Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Không phải điều em muốn (1)

Chương 47: Không phải điều em muốn (1)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Hoặc là yêu em, hoặc vĩnh viễn không yêu.

----------------------------------------

Sau khi Lôi Uy rời khỏi, Hứa Ngôn Tịch cảm thấy mất hết khẩu vị, cơm tối cũng không muốn ăn, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát chui vào chăn ngủ.

Cũng không biết nằm bao lâu, Hứa Ngôn Tịch bỗng nhiên bị tiếng động trong phòng đánh thức, mở mắt ra, nhìn thấy trong ánh sáng lờ mờ, Lôi Khiếu đang quay lưng về phía cậu, cởi áo khoác.

Khác biệt với cơ thể gày gò tái nhợt của Hứa Ngôn Tịch, Lôi Khiếu cho dù có đang mặc áo sơmi, vẫn có thể nhìn thấy được đường cong cơ bắp hiển lộ rõ ràng.

Lôi Khiếu có dáng người cao ráo, khung xương lại lớn, cho nên mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng áp bách. Ở điểm này, Từ Hiển Đông rất giống hắn.

"Anh vừa về?". Hứa Ngôn Tịch chống người lên, mở miệng hỏi.

Lôi Khiếu xoay người lại, bước mấy bước đến gần, ngồi xuống giường, đem Hứa Ngôn Tịch kéo vào trong ngực.

"Đánh thức em sao?"

Hứa Ngôn Tịch xoa xoa huyệt thái dương: "May là em cũng ngủ được một giấc rồi."

"Nghe quản gia nói, Lôi Uy đã tới đây?"

Hứa Ngôn Tịch biết việc này nhất định không thể gạt được Lôi Khiếu, liền "Ừm" một tiếng.

Theo động tác của Hứa Ngôn Tịch, Lôi Khiếu thấy được vết hằn trên cổ tay Hứa Ngôn Tịch, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Hắn ép buộc em?". Việc này quản gia cũng không rõ, cho nên không báo cáo lại với Lôi Khiếu.

"Chưa làm gì. Được rồi, em không muốn truy cứu nữa."

"Tiểu tử kia, càng lúc càng quá phận". Lôi Khiếu kéo cổ tay Hứa Ngôn Tịch đến trước mắt nhìn kỹ: "Em yên tâm, tôi nhất định giáo huấn hắn."

"Không cần thiết vì chuyện này mà bất hoà."

Lôi Khiếu thở dài, nhéo nhéo hai bên má Hứa Ngôn Tịch: "Em nói xem em có cái gì tốt, để cho tôi cùng Uy tử đều vì em mà thần hồn điên đảo."

Lại là cái giọng đùa giỡn này.

Hứa Ngôn Tịch không khỏi nhớ tới lời chất vấn của Lôi Uy trước đó.

Hứa Ngôn Tịch ngước lên, nhìn Lôi Khiếu gần trong gang tấc.

Phải, người này đang ở bên cạnh mình, nhưng lòng đang chỗ nào? Hứa Ngôn Tịch không dám kết luận.

Lôi Khiếu nhìn ánh mắt Hứa Ngôn Tịch đang không ngừng dao động, biết trong lòng Hứa Ngôn Tịch có chuyện, nhưng nếu Hứa Ngôn Tịch không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.

"Chưa ăn cơm sao? Tôi nói nhà bếp nấu mấy món. Nếu không lại đau dạ dày thì phiền lắm."

Lôi Khiếu vừa nói vừa đứng lên, cởi nút tay áo, bước ra ngoài cửa.

"Khiếu ca..."

"Ừm?"

Lôi Khiếu quay lại, nhìn Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch cũng không biết tại sao mình lại gọi Lôi Khiếu, bỗng nhiên trong lòng cuồn cuộn, giống như có rất nhiều thứ bị ngăn ở cổ họng, không biết phải nói ra miệng thế nào.

"Ưm...". Hứa Ngôn Tịch tránh đi ánh mắt của Lôi Khiếu: "Em muốn cái gì thanh đạm chút."

Không biết vì sao mình không thể đem những điều muốn hỏi, nói ra hết một lượt, Hứa Ngôn Tịch vô thức đổi chủ đề. Đoán chừng là sâu trong tiềm thức của Hứa Ngôn Tịch, cậu sợ phải nghe được đáp án thực sự của Lôi Khiếu.

Cảm xúc không nói rõ được, nhưng theo thời gian lại dần dần ẩn đi.

Đúng là Lôi Khiếu đã hung hăng giáo huấn Lôi Uy một trận, mà Lôi Uy lần này cũng không cứng đầu, sảng khoái nhận sai.

Lôi Khiếu thấy thái độ của Lôi Uy như vậy, cũng không muốn nói nhiều nữa, giao lại tràng tử vốn dĩ thuộc về Lôi Uy cho hắn, còn mình thì tập trung vào mấy công ty đầu tư.

B thị là thành phố phía Bắc, mới đầu tháng mười một trời đã rất lạnh.

May mà trong phòng làm việc của Hứa Ngôn Tịch có máy sưởi, lại nhớ lúc nhỏ cùng mẹ đi thuê cái nhà bé tẹo không có chút ấm áp nào, Hứa Ngôn Tịch vì vậy mà mỗi lần đều rất sợ mùa đông đến, hiện tại mới bớt sợ.

Lúc đầu Hứa Ngôn Tịch còn lo lắng Lôi Uy bị cự tuyệt sẽ liên tục làm tới làm phiền, nhưng sự thật lại chứng minh, con người rồi sẽ phải trưởng thành. Lôi Uy gần đây làm việc trầm ổn hơn rất nhiều, thậm chí người không hay khích lệ người khác như Quyền thúc còn phải tán thưởng hắn, nói rằng Lôi Uy rốt cuộc trở thành trụ cột của Đông Đường rồi.

Rất nhanh liền đến buổi tiệc cuối năm của tập đoàn.

Hoạt động cuối năm của Đông Đường bình thường đều chia làm hai.

Một bữa tiệc gặp mặt của toàn thể nhân viên trên dưới trong tập đoàn, điểm này giống với các tập đoàn khác. Quan trọng hơn là, còn có thêm một buổi tiệc rượu cao cấp mà chỉ có thành viên chủ chốt của Đông Đường mới được phép tham dự.

Trong buổi hôm đó, ngoại trừ thành viên nội bộ của Đông Đường, còn có cả những nhân vật quan trọng đang hợp tác với tập đoàn, bạch đạo hắc đạo đều có.

Bởi vì Đông Đường là tập đoàn mạnh nhất ở B thị, thậm chí là toàn bộ Hoa Bắc địa khu, cho nên người đủ tư cách được mời đến cũng nhất định là những nhân vật vô cùng lợi hại.

Đương nhiên, tiệc cuối năm còn một tác dụng khác, đó chính nơi để các công tử cùng thiên kim của các thế lực lớn tìm kiếm đối tượng thông gia thích hợp.

Đứng trong phòng yến hội xa hoa tới cực điểm, Hứa Ngôn Tịch chỉ cảm thấy thế giới này cách mình quá xa, mặc dù cậu đã sớm trở thành một thành viên trong đó.

Lôi Khiếu cùng Lôi Uy đều là thái tử gia chưa lập gia đình, tất nhiên là đối tượng tranh giành của thế lực khắp nơi. Nếu nhà ai không có khuê nữ tuổi tác phù hợp, vậy đem công tử nhà mình qua giới thiệu làm quen cũng tốt.

Hứa Ngôn Tịch có địa vị không nhỏ tại Đông Đường, những người biết nội tình đều hiểu rõ cậu không phải là đối tượng có thể trêu chọc, cho nên so với Lôi Khiếu cùng Lôi Uy bị người bao quanh, Hứa Ngôn Tịch ngồi một chỗ không ai hỏi đến cũng là chuyện đương nhiên.

Không muốn nhìn Lôi Khiếu diễn kịch trước đám thiên kim tài phiệt, Hứa Ngôn Tịch chỉ ngồi tại nơi ít người, dưới ánh đèn lờ mờ, buồn bực ngán ngẩm uống ly cocktail đủ màu trong tay.

Vũ hội chính thức bắt đầu, Lôi Khiếu đã sớm mời được vị thiên kim của một tập đoàn sắp sửa hợp tác, ra sân nhẹ nhàng khiêu vũ.

Có Lôi Khiếu mở màn, đám tài tử giai nhân cũng nhao nhao tràn vào sân khiêu vũ, toàn bộ hội trường lập tức trở nên y hương tấn ảnh*, phiêu đãng nhẹ nhàng.

(*Y hương tấn ảnh: Y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, ảnh = hình ảnh, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa).

Hứa Ngôn Tịch đặt xuống ly rượu trong tay, định tới chào Quyền thúc một tiếng rồi rời đi. Ngay lúc vừa đứng lên, lại bị người dùng lực áp xuống bả vai khiến cậu ngồi xuống.

"Uy thiếu?"

Hứa Ngôn Tịch quay đầu, giọng nói có chút ngoài ý muốn.

"Ngoan, kêu một tiếng Uy ca đi."

Lôi Uy vuốt ve cằm Hứa Ngôn Tịch, nhấc lên hai ly cocktail trên khay của bồi bàn.

"Thế nào, vừa mới bắt đầu đã muốn đi?"

Sắc mặt Hứa Ngôn Tịch cũng không tốt lắm: "Không sao cả, thiếu tôi cũng đâu có quan trọng."

"Trong lòng cậu không thoải mái sao?". Lôi Uy nhìn Lôi Khiếu toả sáng đến chói mắt trong sàn nhảy, một ngụm đem ly rượu uống cạn.

"Không phiền cậu lo lắng."

Cánh tay Lôi Uy đưa qua, vững vàng giữ lấy eo Hứa Ngôn Tịch.

"Đừng buồn, làm cậu mất hứng cũng đâu phải tôi, giận dữ với tôi thì có ý nghĩa gì."

Hứa Ngôn Tịch biết thâm ý trong lời nói của Lôi Uy, nhưng hiện tại cậu cũng không muốn cùng Lôi Uy thảo luận vấn đề này.

Lôi Uy mượn say xích lại gần bên tai Hứa Ngôn Tịch.

"Tôi đã sớm nói, cậu sẽ mãi mãi không thể quang minh chính đại đứng ở vị trí kia."

"Lôi phu nhân tương lai, đã định sẵn chỉ có thể là nữ nhân, cậu có quan trọng thế nào, cũng là cái bóng không thể lộ ra ngoài ánh sáng..."

"Nói xong chưa? Nếu xong rồi, tôi xin phép đi trước". Hứa Ngôn Tịch đứng lên, không nhìn Lôi Uy, muốn rời đi.

"Ngôn Tịch, cậu sao không chịu hiểu..."

"Cậu mở mắt nhìn đi, không phải còn có tôi sao?"

"Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chịu uỷ khuất như vậy."

Cơn tức giận vừa rồi bởi vì lời nói này mà giảm xuống không ít, nhưng Hứa Ngôn Tịch vẫn gạt bàn tay Lôi Uy đang nắm cổ tay mình ra.

"Uy thiếu, tôi đi trước, ở lại vui vẻ."

"Hứa Ngôn Tịch, cậu..."

Lôi Uy tựa hồ còn có lời muốn nói, nhưng lại bị những người khác phát hiện hắn ở chỗ này, lập tức có một đám oanh oanh yến yến vây quanh.

Ra khỏi cửa lớn, dù gió lạnh phả lên mặt đau rát, thế mà lại làm cho suy nghĩ hỗn loạn trở nên rõ ràng.

Hứa Ngôn Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sớm đen như mực.

Tuyết rơi.

Không khỏi rùng mình một cái, Hứa Ngôn Tịch rút ra chìa khóa xe, chỉ muốn nhanh chóng chui vào trong xe ngồi cho ấm.

Không ngờ vừa đi được hai bước, lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.

"F*ck F*ck F*ck! Còn dám nhận là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, một tí đã gãy! Ngày mai không đi khiếu nại chết các người tôi không phải họ Lý! Mẹ nó #%&@%&."

Một tràng thoá mạ liên tục phun ra, nội dung ngôn từ đặc sắc, tốc độ như gió, thật sự làm cho Hứa Ngôn Tịch xuất thân từ khoa luật cũng phải bái phục.

Xoay người muốn xem chuyện gì xảy ra, lại trông thấy một cô gái tóc dài, một thân mặc trang phục dạ hội màu tím lộng lẫy, đang đá nốt chiếc giày cao gót còn lại ra, hoàn toàn không để ý hình tượng, ngồi xổm bên đường, muốn đập gãy nốt gót chiếc giày còn lạnh lặn này.

Hứa Ngôn Tịch nghĩ, mình đang mặc áo khoác lông cừu dày ba lớp vẫn còn thấy lạnh, mà cô gái kia chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng manh, có chút thông cảm.

"Con mẹ nó, sao khó gãy như vậy, phiền chết phiền chết!!!"

Hứa Ngôn Tịch đi đến bên cạnh cô gái, cười hỏi: "Tiểu thư, cần tôi giúp không?"

Cô gái kia ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp kiều diễm.

Tự dưng lại nghe thấy có người nói chuyện với mình, Lý Uyển Lộ cũng không phải không ngạc nhiên. Nhưng thanh âm thuần tuý động lòng người như vậy, muốn ngẩng đầu nhìn, lại thuận theo ánh sáng nhìn thấy một chàng trai đứng trong màn đêm tuyết rơi phiêu đãng, mỉm cười nhìn mình.

Lý Uyển Lộ sống hai mươi mốt năm, cả đời hùng hổ, lần đầu tiên cảm thấy mất hết thể diện.

Nàng nhanh chóng đứng dậy, ngập ngừng nói: "À, gót giày gãy..."

Hứa Ngôn Tịch không hề tỏ ra ghét bỏ, nhận lấy giày cao gót trong tay Lý Uyển Lộ, đem gót giày đập gãy.

Sau đó ngồi xuống giúp cô gái đang run lẩy bẩy mang giày vào.

Lúc Hứa Ngôn Tịch đứng dậy, mặt Lý Uyển Lộ đã đỏ bừng.

"Trời lạnh lắm, mau về nhà đi."

Hứa Ngôn Tịch chỉ thuận tiện giúp người mà thôi, vừa định rời đi, bỗng nhiên bị người giữ lại.

Quay đầu nhìn, Hứa Ngôn Tịch nhìn cánh tay mình đang bị Lý Uyển Lộ bắt lấy.

"Còn chuyện gì nữa không?"

Lý Uyển Lộ nói: "Tôi từ yến hội lén trốn ba mẹ ra ngoài, muốn lái xe về nghỉ ngơi. Nếu như không ngại, tiễn tôi một đoạn có được hay không?"

Hứa Ngôn Tịch nhìn cô gái bị đông lạnh đến đỏ mặt trước mắt, mỉm cười gật đầu.

Lý Uyển Lộ không hề che giấu tâm tình cao hứng của mình, thoải mái đi theo Hứa Ngôn Tịch về phía bãi đậu xe.

Vừa tiến vào bãi đậu xe, Hứa Ngôn Tịch lập tức phát giác xung quanh có điểm bất thường.

Nhanh chóng kịp thời phản ứng, Lý Uyển Lộ bị Hứa Ngôn Tịch ấn ngã xuống đất, đạn súng gào thét xượt qua, ghim vào bức tường sau lưng.

"Đáng chết! Cô bị người mai phục!"

Hứa Ngôn Tịch lập tức nhận ra được, là bởi vì theo phương hướng đạn bắn ra cùng với vết tích trên tường, mục tiêu công kích không thể nghi ngờ chính là cô gái bên cạnh.

"Làm sao bây giờ? !" Lý Uyển Lộ chật vật, nhưng cảm xúc cũng không rối loạn, đoán chừng nàng ta không phải lần đầu gặp chuyện như vậy.

"Đi theo tôi!". Hứa Ngôn Tịch không để ý đến cái khác, một tay rút súng từ trong áo khoác, một tay kéo lấy tay Lý Uyển Lộ. Bãi đậu xe của Đông Đường kết cấu ra sao cậu hiểu rõ, muốn tránh đi một số người cũng không phải quá khó.

(Meo: Hứa Ngôn Tịch có thể nào ngừng phát xuân cho thiên hạ thái bình được không ~~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro