Phiên ngoại 9
Nói mồm không bằng thực hiện, sáng sớm hôm sau, Từ Tam gia liền sai người chuẩn bị xe ngựa, mang Tiểu Quân nhà mình, cháu gái, tôi tớ với một số hộ vệ lên đường tới biệt viện phía nam.
Kiệu vừa mở ra, Viên Viên liền không kịp đợi mà nhảy xuống.
"Cẩn thận một chút." Thẩm Kính Đình chỉ kịp gọi một tiếng, liền thấy nhi tử hoan hoan hỉ hỉ chạy vào, vú già và hầu gái ở phía sau đuổi theo gọi "Tiểu thiếu gia".
Lúc này, một bàn tay trắng nõn như ngọc vén rèm cửa lên, Từ gia tam gia nắm tay Tiểu Quân nhà mình xuống xe, nói:
"Hiếm khi được ra ngoài phủ, cứ tùy nó đi."
Từ Anh Lạc cũng xuống xe, hai ngày nay nàng vốn có chút rầu rĩ không vui, dọc đường nhìn thấy rừng hoa đào nở rộ cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, nụ cười cũng nhiều hơn một chút:
"Tiểu Tam thúc, Viện quân, Quân Nhi cũng đi vào xem một lát."
Từ Tê Hạc chẳng nhiều tuổi hơn Từ Anh Lạc là bao, hơn nữa dáng dấp hắn thanh tú, khí chất như ngọc như lan, nên Từ Anh Lạc luôn kêu hắn là "tiểu Tam thúc", qua nhiều năm cũng không thể sửa được.
Nhìn một lớn một nhỏ vui mừng chạy vào, Thẩm Kính Đình cũng không khỏi mỉm cười, lúc này, tay phu quân bên cạnh cũng ôn nhu đặt lên tay hắn nói:
"Chúng ta cũng đi vào thôi."
Biệt viện này ở ngoại ô kinh thành, cách khoảng bốn mươi dặm, nằm ở sườn núi, đông ấm hè mát. Sơn trang này là tài sản riêng của Từ Tê Hạc, năm đó hắn thấy nơi này có phong thuỷ vô cùng tốt, liền mua từ trong tay của một vị phú thương, tu sửa toàn bộ một phen. Năm đó, Tam thiếu gia chỉ mới vừa kết hôn, một lòng muốn lấy lòng ái nhân, liền sai người tu sửa phòng viện, lại còn trồng đầy hoa đào từ lưng núi cho đến sơn đạo. Xe ngựa dọc theo đường mà đi, nhìn ra rèm nhỏ liền thấy cả rừng đào, lá đào xanh, hoa đào đỏ, nhìn như một toà thế ngoại đào nguyên. Sơn trang này luôn có người đến quản lý cẩn thận, hạ nhân chỉ cần mang những vật dụng thường dùng của chủ nhân theo, những thứ khác thì không thiếu gì cả.
Ngày đầu tiên tới đây, trước hết mọi người đều nghỉ ngơi, chỉ đến khi dùng bữa tối mới tụ lại cùng nhau. Từ Anh Lạc nói cười xinh đẹp, thần sắc như thường, ngồi một hồi liền mượn cớ tửu lượng không cao để đi nghỉ sớm.
Ban đêm, Thẩm Kính Đình trở lại trong phòng. Từ Tê Hạc ngồi dưới ánh nến, một mình đánh cờ. Ánh trăng mông lung, hắn lại mặc áo choàng trắng như tuyết, đầu ngón tay xoay chuyển quân cờ, lặng im suy nghĩ, phảng phất không dính khói bụi trần gian. Cho tới khi Thẩm thị đi vào, Từ Tam lang mới ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Quân nhà mình, vẻ thanh lãnh liền biến thành gió xuân, giống như là "Trích Tiên" đi vào phàm trần, nhiễm phải khói bụi trần gian:
"Ngươi về rồi."
Thẩm Kính Đình nói:
"Viên Viên ban ngày chơi rất vui, dỗ một trận mới bằng lòng ngoan ngoãn ngủ."
Từ Tê Hạc lệnh hạ nhân dọn bàn cờ xuống, cầm bầu rượu lên, rót ra hai chén:
"Ta vừa nghiên cứu được cách ủ rượu mới, hũ rượu này ta đã chôn ở tiền viện ba năm rồi, ngươi nếm thử xem."
Thẩm Kính Đình cầm ly rượu lên, liền thấy trong chén rượu trong suốt có mấy cánh hoa đào lượn lờ, một mùi thơm say lòng người xông vào mũi, hắn nhấp một miếng, rượu này không quá cay nồng, rất tinh khiết, mùi thơm vương vấn khó tiêu tan, khiến lòng người lưu luyến.
Nói đến ba năm trước, trong lòng Thẩm Kính Đình liền sinh ra một tia cảm khái, thả chiếc chén xuống, nói nhỏ:
"Khi đó, Viên Viên vẫn còn rất nhỏ, cực kỳ sợ người lạ, chỉ cho phép ngươi ôm."
Nghĩ lại những chuyện năm đó, đúng là có nhiều chỗ làm lòng người thổn thức. Hắn nghĩ đến Từ Anh Lạc tối nay miễn cưỡng vui cười, không khỏi thở dài. Từ Tê Hạc lại nở nụ cười, chầm chậm nói:
"Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, để nàng giải sầu mấy ngày sẽ thông suốt được thôi."
Những lời ấy nghe qua cũng hợp lý. Bây giờ Từ Tam gia đã buông được chấp niệm, mấy chuyện kinh doanh đều giao cho người phía dưới làm, cho nên cũng rảnh rỗi hơn nhiều, khí sắc ngày cành hồng nhuận. Thẩm Kính Đình chỉ mong hắn sống thật lâu, không bao giờ gặp phiền não, bởi vậy không đề cập đến những chuyện phiền lòng này nữa, chỉ uống rượu nói chuyện phiếm dưới ánh trăng với Từ Tê Hạc, đến khi cảm giác hơi say mới cùng nhau đi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, mấy người rảnh rỗi đi bơi trong núi, Từ Anh Lạc cũng đi theo, tuy ở chung vui vẻ với nhau nhưng nàng lại không nói nhiều lời, được một lúc thì xin phép về nhà nghỉ ngơi. Thẩm Kính Đình gọi một nha đầu tới hỏi, nha đầu kia nói:
"Tiểu thư ăn một ít rồi đi ngủ, lúc ở trong phủ đã như vậy, không có tinh thần gì, người cũng gầy đi trông thấy."
Thẩm Kính Đình đã từng gọi đại phu tới xem qua, xác thực thân thể Từ Anh Lạc không có gì đáng ngại, liền sai người đem rượu hoa đào và vài món điểm tâm đưa tới cho tiểu thư, để lúc nàng ngắm hoa thì dùng, cũng dặn thị nữ chăm sóc tiểu thư cho tốt, có gì không đúng thì lập tức phải báo lại. Mấy ngày liên tiếp, hạ nhân đều báo lại là tiểu thư cả ngày ở trong sân, không hề bước ra khỏi cửa.
Sơn trang này có một nơi chuyên để ủ rượu, Thẩm Kính Đình rảnh rỗi nên tới xem một chút, thấy Từ Tam gia đang dạy hạ nhân cách ủ rượu. Giữa nhà có một cái giá, treo một cái nồi sắt, dưới nồi sắt là củi lửa. Một thị nữ đổ cánh hoa đào phơi khô vào trong nồi, dịch rượu lên men liền chảy ra dưới ống dẫn. Hạ nhân đưa bát rượu mới hứng được cho nam tử mặc áo trắng kia, hắn cầm lấy ngửi một cái. Thẩm Kính Đình nói cho hắn nghe chuyện của Từ Anh Lạc, hắn liền cười nhạt nói:
"Đây là tâm bệnh."
Từ Tê Hạc thả bát rượu xuống, sau đó nắm tay Thẩm thị đi ra ngoài. Bọn họ đi đến sân vườn, chỉ thấy mấy tỳ nữ đang hái hoa đào, rồi đem đi phơi khô để sau này ủ rượu.
"Tâm bệnh?" Thẩm Kính Đình lẩm bẩm một tiếng. Tiếp đó liền nghe phu quân nói:
"Quân Nhi thông minh nhanh trí, nhìn có vẻ bất cần đời nhưng thật ra tâm tư rất chín chắn. Ngươi và đại ca cứ thương yêu nàng rất nhiều, nhưng nàng sẽ cảm thấy mình như người ngoài. Bởi vậy trước mặt ngươi thì ngoan ngoãn nghe lời, đụng với đại ca tất nhiên liền không giấu được."
Thẩm Kính Đình suy nghĩ một chút, liền than nhẹ.
"Theo ta, vấn đề không phải là ở chỗ ngươi, cũng không chỉ ở đại ca, mà là tại bản thân nàng." Từ Tê Hạc chậm rãi nói, "Ngươi và đại ca là xuất phát từ ý tốt, Quân Nhi tất nhiên hiểu được, nhưng có lẽ nỗi thống khổ của nàng chính là bắt nguồn từ với phần ý tốt này."
"Sao Hạc Lang lại nói vậy?" Thẩm Kính Đình không nhịn được mà hỏi.
Từ Tê Hạc thấy hắn phiền não, liền lắc đầu nở nụ cười:
"Ta cũng là người từng trải, tâm tư của Quân Nhi, tuy ta không thể nhìn thấu hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng hiểu được vài phần." Hắn nhìn xa xa, tiếng nói nhẹ vô cùng, lại hết sức rõ ràng, "Có lúc, ý tốt của ngươi đặt lên người một người khác, nó lại thành một sợi dây trói buộc, oán giận không có chỗ nào để phát tiết, lại sinh ra cảm giác xấu hổ. Quân Nhi đương nhiên muốn làm một nữ nhi nghe lời, nhưng lại không cam lòng, lâu dần mới trở thành tâm ma."
Không nói tới Thẩm Kính Đình nghe được lời này sẽ nghĩ thế nào, còn Từ Anh Lạc thì đang dựa vào lam can trong tiểu viện mà ngồi, điểm tâm trong hộp cũng chưa hề động vào. Cứ tưởng ra khỏi kinh thành thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút, không ngờ trái lại lại càng sầu nhớ, ban đêm không ngủ ngon, sắc mặt dĩ nhiên là rất kém. Đột nhiên, nàng nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Từ Anh Lạc đứng lên kéo dài cái cổ liếc nhìn, đang muốn lên tiếng gọi hạ nhân, liền thấy một tiểu hài tử chui ra, đứa nhỏ này dáng dấp tinh xảo như tiểu đồng tử, đương nhiên chính là cục cưng quý giá của Từ gia- Từ Bảo Chương.
"Tiểu thiếu gia ——" lúc này liền nghe thấy tiếng vú già kêu to truyền tới, Viên Viên vừa nghe thấy liền vội vàng trốn sau cột trụ phía sau Từ Anh Lạc. Vú già thấy tiểu thư trong sân, liền hỏi:
"Đại tiểu thư có thấy tiểu thiếu gia không ?"
Từ Anh Lạc nén cười, chỉ vào hướng khác:
"Mới vừa chạy sang bên kia đó."
"Tạ ơn đại tiểu thư, ai, tiểu tổ tông này thật lắm sức." Vú già và mấy người khác liền chạy tới đầu kia mà tìm.
Thấy người ta đi hết, Viên Viên mới lặng lẽ thò đầu ra. Từ Anh Lạc đi tới, điểm lên chóp mũi nho nhỏ một cái:
"Tiểu quỷ này, thật nghịch ngợm."
Viên Viên xoa xoa mũi, nói:
"Nàng không cho ta đi tìm cha, Viên Viên chỉ có thể tự mình đi tìm."
Từ Anh Lạc lấy miếng điểm tâm, Viên Viên nhận lấy, khéo léo nói:
"Tạ ơn tỷ tỷ."
Từ Anh Lạc sờ sờ đầu của hắn, nói:
"Ngươi không nên trêu chọc các nàng, các nàng không tìm được ngươi thì sẽ bị cha ngươi trách phạt."
Viên Viên nghe thấy hạ nhân sẽ vì mình mà bị phạt, khuôn mặt nhỏ sửng sốt một chút, liền nói:
"Tỷ tỷ nói rất đúng, vậy Viên Viên không ăn nữa, Viên Viên sẽ đi tìm bọn họ."
"Chậm đã." Từ Anh Lạc gọi lớn, buồn cười nói, "Thật sự là tiểu tử ngốc. Ngươi cứ yên tâm ngồi xuống, tỷ tỷ đã gọi người đi nói với các nàng là ngươi đang ở đây rồi."
Lúc này Từ Bảo Chương mới an tâm mà ăn điểm tâm, Từ Anh Lạc cho nó cái gì nó liền ăn cái đó, không hề kén chọn. Viên Viên ăn mấy cái, liền ợ một tiếng no nê, khoát khoát tay nói:
"Tỷ tỷ, Viên Viên không ăn được nữa, Viên Viên phải đi tìm cha."
Từ Anh Lạc thấy miệng nó đều là đường, liền buồn cười lấy khăn tay xoa xoa cho nó:
"Sao cả ngày đệ cứ đi tìm cha vậy, lớn như vậy rồi không sợ người ta cười sao?"
Viên Viên rũ mắt xuống, lầu bầu nói:
"Các nàng không chơi cùng Viên Viên, Viên Viên không thể làm gì khác hơn là đi tìm cha."
Từ Anh Lạc nghe đến lời này, trong mắt lóe lên, cúi người nói:
" Vậy tỷ tỷ chơi cùng ngươi, có được không?"
"Thật sao?" Viên Viên ngẩng đầu, một đôi mắt đen láy nhìn Từ Anh Lạc.
"Đi lấy quả cầu lại đây." Từ Anh Lạc nói với thị nữ. Không lâu sau, hạ nhân liền đưa quả cầu đến. Từ Anh Lạc cầm lấy quả cầu lông gà kia, đưa tới trước mặt tiểu hài nhi:
"Có biết cái này hay không?"Viên Viên gật đầu một cái, lại nghi hoặc mà lắc lắc đầu. Từ Anh Lạc phì cười:
"Vậy đệ đứng xem là được rồi."
Thẩm Kính Đình bước vào sân, còn chưa kịp nhìn thấy ai đã nghe được tiếng cười trong sáng. Hắn thả nhẹ bước chân, đi tới dò xét, liền thấy thiếu nữ mặc váy hồng nhạt đang đá cầu, động tác rất linh hoạt, tư thế cực đẹp, thị nữ cả nhà đều vây quanh nàng.
"Tỷ tỷ thật là lợi hại!" Viên Viên hưng phấn kêu to, Từ Anh Lạc đá liên tục mười mấy lần, quả cầu cũng không rơi xuống. Cuối cùng, nàng lấy tay tiếp được, đem quả cầu đưa cho tiểu thiếu niên. Viên Viên vừa muốn tiếp nhận, thiếu nữ lại thu hồi quả cầu lại, sau đó ném qua:
"Đón lấy!"
Thẩm Kính Đình nhìn tỷ đệ bọn họ, bất giác nhìn đến xuất thần. Một thị nữ tinh mắt phát hiện ra, kêu một tiếng:
"Viện quân."
Mọi người dừng lại, Viên Viên phục hồi tinh thần, kêu "Cha" chạy tới. Thẩm Kính Đình ôm hài tử lên, quát khẽ:
"Ngươi chạy đi đâu khiến các cô cô đi tìm một trận."
"Cha, hài nhi phải.." Viên Viên lắp bắp, vẻ mặt chột dạ.
Từ Anh Lạc thấy đệ đệ bị giáo huấn, liền lên tiếng xin xỏ cho:
"Viện quân đừng trách đệ ấy, là Quân Nhi giữ đệ ấy lại ăn điểm tâm."
Thẩm Kính Đình nhìn hai tỷ đệ một chút, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên đầu hài tử:
"Nếu Quân Nhi tỷ tỷ đã nói đỡ cho Viên Viên thì cha sẽ không giận nữa, nhưng nếu có lần sau nhất định phải phạt." Hắn nói với hạ nhân,"Mang thiếu gia đi thay quần áo khác."
Lúc Viên Viên bị hạ nhân dắt xuống, trong tay vẫn còn đang nắm chặt quả cầu. Hắn quay đầu lại liếc nhìn tỷ tỷ, Từ Anh Lạc lặng lẽ nhìn hắn le lưỡi một cái.
Viện quân đến, mọi người liền tản đi. Từ Anh Lạc đang muốn cáo lui, Thẩm Kính Đình liền nói:
"Quân Nhi, " Từ Anh Lạc chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử trắng nõn như ngọc đứng trong gió, chậm rãi nói,"Ta có chuyện muốn nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro