Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Thi khôi trong quan tài

Thiếu niên nửa choáng nửa tỉnh ngã sấp trên mặt đất, cánh tay buông trên mặt đất máu chảy từng giọt, tụ lại thành từng dải nhỏ uốn lượn trên mặt đất, không nhanh không chậm chảy về hướng hắc quan tài.

Sau khi huyết dịch tiếp xúc với hắc quan tài, bên ngoài hắc quan tài tỏa ra một vầng sáng mỏng manh cực không khiến người khác chú ý, nhất trướng nhất thu, nhất hô nhất hấp (*lên bao nhiêu hút bấy nhiêu), huyết dịch liền quỷ dị dung nhập quan tài, biến mất không còn tăm hơi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lôi vân dường càng trở nên cuồng bạo hơn, như đang ngầm tích trữ gì đó.

Chẳng biết tự lúc nào, vết thương trên cánh tay thiếu niên đã không chảy máu nữa, hay có lẽ vẫn còn chảy. Mặt hắn trắng bệch như giấy, hô hấp yếu ớt, nếu không tỉ mỉ quan sát, căn bản không phát hiện được lồng ngực hắn vẫn còn phập phồng.

Mà động tĩnh hắc quan tài phát ra lại càng to hơn.

Kẽo kẹt kẽo kẹt...

Hắc quan tài vẫn luôn im lặng nổi lên tiếng vang.

Tiếng ma sát chói tai, như có ai đó đang mở ra một vật cũ nát đã phủ đầy bụi.

"Ầm ầm!"

Một tiếng chớp rền hạ xuống, rung khắp thiên địa.

"Bùm —— "

Nắp của hắc quan tài bật lên, bay ra, đập trên mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Một cái tay duỗi ra từ hắc trong quan tài, chớp mắt đã bóp chặt tia chớp trong lòng bàn tay, miễn cưỡng phá huỷ.

Diệp Cửu Thu đã rơi vào hôn mê bị tiếng sấm đánh tỉnh lại một tia ý thức cuối cùng, hắn cố nâng lên mí mắt nặng nề, nhìn về phía cái hắc quan tài đã hại hắn đến nước này.

Một cánh tay, khoác lên vách của hắc quan tài. Cánh tay kia cực kỳ trắng bệch, dưới khung cảnh hôn ám đặc biệt bắt mắt, ngón tay thon dài lại khô gầy, đường viền xương cốt hiện ra rõ ràng, móng tay trên đầu ngón tay dài lại đen kịt, mơ hồ ánh lên kịch độc màu lam đậm.

Là thi khôi!

Cánh tay khoác lên vách hắc quan tài hơi dùng sức, chống đỡ một thân ảnh thon gầy từ trong quan tài chậm rãi ngồi dậy.

Hắn, hoặc nên gọi là nó, sau khi tự ngồi dậy, liền ngồi ngay ngắn không nhúc nhích trong quan tài. Diệp Cửu Thu nhìn từ một bên, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen dài của đối phương như vải satin buông xuống, che mất khuôn mặt, không thể thấy rõ dáng dấp và biểu tình.

Sau một hồi im lặng, đối phương mới có động tác kế tiếp. Nó cúi đầu, giơ hai tay lên trước mắt, như đang cẩn thận quan sát, sau một hồi lâu, nó chậm rãi lấy tay sờ lên tóc, trán và hai má mình. Động tác của nó rất chậm, chậm rãi, tạo nên một cảm giác mờ mịt tịch liêu.

Diệp Cửu Thu thở ra một hơi, mát nhắm mắt mở. Hắn nhất định là sắp chết rồi mới sinh ảo giác, dĩ nhiên sẽ đau lòng một cái thi khôi tà ác hút máu người hại chết mình.

"Ai?" Đang xuất thần, hắn nghe thấy một giọng nam trầm thấp khàn khàn, mang theo hàn ý lạnh lẽo, như lưỡi dao xẹt qua màng nhĩ.

Sau đó là tiếng bước chân, rất có tiết tấu và nhịp điệu, đến từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại trước chính mình.

"Là ngươi đem ta luyện thành thi khôi?" Thanh âm từ trên cao nhìn xuống êm dịu đến quỷ dị, khiến người không rét mà run, "Lại có thể có người dám đem ta luyện chế thành thi khôi?"

Ta đâu có làm!

Diệp Cửu Thu nổi giận trong lòng, nhưng không cách nào phản bác ra ngoài miệng. Đột nhiên đầu bị dìm xuống, cả khuôn mặt bị nhấn vào trong bùn. Thanh âm kia mang theo vài phần âm lãnh: "Ta chết tại Cửu U, chỉ là một tiểu tử tầng Luyện Khí làm sao có thể đến nơi đó. Nói! Ngươi làm sao tìm được thi thể của ta!"

Ai tính đi tìm ngươi! Diệp Cửu Thu tức giận trong lòng, tên khốn này cư nhiên giẫm lên mặt hắn!

Ý niệm vừa lạc, trên đầu hắn đột nhiên nhẹ đi. Mà một giây sau, một cánh tay liền nắm lấy tóc hắn, cứng rắn kéo đầu lên, nắm trong tay.

"Thôi, cái này cũng không mấy trọng yếu." Thanh âm kia bỗng nhiên cười rộ, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn mà thầm thì, lời nói lại làm lòng người nguội lạnh, "Thí chủ nghe qua chưa ? Mệnh thi giết chủ không thể sống, mà ta chán sống, vậy ngươi hãy theo ta chết thêm một lần nữa đi, chủ... nhân."

"Lần này, nhất định phải chết đến biến thành tro bụi, tìm chết rồi mới an ổn... di!" Thanh âm đột nhiên dừng lại, hai ngón tay lạnh như băng nắm lấy cằm hắn, nhấc mặt hắn lên.

"Ngươi là!" Khó thấy được, thanh âm thay đổi thất thường này nhiều hơn mấy phần khiếp sợ kinh ngạc và hỗn loạn.

Thế ra vẫn là người quen hở? Diệp Cửu Thu kiên cường chống đỡ tinh thần, cố gắng nhấc mí mắt lên một cái khe, đối mặt, nhìn chằm chằm mặt của nam nhân đang nhìn hắn...

Làn da trắng bệch, cặp môi trắng xanh, mặt nạ bằng xương trắng như tuyết che lại phần má bên phải, duy chỉ có thể thấy được hoa văn khủng bố dữ tợn nán đầy bên mặt trái, nghiễm nhiên một bộ dáng ác quỷ uy nghiêm đáng sợ.

Mắt của nó cũng cực đen, tối tăm không chút ánh sáng, lạnh lùng lương bạc, bên trong ẩn giấu rất nhiều điều Diệp Cửu Thu nhất thời xem không hiểu. Nhưng có lẽ bây giờ tâm tình nó quá chập chờn kịch liệt, Diệp Cửu Thu tốt xấu vẫn nhìn ra chút đầu mối: giống như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi, hoài nghi, nghi hoặc, khiếp sợ.

Những cảm xúc đó trong đôi mắt kia rất nhanh liền từ từ biến mất, dần dần chỉ còn lại trầm tư hồi ức bình tĩnh không lay động.

Một lát sau, nó ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, như kiểu bây giờ mới chú ý tới tình cảnh lúc này, chợt nói: "Nguyên lai là nghĩa trang Vạn Mộ, 500 năm không thấy, thật khiến người ta hoài niệm."

"Ta đã trở về..." Nó cảm thán.

Chờ đến khi lại nhìn về phía Diệp Cửu Thu, nó phảng phất như đã hiểu rõ toàn bộ, lệ khí trước đó biến mất không còn bóng dáng, chỉ là ngữ khí vẫn quái dị như trước: "Là ngươi..."

"Diệp Cửu Thu." Ba chữ bị niệm đến đủ loại tư vị, tựa yêu tựa hận, mâu thuẫn không thôi.

Nhưng Diệp Cửu Thu không thể nghe thấy nữa. Một giây trước hắn đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, ý thức rơi vào hắc ám.

Lần này thật sự chết chắc rồi. Ý nghĩ cuối cùng của hắn là như thế, bởi vì ánh mắt đối phương nhìn hắn, là chán ghét cùng căm hận hận không thể tự tay hủy diệt.

Thật xin lỗi, phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca còn có tiểu muội, Cửu Thu không trở về được nữa.

...

Thời điểm hôn mê đã kinh qua đèn kéo quân, coi mình là người chắc chắn phải chết, đến khi mở mắt ra, nhìn thấy gian phòng bài trí quen thuộc, thấy một tia nắng chiếu qua cửa sổ, Diệp Cửu Thu sờ sờ cánh tay hoàn hảo không chút tổn hại của mình, nháy mắt coi những chuyện mình thấy lúc trước đều là nằm mơ.

Nhưng khi hắn ngồi dậy từ trên giường, mắt ngay lập tức bị một thứ xuất hiện nhiều hơn trong phòng hấp dẫn, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch lại trắng bệch, rõ ràng ý thức được mình vừa mới lượn một vòng từ quỷ môn quan.

Trên đất trống ở đầu giường hắn, một chiếc hắc quan tài được trang trọng đặt ở đó, nắp quan tài đóng chặt, nhưng trong mắt Diệp Cửu Thu, lại cảm thấy được cái nắp quan tài kia có thể bị hất bay bất cứ lúc nào, từ trong bò ra ngoài một cái thi khôi thích hút máu chuyên thay đổi thất thường.

"Ngươi đã tỉnh?" Từ cửa truyền đến một câu hỏi ôn hoà.

Diệp Cửu Thu quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ đứng ở cửa, thân trường ngọc lập, phong độ nhẹ nhàng: "Ngươi là?"

"Tại hạ là đệ tử thân truyền nhất mạch Cốt Nguyệt, Bạch Nhiên." Thanh niên mỉm cười đi tới, ngôn ngữ dễ thân, "Thác đại gọi ngươi một tiếng Diệp sư đệ."

Đệ tử thân truyền nhất mạch Cốt Nguyệt, ý là sư phụ của hắn chính là chưởng môn Âm Thi tông?

"Bạch sư huynh." Diệp Cửu Thu có chút thất thần, Vạn Mộ nghĩa trang chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, chắc không phải là cái thi khôi kia đại náo một trận đi?

"Diệp sư đệ hẳn đang lo lắng thi khôi thu phục được?" Bạch Nhiên nhíu nhíu mày, cười nói, "Sư huynh đây trước phải chúc mừng Diệp sư đệ, tuy nói quá trình có lẽ có chút gian nguy, nhưng bây giờ sư đệ đã là người có mệnh thi."

⊙▽⊙ ?

Diệp Cửu Thu nghiêng đầu: "Cảm phiền Bạch sư huynh nói lại lần nữa?"

Bạch Nhiên chỉ nghĩ Diệp Cửu Thu là mừng rỡ quá đỗi, vì vậy liền nói lại một lần: "Sư đệ, bây giờ ngươi đã có mệnh thi, nên chọn pháp quyết tương ứng. Sư đệ đã nghĩ kỹ nên tu luyện loại pháp quyết nào chưa?"

Mọi người đều đem pháp quyết lăn qua lộn lại tu luyện thuần thục rồi sau đó mới sầu không tìm được mệnh thi thích hợp, vị này lại có mệnh thi rồi, thập yêu pháp quyết gì đó cũng không vấn đề —— Bạch Nhiên một bên cảm thán trong lòng người cùng người không thể so sánh, một bên từ trong túi chứa đồ lấy ra một chiếc ngọc giản, đặt bên cạnh Diệp Cửu Thu nhìn như đang xuất thần.

Đứa nhỏ này quá mức cao hứng. Bạch Nhiên tỏ ra đã hiểu, cũng không nhiều lời: "Sư đệ tu luyện không lâu, đã tiêu hao tinh huyết ở Vạn Mộ nghĩa trang vẫn cần an dưỡng nhiều hơn, vi huynh không quấy rầy. Trong ngọc giản ghi lại thông tin pháp quyết của hai mạch công pháp Âm Thi tông ta, khi nào tinh thần ngươi tốt hơn thì nhìn một chút."

Dứt lời, thấy Diệp Cửu Thu còn đang sững sờ, hắn cười cười quay người rời đi.

Không lâu sau khi Bạch Nhiên đi, Diệp Cửu Thu liền liên tục lăn lộn đập giường, rút vào trong góc cách cự ly hắc quan tài xa nhất, khóc không ra nước mắt: Hiện tại hắn nên làm gì?

Cái thi khôi kia rõ ràng thể hiện là muốn giết hắn!

—— Í? Chờ chút!

Hắn tỉnh táo lại, cân nhắc nhìn hắc quan tài, bây giờ chẳng phải hắn vẫn chưa chết ? Nói cách khác cái thi khôi kia cuối cùng vẫn không xuống tay với hắn?

Hắn hồ nghi trừng mắt nhìn, chẳng lẽ căm hận hắn nhìn thấy trong mắt thi khôi đều là ảo giác do hắn thần trí mơ hồ?

Nghĩ ra một cái cớ để tự an ủi mình, trái tim đang nhảy loạn của Diệp Cửu Thu dần hạ xuống. Vì bất kể nói thế nào, hắn bây giờ còn sống sót. Điều này làm cho lá gan của hắn lớn hơn không ít, thận trọng dịch đến chỗ hắc quan tài.

Đi tới bên cạnh hắc quan tài, nín thở đưa tay ra, nâng tay sờ sờ nắp quan tài, xúc cảm lạnh lẽo tế nị cũng không khiến người khác cảm thấy kháng cự, trái lại theo từng ngón tay chạm lên hắc quan tài, tâm tình hốt hoảng của Diệp Cửu Thu từng bước bình tĩnh lại.

Ngay từ đầu khi mới đến Âm Thi tông đến giờ, lựa chọn của hắn từ đầu tới cuối cũng chỉ có một.

Chọn mệnh thi, tu luyện, như vậy mới có thể trở về nhà.

Hắn không nhớ được mình lấy được khối thi khôi này như thế nào, trong đầu căn bản không có bất kỳ ký ức gì. Có lẽ là bản năng ẩn giấu trong cơ thể? Hay là đánh bậy đánh bạ?

Mà bây giờ thi khôi trong hắc quan tài chính là mệnh thi của hắn, điểm này không thể nghi ngờ.

—— Thời điểm để tay lên nắp quan tài, có cảm giác thân thiết huyết thống liên kết truyền ra từ trong quan tài. Đó là mệnh thi của hắn. Sẽ trong tương lai, trong cuộc đời tu chân dài dằng dặc vẫn luôn làm bạn với hắn.

Diệp Cửu Thu nỗ lực kéo ra một nụ cười, nhỏ giọng với hắc quan tài: "Chỉ cần ngươi không giết ta, dung mạo ngươi xấu chút ta cũng không chê ngươi."

Hắc quan tài không có nửa phần phản ứng.

"Ta coi ngươi là đồng ý." Diệp Cửu Thu nói thật nhanh, sau đó rút về trên giường, trợn mắt nhìn chăm chú hắc quan tài nửa ngày, phát hiện hắc quan tài thật sự không có động tĩnh, hắn mới chớp chớp đôi mắt chua xót, như trút được gánh nặng trên vai... Liền, như vậy đi?

Hắn đem ngọc giản Bạch Nhiên lưu lại mò mẫm trong tay, dùng linh lực thăm dò, trong đầu lập tức nhiều thêm đủ loại thông tin liên quan với Âm Thi tông.

Tự mình có thực lực, mới ngăn cản được móng vuốt của thi khôi vung lại đây đi?

Dục vọng học tập của Diệp Cửu Thu cường liệt trước nay chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro