nghiêm, hoặc trở thành kẻ khủng bố, gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp nơi.

Đây chính là số phận của hầu hết các thư trùng.

Nhìn vào màn hình một lúc, Theo bỗng trở nên căng thẳng, chân mày nhíu lại. Thư phụ của hắn ở tuổi ngoài 50, đã thông qua hệ thống gen mà tìm được một viên tinh trùng cấp C từ hơn 30 năm trước, rồi sinh ra Theo. Có nghĩa là, trên danh nghĩa, hùng phụ của hắn đã qua đời từ lâu.

Để duy trì nòi giống và ngăn Trùng tộc không bị diệt vong, một số thư trùng cấp cao chỉ có thể thông qua cách này để để lại đời sau trước khi chết.

Từ nhỏ gần như không gặp mặt thư phụ, sau này phần lớn thời gian của Theo đều ở quân đội, nhưng nhìn thấy hình ảnh thư trùng giống mình này, Theo không khỏi cảm thấy kinh hoàng khi so sánh với hình ảnh hào hùng của ông ta trong quá khứ.

Huống chi, những vấn đề thừa kế còn chưa được giải quyết thỏa đáng. Nếu trở về muộn, ai biết sẽ còn lại gì? Dù rằng những thứ này không đáng kể so với hùng tử, nhưng nếu để đến lúc có ai đó bơm đểu trước mặt hủng tư rằng hắn bạc tình bạc nghĩa, vậy thì phải tính sao?

Mặc dù không hề muốn rời đi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Theo vẫn quyết định trở lại Jano. Với quyết tâm mạnh mẽ, hắn nghiêm nghị nói với Kiều Dật: "Tôi sẽ về trước, nhanh chóng trở lại. Xin anh hãy chăm sóc Hùng tử, Thượng tướng Kiều Dật."

Kiều Dật chỉ khẽ nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.

Dù Liên bang đã dùng mọi biện pháp để phong tỏa thông tin về sự xuất hiện của một Hùng tử mới, tin tức vẫn nhanh chóng lan ra ngoài.

Chẳng bao lâu, các chủng tộc trên mạng đều sôi sục bàn tán, khiến không khí trở nên nhộn nhịp như một đám khói pháo. Dù mỗi quốc gia đều có các biện pháp bảo vệ thông tin, nhưng tin tức quá chấn động này đã vượt qua tất cả.

Trên các diễn đàn tinh võng, sự kiện này trở thành tâm điểm chú ý của mọi chủng tộc.

Sứ giả an ninh Mạc Lý: Các ngươi đã nghe tin về việc Liên bang tìm thấy một Hùng tử mới chưa?

Nhân ngư khả ái nhất: Có video hoặc hình ảnh nào không? Hình như đã mấy chục năm rồi Trùng tộc không có Hùng tử mới.

Hổ vương: Ta nghe từ một người bạn làm việc ở Liên bang kể rằng hiện tại toàn bộ Liên bang đang xôn xao! Có thể nói là gió tanh mưa máu. Mọi video và hình ảnh chắc chắn đã bị xóa sạch.

Thi soái ca: Không biết Hùng tử mới trông như thế nào, nghe nói Hùng tử càng cao cấp thì càng đẹp.

Nhân ngư tiểu mỹ: Có đẹp hơn nhân ngư không? Ta vẫn cho rằng không có sinh vật nào đẹp hơn nhân ngư.

Hổ vương: Dù đẹp hay không cũng chẳng quan trọng. Chưa từng nghe nói thư trùng yêu mến sinh vật khác, thư trùng đều tàn bạo và vô nhân tính, chỉ có hùng tử mới có thể chế ngự họ.

...

Trong thời gian này, các lập trình viên Liên bang phải làm việc vất vả, đầu tắt mặt tối, vì mạng internet bị tràn ngập các chủ đề về hùng tử mới, làm cho hệ thống liên tục bị quá tải. Các hacker từ các tinh cầu khác cũng dồn dập xâm nhập.

Có thể nói, không có gì quan trọng hơn việc Trùng tộc có một hùng tử mới, đặc biệt là trong thời đại mà hùng tử gần như đã biến mất. Sự quan tâm to lớn này khiến việc hoàn toàn phong tỏa thông tin trở nên vô cùng khó khăn. Đừng bao giờ coi thường lòng nhiệt thành và khao khát của thư trùng đối với hùng tử.

Rất nhanh, tin tức này nhanh chóng làm toàn bộ vũ trụ chấn động!

_Hết chương 11_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro