1. Âm Thi tông
Khi Dương Hoành đi xuống từ chính điện Âm Thi tông, vừa vặn từ trên cao nhìn xuống hai người một trước một sau đi ra từ vòng chướng khí xung quanh rừng.
Người đi trước ước chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, cõng lấy một chiếc quan tài màu đen lạnh lẽo, mặt lạnh sải bước. Theo sau hắn là một thiếu niên hơi nhỏ, không cao bằng người đi trước, cho nên gần như phải chạy mới có thể đuổi theo bước chân người kia.
Thanh niên tên Dương Hoành vốn nhan khống liếc mắt một cái liền không thèm đếm xỉa đến người cao to đằng trước, ánh mắt trực tiếp dính chặt vào thiếu niên hơi thấp đằng sau.
Làn da trắng bóc, tóc đen như mực, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là hàng mi dày, dài, khóe mắt hơi nhếch lên, sống động mê người. Đáng tiếc hiện tại tuổi còn quá nhỏ, không thấy được vẻ phong tình câu nhân sau khi trưởng thành.
Không không không, tuổi còn nhỏ cũng có tư vị ngây ngô của tuổi nhỏ. Dương Hoành nhìn thấy đứa nhỏ vô ý thức liếc mắt một cái về phía mình, tim phảng phất thật sự bị móc đi một chút, tê ngứa. Hắn lập tức phản bác trong lòng, tự mình nhuộm lên vẻ sạch sẽ thuần trắng như thế những mảng sắc màu rực rỡ, chắc chắn càng khiến người ta thỏa mãn.
"Mỹ nhân xuất sắc như thế, dù cho là Thiên Ma cung của ta cũng hiếm thấy." Hắn cười rộ lên một cách đáng khinh, nghiêng đầu hỏi đệ tử Âm Thi tông tiếp đón mình, "Bạch sư đệ, hắn là người phương nào, có phải mới tới hay không?"
Bạch Nhiên nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi âm thầm lườm một cái, vị đệ tử thân truyền Thiên Ma cung này rốt cuộc có ánh mắt gì?
"Dương sư huynh, hắn không phải là nữ tử." Bạch Nhiên nhẹ nhàng nhắc nhở, tên tiểu tử kia dù có lớn lên dễ nhìn chút, cũng đâu có chỗ nào giống cô nương?
Dương Hoành ý vị thâm trường cười cười: "Thiên nhân phong thái bực này, nữ tử cũng được, nam tử cũng được, có gì khác nhau đâu?" Hắn liếc nhìn Bạch Nhiên, trong mắt tất cả đều là ý tứ "ngươi hiểu", "Ngươi nói xem, Bạch sư đệ?"
Thật không hổ là đệ tử thân truyền Thiên Ma cung ma đạo cự phách, khẩu vị so với kẻ từ môn phái ma đạo nhị lưu như hắn mà nói nặng hơn không chỉ một trình độ.
Bạch Nhiên cổ quái giật giật khóe môi, hắn đã hiểu.
Ấn theo địa vị mà nói, Thiên Ma cung muốn cái gì, Âm Thi tông cũng phải lập tức* đưa đi lấy lòng nịnh bợ. Dương Hoành lần này là đại biểu Thiên Ma cung đến đưa thiệp mời cho Âm Thi tông, nếu hắn muốn một đệ tử tầm thường trong tông làm cái bị để ấm giường, vậy cũng chỉ mất công phu một ngón tay thôi.
(*ở raw là 屁颠屁颠)
Nhưng vấn đề là, hiện tại người này không phải đệ tử tầm thường.
Bạch Nhiên lộ ra thần sắc khổ não: "Dương sư huynh, không gạt ngươi, hắn là hậu bối mới nhận lại về của lão tổ chúng ta, lão tổ rất coi trọng hắn."
"Lão tổ?" Dương Hoành chần chờ chỉ chỉ trên trời, "Thi Sát lão tổ?" Chẳng lẽ là vị Nguyên Anh lão tổ duy nhất của Âm Thi tông kia?
Thi Sát lão tổ 500 năm trước đã tuyên bố bế quan với bên ngoài, đại đa số người, thậm chí cả tông môn nội bộ cũng cho rằng hắn đã thất bại và chết, vậy mà hắn vượt ải, lần thứ hai xuất hiện trước mắt thế nhân. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thiên Ma cung để Dương Hoành đến đưa thiệp mời. Có được một tông môn có Nguyên Anh lão tổ, đương nhiên sẽ càng nhận được nhiều coi trọng hơn.
Bạch Nhiên gật đầu.
Dương Hoành kinh ngạc: "Vậy hậu bối kia?"
"Quãng thời gian trước, lão tổ lòng sinh cảm ứng, nói là trong thế tục có một hậu nhân của hắn, cùng hắn có duyên phận lớn, phái người đi đón y về. Tuy nói mới đến Âm Thi tông không tới ba ngày nhưng y đã nhận hết sủng ái của lão tổ, đây là sự thực nhiều mắt nhìn thấy."
Vì để tăng độ tin cậy, Bạch Nhiên chỉ tay ra bổ sung: "Ba ngày trước, hắn hoàn toàn là một phàm nhân bình thường, nhưng bây giờ ngươi xem, tu vi của hắn như thế nào?"
"Luyện Khí tầng chín?" Dương Hoành cẩn thận nhìn qua, nhất thời kinh ngạc, người kia có thiên phú tu luyện tốt như vậy?
"Thiên phú của hắn thường thường, tu vi tất cả đều là nhờ lão tổ dùng đại thần thông trực tiếp tăng lên." Bạch Nhiên nhìn hai người kia rẽ vào một con đường nhỏ, dần dần đi xa bọn họ, tâm tình phức tạp than thở, "Mà hôm nay, lão tổ đồng ý cho hắn đi tới Thánh địa của tông ta chọn lựa mệnh thi."
Mệnh thi là bước thứ nhất để đệ tử Âm Thi tông chân chính bắt đầu tu luyện.
Âm Thi tông đệ tử tu chính là luyện thi, khống chế thi thể. Không quản bọn họ sau này mạnh bao nhiêu, có thể thao túng bao nhiêu thi khôi, trong tay bọn họ tất nhiên sẽ có một khối thi khôi đặc thù —— đó là khối thi khôi đầu tiên bọn họ tu luyện, cùng tâm thần bọn họ tương liên (liên kết), căn cơ tương khiên (ràng buộc), tu vi tương quan (liên quan), được gọi là mệnh thi của người tu luyện. Cũng giống như bản mệnh pháp bảo của người tu luyện, phải tích cóp tâm huyết nuôi dưỡng.
Bởi vậy phẩm chất mệnh thi tốt xấu đối với đệ tử Âm Thi tông mà nói, đặc biệt trọng yếu.
Đệ tử Âm Thi tông, đều như nhau nhận nhiệm vụ đi đánh lén đệ tử chính phái, chiến lợi phẩm chính là thi thể đệ tử chính phái. Sau khi mang về, sư môn thưởng cho bọn họ vật liệu luyện thi, tự tay bọn họ luyện chế mệnh thi của mình.
Ngoại trừ giết người lấy thi thể, tương tự, đệ tử còn hai cách: có thể đào mộ để trộm thi thể hoặc giao dịch mua thi thể. Còn nếu là đệ tử ưu tú kiệt xuất, thì lại còn một cách khác để lấy được thi khôi cường hãn.
Nghĩa trang Vạn Mộ, Thánh địa của Âm Thi tông, không phải nhân vật có cống hiến to lớn với tông môn không thể tiến vào.
Thi khôi trong Thánh địa, đều là thi thể của đại năng giả. Có thi thể của kẻ địch mà tiền bối Âm Thi tông ra tay đánh chết, cũng có thi thể của tiền bối Âm Thi tông sau khi ngã xuống. Bàn về phẩm chất, thi thể những đại năng đó khi còn sống, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với đệ tử chính phái mới đến tầng Luyện Khí.
Nghe Bạch Nhiên nói, vị thiếu gia Âm Thi tông này lại được ngoại lệ cho phép đến Thánh địa Âm Thi tông, thần sắc Dương Hoành hơi động, ngạo khí trong mắt chợt lóe lên, lập tức trở lại bình tĩnh.
"Ồ, xem ra hắn rất được sủng ái." Hắn trầm ngâm, "Có lẽ ta phải ở lại Âm Thi tông mấy ngày... Ừm, Bạch sư đệ, tên hắn là gì?"
Bạch Nhiên bĩu môi trong lòng, vừa rồi tông chủ kéo hắn vào trong góc ngàn vạn dặn , phải nghĩ trăm phương ngàn kế đem quý khách lưu lại thêm mấy ngày, giờ nhiệm vụ có vẻ hoàn thành dễ dàng rồi? Tâm tình hắn rất tốt, lập tức khoái trá bán luôn tiểu sư đệ đồng tông: "Hắn gọi Diệp Cửu Thu."
...
Âm Thi môn nằm trong một khe núi bao quanh bởi các dãy núi, Diệp Cửu Thu theo sư huynh dẫn dắt, đi vào sâu trong khe núi. Khi kiến trúc sau lưng càng ngày càng xa, bốn phía cũng không gặp lại đệ tử Âm Thi tông, sau lưng hắn bỗng nhiên lạnh toát, đột nhiên rùng mình một cái.
"Làm sao vậy?" Hà Sơn Kiến đi phía trước nhận ra được bước chân người sau lưng đang chần chờ, nhíu nhíu mày, không quay đầu lại hỏi.
"Không có gì." Diệp Cửu Thu lập tức đáp. Vị sư huynh đằng trước này không quen nhìn hắn, hắn rõ ràng trong lòng. Bởi vì hắn được đãi ngộ đặc biệt, hiện tại trong Âm Thi tông không có mấy đồng bối nhìn hắn vừa mắt.
Nhưng tại sao không ai hỏi một chút, hắn có nguyện ý tiếp nhận mấy thứ đãi ngộ đặc biệt đó đâu? Diệp Cửu Thu nhìn hoàn cảnh âm tối chung quanh, chướng khí bao phủ trong khe núi quanh năm, trong không khí lan tràn khí vị hủ bại, nhiệt độ băng hàn, cây cối cằn cỗi... Cảm giác lạnh lẽo bao phủ sau lưng, hắn nắm chặt cánh tay đang run rẩy, khóe mắt ủy khuất đỏ lên, ai lại dám đi khám phá cái vùng đất lạ này!
Ba ngày trước, hắn vẫn là tiểu thiếu gia được sủng ái của Hầu phủ Yến quốc, kết quả sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn liền bị người cõng lấy bay trên trời.
Bên cạnh còn có một nam nhân trung niên, ngồi trên một chiếc quan tài bay, âm trầm nói cái gì ngươi là hậu đại củalão tổ tông môn ta, lần này do ngươi cơ duyên lớn, từ đây ngươi liền bước vào một thế giới cao tầng khác cao cấp hơn, phải tạm biệt thế gian như giun dế, ngày sau trường sinh bất lão phi thăng tiên giới là điều chắc chắn... gì gì đó.
Hắn muốn nói hắn không hề có hứng thú với những thứ đó, có thể đưa hắn trở lại hay không. Hắn còn chưa kịp hỏi, nam nhân trung niên kia liền dùng khuôn mặt kiêu ngạo giới thiệu với hắn thi khôi đắc ý nhất của mình——
Ờ, chính là cái thứ đang cõng ngươi đó.
⊙▽⊙ !
Chậm mất nửa ngày mới phản ứng được: Hắn chính là đang nằm nhoài trên lưng một bộ thi thể cứng rắn lạnh như băng!
Phải người khác chắc một giây sau ngất luôn.
Diệp Cửu Thu nghĩ lại mà kinh lắc lắc đầu, hắn mới không thừa nhận đã bị doạ xỉu, cho nên khi mở mắt ra thì trong khe núi âm u người người cõng lấy quan tài chạy đầy đất thắc mắc hắn là ai!
Sau khi hắn rốt cục ổn định con tim đang động kinh nhảy loạn lên lên xuống xuống, có thể ở trong đám quan tài hô hấp và suy tính bình thường, hắn đã hồ lý hồ đồ thấy qua cái người gọi là lão tổ tông, tu vi bị quán thâu, được phân phối nơi ở cùng tài nguyên tu luyện... Hoàn toàn theo kiểu tiết tấu đã nhập tông chuẩn bị trường trú.
Định đi hỏi lão tổ tông, có thể trở về nhà sao?
Lão tổ tông hiền hòa sờ sờ chòm râu bạc phơ, hài tử, tiên phàm khác nhau, ngươi không thể trở về.
Vậy thì phế bỏ tu vi để về!
Aizzz, hài tử, Âm Thi tông nằm trong lãnh địa đại Sở quốc, đại Sở quốc ở vùng viễn tây Tây đại lục, mà đại Yến quốc lại ở vùng viễn đông Tây đại lục, khoảng cách giữa hai nước đâu chỉ mấy vạn lý, phế bỏ tu vi ngươi tính quay lại kiểu gì?
Dẫn hắn đến kiểu gì, thì mang hắn về kiểu đó, có vay có trả cũng không hiểu sao! Nhưng câu nói này Diệp Cửu Thu không có nói ra, hắn coi như thấy rõ, lão tổ tông chỉ bày trước mặt hắn một con đường: tu luyện.
Có bản lĩnh ngươi liền tu luyện tới mức có thể tự mình ngang qua trăm vạn lý.
Trăm! Vạn! Lý!
Diệp Cửu Thu mặt mày dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, ai có thể nói cho hắn biết, hắn rốt cuộc đã hôn mê mất bao lâu!
"Diệp sư đệ?" Hà Sơn Kiến quay đầu lại, hắn cảm thấy hình như hắn nghe thấy tiếng nghiến răng.
"Hm?" Đáp lại hắn là một gương mặt tinh xảo lại không có bao nhiêu biểu tình, lãnh đạm và xa cách.
Khoé môi Hà Sơn Kiến hạ xuống, quay đầu tiếp tục đi: "Không có chuyện gì." Hắn không có chuyện gì phản ứng lại tiểu tử này làm gì? Một đại thiếu gia cao lãnh dựa vào trưởng bối che chở để nâng cao thực lực và hưởng thụ đặc quyền, mắt để trên đỉnh đầu, hứ! Cái loại thảo bao này (bao cỏ: đồ ngốc, giá áo túi cơm) chỉ cần vừa thấy mấy vụ lớn là héo luôn. Nghĩ đến cảnh Diệp Cửu Thu tương lai thành trò hề, Hà sư huynh cây cỏ già đời cõi lòng đầy ác ý nhếch miệng nở nụ cười.
Hắn không thấy, nháy mắt sau khi hắn quay lưng, khuôn mặt không hề cảm xúc của người nào đó liền nứt.
Đã bị người xem thường, nếu người ta biết mình bị doạ... Khụ, không thích những thứ trong quan tài đó, trước tiên không phải nói liền bị khinh bỉ xem nhẹ thành cái gì, chỉ riêng cái nhược điểm đã ghìm hắn này, đám đệ tử nhìn hắn không vừa mắt nhất định sẽ không bỏ qua.
Tỷ như vị Hà sư huynh đằng trước, chưa chắc buổi tối sẽ không điều khiển thi khôi của hắn chạy vào phòng mình.
Nghĩ đến sẽ có loại khả năng này, từ dưới sống lưng của Diệp Cửu Thu phút chốc bay lên một luồng lãnh ý.
Nên mới nói, mặt phải căng, không thể để cho người ta nhìn ra đầu mối! Đây là hành động chuẩn tắc mà Diệp Cửu Thu rút ra từ những ngày qua tại Âm Thi tông, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm, ít nhất tất cả mọi người cho rằng vị thiếu gia có núi dựa lớn này là một người cao lãnh, mà không phải đứa nhát như chuột.
"Đến." Hà sư huynh mặt lạnh bỗng nhiên dừng bước, tiện tay đem quan tài sau lưng thả xuống, đặt trên đất.
Diệp Cửu Thu ngẩng đầu nhìn lên, cảnh sắc phía trước không thay đổi, chỉ có một khối thạch bài đặt cạnh con đường nhỏ , trên ghi "Vạn Mộ nghĩa trang" bốn chữ lớn đỏ tươi, tỉ mỉ xem xét, nhất bút nhất hoạ đều như đang chậm rãi thấm máu ra ngoài.
Hà Sơn Kiến lấy ra ngọc phù chưởng môn ban cho, tâm tình phức tạp vuốt ve đầu ngón tay, cơ hội như vậy, dĩ nhiên lại giao cho vị thảo bao (đồ ngốc) thiếu gia này, thật sự đáng tiếc.
Diệp Cửu Thu không lên tiếng liếc hắn một cái, Hà sư huynh, vẻ mặt ngươi đã bán đứng tất cả những gì ngươi nói trong lòng rồi.
Tất cả mọi người đỏ mắt nhìn hắn có thể tiến vào Thánh địa chọn thi thể, mà nếu như có thể, hắn thật sự nguyện ý đem cơ hội này nhượng cho người khác, tỷ như Hà sư huynh ngươi.
Hắn hoàn toàn không muốn cùng một bộ thi thể cách nhau chỉ một tầng ván quan tài mỗi ngày không rời khỏi người.
Một bụng lời tâm huyết nhưng không cách nào nói ra, Diệp Cửu Thu ưu thương nghĩ, hắn mà dám nói ra, Hà sư huynh này nhất định dám vì hắn được tiện nghi mà ra vẻ nổi giận đùng đùng đánh chết hắn.
Hà Sơn Kiến bên này không muốn nửa ngày, cuối cùng vẫn rõ ràng sự tình nặng nhẹ, ôm tâm tình thất vọng của khối minh châu ám đầu (1), mở ra cấm chế cấm địa ngọc phù, mặt lạnh tay bấm pháp quyết, liền nhìn thấy trong hư không phía gợn lên từng gợn sóng trong suốt, từ từ khuếch tán thành một vòng xoáy đủ chứa một người ra vào.
"Đi vào." Hà Sơn Kiến lạnh lùng hất hất cằm với Diệp Cửu Thu, "Muộn nhất ngày mai khoảng giờ này đi ra. Ta sẽ vẫn luôn ở chỗ này chờ ngươi."
------------------------------
(1) minh châu ám đầu: người tài giỏi không được trọng dụng
xuất xứ từ "Sử ký – Lỗ trọng liên Châu Dương liệt truyện"
Thời vua Hán Cảnh Đế, do nhà vua chưa lập ngôi Thái tử, nên em trai vua là Lương Hiếu Vương đã cùng phe cánh của mình như Dương Thắng, Công Tôn Ngụy... bàn kế đoạt ngôi vua. Lương Hiếu Vương có một môn khách rất tài ba tên là Châu Dương, ông này từng nhiều lần khuyên Lương Hiếu Vương không nên tự chuốc vạ vào thân, do đó khiến Dương Thắng và Công Tôn Ngụy rất lo sự việc bị bại lộ, nên đã khuyên Lương Hiếu Vương bắt giam Châu Dương.
Châu Dương vào tù đã viết một lá thư cho Lương Hiếu Vương, trong thư kể về nhiều đại thần xưa nay bị bức oan, mà ông là một người trong số này. Thư viết: "Minh nguyệt châu và Dạ quang bích là báu vật quý hiếm trên đời, nhưng nếu ta vứt chúng trên đường, thì người qua lại sẽ xúm lại nhìn chứ không ai dám nhặt lên là cớ làm sao? Đó là vì họ không hiểu tại sao chúng lại bị vứt ở đó". Lương Hiếu Vương hiểu được hàm ý của câu nói này, nên đã tha cho Châu Dương.
Ít lâu sau, vua Hán Cảnh Đế nghe lời khuyên của Ái Áng đã nhanh chóng lập ngôi Thái tử, Lương Hiếu Vương vô cùng căm tức đã mật sai người thủ tiêu Ái Áng. Hán Cảnh Đế biết rất rõ Lương Hiếu Vương là người nấp sau vụ việc này, nên đã bức cung sát thủ phải khai ra kẻ chủ mưu. Lương Hiếu Vương sợ liên lụy đến mình đã bắt Dương Thắng và Công Tôn Ngụy tự sát, tuy vậy Hán Cảnh Đế vẫn không chịu bỏ qua việc này. Cuối cùng, Lương Hiếu Vương phải mời Châu Dương đứng ra giải quyết, sự việc mới coi như kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro