Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Editor: Diệc Thảo

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com và wattpad nhathytuuyen

_____Tớ là giải phân cách siêu đáng yêu ~^^~_____

Sau khi đọc hết trang cuối cùng của 《 Đại Tĩnh vô cương 》 trên xe taxi, Triệu Tê tâm tình phức tạp.

Đáng nhẽ cuốn sách này rất hay, nhưng hắn chỉ đánh giá 9 sao thôi, trừ 1 sao vì trong sách có tên hoàng đế pháo hôi có kết cục chết thảm trùng tên trùng họ với hắn. Mỗi lần cái tên "Triệu Tê" trong sách đa dạng tìm đường chết, hắn đều phải dừng trong chốc lát mới có thể tiếp tục đọc. Đặc biệt là lúc nhìn tác giả miêu tả "Triệu Tê" không cứng nổi, hắn đều có ảo giác đau trứng nhè nhẹ.

Tài xế xe taxi là một chị gái, thật vất vả mới chở được một anh chàng đẹp trai, cô nàng thông qua kính chiếu hậu trộm nhìn thoáng qua, nhìn thấy cuốn sách trên tay Triệu Tê, cô nàng hỏi: "Tiểu ca ca, anh cũng xem 《 Đại Tĩnh vô cương 》 à?"

Triệu Tê nói: "Vâng, rất hay, nhưng mà cơ bản toàn nói về yêu đương."

Chị gái tươi cười vi diệu, "Tiểu ca ca đọc bản cắt hay bản gốc?"

"Không biết," Triệu Tê lật trang bìa nhìn nhìn "Hình như là bản cắt —— hai bản này có gì khác nhau?"

"Đương nhiên là có!" Chị gái hưng phấn nói, "Bản gốc có nhiều cảnh yêu đương hơn, nhiều cảnh nóng hơn, còn có cảnh sinh con nuôi con mà tôi thích nhất! Đúng là xem không lỗ 100 triệu!"

"Thiệt hay giả vậy!" Triệu Tê kinh ngạc nói, "Nhưng tôi không thấy vai chính đâu có ái muội với em gái nào đâu."

Vẻ mặt chị gái cao thâm khó đoán, "Ai nói nhất định là em gái."

"Không phải em gái thì sinh con thế quái nào được?"

Chị gái điên cuồng ám chỉ: "Anh nghĩ đi, nghĩ đi."

Triệu Tê lâm vào trầm tư, muốn hỏi lại, thì phía trước thình lình vang lên một tiếng còi. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn đang chạy ngược chiều, sắc sửa đâm vào xe bọn họ.

Chị gái nhanh tay đánh tay lái, nhưng đã không kịp rồi. Một giây trước khi va chạm dữ dội, Triệu Tê trong đầu hiện lên hai chữ —— ngọa tào?!

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com và wattpad nhathytuuyen

Trong sự im lặng vô biên và hỗn loạn, một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai Triệu Tê. Dần dần, giọng nói trở nên rõ ràng —— đây là giọng của một thiếu niên: "Đây chính là Hoàng Thượng bức ta."

Triệu Tê chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, bị một vị thiếu niên quần áo bất chỉnh đè lên. Thiếu niên lớn lên tú trí tuấn mỹ, mát lạnh như gió thu minh nguyệt.

Triệu Tê hoang mang "Đây là nơi nào? Ngươi là ai?"

Trên trán lấm tấm mồ hôi và khuôn mặt không còn chút máu, thiếu niên đột nhiên mỉm cười với hắn.

Triệu Tê không tiền đồ mà bị nụ cười của y làm cho ngây người. Thiếu niên đè hắn, một tay thò vào gối đầu, lấy ra một bình sứ màu xanh, ngửa đầu bỏ đồ gì đó vào trong miệng.

Triệu Tê chớp chớp mắt, "Cậu đây là......"

Thiếu niên bóp chặt cằm Triệu Tê, cúi người xuống, môi sắp sửa dí vào môi Triệu Tê.

Triệu Tê nhận thấy không đúng, dùng sức muốn đẩy thiếu niên ra "Cậu muốn làm gì! Tôi cảnh cáo cậu đừng xằng bậy, tôi kêu lên đó nha!"

Thiếu niên không chút do dự, rũ mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng kêu cái gì, ngươi không phải vẫn luôn muốn Dung Đường sao?"

!!!

Triệu Tê bắt được trọng điểm.

Dung Đường, 《 Đại Tĩnh vô cương 》 Dung Đường, vị Thám Hoa lang bởi vì lớn lên quá đẹp bị cẩu hoàng đế háo sắc giam lỏng ở trong cung hả?

Nếu thiếu niên là Dung Đường, vậy hắn là ai a?!

Triệu Tê hoảng sợ cúi đầu, nhìn thấy áo choàng long bào màu vàng rực rỡ, hai mắt tối sầm, thở không ra hơi, suýt nữa chết ngạt —— hắn xuyên thư rồi, xuyên thành cái têncẩu hoàng đế trùng tên trùng họ nhưng háo sắc lại không cứng nổi trong 《 Đại Tĩnh vô cương 》!

Triệu Tê có một loại xúc động muốn hộc máu: Không, không thể đối xử với tôi như vậy, mẹ nó tôi vẫn còn là xử nam nha......

Tiếc là chưa đến lúc nên ói máu, Triệu Tê nhanh chóng hồi tưởng cốt truyện, đại khái minh bạch tình cảnh hiện tại của chính mình. Trong sách, cẩu hoàng đế đã nhất kiến chung tình Thám Hoa ở khoa cử thi đình, bất chấp quần thần phản đối, ép người ta bắt tiến cung. Dung Đường là một thiên chi kiêu tử, trong nháy mắt liền thành nam sủng lấy sắc thờ người. Y sớm có ý chí muốn chết, lại bị cẩu hoàng đế lấy mấy trăm tánh mạng Dung gia uy hiếp, không thể không sống tạm. Một lần, sắc tâm cẩu hoàng đế nổi lên, ôm vị mỹ nhân chiếm đoạt được không chịu buông tay, một hai phải hôn người ta, Dung Đường không chỗ trốn, lấy ra lọ độc dược sáng sớm chuẩn bị kỹ càng, muốn cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận. Cẩu hoàng đế và Dung Đường song song trúng độc, cũng may trong cung thái y y thuật cao minh, hai người đều may mắn nhặt về cái mạng nhỏ.

Người bình thường làm loại chuyện này với hoàng đế, sớm chết 800 hồi. Nhưng Dung Đường lại ở trong sách sống đến hết chuyện, không vì cái gì khác, đơn giản là vẻ đẹp của y rất hợp khẩu vị của cẩu hoàng đế, cẩu hoàng đế không chỉ không giết y, còn ăn ngon uống tốt mà nuôi y nữa...... Không không, là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, rảnh rỗi không có việc gì liền đi liếm liếm nhan.

"Ngươi trước trèo xuống cho ta," Triệu Tê nói, "Trẫm bảo đảm, sẽ không lại khinh bạc ngươi."

Dung Đường nheo mắt, "Hoàng Thượng chỉ sợ hiểu lầm. Hiện tại, là ta muốn khinh bạc Hoàng Thượng."

Ngươi nơi nào là muốn khinh bạc ta, ngươi là muốn mạng chó của ta!

Triệu Tê hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh mà nói: "Vậy ngươi muốn kháng chỉ?"

Dung Đường chậm rãi nói: "Ta kháng chỉ vẫn ít sao."

Triệu Tê nỗ lực hồi tưởng nguyên tác cốt truyện, linh cơ vừa động, nói: "Xem ra, ngươi không muốn quản tính mạng mấy trăm người của Dung gia?"

Dung Đường sắc mặt khẽ biến, Triệu Tê nhân cơ hội đẩy y xuống giường. Hắn cách Dung Đường một khoảng cách tương đối an toàn, mới hô lớn: "Người tới, mau tới đây!"

Vài tên ngự tiền thị vệ phá cửa mà vào, mỗi người cầm đao, bao vây quanh Dung Đường, lăm le chờ mệnh lệnh. Cuối cùng là một tên thái giám phốt phát, làm người ta có cảm giác rất hay ho, "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng còn mạnh khỏe không?"

Triệu Tê: "Vẫn khỏe." Nếu hắn không đoán sai, tên thái giám hẳn là chưởng sự công công bên người nguyên chủ, Giang Đức Hải.

Giang Đức Hải nói: "Hoàng Thượng, Dung công tử đây là......"

Dung Đường nhắm mắt, đờ đẫn nói: "Việc này là lỗi do một mình ta, Dung Đường cam nguyện nhận lấy cái chết, cầu xin Hoàng Thượng chớ có giận chó đánh mèo với người nhà của ta."

Triệu Tê lòng còn sợ hãi, nhịn không được nói: "Trẫm sẽ không."

Dung Đường nhìn hắn, biểu tình có chút cổ quái.

Triệu Tê nỗ lực duy trì tính cách cẩu hoàng đế của mình "Ngươi thành thành thật thật đợi Trẫm, ngoan một chút, bằng không Trẫm liền...... Liền giao cho Giang Đức Hải làm bạn, tất cả nam đinh Dung gia, bao gồm cha ngươi (nghĩa là thiến đó)!"

Dung Đường quay đầu, lạnh lùng nói: "À."

"Hừ," Triệu Tê hừ lạnh một tiếng, "Hồi cung!"

Giang Đức Hải đi theo phía sau hắn, "Hoàng Thượng, thế là xong rồi?"

"Vẫn chưa kết thúc, Dung Đường hẳn là trúng độc, ngươi đi tìm cái thái y khám cho hắn đi."

Giang Đức Hải khó xử nói: "Dung công tử bất kính với Hoàng Thượng như thế, Hoàng Thượng chẳng lẽ cứ như vậy buông tha y?"

Triệu Tê dừng lại bước chân, "Vậy không giống chuyện Trẫm sẽ làm sao? Dung Đường chính là đầu quả tim sủng của Trẫm!"

Nếu đứng ở góc độ nguyên chủ, Dung Đường xác thật nên giết. Nhưng làm một người đọc 《 Đại Tĩnh vô cương 》, thời điểm Triệu Tê đọc sách phi thường thích dung nhan tuyệt sắc, một thân ngạo cốt đại tài tử của Dung Đường. Hiện tại nói giết liền giết hắn rất luyến tiếc, hơn nữa hắn cũng không biết Dung Đường sau khi chết sẽ có ảnh hưởng gì đến cốt truyện cũ hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trước thả người, chờ hắn chải chuốt sắp xếp lại cốt truyện rõ ràng lại nói.

Giang Đức Hải đi theo Triệu Tê nhiều năm, biết rõ tính nết Triệu Tê, biết nhiều lời vô dụng, chỉ có thể ở trong lòng thở dài.

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com và wattpad nhathytuuyen

Triệu Tê trở lại tẩm cung nguyên chủ Ung Hoa Cung, lập tức có cung nữ chào đón giúp hắn thoát y. Triệu Tê hoảng sợ, "Ngươi làm gì?"

Sắc mặt cung nữ lập tức trắng toát, bùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết......"

Cung nữ khác cũng cúi đầu, nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.

Triệu Tê đại khái biết các nàng vì cái gì sợ hắn như vậy. Căn cứ theo miêu tả của 《 Đại Tĩnh vô cương 》, nguyên chủ Triệu Tê không học vấn không nghề nghiệp, phi thường tàn bạo, hơn nữa bởi vì có bệnh kín khó có thể mở miệng nên tâm lý có chút biến thái. Hắn vô pháp cảm nhận được sự sung sướng của nam nhân, liền dùng thủ đoạn khác thay thế loại vui sướng này. Hắn phát minh các loại đạo cụ, thu thập các dạng xuân dược. Một khi có phạm nhân sai, liền sẽ trở thành đối tượng cho hắn xuống tay, nhận hết lăng nhục, sống không bằng chết.

Triệu Tê cảm thấy sọ não đau, hắn vẫy vẫy tay, nói: "Các ngươi trước đi xuống, Trẫm muốn yên tĩnh."

Cung nữ giống như sống sót sau tai nạn, "Vâng."

Giang Đức Hải đi lên, hỏi: "Hoàng Thượng có khó chịu với long thể sao? Sao không tìm thái y?"

"Không cần," Triệu Tê nói, "Ngươi cũng lui ra đi."

Giang Đức Hải đi rồi, tẩm điện chỉ còn lại Triệu Tê một người. Hắn tìm gương, đánh giá chính mình một phen. Ân, tuy rằng không bằng khuôn mặt soái ca lúc trước của hắn, nhưng cũng tính thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt rất lớn, mỗi tội hơi lùn một tí, nhìn qua dương khí không đủ, không có tinh thần.

Ha hả, thân thể này, dương khí đủ mới là thấy quỷ.

Triệu Tê thay đổi thân quần áo, nằm lên long sàng, tự hỏi hiện trạng của chính mình.

Nguyên chủ lên ngôi năm tám tuổi, đến khi mười bốn tuổi rồi mà tiểu huynh đệ vẫn chẳng ngóc dậy nổi, thái y trong cung bó tay không biện pháp. Mẫu thân nguyên chủ Ôn Thái Hậu thập phần sốt ruột, bí mật triệu tập danh y thiên hạ biết hội chẩn cho nguyên chủ. Nguyên chủ uống tá lả thuốc, nhưng thân thể lại không khá lên chút nào. Bởi vì việc này liên quan tôn nghiêm thiên tử, Ôn Thái Hậu ra lệnh nghiêm mật giữ kín mồm, tiết lộ là chết. Cho dù là như thế, tâm hồn nguyên chủ đã thương tổn rồi, hơn nữa tâm lý dần theo tuổi tác tăng lên độ biến thái cũng lớn hơn. Hắn vô tâm triều chính, trầm mê tửu sắc, quanh năm suốt tháng chỉ lên triều đúng một lần, quốc sự đều do Ôn Thái Hậu cùng phụ chính đại thần xử lý.

Ôn Thái Hậu là một bậc thầy về đấu tranh chính trị nhưng lại vô cùng cưng chiều nguyên chủ, làm ngơ trước những việc làm xấu xa của hắn. Sau khi Ôn Thái Hậu chết, nguyên chủ mất đi ô dù che chở, bị chính phái nhân sĩ đã căm hận hắn thấu xương từ lâu tập hợp lại, khởi binh tạo phản, từ Bắc cảnh ào ào xông vào kinh thành, bắt sống nguyên chủ. Mà Dung Đường, chính là một thành viên quan trọng của chính phái nhân sĩ, công cao không xiết. Tân đế đưa nguyên chủ cho Dung Đường như một món quà ban thưởng, nguyên chủ từ đây lưu lạc thành tù nhân của Dung Đường. Dung Đường trả lại sự sỉ nhục mà y phải chịu gấp mười lần cho nguyên chủ, cầm tù hắn, tra tấn hắn, cố tình còn để lại cho hắn một cái mạng, để hắn muốn sống không được muốn chết không xong.

Triệu Tê càng nghĩ càng thấy sống không còn gì luyến tiếc, không nhịn được đấm ngực dậm chân trên long sàng. Mẹ nó, nói xuyên thư liền xuyên thư, có người hỏi qua ý kiến hắn chưa? Xuyên đến trên thể loại người này, hắn tình nguyện chết quách luôn cho rồi!

Tới giờ dùng bữa, Giang Đức Hải tiến vào nhắc Triệu Tê dùng bữa tối. Triệu Tê chậm rì rì bò dậy, cơm vẫn phải ăn chứ. Hắn hiện tại rất mong đợi, cẩu hoàng đế cũng là hoàng đế, món ăn khẳng là đồ ngon nhất toàn bộ nước Đại Tĩnh này.

Triệu Tê ngồi vào bàn, Giang Đức Hải đưa cho hắn một đôi đũa làm bằng bạc "Mỗi món ăn nô tài đều đã thử qua, Hoàng Thượng an tâm hưởng dụng."

Tám món ăn một canh, còn có một đĩa tráng miệng. Buồn bực trong lòng Triệu Tê vơi đi một chút, trước tiên hắn nếm thử một món, cảm thấy hương vị cùng chất lượng cũng ngon, hỏi: "Đây là thịt gì thế?"

Giang Đức Hải nói: "Bẩm Hoàng Thượng, đây là pín bò kho."

"Phốc ——" Triệu Tê phun hết món ăn còn chưa kịp nuốt vào "Nước đâu nước đâu —— ta muốn súc miệng!"

Cung nữ vội vàng đưa trà, Giang Đức Hải nói: "Hoàng Thượng, món này không hợp ngài ăn uống hay sao?"

Triệu Tê súc miệng xong, đối với một bàn mỹ vị, ẩn ẩn có loại điềm xấu "Mấy món trên bàn này làm từ gì, ngươi tới nói ta nghe."

"Cực lạc canh, táo đỏ hầm pín dê, thận hầm......"

"Được rồi được rồi," Triệu Tê suy yếu nói, "Trẫm đã biết." Đều là thuốc bổ thận tráng dương, cứ tiếp tục ăn trong thời gian dài, hắn sớm hay muộn sẽ chết bất đắc kỳ tử mất.

"Có cháo sao?" Triệu Tê hỏi.

"Có có có," Giang Đức Hải nói, "Hoàng Thượng là cháo keo sừng hươu, hay là cháo hải sâm?"

Triệu Tê nhíu mày "Cháo trắng, không cho thêm bất cứ cái gì khác."

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com và wattpad nhathytuuyen

Triệu Tê mãi sau mới ăn được hai chén cháo trắng, ăn xong thì cũng đến lúc đi ngủ. Giang Đức Hải hỏi hắn muốn vị mỹ nhân nào thị tẩm, hắn hỏi: "Thẻ bài đâu?"

Giang Đức Hải: "Hoàng Thượng nói thẻ bài là......"

Triệu Tê khoa tay múa chân, "Chính là mấy cái thẻ có viết tên mỹ nhân." Loại chuyện lớn như thị tẩm này, có thể đem loại chút cảm giác sảng khoái hay không.

Giang Đức Hải có chút kinh ngạc, "Hoàng Thượng chưa đại hôn, trong hậu cung không phi cũng không tần, tất nhiên không dùng lục đầu bài."

Triệu Tê nhớ lại, trong nguyên tác có nhắc tới, hậu cung cẩu hoàng đế tuy dưỡng không ít cả trai lẫn gái, lại không lập hậu, không thể trao phẩm vị cho các mỹ nhân. Nguyên chủ cũng khinh thường trao phẩm, dù sao trừ bỏ Dung Đường, những kẻ khác với hắn mà nói bất quá chỉ là đồ vật thích thì dùng, không thích thì vứt.

"Vậy thì không cần," Triệu Tê nói, "Trẫm tự mình ngủ."

Không biết là bởi vì thay đổi hoàn cảnh, hay bởi vì buổi tối ăn trúng mấy thứ kia, Triệu Tê lăn qua lộn lại mãi ở trên long sàng hồi lâu, chậm chạp không thấy buồn ngủ, còn có cảm giác cả người khô nóng, miệng khô lưỡi khô. Thật vất vả mãi mới ngủ được, lại bị một tiếng thét chói tai đánh thức: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Hoàng Thượng a ——"

Triệu Tê bỗng nhiên đứng dậy, "Làm sao vậy? Có thích khách?! Hộ giá, mau tới hộ giá!"

Giang Đức Hải lão lệ tung hoành, chỉ vào quần Triệu Tê, run giọng nói: "Long mạch Hoàng Thượng, nó...... Nó đứng rồi!!!"

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro