4. Cõng không nổi quan tài
Công pháp truyền thừa của Âm Thi tông phân làm hai mạch, mạch Huyết Thi và mạch Cốt Nguyệt.
Mạch Huyết Thi tu là chiến thi, thi khôi tu thành có năng lực vô cùng lớn phá được cả kim thạch, toàn thân trên dưới đầy kịch độc, có tốc độ chạy trốn ẩn độn cực nhanh khó truy xét. Chỉ có thi thể bẩm sinh có tính đặc biệt mới dễ luyện thành chiến thi tốt. Sau khi luyện thành thi khôi, còn cần tu sĩ phối hợp đủ loại pháp quyết cùng vật liệu tiến hành luyện chế nhiều lần, chiến thi mới có thể nhờ đó lên cấp.
Mach Cốt Nguyệt tu chính là pháp thi, thi khôi tu thành có thể phi thiên độn địa, có thể phối hợp với tu sĩ triển khai pháp quyết, dời núi đào biển. Liên hệ giữa pháp thi cùng tu sĩ so với chiến thi còn khắc sâu hơn nhiều. Năng lực pháp thi mạnh yếu, một phải nhìn năng lực của thi thể khi còn sống, hai cũng phải chịu tu vi hạn chế của tu sĩ.
Diệp Cửu Thu đem thông tin trong ngọc giản ở trong đầu sửa lại một lần.
Nói cách khác, nếu như mệnh thi của tại khi còn sống là tu vi kỳ Trúc Cơ, như vậy nếu hắn lựa chọn tu mạch Huyết Thi, liền lập tức nắm giữ sức chiến đấu kỳ Trúc Cơ. Nhưng nếu lựa chọn tu mạch Cốt Nguyệt, như vậy sức chiến đấu của mệnh thi liền sẽ bị thực lực tự thân hắn hạn chế, chỉ có thể phát huy ra thực lực kỳ Luyện Khí.
Mà ngược lại, chỉ cần năng lực mình nâng lên, thi khôi tu mạch Cốt Nguyệt cũng nâng lên theo. Còn thi khôi mạch Huyết Thi muốn lên cấp, lại phải gặp không ít cửa ải, tỷ như yêu cầu tài nguyên đặc thù vv, đối với mỗi tu sĩ, đều là điều kiện rất khó đạt thành.
Vừa nhìn như thế, nếu hắn chọn tu mạch Huyết Thi thì không thể tốt hơn. Mệnh thi của hắn có vẻ như rất lợi hại, nếu như bị thực lực của hắn hạn chế tựa hồ rất đáng tiếc. Hơn nữa trên hắn có một chỗ dựa tổ tông, pháp quyết vật liệu các loại, còn không phải hạ bút thành văn?
"Quyết định." Diệp Cửu Thu để ngọc giản xuống, không do dự, "Tu mạch Cốt Nguyệt."
Tu luyện mạch Huyết Thi, trọng điểm ở chỗ nâng thực lực thi khôi lên. Tu luyện mạch Cốt Nguyệt, trọng điểm ở chỗ việc tu luyện của chính mình tu sĩ.
Chọn cái nào, Diệp Cửu Thu cân nhắc cũng không cần suy tính.
Chẳng lẽ muốn hắn đem mệnh thi nuôi mập ăn thịt lại mình?
Cuối cùng, trong ngọc giản, có thông tin Bạch Nhiên lưu lại.
Nói là ngày mai sẽ đến đón hắn tới đại điện, chọn một sư phụ để tu luyện theo, bây giờ tốt nhất trước tiên nên quyết định hướng tu luyện vv...
Chỉ nghe qua sư phụ tuyển đồ đệ, lần đầu tiên nghe nói đồ đệ tuyển sư phụ. Diệp Cửu Thu nghĩ đệ tử trẻ tuổi của Âm Thi tông đại khái chắc phải hận hắn ba phần. Nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, vậy tu luyện tới sáng mai là được.
Hắn quét sạch sành sanh hoa quả tráng miệng trưng bày trên bàn, liếc hắc quan tài một cái, cắn môi một cái, an vị lên trên giường nhỏ nhắm mắt tu luyện. Tuy nói hắn ngay cả công pháp mình tu luyện là gì cũng không rõ, chỉ biết dựa theo lộ tuyến của lão tổ dùng linh lực du tẩu trong cơ thể hắn, vận chuyển linh lực của mình.
Về phần thi thể với quan tài ở cùng phòng...
Đó là mệnh thi của hắn, hắn, hắn không cần phải sợ!
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Cửu Thu tỉnh lại từ trong tu luyện, cúi đầu đánh giá chính mình, ừm, hoàn hảo không chút tổn hại.
Thở ra một tiếng dài, hắn nở nụ cười, từ trên giường nhỏ nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng tản bộ đến bên cạnh hắc quan tài, nghiêm túc bái một cái, thầm nói trong lòng, tạ ơn mệnh thi tha chết.
Hắn như kiểu chiếm được cam kết an toàn nhân thân, sau khi xác định mệnh thi sẽ không làm hại hắn, liền ngay cả gút mắc mâu thuẫn cùng mệnh thi lúc trước đều ném ra sau đầu. Thậm chí ngay cả sợ hãi ghét bỏ đối với thi khôi của bản thân đều ở mọi thời khắc cảm nhận được, dưới cảm giác thân cận với thi khôi trong quan tài mà nhạt đi không ít.
Không trách tất cả mọi người đều thích cõng lấy quan tài chạy khắp nơi. Diệp Cửu Thu đại thiếu gia biểu thị đã hiểu được một chút, cảm nhận huyết thống liên kết, thêm vào sớm chiều ở chung, đại khái giống như là người nhà đi.
Rửa mặt xong xuôi, liền nhìn thấy hai người Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến mỗi người cõng quan tài của chính mình đến.
"Diệp sư đệ." Bạch Nhiên cười híp mắt.
"Hừ." Hà Sơn Kiến mặt lạnh không hề có sắc mặt tốt.
Diệp Cửu Thu hiện tại tương đối rõ ràng, Bạch Nhiên là đệ tử thân truyền mạch Cốt Nguyệt, Hà Sơn Kiến lại là mạch Huyết Thi.
"Chuẩn bị xong chưa?" Bạch Nhiên hỏi.
"Ừm."
Diệp Cửu Thu đi tới cửa, lại bị Bạch Nhiên gọi lại: "Diệp sư đệ, phải mang theo mệnh thi của ngươi."
"Ế?" Diệp Cửu Thu cứng ngắc quay đầu, "Mang theo -- nó?" Hắn chỉ chỉ hắc quan tài.
"Quan tài không thể rời khỏi người." Hà Sơn Kiến khoanh tay, ở một bên cười lạnh, "Người Âm Thi tông, tu sĩ không có thi khôi, thi khôi không có tu sĩ, kết cục nhìn không được đẹp cho lắm đâu."
Bạch Nhiên cười giảng hòa: "Ý Hà sư đệ, thi khôi đối với tu sĩ Âm Thi tông chúng ta, giống như pháp bảo đối với tu sĩ tông môn bình thường. Vì vậy, mệnh thi, không chỉ phải mang theo bên người, càng phải thường xuyên dùng linh lực ôn dưỡng, thành lập liên hệ càng sâu, điều khiển càng thuận tiện."
Diệp Cửu Thu nhớ lại giới thiệu trong ngọc giản.
Quan tài của Âm Thi tông đều là pháp khí, có thể rút linh lực của tu sĩ ôn dưỡng thi khôi trong quan tài. Cho nên Âm Thi tông không có ai sẽ đem thi khôi ném vào túi trữ vật, trừ phi không chí tiến thủ không muốn tăng cao thực lực.
Sớm muộn đều phải cõng, vậy thì... cõng đi.
Diệp Cửu Thu nhếch môi, nhanh chân đi đến chỗ hắc quan tài.
Vậy ai ai, quan hệ của chúng ta cũng không tệ, đúng không?
Hắn nhìn chằm chằm hắc quan tài, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua quan tài nhìn thấy mệnh thi nằm bên trong. Đưa tay ra, đỡ lấy thân quan tài, nỗ lực nhấc nó lên --
Ế?
Sao không nhấc lên được?
Lại nhấc tiếp!
Dùng sức!
Ế ế ế!
Một lát sau, Diệp Cửu Thu mặt đỏ lên dùng sức quá độ, lúng túng nhìn về phía Bạch Nhiên: "... Nhấc không lên."
Bạch Nhiên: "..."
Hà Sơn Kiến: "..."
Lần đầu tiên nghe tới!
Cho dù là người phàm, khí lực lớn chút đều có thể vác lên toàn bộ quan tài, huống chi là tu sĩ?
"Ta đến thử xem?" Bạch Nhiên ho nhẹ một tiếng, an ủi cười cười với Diệp Cửu Thu, đi tới bên cạnh hắn, tay ôm lấy quan tài, lên --
Hắc quan tài nhẹ như một tờ giấy mỏng, được hắn nhấc trong tay.
Bạch Nhiên thật sự cũng không nghĩ tới mình có thể thoải mái nhấc lên hắc quan tài, ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Diệp Cửu Thu, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Hà Sơn Kiến cười nhạo một tiếng rõ ràng xem thường, quay người phất phất tay: "Bạch sư huynh, đặt trên lưng hắn, đi."
"Diệp sư đệ?" Bạch Nhiên một lần nữa đeo lên khuôn mặt tươi cười ôn hoà, "Ngươi xem..."
Diệp Cửu Thu mím chặt môi dưới không nói lời nào, hắn không phải cố ý trêu đùa hai người, vừa rồi là thật sự dùng hết sức cũng không nhấc nổi, hắc quan tài nặng nề như bám chặt trên đất.
Chần chờ đưa tay ra, định tiếp nhận hắc quan tài trong tay Bạch Nhiên, lại trong nháy mắt khi Bạch Nhiên buông tay, lần thứ hai đỡ không nổi hắc quan tài nặng như núi to, "Rầm" một tiếng, hắc quan tài rơi bộp xuống đất.
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Bạch Nhiên.
"Chuyện này..." Dù là Bạch Nhiên, cũng không rõ ràng được đến cùng xảy ra chuyện gì. Theo như hắn cảm giác, hắc quan tài với quan tài của hắn không khác gì, thế nhưng biểu hiện của Diệp Cửu Thu không giống như làm bộ. Hắn trầm ngâm một chút, vỗ vỗ vai của Diệp Cửu Thu an ủi, "Hắc quan tài là từ trong Vạn Mộ nghĩa trang, có lẽ là có huyền cơ gì. Như vậy đi, ta giúp ngươi mang theo nó tới đại điện, để tông chủ xem chuyện gì xảy ra."
Diệp Cửu Thu trầm mặc gật đầu.
Bạch Nhiên cõng lấy quan tài của mình, trong tay nhấc theo của Diệp Cửu Thu, đi phía trước dẫn đường.
Diệp Cửu Thu đi theo sau hắn và Hà Sơn Kiến, không nói tiếng nào rũ đầu, ánh mắt tình cờ trôi về hắc quan tài Bạch Nhiên đang nhấc theo, trốn trốn tránh tránh, trong khóe mắt toàn oan ức. Hắn biết, làm gì có huyền cơ gì, nhất định là mệnh thi trong hắc quan tài không thích hắn, cho nên mới không cho hắn nhấc lên.
Hắn đã nghĩ quan hệ của bọn họ đã thay đổi tốt hơn.
Kết quả chỉ là mơ tưởng đơn phương của hắn.
Xưa nay chưa từng bị người đối xử như thế, Diệp Cửu Thu đại thiếu gia mũi chua chua, lại nghĩ thêm mình bị bức xa xứ, người nhà thương yêu của mình hiện tại cũng không ở bên người, đến một cái khe núi âm u khủng bố đáng ghét như thế, đồng bối xung quanh hết người này so với người khác còn lạnh lùng hơn, đi tới chỗ nào cũng bị người căm thù ghét bỏ...
Không! Thể! Khóc!
Diệp Cửu Thu dùng sức cắn chặt răng, trừng mắt hết cỡ.
Trên đường bọn họ cùng nhau đi, gặp không ít đệ tử Âm Thi tông. Ánh mắt không hữu hảo như gai đâm sau lưng, hắn không thể chịu thua trước mặt những người này!
Hất cằm lên, nghiêm mặt, mắt nhìn thẳng nhanh chân đuổi tới. Thành công khiến hình tượng Đại thiếu gia cao lãnh thâm nhập lòng người.
Âm Thi tông là một tiểu tông ma đạo nhị lưu, mặc dù bây giờ đã chứng minh còn có một lão tổ Nguyên Anh trên đời, nhưng thực lực toàn thể gốc gác cũng không ra hồn. Đương nhiên, tất cả mọi người tin tưởng dưới sự dẫn dắt của lão tổ Nguyên Anh, Âm Thi tông tổng sẽ từng bước một phát triển lớn mạnh.
Không có đại khí mênh mông như nhất lưu tông phái, Âm Thi tông chỉ chiếm cứ một khe núi rộng lớn, nơi này trước thời cửu viễn đã xảy ra một lần huyết chiến, ngã xuống vô số sinh linh, âm khí không tiêu tan, hình thành một minh địa, vừa vặn thích hợp công pháp tu luyện của Âm Thi tông.
Bởi vì duyên cớ minh địa, bầu trời trên khe núi quanh năm mây đen giăng kín, không gặp nổi nửa điểm ánh mặt trời. Trong khe núi âm khí tràn ngập, bao phủ một lớp chướng khí màu xám trắng. Trong khe núi trồng vô số cây tử nam, quan tài đầu tiên của đệ tử bình thường thông thường chính là dùng gốc của những cây tử nam này chế tạo pháp khí quan tài cho mệnh thi của chính họ.
Trung tâm khe núi có một cái hồ lớn, hồ nước màu vàng sóng lớn bất hưng, âm u đầy tử khí, nghe nói là từ dưới nền đất tuôn ra, được người Âm Thi tông coi là tiểu hoàng tuyền. Nước của tiểu hoàng tuyền là vật liệu nhất định để luyện chế thi khôi.
Giữa hồ có một hòn đảo, trên đảo chính là chính điện và Thiên điện của Âm Thi tông. Lúc trước Dương Hoành của Thiên Ma tông chính là từ trên đảo nhìn ra xa, nhìn thấy Diệp Cửu Thu.
Không phận của tiểu hoàng tuyền cấm bay. Muốn đi qua chỉ có thể ngồi bằng quan tài của mình.
"Diệp sư đệ còn chưa học làm sao thao túng pháp khí, lần này đi cùng với ta đi." Bạch Nhiên cõng lấy quan tài của mình thả xuống tiểu hoàng tuyền, ôm eo Diệp Cửu Thu, hai người nhẹ bỗng hạ trên nắp quan tài.
"Thao túng pháp khí của chính mình còn phải học? Ta lần đầu tiên nghe tới." Câu nói châm chọc của Hà Sơn Kiến vừa dứt, vượt lên trước đạp lên quan tài, vạch một đường dài trên mặt mặt nước hướng trên đảo bay đến.
Diệp Cửu Thu mặt như bị bỏng, khó chịu giật giật góc áo. Hắn ngay cả nâng lên cũng không nâng được, còn nói chi đến việc thao túng?
"Không cần để ý Hà sư đệ." Bạch Nhiên khẽ cười xoa xoa tóc hắn, "Con đường Hà sư đệ hắn đã đi cho tới giờ, hoàn toàn là dùng mạng để đi, ăn qua không ít cay đắng. Đối với Diệp sư đệ ngươi, khó tránh khỏi có chút cực đoan. Không nói hắn, ngay cả ta cũng có chút đố kị ngươi a."
Diệp Cửu Thu chớp chớp đôi mắt, đố kị hắn nhiều như thế, mà nói thẳng là đối kị trước mặt hắn, Bạch Nhiên hoàn toàn là người đầu tiên. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ôn hoà của Bạch Nhiên, mơ hồ thấy được bộ dáng bao che khuyết điểm của đại ca mình.
Ầy, Âm Thi tông cũng không hoàn toàn chỉ có mấy gia hoả không đáng yêu.
Sau khi tâm tình Diệp Cửu Thu an định xuống, giật nhẹ khóe môi, cố ý nói lớn tiếng: "Ta mới không chấp nhặt với hắn."
Quan tài của Hà Sơn Kiến vèo một cái bay càng nhanh càng xa hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro