Chương 29: Đấu trí (2)
Thành viên đội trọng án phá nhà Tracy xông vào, sau một hồi tra xét, phát hiện thấy điện thoại của Tùng Dĩnh cùng một thiết bị đời mới giải mã điện tử cho ô tô, đang lưu hành trên thị trường chợ đen, to bằng bàn tay, trộm xe chuyên dùng để có thể mở cửa lái xe đi. Đào Long Dược nói, xem ra các ngươi suy đoán chính xác, chính là Tracy trốn ở trong cốp xe Lý Duệ, vào nhà từ ga ra dưới tầng hầm, nhờ đó tránh được camera theo dõi và giết chết cả nhà Tùng Dĩnh. Cô ta là thư ký riêng của Lý Duệ, khi tiếp xúc hàng ngày có thể dễ dàng sử dụng bộ giải mã này để sao chép mật khẩu của anh ta, tiến hành phạm tội.
Đồng thời còn có phát hiện khác lạ, Tracy có một tài khoản Weibo đăng ký một năm trước, trong đó ghi chép cặn kẽ cô ta ái mộ Lý Duệ cùngchán ghét Tùng Dĩnh như thế nào. Suốt trong một năm, cô ta thổ lộ tình yêu cầu mà không có được, những hàng chữ nhạy cảm lại kiêu căng không chút nào che giấu ý nghĩ nảy sinh muốn giết người của mình. Ở những dòng cuối cùng tiết lộ thủ pháp ẩn núp giết người vu oan giáng họa.
Tracy lưu trên weibo câu nói đầu tiên trịnh trọng cùng thương cảm: anh ấy là chốn cũ thương nhớ của ta, là đường xa ta không có cách nào với tới, nếu như không có Tùng Dĩnh, tất cả đều sẽ tốt đẹp lên.
Sau đó tiếp tục điều tra, màn sương mù dần dần tan đi, chân tướng án diệt môn dường như hiện lên rõ ràng hơn. Lý Duệ để xe ở chỗ cố định, tuy rằng bãi đậu xe cũ không đầy đủ camera giám sát, nhưng quản lý có thể làm chứng quả thật có một chiếc xe Audi đỏ đậu ở chỗ này rất nhiều ngày.
"Tracy đã đậu xe ở đó trước vài ngày, dùng di động của Tùng Dĩnh nhắn tin cho Lý Duệ đến đón xe, sau đó tranh thủ màn đêm đưa Trương Ngọc Xuân lên xe chở đi đên bên sông Phiền Giang, giết người giá họa. Có thể thấy được, Trương Ngọc Xuân chỉ là kẻ thế mạng tùy thời tìm tới. Nữ nhân này thật là đáng sợ, nếu như không phải Đàm bá bất ngờ bị cuốn vào vụ án này, bất kể Trương Ngọc Xuân sống hay chết, cô ta cũng sẽ thoát tội." Đối mặt bố cục trăm phương ngàn kế như thế, Đào Long Dược cảm thán không thôi, "Vụ án này cuối cùng cũng coi như trần ai lạc định, từ nội dung weibo một năm trước xem đến, Lý Duệ không hề biết chuyện, mà Tracy có động cơ rõ ràng, tự biết sự tình sắp bại lộ cho nên sợ tội đốt than tự sát."
Tạ Lam Sơn cau mày, Thẩm Lưu Phi không nói, bọn họ xem ra tâm sự nặng nề, đối với kết luận này cũng không tín phục.
Đào Long Dược hỏi: "Làm sao, hai vị còn có nghi ngờ? Không gian bên trong xe hoàn toàn bị bịt kín, Tracy hiển nhiên là sau khi say đốt than tự sát, người phụ nữ đáng sợ vì tình liền giết người diệt môn."
Tạ Lam Sơn hỏi ngược lại: "Ngươi chưa từng xem John Dickson Carr sao?"
Đào Long Dược nghe không hiểu: "Cái gì? Cái gì Michael, cái gì Jackson?"
"John · Dickson· Carr, " Đào đội trưởng không biết Van Dyne, hiển nhiên cũng không nhận thức Carr – "ông vua Bí ẩn căn phòng bị khóa" người Mỹ, Tạ Lam Sơn gần như muốn trợn trắng mắt, "Làm ơn, anh ơi, đọc sách đi."
"Tiểu thuyết suy luận kiểu này toàn là vô nghĩa, gặp thực tế căn bản không dùng được." Đào Long Dược bĩu môi nguỵ biện, còn rất tức giận, "Lại nói tiểu tử ngươi giả danh tri thức trước mặt ta cái gì? Ngươi trước đây cũng không thích đọc sách, đừng nói Sheldon với Doyle (*), đến Kim Dung với Cổ Long ngươi còn không phân biệt được. Nếu không phải từ nhỏ Tống Kỳ Liên mỗi kỳ thi đều cho ngươi cóp bài gian lận, ngươi đến cấp ba cũng chưa chắc có thể tốt nghiệp —— "
(*): Sydney Sheldon, Conan Doyle – tác giả truyện trinh thám nổi tiếng thế giới
Tạ Lam Sơn như rắn bị đánh bảy tấc, liếc nhìn Thẩm Lưu Phi, vội vàng chối cãi: "Hảo hán không nhắc chuyện cũ, ngươi đừng có bêu xấu ta trước mặt Thẩm lão sư."
Thẩm Lưu Phi không rảnh nghe hai người cãi nhau qua lại, quay đầu nhìn về phía Đinh Ly, vô cùng lịch sự nói: "Làm phiền cô lấy một cuộn băng keo bản rộng tới, lại hỏi một chút đồng nghiệp xung quanh xem có máy hút bụi ô tô công suất lớn không."
Đinh Ly rất nhanh mượn đến một chiếc máy hút bụi ô tô nhỏ loại có thể sạc, Thẩm Lưu Phi tìm một chiếc xe trong cục, tự mình làm mẫu thủ pháp mật thất này.
"John Dickson Carr, tác giả tiểu thuyết trinh thám người Mỹ, ông ấy có một bộ tiểu thuyết tên là "Sự kiện bảo tàng bò sát sát nhân". Bên trong hiện trường giết người dùng chính là thủ pháp mật thất băng dán này. Hung thủ sau khi tạo hiện trường giả thành tự sát, liền dùng băng dán bịt kín các cửa ra vào và cửa sổ bên trong, chỉ chừa một cửa sổ, một nửa băng keo dán kín, còn lưu lại một nửa. Sau đó, kẻ sát nhân thoát thân từ cửa kính xe đang mở, một bên nhấn giữ chìa khóa để nâng kính lên, một bên điều chỉnh vị trí băng dán. Cuối cùng, để lại một khoảng trống trước khi cửa kính ô tô chạm tới phía trên rồi hướng đầu gió của máy hút bụi vào ngay khe trống này ... "
Thẩm Lưu Phi mở ra máy hút bụi, theo âm thanh rung ầm ầm, sau khe hở, một nửa băng dán giữ lại trước đó rất nhanh bị hút tới, vững vàng dính trên cửa kính xe.
Hoàn thành phòng kín hoàn mỹ.
"Chỉ cần có chìa khóa xe, băng dán nếu như dính không thành công, có thể điều chỉnh cũng có thể làm lại, " Tạ Lam Sơn bổ sung nói, "Ngươi nói Tracy có thể dựa vào thư ký riêng lấy được chìa khóa xe Lý Duệ, ngược lại, Lý Duệ cũng giống vậy."
"Vậy thì, Thẩm Watson, Tạ Hermes, chứng cớ đâu?" Đào Long Dược ngây người giây lát, rất nhanh sau đó liền khôi phục trở lại một vị cảnh sát già dặn chuyên nghiệp, "Cá nhân ta rất là kính phục các ngươi đọc nhiều sách vở, cũng rất thưởng thức các ngươi kỹ xảo hiếm thấy, nhưng là các ngươi phải biết, chỉ với những lời các ngươi vừa nói, một khi xét xử, một Hiến Phó Vân đã đủ phóng thích Lý Duệ vô tội. Còn có, các ngươi làm sao ăn nói với chi cục 2 của Cục Thanh tra? Nguời ta hỏi ngươi chứng cứ đâu, ngươi nói không có, chỉ có suy luận."
Tạ Lam Sơn bị Đào Long Dược thành công chặn họng ngược trở lại. Lãnh đạo chi cục 2 Cục Thanh tra thành phố tên là Đường Dịch Xuyên, làm người cực kỳ thanh liêm, là một ngọc diện Bao Chửng ghét ác như thù, phạm nhân rơi vào trong tay ông chắc chắn sẽ chịu nghiệm trị. Đối xử với các nhân viên công an trong cùng một hệ thống tư pháp cũng rất khắc nghiệt và tàn nhẫn.
Đúng lúc này, Tiểu Lương tới báo cáo, qua phân tích của nhân viên kỹ thuật giám chứng, đối chiếu tỉ mỉ mấy đôi giày lấy từ nhà Tracy hoàn toàn không phù hợp với dấu chân lưu lại ở hậu hoa viên Tùng gia.
Bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý, điều này giải thích tại sao Tracy lại làm điều thừa đi phóng hỏa đốt phòng quản lí, vì vốn dĩ cũng không phải là cô ta đốt. Đêm hôm ấy, hiện trường vụ án còn có người khác.
Đào đội trưởng là kẻ chết não, Tạ Lam Sơn cùng hắn giảng động cơ gây án và thủ đoạn giết người của Lý Duệ, hắn lại dùng Hiến Phó Vân và Đường Dịch Xuyên chặn họng, người trước là "ác luật", người sau là "hãn kiểm", người này càng phát ngán hơn người kia. Tạ Lam Sơn giảng cùng hắn hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, trực tiếp kéo mở cửa, đuổi người xuống xe.
"Cút cút cút" Tạ Lam Sơn kéo Đào Long Dược từ ghế sau xuống, "Đêm nay ta cùng Thẩm lão sư thương lượng vụ án, ngươi cái đồ đầu rót chì chỉ tổ làm kéo thấp bình quân chỉ số thông minh của chúng ta."
Đào đội trưởng còn chưa phản ứng kíp, chiếc SUV màu xanh quân đội đã nghênh ngang rời đi, còn tặng kèm một nắm khói đen phả vào mặt.
Địa điểm vẫn là chỗ ở của Thẩm Lưu Phi, Tạ Lam Sơn nói thương lượng vụ án là giả, bị con sâu rượu cào ngứa ngáy mới là thật, lần trước ăn trực còn chưa tận hứng. Hỗn hợp dịch rượu khói hương trái cây đi qua thanh quản, tràn vào phế phủ, hương vị ấy cỡ nào kỳ diệu, cũng giống như quan hệ tình cảm dồi dào vô cùng—— nói chung, cậu chính là nhớ nó!
Vừa bước vào tòa nhà, nhân viên quản lý liền chào hỏi Thẩm Lưu Phi, gọi hắn là Thẩm lão sư, nói trước sau đến không ít tiểu cô nương, giống như là truy tinh, gửi cho ngài quà tặng.
Chương trình học mỹ thuật công ích của Thẩm Lưu Phi mới vừa kết thúc, các học sinh nữ lưu luyến, vắt hết óc tìm ra địa chỉ của hắn, đưa tới hoa tươi cùng lễ vật. Một đống bó hoa, đa số là hoa hồng đặc biệt tươi mới, trên cánh hoa còn đọng hạt nước lấp lánh, rực rỡ như cô gái đôi mươi.
Nhân viên quản lý thấy Thẩm Lưu Phi có vẻ không vui, chính xác là không cao hứng, vội vàng nói vốn là các cô gái còn muốn chờ ngài trở về, toàn bộ được ta khuyên trở về, ta hiện tại liền vứt toàn bộ những thứ này giúp ngài.
"Không cần, tôi sẽ lấy." Thẩm Lưu Phi luôn rất lịch sự, trước đây đã từng nói qua không thích hoa hồng, nhưng vẫn đem tất cả đồ vật nữ sinh đưa tới mang lên lầu.
"Thật sự không vứt?" Tạ Lam Sơn hỏi hắn: "Ngươi không phải không thích sao?"
"Để mấy ngày, " Thẩm Lưu Phi nói, "Cảm tạ rồi mới vứt."
Tạ Lam Sơn lại một lần nữa cảm thấy người này rất thú vị, có ý tứ. Có người trầm mặc là bởi vì miệng vụng, có người trầm mặc là bởi vì ngại nói, Tạ Lam Sơn biết mình rất nhiều lúc không muốn nói chuyện chỉ là bởi vì lười biếng, nhưng người này rõ ràng tâm rất ôn nhu, lại muốn làm ra bộ dạng lãnh đạm từ chối người vạn dặm, cũng không biết là mưu đồ gì.
Gần tới giờ cơm, Thẩm Lưu Phi tự mình xuống bếp, dùng hành động chiêu đãi quý khách.
"Phiền ngươi lấy cái kéo giúp ta." Món chính là bít tết, Thẩm Lưu Phi chuẩn bị xử lý bộ xương gà vừa xuống tay, tiếp theo làm canh xương gà. Nhìn hắn rửa tay nấu canh, Thẩm lão sư vai rộng chân dài, eo nhỏ thắt tạp dề, hình ảnh thực sự rất đẹp mắt.
Tạ Lam Sơn vâng theo chỉ thị lấy ra cái kéo chuyên dụng cắt xương gà từ trong ngăn tủ bếp, kết quả đối phương mới vừa xoay người lại nhận kéo, cậu đột nhiên giơ tay ném cây kéo thẳng vào mặt Lưu Phi.
Đòn đánh bất ngờ này khiến người ta không kịp chuẩn bị, ngay cả nhãn lực tốt nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen trước mặt. Tạ Lam Sơn thậm chí còn không có thời gian để nhìn vào mắt chuyển động xoay tròn của đối phương, Thẩm Lưu Phi đã cầm cây kéo, dùng đầu răng cưa sắc nhọn áp vào cổ họng —— hắn tiếp kéo chính là bằng tay trái bình thường không hay dùng đến.
"Nhuệ khí là rất nguy hiểm." Thẩm Lưu Phi mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lùng tựa như nhuệ khí, giọng nói không nghe ra một chút chập trùng nào.
Kéo chỉ cách mấy milimét là có thể đâm xuyên động mạch cổ, Tạ Lam Sơn cẩn thận nhích cổ mình rời khỏi mũi dao, vẫn mỉm cười bình tĩnh: "Thân thủ của ngươi so với lão Đào tên kia càng hoàn hảo, ta biết ngươi chắc chắn sẽ không có nguy hiểm."
"Ta là nói ngươi, " Thẩm Lưu Phi cầm kéo đuổi theo, vẫn như cũ để ở trước yết hầuTạ Lam Sơn, nhàn nhạt nói, "Vừa rồi ta rất có khả năng sẽ giết ngươi, xuất phát từ tự vệ."
Tạ Lam Sơn dùng ánh mắt chỉ xuống phía dưới, nở nụ cười: "Không nhất định đi."
Thẩm Lưu Phi nhìn theo, không biết người này đã cầm dao trên tay từ lúc nào, hiện tại mũi đao đã để trên bụng chính mình, tư thế sẵn sàng cùng người đồng quy vu tận bất cứ lúc nào.
Thật sự không ngờ tới đối phương còn có hậu chiêu, Thẩm Lưu Phi cũng cười, thả Tạ Lam Sơn ra, trở lại kệ bếp bận rộn lần nữa.
Lần này nảy sinh ý nghĩ bất chợt thử một lần, càng thử càng có phát hiện ngoài dự đoán, Tạ Lam Sơn nói, ta vẫn luôn không biết ngươi hóa ra là thuận tay trái.
"Phải, cũng không phải." Thẩm Lưu Phi dễ dàng đổi tay trái cầm kéo sang tay phải, cúi đầu tiếp tục nấu ăn, xem ra có thể linh hoạt dùng hai tay. Sắc trời bên ngoài tối dần, bầu trời sát đỉnh tòa nhà cao tầng, tựa như mảnh sa tanh sẫm màu, vô cùng dày đặc rộng lớn bao la.
Gan ngỗng, hàu sống, bít tết nửa chín, so với nồi lẩu tê cay của Đám bá càng hợp rượu vang đỏ. Tạ Lam Sơn, kẻ ngày thường chỉ ăn bánh kếp cùng mì gói, sâu sắc cảm thấy vị giác của mình đã được khơi dậy, những ngày dĩ vàng đều tính là sống uổng.
"Đại ân nha, đại ân," Đời này chưa từng ăn món ăn làm người thỏa mãn như thế này, sau bữa tiệc linh đình, Tạ Lam Sơn chân thành khen trù nghệ của đối phương, "Nếu như ta là con gái, sau bữa ăn này nhất định phải lấy thân báo đáp, lập lời thề đời này không phải ngươi không lấy chồng."
"Miễn đi, ngươi tốt nhất nên đổi phương thức cảm ơn ta." Thẩm Lưu Phi không cảm kích nổi, thưởng thức một ngụm rượu đỏ, nhìn như xoi mói mà liếc mắt quan sát trên dưới Tạ Lam Sơn, đâm chọc người cũng đâm chọc đến đặc biệt tao nhã, "Ngươi dáng dấp này muốn lấy thân báo đáp, đó là báo thù, không phải báo ân." (cái lùm mía anh ơi là anh =))))))))
Bị người chế nhạo cũng không một chút tức giận, Tạ Lam Sơn suy nghĩ một chút, liền đưa tay bẻ một nhánh hoa từ bó hoa hồng nữ sinh đưa tới, đưa đến dưới mi mắt Thẩm Lưu Phi: "Cho ngươi."
Đối mặt với hoa hồng Tạ Lam Sơn đưa, Thẩm Lưu Phi không nhúc nhích: "Đây là 'Mượn hoa hiến phật' thiếu thành ý nhất ta từng gặp."
"Vậy còn dạng này." Tạ Lam Sơn cắn bông hoa hồng vào trong miệng, hàm dưới khẽ nâng, kề sát mặt Thẩm Lưu Phi.
Tạ Lam Sơn răng rất trắng, khóe miệng ngậm lấy nụ cười, ánh mắt trong suốt thấy đáy.
Thẩm Lưu Phi khẽ giật mình, khuôn mặt của nam nhân này đường nét tuấn mỹ bắt mắt, cũng có một cỗ uy áp khó tả. Hắn nghĩ, đây thực sự sự là một người rất xinh đẹp, không phân biệt giới tính, khiến lòng người đầy khát vọng lại tâm sinh kính sợ.
Ngay sau đó, hắn nghiêng người tới gần Tạ Lam Sơn, cúi đầu xuống, môi hé mở.
Cái trán gần như chạm sát vào nhau, đôi môi sát qua đôi môi, khí tức giao hòa khí tức, Tạ Lam Sơn hoàn toàn trừng mắt sửng sốt, tùy ý Thẩm Lưu Phi lấy môi tiếp đi cành hoa hồng chính mình đang ngậm.
Thẩm Lưu Phi dùng ngón tay giữ lấy cuống hoa hồng, nhẹ nhàng kéo vào giữa môi, tránh qua gai đâm mà hôn lên một dấu răng ấm áp ẩm ướt—— đó là nơi Tạ Lam Sơn vừa mới cắn.
Cuối cùng, hắn đặt hoa hồng lên tay trái, không biểu tình gì như cũ mà mà nói: "Cảm ơn."
Một hồi lâu sau Tạ Lam Sơn mới hồi hồn, cậu lúng túng ho khan hai tiếng, hỏi một vấn đề không được thông minh cho lắm: "Ngươi tại sao... khụ khụ... tại sao lại không thích hoa hồng?"
"Nghệ thuật gia thường dùng hoa hồng để chỉ nữ nhân, " Hắn dừng lại một chút, "Ta không có ý tứ khác, nữ nhân rất tốt, chỉ là —— "
Tiếng nói im bặt đi, Thẩm Lưu Phi ngưng thần nhìn chăm chú vào Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn với tư duy thẳng nam tất nhiên nghe hiểu.
Chỉ là ngươi không thích.
Vừa rồi trên bàn cơm bọn họ thảo luận vụ án, đều thống nhất nhận thức chung, mặc dù Trương Ngọc Xuân thân hình thấp bé, nhưng đến cùng vẫn là nam nhân, để cho Tracy là một người phụ nữ hoàn thành tiến hành vận chuyển cùng vứt xác, độ khó quá lớn. Bọn họ hoài nghi vụ án này có người khác tham dự, dấu giày kia có thể là manh mối mấu chốt lại chậm chạp không tìm được chính chủ.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng động tác vừa rồi của Thẩm Lưu Phi, thêm câu nói kia dẫn dắt, Tạ Lam Sơn đột nhiên phản ứng lại: "Bởi vì Tùng Dĩnh từng với người khác tiết lộ qua, trong ghi chép cũng từng cùng bạn bè thảo luận rằng trong công việc bị quấy rối tình dục, vì vậy mà bị người đe dọa cùng theo dõi, chúng ta vẫn luôn coi nữ nhân này là vợ hoặc là bạn gái của vị sếp nào đó, gần như sắp xếp kiểm tra tất cả những người có liên quan mà vẫn không có phát hiện. Thế nhưng có lẽ chúng ta đã bị thường thức đánh lừa, tại sao quấy rối tình dục Tùng Dĩnh lại không thể là phụ nữ nha?"
(chịu ảnh hưởng chiếc hôn hờ của Thẩm Lưu Phi nên anh nghĩ ra, vì sao vậy anh, vì nó geiiiiii quá ớ hở =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro