Chương 11
44.
Tinh thần của đám sinh viên hôm này rõ ràng so với hôm qua kém hơn rất nhiều, huấn luyện viên nhìn cả đám không có tinh thần, không nói hai lời, trước tiên cho cả đám chạy ba vòng quanh sân tập để lấy lại tinh thần.
Không một ai dám kêu ca nửa lời, mãi tới khi chạy đến đường đua mới có người nhỏ giọng oán giận: "Chân tôi đau quá!"
"Tôi cũng vậy"
"Thật là khổ, tôi cho rằng lớp 12 kết thúc sẽ đón chào chúng ta bằng một cuộc sống đại học tốt đẹp, không nghĩ tới hiện thực lại cho tôi một cái tát thật đau."
"Tôi chạy hết nổi rồi! Mệt quá! Nếu không tôi giả bộ ngất?"
"Cậu ngất đi! Tôi cõng cậu đến phòng y tế!"
Vì phải xếp hàng, nên Lăng Kỳ Ý phải chạy đầu. Cậu ngược lại không giống như những người khác kêu khổ thấu trời, mà chỉ là theo thật sát bước chân của bạn học đằng trước.
Vòng chạy thứ nhất khá là ổn áp, đến vòng thứ hai Lăng Kỳ Ý cảm giác có điều gì đó không được bình thường. Bởi vì trên thao trường cũng có những lớp khác đang tập quân sự, thời gian Lăng Kỳ Ý chạy càng dài, cậu càng cảm thấy có rất nhiều người đưa ánh mắt tập chung nhìn vào lớp học của cậu.
Trong đội ngũ cũng vang lên rất nhiều tiếng thảo luận, chẳng qua âm thanh tương đối nhỏ, Lăng Kỳ Ý nghe không rõ.
Khi cậu bước qua nữ sinh thứ n, lòng hiếu kỳ đã khiến cậu nghiêng đầu quay lại nhìn.
Lăng Kỳ Ý hất cằm lên, lúc này mới phản ứng được những cô gái đang đứng ở rìa sân giống như đang dòm xem minh tinh.
Cậu dường như nghe được tiếng bàn luận của nữ sinh lớp mình
"Mới khai giảng có mấy ngày, nhân khí của Tần Thuật Dương cao thế sao?!"
"Quái lạ, bọn họ không cần tập hợp sao? Cứ vây quanh ở sân luyện tập bên cạnh như vậy, huấn luyện viên không mắng bọn họ?!"
"Ha ha, tôi nghe các lớp khác nói, huấn luyện viên của bọn họ ai cũng tốt, còn nói chuyện cùng với họ."
Lăng Kỳ Ý một bên vừa chạy bộ vừa thở hổn hển, một bên lại chú ý tiếng nói chuyện ở sau lưng.
Cậu giống như nghe được tiếng của Cố Trạch Bình.
"Tần Thuật Dương, hỏi cậu một vấn đề hơi riêng tư tí. Cậu có bạn gái chưa?"
Nhưng mà Lăng Kỳ Ý vểnh tai lên đợi khá là lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của Tần Thuật Dương.
45.
Sau khi buổi tập quân sự của buổi sáng kết thúc, mỗi người đều bị hành hạ đến không ngừng thở dốc, Lăng Kỳ Ý tháo cái mũ xuống, mái tóc đã sớm ướt sũng toàn là mồ hôi.
Cậu dứt khoát đem tóc mái vén lên, Cố Trạch Bình đi tới bên cạnh cậu, nhìn kiểu tóc phóng đãng bất kham của cậu, cười đến không ngậm mồm vào được.
"Lăng Kỳ Ý, cậu thoa kem chống nắng không đều, mặt cậu bây giờ chỗ trắng chỗ đen."
"Thật hay đùa?!" Lăng Kỳ Ý hai mắt trợn trắng, lấy tay lau lau mặt mình, lau một lúc lại toàn là mồ hôi.
Mồ hôi pha trộn cùng kem chống nắng làm tay nhơm nhớp như dính dầu.
"Thật đó! Đến khi kì quân sự kết thúc, mặt cậu sẽ không bởi vì phơi nắng mà thành ngựa vằn chứ?"
Tần Thuật Dương không nhanh không chậm đi tới, hắn chú ý tới ánh mắt giật mình của Lăng Kỳ Ý, mở miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"Cố Trạch Bình nói tôi thoa kem chống nắng không đều!" Lăng Kỳ Ý cuống lên, ngày thường cậu luôn chú trọng vẻ ngoài của mình, "Tần Thuật Dương, cậu mau nhìn giúp tôi! Mặt tôi chỗ nào bị đen!"
Nói xong liền nghiêng người tới dưới mí mắt Tần Thuật Dương.
Tần Thuật Dương rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt khuếch đại của Lăng Kỳ Ý, mặt trời chói trang chiếu xuống thao trường, trong không khí còn ngửi thấy mùi khét.
"Thực sự ngu."
Tần Thuật Dương đẩy khuôn mặt trước mặt ra, không chút lưu tình nói.
46.
Nhà ăn thật sự là quá xa, Lăng Kỳ Ý mệt đến mức không muốn ăn cơm, bị Tần Thuật Dương kéo cổ áo sau cưỡng ép ra ngoài.
Cố Trạch Bình đi theo hai người, dự định ăn trưa cùng nhau.
Bữa trưa cả ba ăn ở phố ăn vặt bên ngoài, gần trường đại học không thiếu các quán ăn vừa đẹp vừa ngon, đại học Đông Thanh cũng không ngoại lệ.
Nhà ăn nhiều người, người trên phố ăn vặt cũng không kém. Cố Trạch Bình đói bụng đến mức không thể vực dậy tinh thần của bản thân, vì vậy hỏi Tần Thuật Dương muốn ăn cái gì.
Tần Thuật Dương nghiêng đầu, hỏi Lăng Kỳ Ý muốn ăn cái gì.
Lăng Kỳ Ý chỉ vào cửa hàng ức gà rán: "Ăn cái kia đi?"
Suy nghĩ hiện tại của Cố Trạch Bình là Tần Thuật Dương muốn ăn cái gì thì cậu ta ăn cái đó, mà suy nghĩ hiện tại của Tần Thuật Dương thì là Lăng Kỳ Ý muốn ăn cái gì thì hắn liền ăn cái đó. Không hiểu sao ba người lại tạo thành một chuỗi thức ăn khó hiểu, Lăng Kỳ Ý có lúc ở đỉnh cao nhất, có lúc lại ở chỗ thấp nhất.
47.
Đóng gói xong phần cơm gà, ba người chậm rãi đi về kí túc xá dưới ánh mặt trời.
Buổi chiều một rưỡi bắt đầu tập quân sự, Tần Thuật Dương cùng Lăng Kỳ Ý trở về ký túc xá, bỏ ra mười năm phút ăn xong cơm trưa. Lăng Kỳ Ý ăn no liền bò lên giường, dự định đánh một giấc thật ngon.
"Tần Thuật Dương, một giờ hai mươi cậu gọi tôi với nhé."
"Cậu không thể tự đặt báo thức được sao?"
"Tội sợ đồng hồ báo thức không gọi tôi dậy được."
"Cậu tự nghĩ cách đi."
Lăng Kỳ Ý cảm thấy được Tần Thuật Dương có chút nhẫn tâm: "Tôi chỉ nhờ cậu gọi tôi một tiếng! Việc này khó vậy sao?!"
"Rất khó." Vì sự viêch ngoài dự liệu của buổi sáng, Tần Thuật Dương lúc này mới mở diễn đàn mà Lăng Kỳ Ý nói ngày hôm qua ra, "Tôi hiện tại rất bận."
Theo quan điểm của Tần Thuật Dương, thực lực của bản thân là hi vọng được khen ngợi. Và những thứ như ngoại hình được định sẵn từ khi sinh ra, hắn cảm thấy không có gì cần phải bàn cãi.
Buổi sáng lúc chạy bộ bị vây xem như vậy khiến người khác vô cùng buồn cười, Tần Thuật Dương cũng không phải con khỉ trong vườn thú, tại sao muốn hắn phải chịu cái tội này?
Lăng Kỳ Ý không nghĩ ra buổi tập quân sự ngày thứ hai thì có gì mà bận: "Cậu bận chuyện gì?"
"Vậy cậu giúp tôi một việc." Tần Thuật Dương quơ quơ điện thoại di động, màn hình điện thoại đang hiện giao diện chính của teiba, "Cậu bảo họ từ giờ đừng đăng tin về tôi nữa, sau đó ngày nào tôi cũng gọi cậu rời giường."
"Thế nào?"
48.
Lăng Kỳ Ý một lời liền đồng ý.
Cậu đương nhiên không quan tâm đến cái ước định nhỏ kia, chủ yếu là bởi vì vẻ mặt thối hoắc của Tần Thuật Dương khiến cậu thực sự không vui. Vì lý do này, Lăng Kỳ Ý đã đặc biệt tạo một tài khoản trên teiba với ID là: "Bảo bối của Dương Dương".
Trước khi vào bài, cậu còn cố ý hỏi Tần Thuật Dương xem hắn có đồng ý vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào không.
Tần Thuật Dương vui vẻ đồng ý.
Vì vậy, Lăng Kỳ Ý liền bắt đầu, cậu tìm thấy nút để đăng, và không mất nhiều thời gian một topic mới xuất hiện.
[Tiêu đề: Tiến vào! Về câu hỏi liệu Tần Thuật Dương có độc thân không!]
[Văn bản: Xin chào mọi người, tôi là bạn gái của Tần Thuật Dương. Lý do đăng bài này là vì anh ấy nhận thấy nhiều sinh viên trong trường quan tâm đến anh ấy, vì vậy tôi đã tạo một tài khoản đăng bài để giải thích một số điều.
Tôi tốt nghiệp cùng trường trung học với Tần Thuật Dương và đồng ý thi cùng trường đại học với anh ấy. May mắn thay, tôi cũng là sinh viên năm nhất của Đại học Đông Thanh, vì vậy tôi sẽ không tiết lộ chuyên ngành và lớp của mình. Chúng tôi có một mối quan hệ rất tốt, và Tần Thuật Dương cũng nói rằng anh ấy rất biết ơn tình cảm của các bạn dành cho anh ấy, nhưng anh ấy luôn tỏ ra thấp thỏm và không muốn ai nói về mình. Vì vậy, trong tương lai, anh ấy không muốn thấy bất cứ ai bàn tán về ngoại hình, tính cách và tình trạng mối quan hệ của mình trên tebai. Mong các bạn có thể peace&love.]
[Đăng bởi: Bảo bối của Dương Dương.]
Lăng Kỳ Ý đã dành mười phút từ khi đăng ký đến khi viết bài cho đến khi kết thúc bài đăng. Cậu lập tức xuống giường sau khi thoát ra ngoài, liền hướng về phía Tần Thuật Dương đi tới: "Nhìn xem! Thế nào! Tôi rất thông minh phải không!"
Tần Thuật Dương nhanh chóng lướt qua bài viết, mặc kệ số lượng trả lời tăng lên nhanh chóng, ngẩng đầu hỏi cậu: "Nếu như họ yêu cầu cậu chụp ảnh bạn gái của tôi thì sao?"
"Tôi chỉ có thể kiếm cớ không cho thôi?"
"Các bạn học cùng lớp thì sao?" Tần Thuật Dương khẽ nói, "Cậu có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không tò mò sao?"
Lăng Kỳ yếu ớt đáp: "Tôi không bảo đảm."
"Cậu có thể đảm bảo rằng Cố Trạch Bình sẽ không đề cập tới việc kêu tôi dẫn bạn gái ra ngoài chơi không?"
"Tôi......"
"Lúc đó phải làm sao bây giờ?" Tần Thuật Dương hỏi đi hỏi lại, trực tiếp khiến Lăng Kỳ Nghi sửng sốt, "Cậu sẽ mặc đồ con gái giả bộ làm bạn gái của tôi sao?"
(c): muoikhongngot
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro