Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Đấu trí (7)


Tại một khúc cua đèo cực dốc, Tạ Lam Sơn phát hiện phanh xe bị hỏng.

Bởi vì sốt ruột, cao tốc giới hạn 80 km/h, Tạ Lam Sơn đã vọt lên 130. May mắn là đang giờ cao điểm, tình hình giao thông cũng không tệ, Tạ Lam Sơn thầm mắng một tiếng bản thân quá bất cẩn, rất nhanh trấn định lại, thử sang số và giảm tốc độ.

Tạ Lam Sơn phản ứng khá điềm tĩnh trấn định, nhưng tình huống càng lúc càng bất đắc dĩ, đúng lúc này xuất hiện hai chiếc xe phía trước, hai bên trái phải chắn nguyên con đường vốn không có chướng ngại vật. Một chiếc xe khách cỡ lớn, một chiếc siêu xe, hai chiếc xe như thể coi cầu cao tốc thành đường đua, khi thì lái sát nhau, khi thì ngươi trước ta sau mà đuổi theo, trước sau cũng không thể kéo dãn khoảng cách.

Chủ siêu xe là đại gia ngoan cố có tiếng ở Hán Hải, vừa thấy phía sau có chiếc xe tàn cũng phóng tốc độ cao lao tới gần, lập tức nổi lên hứng thú chọc phá. Hắn đoán rằng chiếc xe tàn này không dám tông vào đuôi siêu xe của mình, cố ý lách lên trước mặt Tạ Lam Sơn, giảm tốc độ ngáng đường.

Thời điểm này xe Tạ Lam Sơn không khống chế được, lập tức bật đèn khẩn cấp và bấm còi inh ỏi để nhắc nhở xe phía trước nhường đường.

Không ngờ, tên chủ xe ngoan cố mừng rỡ đập đập vô lăng, vẫn thản nhiên chặn đường. Hắn duỗi một tay từ cửa sổ xe ra, giơ ngón giữa với Tạ Lam Sơn ở phía sau.

"Mẹ kiếp!" Tạ Lam Sơn mắng một tiếng, lắc lắc cánh tay, treo đèn cảnh sát lên nóc xe, kéo vang tiếng còi báo động.

Tài xế xe khách ý thức được tình hình không đúng, hướng chếch ra bên ngoài một chút, cố nhường cho Tạ Lam Sơn một lối. Chủ xe ngoan cố kia cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng hắn luống cuống tay chân, càng phản ứng lại càng tệ.

Trong nháy mắt, ba chiếc xe càng ngày càng gần, tình huống vô cùng nguy cấp. Tạ Lam Sơn dừng sang số cùng giảm tốc, chỉ đạp ga đến cùng, cưỡng ép lái xe chạy lên dải phân cách đỏ trắng, nâng bên trái xe lên, mạnh mẽ chen vào khe hở giữa xe và đường——

Miễn cưỡng tránh khỏi va chạm, nhưng thân xe vẫn bị cọ xát, xe chếch đứng nghiêng lái ra một đoạn, khung gầm cùng bánh xe ma sát kéo một đường, bắn tung tóe tia lửa.

Tạ Lam Sơn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chỉ thiếu chút nữa đã bị hai xe nghiền thành bánh thịt.

Cú cọ liên tục ma sát làm giảm tốc độ xe, nhưng là cũng làm nổ một lốp xe của hắn, may rằng chỉ là lốp sau. Chiếc xe lắc lư va chạm, sau đó Tạ Lam Sơn tập trung khống chế, cuối cùng cũng coi như dần dần vững vàng, càng chạy càng chậm.

Lúc này, Thẩm Lưu Phi gọi đến.

Hai người, một người lái xe bốn bánh, một người phi mô tô hai bánh, đều đeo tai nghe nói chuyện, cũng đều thở một hơi dài nhẹ nhõm khi vừa nghe thấy âm thanh đối phương.

May là, ngươi không có chuyện gì.

"Ngu ngốc, nên nói ngươi quá bất cẩn, bất biến hay là lời gì cũng đều tin." Thẩm Lưu Phi tâm tình gợn sóng hiếm thấy, trước đây núi Thái Sơn có sụp mặt cũng không đổi, giờ khắc này âm thanh nghe tới lại lạnh như băng. Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Tạ Lam Sơn bất cẩn, thủ đoạn bẻ phanh này phi thường bí mật, bởi vì hiệu suất phanh vẫn như bình thường mãi cho đến khi dầu rò rỉ ra ngoài và áp suất giảm đột ngột.

"Này không phải là tình yêu sao biểu ca, quan tâm sẽ bị loạn." Trước đây chỉ có anh mắng người khác ngu ngốc, chỗ nào cho phép người khác mắng anh. Vừa mới tránh được một kiếp, hiện tại Tạ Lam Sơn tâm tình không tệ, tiếp nhận hết thảy chỉ trích, bỗng chuyển đề tài, "Thế nhưng cuộc gọi của tên khốn kiếp kia, ta đã ghi âm."

"Ta đã báo cảnh sát, Lý Duệ không biện giải, cũng không trốn tránh. Ta nghĩ hắn gục ngã rồi, dù sao đã giết sai người mình thương nhất." Vụ án về cơ bản đã giải quyết, Tạ Lam Sơn xem ra cũng không quá đáng lo, Thẩm Lưu Phi nói, "Tạ cảnh quan lúc này phải chăng có di ngôn giao phó, ta rửa tai lắng nghe."

"Di ngôn không có, ý nghĩ lại có một cái," Tạ Lam Sơn đĩnh đạc nói khoác không biết ngượng, còn chưa được một tấc đã muốn tiến một thước, "Xe của ta hỏng hóc quá chừng, ngươi tới đón ta đi."

"Cảm phiền Tạ cảnh quan, đổi chiếc xe tốt hơn đi, ít nhất phải dùng phanh điện tử." Thẩm Lưu Phi cũng không từ chối, "Nói cho ta, ngươi đang ở đâu."

Tạ Lam Sơn nhìn đoạn đường tắc nghẽn được hiển thị trong điều hướng, báo ra một chỗ.

"Không sai biệt lắm có lẽ có thể dừng ở chỗ này." Về lý thuyết, phanh không thành công nên lái xe lên dốc, như vậy sẽ dễ dàng giảm tốc độ và dừng lại. Tuy nhiên, để tránh tông xe liên hoàn trên đường đông đúc đang tắc, anh chỉ có thể lựa chọn chạy xe xuống tại một ngã ba trên cầu cạn.

Còi báo động vang inh ỏi, tất cả những xe có thể tránh anh đều tránh được. Trải qua một đoạn đường dài xuống dốc, tốc độ xe lại tăng lên, cuộc gọi với Thần Lưu Phi còn chưa ngắt, hai người đều không phát ra tiếng. Tạ Lam Sơn hết sức chăm chú, thả ga ra, từng chút từng chút kéo tay phanh giảm tốc độ. Mặc dù xe vẫn còn gập ghềnh lắc lư, nhưng nhìn tình hình, trong điều kiện đường xá thuận lợi không lâu là có thể làm cho chiếc xe dừng lại.

Xe còn chưa tới cầu dưới, Tạ Lam Sơn liền nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm trẻ, trông giống như là một nhà trẻ ra ngoài du xuân, chỉnh tề trật tự băng qua đường dưới sự dẫn dắt của giáo viên.

Bé trai tay cầm chong chóng, bé gái đầu đội nón cỏ, mỗi người đều có mắt long lanh, má ửng hồng. Chúng giống như những nụ hoa xuân chớm nở, cũng giống chim khách rì tầm mùa xuân. Nghe thấy tiếng còi báo động, ngẩng đầu lên thấy chiếc xe theo đó lao thẳng tới, giáo viên hét lên trước, bọn nhỏ hét theo, có đứa quay đầu bỏ chạy, ngã xuống đất như hành lá, có đứa cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, nhếch miệng khóc lớn.

Nếu là người lớn còn tốt, biết làm sao tránh hiểm trong lúc nguy cấp, nhưng toàn là trẻ con năm, sáu tuổi, hiện trường lập tức mất khống chế.

Thẩm Lưu Phi giờ phút này xuất hiện ở cuối con phố dài, như ra viên đạn phóng ra, đang cố hết sức lao về phía cậu.

Xe vẫn còn ở trên cao, nhưng tốc độ xuống dốc hoàn toàn không kiểm soát được. Đối mặt nhiều... vật nhỏ sinh động náo nhiệt như vậy, Tạ Lam Sơn dùng tốc độ nhanh nhất phán đoán tình hình con đường, sau đó không chút do dự quay tay lái.

Đầu xe rẽ mạnh, lao thẳng vào cầu cảng cách ly bê tông, ngay sau đó cả chiếc xe bay lên, văng ra khỏi cầu cạn.

"Này, Thẩm Lưu Phi." Xe vọt lên, lật nghiêng, như một chiếc bè lá bị sóng lớn đánh vào không trung, Tạ Lam Sơn nắm chặt vô-lăng, mỉm cười nói, "Ta luôn cảm thấy gặp qua ngươi ở nơi nào."

Xe bay tới giữa không trung, gió lặng không một tiếng động, thời gian phảng phất dừng lại đứng yên, đám mây trắng toát trên trên trời tung tăng bơi lội, một vệt sáng vàng vọt thẳng vào mắt hắn. Ngay lập tức, khung gầm của chiếc xe lao thẳng lên nền bê tông, tạo ra một tiếng động kinh thiên động địa.

Trong nháy mắt đầu gặp va chạm, ngược lại cũng không đau nhiều, bốn phía tia sáng sáng ngời, Tạ Lam Sơn lại gặp được nữ nhân áo trắng trong mộng. Lần này, trong một mảnh ánh sáng trắng phai mờ, hắn rốt cục thấy rõ mặt cô gái.

(Quyển thứ nhất - Trắng Đen đã xong)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro