Chương 37: Bạn cũ (3)
Thời điểm Thẩm Lưu Phi bước vào phòng, đập vào mắt chính là một màn như thế.
Tạ Lam Sơn vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nụ cười ngoan như cún: "Tiểu Thẩm biểu ca."
Lúc này mới nhớ tới mặt mình bị các em gái "gặm" nở đầy hoa, nhanh tay lau đi.
Mắt Thẩm Lưu Phi khẽ động, ánh mắt lóe sáng, dường như trong phút chốc bị bím tóc nhỏ ghim trên đỉnh đầu Tạ Lam Sơn làm cho kinh diễm, sau đó hắn đi về phía cậu, khôi phục biểu tình lạnh nhạt như cũ.
Sau khi chuyển ra khỏi ICU, Tạ Lam Sơn được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt cấp cao, hơn ba ngàn tệ một ngày. Cậu hiệu rõ đồng lương công chức ít ỏi của mình căn bản trả không nổi, cũng đừng mong cục thành phố có thể chi trả cho. Các y tá cho Tạ Lam Sơn biết, người thay cậu trả tiền điều trị và nhập viện tên là Thẩm Lưu Phi.
Vậy nên họ thật sự cho rằng Thẩm Lưu Phi là anh họ của cậu. Chỉ có điều người anh họ này có vẻ như còn trẻ hơn, Tạ Lam Sơn trông như là thanh niên tốt hai bảy hai tám tuổi, nhưng Thẩm Lưu Phi lại cực kỳ giống sinh viên còn chưa tốt nghiệp, mặc dù khí chất của anh thành thục ổn trọng, vừa cao ráo lại xinh đẹp.
"Tinh thần không tệ, xem ra không có vấn đề gì lớn?" Thẩm Lưu Phi đi đến trước người Tạ Lam Sơn. Y tá xung quanh dồn dập đứng dậy, bị người nhà bệnh nhân trực tiếp bắt quả tang bỏ bê công việc, không thể tiếp tục lười biếng.
"Vẫn ổn nha." Tạ Lam Sơn vẫn đang ngồi trên giường đánh bài, ngẩng đầu dang tay, trông đến là thích ý. Thấy y tá nhỏ còn chưa bị phạt hồi nãy cũng đứng dậy, hắn đặt ngón tay lên môi gõ gõ, dùng khẩu âm nói với cô ta: Thiếu.
Y tá nhỏ đỏ mặt, nhịn cười, quay người vội đi. Bận cái gì, công việc của cô là giám hộ bệnh nhân 24/24 cơ mà, nhưng Tạ Lam Sơn rất dễ tính, không so đo như bệnh nhân khác.
"Thẩm —— "
Thẩm Lưu Phi đi tới trước mặt, Tạ Lam Sơn còn chưa nói xong, ngón tay đối phương đã chạm vào gò má cậu.
Ngón tay tùy tiện vuốt ve, lướt nhẹ, Tạ Lam Sơn cảm giác lưng sởn một chuỗi da gà, mặt cũng nóng bừng bừng như thiêu đốt.
Lúc trước Đào Long Dược có nhắc tới, sau khi tai nạn xe cậu trực tiếp hôn mê tại chỗ, ngừng thở một lần, may có Thẩm Lưu Phi kịp thời cấp cứu, cậu mới có thể đợi được xe cứu thương đến, nhặt về một cái mạng.
Này đúng là ân tình sâu đậm khôn kể, nên báo đáp như nào đây? Tạ Lam Sơn ngẩng mặt nhìn Thẩm Lưu Phi, ánh mắt ngưng tụ từ trên mặt hắn nhìn xuống đôi môi, không có cách nào suy nghĩ. Thẩm Lưu Phi bình tĩnh như thường, mí mắt rũ xuống, biểu tình nghiêm túc, ngón tay thon dài mơn trớn bờ môi đỏ tươi mềm mại của Tạ Lam Sơn, sau đó lướt đến một bên má của cậu, chạm lên dấu môi đỏ tươi vừa nãy, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi.
"Ừm, cái kia, tiền nợ ngươi ta thực sự không trả nổi." Trong đầu tính toán các khoản chi tiêu trong bệnh viện nửa tháng qua, Tạ Lam Sơn không đứng đắn mà cười, "Nếu ngươi không ngại, chờ ta tĩnh dưỡng hai ngày, liền đền thịt thanh toán một lần đi."
Thẩm Lưu Phi khẽ câu khóe miệng, ngoắc ngoắc tay, sau đó nắm cằm Tạ Lam Sơn, không mặn không nhạt đánh giá cậu: "Ngươi đáng giá như vậy?"
"Đáng chứ, sao lại không đáng? Trong tin tức không phải đều nói, ta là cảnh sát đẹp nhất Trung Quốc." Con người luôn là sinh vật tốt bụng dễ quên, lần trước xem tin cậu còn bị đám đông chỉ trích, dùng ngòi bút làm vũ khí không tiếc mắng nhiếc, lần này cậu xả thân cứu người, cũng là họ lại một đêm đổi giọng gọi cậu là anh hùng. Nhưng đối với người khác cậu không coi "kỳ tích" này là chuyện gì to tát, ở trước mặt Thẩm Lưu Phi, lại không nhịn được muốn khoe khoang. Tạ Lam Sơn nói, ""Ngươi ở hiện trường, có phải là thấy kỹ năng lái xe của ta tốt biết bao, tư thế lái xe nhảy vọt trên cao đẹp trai vô cùng."
"Không có, " Thẩm Lưu Phi rất không khách khí phủ nhận, "Ta chỉ nhìn thấy một nam nhân bị xe đụng gần chết, từ máu chảy đầy đầu đến tứ chi co giật, tiểu tiện không tự chủ—— "
Cả ba y tá đồng loạt cười rộ lên, cảnh tượng như thế này thật không thể tưởng tượng nổi.
"Khụ khụ, " Tạ Lam Sơn nhanh chóng ho khan hai tiếng, cắt đứt não bổ của các chị em, lái sang đề tài khác hỏi Thẩm Lưu Phi, "Vụ án Lý Duệ thế nào rồi?"
"Hắn gục ngã rồi, " Thẩm Lưu Phi nói, "Không có ý chí đấu cùng cảnh sát nữa."
Đến lúc này vụ án mới coi như bụi quy về đất, hai người nói chuyện không đến hai câu, Đào Long Dược liền bước được. Thăm bệnh không đến tay không, hắn mang cho Tạ Lam Sơn một túi táo tây và một túi lê, hỏi y tá con dao gọt hoa quả, muốn tự mình gọt hoa quả cho thằng bạn già. Y tá nhỏ không trả lời, lại kêu lên: "Thăm bệnh không thể đưa táo tây với lê tươi, táo tây đồng âm với 'ốm chết', lê sống chính là 'Sinh ly', quá xui xẻo."
"Còn có thuyết pháp này?" Đào Long Dược quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Lam Sơn, nghĩ đến thảm trạng trọng thương ngày đó của Tạ Lam Sơn, hoảng hốt lại mạnh miệng, "Hắn mệnh cứng nhue thế, xe lật nghiêng rơi xuống từ trên cao cũng chưa chết, còn có thể bị mấy thứ phong kiến dị đoan này dọa cho chết?"
Giương mắt nhìn thoáng qua Thẩm Lưu Phi, Đào Long Dược trịnh trọng nói thêm: "Thẩm lão sư, cảm ơn anh đã cứu tên khốn này một mạng."
"Đâu có," Thẩm Lưu Phi nói, "Cần phải như vậy."
Ngày hôm đó, thời điểm Đào Long Dược lần đầu biết tin Tạ Lam Sơn gặp tai nạn, sau khi hắn lo liệu xong công vụ chạy đến bệnh viện, lại thấy Thẩm Lưu Phi ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu từ lâu.
Bệnh viện thông thường loại kia trên ghế nhựa, Thẩm Lưu Phi nhắm mắt lại, ngửa đầu sau dựa vào vách tường. Trên mặt của anh vài vết máu, trên tay, tóc tai, trên quần áo cũng đều có.
Đào Long Dược chạy tới chào hỏi anh, muốn hỏi tính huống của Tạ Lam Sơn. Thẩm Lưu Phi chậm rãi ngước mắt lên nhìn, như là đã nhìn thấy hắn, nhưng một câu cũng không nói. Sắc mặt anh hiện lên tia mệt mỏi trước nay chưa từng xuất hiện, còn có chút bi thương, thật giống như anh mới là người bị thương nằm ở trong kia.
Sau lại nghe y tá theo xe cứu thương tới hiện trường nói, lúc Tạ Lam Sơn được đưa lên cáng đến bệnh viện, trông rất bình thản như đang ngủ, nếu không phải máu tươi ào ào chảy ra từ sau tai hắn, người khác nhất định sẽ tưởng hắn chỉ đang ngủ.
Lại sau đó Đào Long Dược muốn ở lại trông đêm. Mẹ Tạ Lam Sơn đang ở bệnh viện tâm thần, cậu không có người thân trông bên cạnh, Đào đội trưởng lo hộ tá chăm sóc không chu đáo, trực tiếp mang hồ sơ công việc vào trong phòng bệnh. Hắn nói vói Thẩm Lưu Phi, Thẩm lão sư đã không chợp mắt hai ngày nay, cực khổ rồi, lần này đến để ta chăm sóc A Lam cho.
Thẩm Lưu Phi tĩnh lặng nhìn Đào Long Dược, dùng giọng nói vừa khách khí vừa mạnh mẽ không cho phép từ chối nói, không cần, ta chăm.
Đào Long Dược lúc đó bị thái độ kỳ lạ này của Thẩm Lưu Phi dọa sợ, không nói thêm gì nữa rời đi. Sau đó nghĩ lại, mới phát hiện cực kỳ hoang đường, một người ngoài quen Tạ Lam Sơn còn chưa đủ 1 tháng, cư nhiên coi hắn là người ngoài.
Mà sau khi Tạ Lam Sơn vượt qua nguy hiểm tỉnh lại, Thẩm Lưu Phi lại mất hút không thấy. Xin nghỉ phép vài ngày, nghe nói hắn đã bay đến Mỹ.
Đào Long Dược đến không chỉ vì thăm bệnh, đốt một điếu thuốc theo thói quen, còn chưa kịp hút hơi nào, đã bị một y tá nhanh tay lẹ mắt quở trách, ở trong phòng bệnh không được hút thuốc.
"Thật là! Thảo luận vụ án không được hút thuốc, rất không thoải mái!" Đào Long Dược luống cuống dập tắt khói, trong miệng còn lẩm bẩm, cầm lấy quả táo xoa xoa lên quần áo.
"Thảo luận vụ án?" Tạ Lam Sơn hỏi, "Chẳng lẽ vụ án Lý Duệ còn vấn đề gì?"
"Không phải Lý Duệ, là Lang Lệ." Vẻ mặt Đào Long Dưọc nghiêm trọng, mang đến một tin tức xấu, Lang Lệ chết rồi. Đi du lịch bằng xe hơi tự lái ở Lào, bị cưỡng gian rồi giết chết.
"Lang Lệ cứ như vậy mà chết?" Tạ Lam Sơn không rõ, "Tại sao lại chết ở Lào? Cô ta không phải còn đang tròng thời gian tạm giam sao?"
Đào Long Dược nói: "Vụ án đã phá, người được thả."
Thẩm Lưu Phi khẽ cau mày: "Phóng hỏa cũng một trong tám trọng tội, sao lại thả người dễ như vậy?"
Đào Long Dược khẽ thở dài: "Lưu cục tự mình sai thả người, nói là tình tiết nhẹ không đáng chú ý, chỉ đốt ổ cứng một chút, không đáng lập án."
Tạ Lam Sơn không lên tiếng, đối với xử trí của Lưu Diễm Ba khá bất mãn.
"Lực lượng Lào bên kia có liên lạc với chúng ta, gửi tư liệu tới nói hung thủ đã lọt lưới, là một kẻ thiểu năng trí tuệ, ngươi xem thử một chút." Đào Long Dược nói xong, đưa cho Lam Sơn một túi tài liệu, bên trong có một ít ảnh hiện trường vụ án và tư liệu khẩu cung. Tạ Lam Sơn lấy mấy tấm hình nhỏ ra nhìn qua, tấm nào xem xong liền đưa lại cho Thẩm Lưu Phi.
Lang Lệ trong ảnh trần truồng, bị người cắt cổ họng, hình ảnh cực kỳ máu me.
"Mặc dù nước ta có quyền quản hạt, nhưng thực tế rất khó quản, cũng phiền phức, người Lào cảnh sát cũng khách khí với ngươi." Đào Long Dược nói, "Có khả năng đây chính là "Công lý đến muộn" thường nói ha, bởi vì Lang Lệ xúi giục Lý Duệ giết cả nhà Tùng Dĩnh, cuối cùng cô ta cũng gặp báo ứng của mình."
Thẩm Lưu Phi không bình luận gì với chuyện này, Tạ Lam Sơn cũng yên lặng xem tài liệu. Lực lượng cảnh sát Lào xử án sắc bén, bắt người cấp tốc, bản thân vụ án không có vấn đề. Nhưng mà "Quả báo nhãn tiền", "Công lý đến muộn" các loại, không khỏi có phần kỳ lạ mơ hồ.
Mới ăn được một nửa quả táo, Đào đội trưởng đã bị một cú điện thoại của cấp dưới gọi đi. Ra đến cửa còn ngoái đầu lại trịnh trọng giáo dục Tạ Lam Sơn: "Lúc xuất viện đừng có quên cắt tóc, dáng dấp này của ngươi mà bị ông già nhìn thấy, kiểu gì cũng bắt ngươi viết giấy kiểm điểm!"
"Đào đội trưởng của các ngươi quá bất cẩn." Thẩm Lưu Phi nhặt lên một tấm hình rơi trên đất, lông mày có chút nhíu lại, kẹp ảnh ở giữa hai ngón tay đưa cho Tạ Lam Sơn.
Đào Long Dược mang theo tài liệu rời khỏi, lại để sót một tấm ảnh thi thể Lang Lệ. Vừa nãy Tạ Lam Sơn chưa nhìn qua tấm này, hiện tại nhìn thấy, rất là kinh hãi.
Trong bức ảnh, có một hình xăm màu đen trên bụng dưới của Lang Lệ, nằm dưới rốn và phía bộ vị tư mật. Đó là một biểu tượng trông như đồ đằng kỳ quái của tôn giáo, nối liền 2 chữ tiếng anh kiểu hoa – MK.
Hiu hiu, không hiểu sao dạo này mình dính phải mí bộ drop edit liền. Đang đọc hăng mà nó đứt cái phụt, gớt nước mắt. Thiết nghĩ chắc tại mình cũng đem con bỏ chợ nên bị nghiệp quật á, thế nà sau mí tháng tội đồ giờ lại ngoi lên giải nghiệp nè hmu hmu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro