Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Vòng bạn bè


Ba người Triển Minh nhìn Cố Kỳ Nam.

Cố Kỳ Nam trái lại không một chút bất ngờ, kinh hãi, kinh hỉ, khiếp sợ mà thần sắc lại hết sức bình tĩnh. Ngô Uyên phóng to bảng điểm trên Wechat lên tỉ mỉ nhìn lại lần nữa, chắc chắn là cái tên "Cố Kỳ Nam".

Cả nhóm bùng nổ.

Lâm Tiểu Bân lẩm bẩm: "Anh Nam, sao anh trông bình tĩnh thế?"

Ngô Uyên chất vấn: "Sao cậu bảo môn này không hiểu môn kia không biết?!"

Cố Kỳ Nam vò đầu: "À thì, Toán tớ học cũng chắc. Vả lại bài thi Toán này dễ mà."

Dễ...?

Tất cả học sinh xung quanh đều muốn nhìn xem vị đế vương kia là ai. Đám Triển Minh vội vàng lôi Cố Kỳ Nam đi.

Bốn người vừa ra đến phố kinh doanh thì Cố Kỳ Nam nói muốn mời mọi người ăn. Lâm Tiểu Bân căm giận: "Mời! Nhất định phải mời! Điểm tối đa một môn thì mời một lần, lần thi tới vẫn điểm tối đa lại mời thêm! Tôi 50 điểm toán còn không nổi!"

Triển Minh lái xe điện chở Cố Kỳ Nam, chậm rãi đi song song với Lâm tiểu Bân cùng Ngô Uyên. Mà Lâm Tiểu Bân vẫn chưa bất mãn xong: "Hóa ra Tiểu Nam Nam chỉ giả vờ ngầu! Còn nói mình không giỏi Ngữ Văn, có mà không giỏi được điểm tuyệt đối thì có! Mấy cái kia thì không giỏi cái gì!"

"Thi Văn lần này đúng là tớ phát huy được hơn mọi khi." – Cố Kỳ Nam nghiêm túc giải thích.

Lâm Tiểu Bân nhân sinh không còn gì luyến tiếc: "Không muốn nghe."

Ngô Uyên nghĩ lại liền trở mặt, nịnh hót nói: "Anh Nam, hay là anh cho em mượn vở ghi bài đi! Bình thường anh tham khảo sách gì vậy? Em cũng muốn mua một bộ!"

Lâm Tiểu Bân: "???"

Cố Kỳ Nam: "Được, sau tớ sẽ cho cậu mượn."

Lâm Tiểu Bân khoác vai Ngô Uyên, đi đứng cũng không yên, đem người kia lắc qua lắc lại đến phiền.

Hai người một cao cao gầy gò, một đầu tóc rối bời đi bên nhau trong bầu không khí bí bách. Bên cạnh còn có một tên chân dài to con cưỡi một chiếc xe điện mà so với hắn có thể coi là bé nhỏ, đèo một nam sinh ngoan ngoãn biết điều sau lưng.

Trời nóng nực, bốn người đều đã chuyển sang đồng phục hè là áo trắng cộc tay, ở cổ tay và cổ áo còn có một vòng xanh lam càng lộ rõ dáng vẻ tràn trề nhiệt huyết thanh xuân. Bộ dáng vừa đi vừa nói chuyện dưới sắc xanh của những tán cây đầu mùa hạ của họ quả thật hấp dẫn không ít ánh mắt.

Những sợi rễ cây đa buông xuống đụng phải trán Cố Kỳ Nam ngứa ngáy. Cậu ngẩng đầu nhìn lên những chùm sáng xuyên qua những tán lá mướt xanh um tùm.

Mùa hè đã đến.

Cố Kỳ Nam cảm thấy cơn ác mộng xưa cũ cùng mùa đông dài đằng đẵng đã trôi qua. Cậu trở lại như ban đầu, tìm về trạng thái cũ mà yên tâm học tập, yên tâm lên lớp, yên tâm đi dạo.

Cậu ngước mắt nhìn tấm lưng rộng rãi trước mặt, chính là cảm giác yên tâm này.

"Anh Triển!" – Cố Kỳ Nam đột nhiên lớn tiếng gọi.

Ba người kia giật mình, đầu xe điện đánh võng một đường. Triển Minh không quay đầu lại, bực mình hỏi: "Làm sao?"

"Không sao." – Cố Kỳ Nam cười hì hì.

Lâm Tiểu Bân run lên: "Tự nhiên tao nổi hết cả da gà, chẳng hiểu sao tự dưng cảm thấy trong không khí tràn ngập một mùi vị vi diệu lạ kì."

Ngô Uyên lạnh lùng nói: "Mùi mì sa tế chứ gì."

Xe điện dừng lại trước một quán ăn nhỏ, bên trên là một biển hiệu chữ vàng nền đỏ kiểu cũ viết "Mì sa tế Lâm Kí". Mới hơn bốn giờ mà trong quán đã có vài vị khách rồi.

Triển Minh vẫy tay: "Vào thôi."

Lâm Tiểu Bân đi trước, gã vừa đi vừa nói: "Ôi chao, hôm nay ăn mì sa tế sao? Anh Triển đểu thế, nhóc cùng bàn muốn mời ăn sao anh lại dắt đến quán mì sa tế! Phải đến hàng thịt nướng chứ!"

Triển Minh trả lời đơn giản: "Không ăn thì biến."

Lâm Tiểu Bân: "Ăn!"

Ăn chứ, tất nhiên là ăn!

Tiệm mì này vốn là một quán ăn có tiếng xung quanh đây, mùi sa tế quyện lại với cái loại gia vị lan tỏa khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Triển Minh dẫn Cố Kỳ Nam đứng ra trước quầy bếp xem thịt lợn cùng ruột non lõng bõng trong nồi nước dùng, còn có nước sốt làm từ đậu rang cùng móng giò đỏ sậm bóng loáng.

Từng bát múc ra đều nóng hôi hổi.

Nhân viên cầm thực đơn ra hỏi: "Ăn gì?"

Bốn người gọi mì sa tế, nước dùng nóng, trứng gà ngâm tương, đậu ngâm tương, ruột già ngâm, bánh quẩy, xếp đầy cả một mặt bàn.

Cố Kỳ Nam học theo Triển Minh đem bánh quẩy mới chiên xong chấm vào nước dùng sa tế, quẩy giòn vừa nhúng vào đã dậy mùi thơm phức. Lâm Tiểu Bân một bên vừa bày đặt buồn chán Cố Kỳ Nam mời khách mà lại lại mời món mì sa tế tâm thường này, một bên ăn như hùm như sói, còn là ăn đến sạch sẽ.

Mấy người này ăn hai mươi phút đã xong, chỉ có Cố Kỳ Nam còn đang chậm rãi ăn, còn vừa ăn vừa uống nước ấm.

Lâm Tiểu Bân ăn no uống đủ rồi thở dài nói: "Nhìn cái bộ dạng ăn uống ngốc nghếch của cậu sao có thể nghĩ được đây là người thi đạt điểm Toán tối đa chứ?"

Ngốc nghếch?

Cố Kỳ Nam trợn mắt, trong miệng vẫn còn đồ ăn nên không cách nào phản bác được, quay đầu nhìn Triển Minh. Triển Minh giúp cậu trả đũa: "Nói người ta ngốc thì nhìn lại mình đi thiên tài thi Toán được được có 35 điểm."

Lâm Tiểu Bân thổ huyết. Hắn lại tiếp lời: "Con trai nhỏ, cứ ăn chậm thôi."

Cố Kỳ Nam: "..."

Cố Kỳ Nam ăn xong liền đứng dậy đi trả tiền. Quét điện thoại di động một cái, 98 đồng..

Còn không tới 100.

Cậu cảm thấy dường như Triển Minh là cố ý dẫn tới một quán ăn không quá đắt, sợ cậu tiêu nhiều tiền sao?

Cậu đi theo Triển Minh. Triển Minh vừa ngồi lên xe điện liền trèo lên như thói quen.

Cả đám ăn mì xong chỉ mới 5h chiều. Bốn người không có việc gì đành đi lung tung quanh phố, chợt thấy một cái máy gắp thú bông liền dừng lại chơi.

Lâm Tiểu Bân mở điện thoại ra tự sướng, không thèm gắp thú mà đăng ảnh lên vòng bạn bè. Ngô Uyên thì mở điện thoại ra hỏi mua sách giống Cố Kỳ Nam, bộ dạng chăm chỉ học tập chẳng màng chơi đùa. Cố Kỳ Nam lấy ra 10 đồng, không thể tin nổi trong một phút đã gắp hết 9 đồng.

Triển Minh đứng bên cạnh xem mà cạn lời.

Cố Kỳ Nam quay đầu nhìn hắn: "Cái máy gắp thú này có vấn đề rồi, thời gian cho phép chỉ có hai mươi giây, vô lý quá! Sao mà gắp được! Vừa phải di chuyển cần câu, phải nhắm thú bông mà gắp xuống, lại còn phải gắp ra ngoài. Hai mươi giây làm sao mà đủ! Đúng là lừa tiền mà!"

Triển Minh: "..."

Triển Minh lấy đồng xu cuối cùng trong tay cậu thả vào máy, khởi động, di chuyển, gắp, ném vào lỗ chui ra ngoài, làm liền một mạch đúng mười tám giây liền kết thúc.

Một đoạn nhạc vui vẻ vang lên. Chú chó bông lông trắng cụp tai rơi xuống.

Triển Minh cầm lên ném cho Cố Kỳ Nam khiến cậu trợn mắt há mồm. Mà lúc ấy ba người kia đã hướng về phía cửa hàng giày, nói muốn đến xem loại giày đá bóng mới.

Cố Kỳ Nam cầm con chó bông kia chạy theo Triển Minh mà chất vấn: "Anh Triển, làm thế nào vậy?! Mười tám giây! Thành công trong một lần! Làm thế nào vậy? Sao anh giỏi thế? Làm thế nào? Làm thế nào? Anh dạy em một chút đi!"

Triển Minh nhìn cậu một cái rồi đưa tay đặt lên đầu người kia, vừa vò tóc vừa bóp lung tung như đang bóp con chó bông, nói: "Cái này cũng giống như thi đạt điểm tối đa ấy, làm nhiều là được."

Lâm Tiểu Bân cười suýt ngã.

Cố Kỳ Nam làu bàu: "Vậy em làm bài tập toán cũng nhiều mà.."

Bốn người ngắm nghía giày đá bóng xong quay về chỗ làm thêm của Triển Minh, hắn mua cho mỗi người một cốc trà chanh rồi chở Cố Kỳ Nam đến trạm tàu điện ngầm.

Cố Kỳ Nam uống một ngụm trà chanh, cảm nhận hương vị chua chua thơm mát của chanh như đem theo cả niềm vui đầu hạ. Thời điểm chia tay Triển Minh, cậu hỏi: "Anh Triển, mai có đi chơi nữa không?"

Triển Minh nhìn cậu: "Mai tôi đi làm thêm, cậu tìm Ngô Uyên với Lâm Tiểu Bân ấy, chúng nó cuối tuần nào cũng đi chơi. Ngủ dậy muộn một chút cũng được, chắc cũng phải sau bữa trưa."

Lại làm thêm.

Triển Minh làm thêm nhiều như vậy có mệt không?

Cố Kỳ Nam không thể làm gì hơn ngoài trả lời: "Vậy thì thôi, chiều mai em phải học thêm tiếng Anh."

Triển Minh bật cười: "Thật sự muốn học thêm tiếng Anh?"

"Thật mà!" – Cố Kỳ Nam không hiểu. "Tiếng Anh của em không tốt."

Cậu suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm: "Nhưng mà so với anh Bân, anh Uyên với cả anh nữa thì tốt."

Triển Minh: "..."

Lúc lên tàu, Cố Kỳ Nam vừa mở Wechat ra thì phát hiện Lâm Tiểu Bân đã đăng bài lên vòng bạn bè. Đó là mấy tấm ảnh selfie nửa gò má, cốc trà chanh, mì sa tế cùng một cái máy gắp thú, phía trên đăng cùng một câu: "Cuối cùng cũng thi xong!" như thể gã thi nhiều đến mệt mỏi lắm.

Bên dưới còn có Ngô Uyên bình luận: Bày đặt.

Lâm Tiểu Bân trả lời bằng một cái emoji ngón giữa.

Cố Kỳ Nam không nhịn được cười, sau đó nhấn vào vòng bạn bè của Triển Minh, kết quả chỉ có đúng một bức hình từ hai năm trước, trong hình là bộ xếp hình lego. Cậu nhấn vào ảnh, nhìn tới nhìn lui xem bộ lego này có gì đặc biệt, cuối cùng ngắm nghía nửa ngày không phát hiện ra cái gì.

Cậu nhấn like cho Triển Minh.

Suy nghĩ một chút, cậu chụp ảnh cốc trà cùng con chó bông kia, đăng bài viết đầu tiên lên vòng bạn bè.

"Cảm ơn anh Triển!"

Lâm Tiểu Bân like bài rồi bình luận: Được đấy, tôi với Ngô Uyên đều là không khí.

Ngô Uyên cũng like: Đã mua sách, cảm ơn anh Nam!

Lâm Tiểu Bân trả lời Ngô Uyên: Con mẹ nó mày nịnh nọt vừa thôi!

Ngô Uyên: Cút.

Chưa được bao lâu, hai người đã spam đầy trong vòng bạn bè của Cố Kỳ Nam. Cậu đang tức cười thì đột nhiên nhìn thấy một bình luận mới.

Hao Hao Lưu: Cuối cùng cũng đăng lên vòng bạn bè rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro