Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 4

Có khách từ xa tới, Thẩm Kính Đình làm Từ gia chính quân đương nhiên không thể thất lễ với người ta. Từ Anh Lạc đã nhiều năm không về nhà, lúc trước Thẩm Kính Đình còn dự định đưa hai người đi tham quan vui đùa khắp kinh thành một phen. Không ngờ mới chỉ mới ngày đầu tiên mà hắn đã dậy trễ. Sau khi thu xếp gọn gàng, một hạ nhân mới chạy vào thông báo:

"Viện quân không cần sốt ruột, Thế tử và tiểu thư hôm qua uống nhiều quá, cũng mới dậy thôi."

Thẩm Kính Đình liền sai người nấu canh giải rượu cho hai người, hôm nay cũng không xuất môn nữa, để bọn họ nghỉ ngơi một ngày đã rồi lại bàn. Sáng hôm sau, Thẩm thị mới dắt Tề Vương thế tử và Từ phủ Đại tiểu thư ngồi xe ngựa tham quan kinh thành.

Bên trong xe ngựa rộng rãi, có thể chứa hơn năm sáu người, trong xe trừ bọn họ ra còn có một tỳ nữ theo hầu. Trước xe treo một cái màn mỏng, bên trong đốt huân hương, bàn nhỏ bên cạnh có mấy đĩa điểm tâm cực kỳ thích mắt. Tiểu Thế tử thấy vậy, trong lòng nghĩ thầm, người kinh thành đúng là biết hưởng thụ. Hắn nhìn một vòng, ánh mắt liền rơi vào người nam tử ngồi đối diện.

Hôm nay đi du ngoạn, Thẩm thị mang một thân y phục màu xanh đậm, mặc áo khoác lụa mỏng, tóc dài đến vai được vấn lên bằng một cái trâm ngọc, quả thực là phong nhã lịch sự.

"Hồng, Hồng ——" đang lúc xuất thần, Từ Anh Lạc đột nhiên vỗ cánh tay của hắn, " Đây chính là Thanh Hà Tứ phường mà ta từng kể với ngươi. Ngươi xem, có nhiều người hay không?"

Lý Hồng dù sao cũng vẫn còn là tiểu hài tử, vừa nghe có náo nhiệt liền không do dự kéo dài cái cổ mà nhìn ra. Kinh thành là nơi tụ tập người từ Ngũ Hồ Tứ Hải(5 châu 4 biển), đến cả cái hẻm nhỏ cũng rất náo nhiệt. Vân Nam tuy giàu có và đông đúc nhưng quá xa xôi, toàn bộ nhân khẩu còn chưa bằng một phần năm kinh thành. Lại nói, trong kinh thành đúng là muôn người muôn vẻ, Thể tử càng hiểu rõ tại sao phụ vương lại muốn hắn tự mình hộ tống Từ Anh Lạc từ vạn dặm xa xôi vào kinh. Trước đây hắn luôn coi Vân Nam là châu đệ nhất phía nam, nếu không tới kinh thành, có thể kiếp này hắn sẽ không biết thiên hạ còn có địa phương phồn hoa như vậy.

Xe ngựa chậm rãi đi đến phía bắc kinh thành, dừng ở một tiểu lâu bên cạnh bờ sông. Ba người đi ra, chưởng quỹ đã nghe được tiếng gió từ sớm, bày ra khuôn mặt tươi cười:

"Thẩm gia, Công tử, Tiểu thư, mau mời vào."

Bọn họ lên cầu thang đi tới một nhã gian trên lầu hai, tách ra khỏi khu vực khách bình thường, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng rất tươi đẹp.

"Tửu lâu này trước kia đều là Tam thúc ngươi quản lý, Tam gia thích nghe diễn kịch, lúc rảnh rỗi rất hay tới đây." Thẩm Kính Đình giải thích, "Trước kia quy củ nghiêm ngặt, quan lại quý tộc và dân thường không thể ở một chỗ với nhau, nhưng ở tửu lâu này lại khác." Tuy là nói như vậy nhưng người có thể bước vào tửu lâu này cũng phải là tầng lớp phú thương trở lên, người có thể lên nhã gian lầu hai không chỉ có tiền là được, thân phận cũng phải không tầm thường.

Ngồi một hồi thì có tiểu nhị đưa tên món ăn tới. Những món ăn này đều không giống chỗ khác, mỗi cái đều tinh xảo đáng yêu, Từ gia Thẩm gia cũng là người biết ăn nói, đến cả bánh hoa hải đường cũng có thể kể được câu chuyện ẩn giấu phía sau. Từ Anh Lạc nhìn bàn tay đang chọn điểm tâm, cảm thán:

"Viện quân thật hiểu biết rộng, không như ta, chỉ biết ăn là ăn."

Thẩm Kính Đình cười nói: " Mấy chuyện này đều là Tam thúc ngươi nói cho ta, ta chỉ là thuận miệng khoe khoang thôi."

Tiếp đó liền nghe thấy bên phía sân khấu kịch truyền đến tiếng khen, ba người đi xuống vừa lúc hoa đán đã lên đài, đó chính là Hồng Hoa Trạng Nguyên đương thời, hay còn gọi là "Lan Tiên", từng được vào cung xướng kịch trong lễ vạn thọ. Nghe nói dáng dấp hắn có bảy phần giống Trần Hoàng Hậu, còn có lời đồn hắn đã từng được hầu hạ Hoàng Thượng. Hiện tại, xung quanh sân khấu kịch đều là những người nghe danh của hắn mà tới, kể cả mấy vương công quý tộc cũng vậy.

Lý Hồng ngắm nghía đào kép đang hát hí khúc kia, hát đúng là rất hay, nhưng hoá trang lại không quá kinh diễm, cảm giác có chút bất âm bất dương. Nhớ đến đây, hắn liền theo bản năng liếc nhìn người đằng trước.

Thẩm Kính Đình chỉnh vạt áo mà ngồi, cử chỉ tự nhiên hào phóng, mặt mày lại tú trí như tranh vẽ, hơi thở như hoa lan, hắn cầm cốc trà, hơi ngửa đầu lộ ra cần cổ tinh tế, Thế tử vốn muốn dịch mắt qua chỗ khác, nào ngờ hắn chỉ mới chuyển mắt liền nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn kia là một dấu hôn ái muội. Thiếu niên tuy rằng không hiểu chuyện tình dục, nhưng cũng biết nguyên nhân xuất hiện cái dấu vết kia, chỉ một thoáng mặt đã đỏ rực, càng hoảng sợ không biết phải làm sao.

Từ Anh Lạc thấy hắn đỏ mặt tía tai, còn tưởng hắn thích vị Lan Tiên kia, hì hì cười nói:

"Mặt đỏ cỡ này, nếu mà cha ngươi biết được, còn không gọi cữu cữu đánh gãy chân của ngươi."

"Ngươi, ngươi chớ nói bậy, ta không phải loại người như vậy!" Vừa nói, hắn vừa âm thầm nhìn về phía nam tử kia. Thẩm Kính Đình vẫn đang hứng thú xem kịch, không thèm liếc nửa con mắt qua đây, chẳng biết vì sao trong lòng Lý Hồng vừa vui mừng lại vừa thấy một luồng thất vọng mơ hồ.

Chuyện cười nho nhỏ này cũng không khiến thiếu niên buồn bã lâu. Chuyện vui trong kinh thành nói nhiều cũng không nhiều, nhưng cũng không thể nói ít. Thẩm Kính Đình dắt đôi thiếu niên thiếu nữ đi dạo hai ba ngày, hôm nay đúng lúc có hội hoa đăng, Từ Anh Lạc liền mặc nam trang, đi dạo thuyền trên sông. Chuyện này ở trong kinh cũng không phải lạ gì, nghe nói thời Cao Tông đế có một tài nữ giả làm nam tử, đi kết giao cùng những tài tử khác trong kinh, để lại rất nhiều bài thơ lưu truyền hậu thế, sau đó trong kinh thành liền có rất nhiều nhi nữ noi theo. Thế nhân hiện tại đã đối xử với nữ nhi gia rộng rãi hơn tiền triều nhiều, Trần Hoàng Hậu năm đó cũng là một bộ trang phục thư sinh, tình cờ gặp được Thái tử tức Hoàng Thượng hiện tại.

Ba người du thuyền xem hoa đăng, dọc theo sông đèn lồng bạt ngàn, như tinh tú trên trời đêm, Từ Anh Lạc liền lôi kéo Tề Vương Thế tử lên boong thuyền thả hoa đăng. Thiếu nữ mặc bố y cầm bút và tờ giấy, suy nghĩ nửa ngày:

"Ta nên viết cái gì mới tốt đây?"

Lý Hồng cũng ngồi ôm tay trên boong thuyền cùng nàng, nhìn bầu trời đêm, không biết đang suy nghĩ gì.

Hai ngày qua, Thế tử chẳng biết vì sao mà cứ liên tục thất thần, đi chơi cũng chơi rất mất tập trung. Từ Anh Lạc kêu vài tiếng cũng không thấy hắn đáp lại, liền quay ra phía sau. Thấy Lý Hồng đang ngồi ôm hai chân, khó hiểu thở dài, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, lặng lẽ lấy mực nước chấm lên trán hắn.

"Này! Ngươi!"

Đột nhiên bị mực nước lạnh lẽo chạm lên mặt, Tề Vương thế tử trong nháy mắt liền tỉnh lại. Từ Anh Lạc chỉ vào hắn cười ha ha, thiếu niên phẫn nộ đứng lên đuổi theo, hai người ở trên thuyền ngươi đuổi ta chạy, cả hai đều không biết động tĩnh nơi này đã rơi vào mắt một kẻ khác.

"Viện quân, Viện quân!" Từ Anh Lạc chạy về bên trong thuyền, trốn đến sau lưng Thẩm Kính Đình, "Người mau ngăn Hồng Hồng lại! Hắn bắt nạt ta!"

Lý Hồng cầm bút chạy vào bên trong liền nghe thấy Từ Anh Lạc đổi trắng thay đen mà cáo trạng, tức giận nhìn đôi mắt ôn nhuận kia,"Ngươi!Ngươi" hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu:

"Ngươi... Ngậm máu phun người!"

Thẩm Kính Đình nhìn vết mực trên mặt hắn, không khỏi lắc đầu cười dài, nói với hạ nhân:

"Đi lấy nước sạch cho Thế tử rửa mặt." Nói rồi giả bộ giáo huấn Từ Anh Lạc vài câu,"Quân Nhi đừng bắt nạt Thế tử nữa, cẩn thận hắn không để ý tới ngươi nữa đấy."

"Hừ." Từ Anh Lạc ngồi xuống bên người nam tử, chỉnh lại tóc tai, nói, "Ta còn đang ước vậy đây."

Thẩm Kính Đình cười mà không nói, hắn quan sát mấy ngày cũng nhìn ra được đây chỉ là hai đứa nhỏ vô tư, trong lòng cũng an tâm.

Lúc Lý Hồng đang đi rửa mặt, có một hạ nhân bưng cái đĩa tới nói:

"Gia, có người tặng rượu."

Thẩm Kính Đình hỏi:

"Có nói là ai không?"

Hạ nhân lắc đầu:

"Không nói rõ."

Thẩm Kính Đình cảm thấy nghi hoặc, bình rượu kia đưa tới trước mắt, hắn liền rót một chén, đưa lên mũi ngửi thử. Tiếp đó liền vén mành lên, nhìn bên ngoài.

Trên mặt sông cách đó không xa có một chiếc thuyền khác chậm rãi đi qua, từ bên đó phát ra tiếng đàn, còn có tiếng ca nữ ngâm xướng. Tiếng ca thê thảm thiết uyển, trên nước đèn đuốc sáng lên, lờ mờ chiếu ra hình bóng một người đứng chắp tay trên boong thuyền, áo tay áo tối màu khẽ bay theo gió, hình thêu  con rồng màu vàng trông rất sống động. Từ Anh Lạc tò mò dò đầu ra hỏi:

"Kia là ai?"

Chiếc thuyền kia nhìn còn hào hoa phú quý hơn cả thuyền của Từ gia, thử hỏi trong kinh thành còn có nhà ai có khí thế như vậy...? Thẩm Kính Đình mặc dù không dám tùy tiện khẳng định, nhưng trong lòng cũng mơ hồ đoán được là người phương nào.

Đến ban đêm, thấy mấy người cũng đã mệt mỏi, liền dẹp đường hồi phủ. Hiện tại không giống với trước kia, ban đêm ngủ ở phòng nào là do Viện quân tự mình quyết định. Có lúc ở một phòng hai, ba ngày, có lúc cũng về tiểu viện ngủ một mình, nhưng mà gia đình lại một mảnh an hòa, ba phu quân cũng chưa từng cãi vã về chuyện này.

Đợt này, vì Từ Anh Lạc hồi phủ nên hắn đều ở lại Đại phòng qua đêm. Tối nay lúc đẩy cửa vào phòng liền thấy Từ Trường Phong đang chơi với hài tử. Viên Viên cầm một cái kiếm gỗ, đang khua tay múa chân nom rất ra dáng. Nam nhân ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng sửa tư thế của nó:

"Không đúng, phải như vậy."

Khuôn mặt Viên Viên đầy nghiêm nghị, học cực kỳ nghiêm túc. Nam nhân nhìn hài tử, trong ánh nến mông lung, gương mặt cương nghị cũng trở nên nhu hòa. Lúc đóng cửa lại, hai phụ tử nghe thấy tiếng động liền đồng loạt nhìn sang.

"Cha!" Viên Viên vừa thấy hắn liền hoan hoan hỉ hỉ chạy tới, ngửa đầu nói, "Phụ thân dạy con mấy chiêu, sau này Viên Viên cũng có thể bảo vệ cha."

Thẩm Kính Đình trìu mến xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán nó, ôn nhu nói:

"Viên viên thật là lợi hại."

Chơi đùa trong chốc lát, Viên Viên liền buồn ngủ, vua già ôm lấy thiếu gia về tiểu viện, trong phòng chỉ còn dư lại hai người. Từ Trường Phong cầm cái kiếm gỗ trong tay lên nhìn một lát, hoài niệm nói:

"Hồi ta còn nhỏ cũng từng dùng thanh kiếm này luyện võ." Hắn cười cười, mang theo cưng chiều nói, "Viên Viên so với ta khi đó giỏi hơn nhiều lắm." Tiếp đó liền cất cái kiếm gỗ đi.

"Ta đã chọn mấy thiếu niên công tử tuổi tác tương xứng, bất luận là tướng mạo, xuất thân hay là tiền đồ đều rất tốt, để xem Quân Nhi sẽ nhìn trúng ai."

Hai người cũng giống như những cặp phu thê bình thường, để tài luôn xoay quanh việc của con cái, giờ đây là chuyện hôn nhân của Từ Anh Lạc lại là mối quan tâm hàng đầu. Nhớ tới đây, Thẩm Kính Đình liền nói cho Từ Trường Phong chuyện gặp Thái Tử khi du thuyền trên sông. Ai ngờ, vừa nhắc tới việc này, Từ Trường Phong lại trở nên trầm mặc. Thẩm Kính Đình đã quen với việc nhìn sắc mặt cử chỉ của hắn, liền hỏi:

"Làm sao vậy?"

Từ Trường Phong nhìn hắn, nói:

"Hôm nay, Hoàng Thượng triệu kiến ta, đề cập tới việc Thái tử tuyển Trắc phi."

Thẩm Kính Đình nghe vậy, trong lòng liền nhảy một cái. Thái Tử đương triều chính là con trai của tội phi Tạ thị, năm đó Hoàng Thượng lấy lý do Tạ thị hạ độc giết Trần Hoàng Hậu để thanh toán cả nhà Tạ gia, đến cả Từ gia cũng suýt nữa bị liên luỵ. Từ xưa, nếu Thái tử là tiết nhưng chưa có khào thê thì sẽ tuyển quý nữ thế gia làm thiếp, tương lai đăng cơ thì những thị thiếp này cũng sẽ được phong làm phi tử, tuy nhiên vị trí Hoàng Hậu vẫn luôn là của khào thê. Sở dĩ còn muốn tuyển những quý nữ khác, thứ nhất là vì khai chi tán diệp, thứ hai là muốn nắm giữ thế lực của các gia tộc. Từ trước tới nay, Thái tử đều cưới chính thê rất muộn, phần lớn là sau khi lên ngôi, chọn một quý nữ thế gia trong đó trực tiếp phong làm Hoàng Hậu. Dù biết không thể lên nổi vị trí Hoàng Hậu nhưng hiện nay vẫn có rất nhiều quý nữ thế gia muốn gả vào cung, đặc biệt là vị trí Trắc phi này, không giống như thị thiếp khác. Nếu tương lai Thái tử thuận lợi đăng cơ thì Trắc phi đương nhiên được phong làm Hoàng Quý Phi, ở trong hậu cung chỉ dưới một người trên vạn người. Từ Trường Phong nói:

"Thái tử năm nay đã mười tám, đúng là đã tới lúc nạp trắc phi. Không chỉ là Quân Nhi, mấy nhi nữ của Thừa tướng và mấy vị thượng thư khác cũng nằm trong dự định của Hoàng Thượng."

Nghe vậy, tảng đá trong lòng Thẩm Kính Đình tạm thời được buông lỏng, nói:

"Vậy theo ý của Hoàng Thượng, không phải là Quân Nhi mới được."

"Ở ngoài mặt đúng là như vậy." Từ Trường Phong thở dài, "Thánh tâm khó dò, Hoàng Thượng triệu kiến một mình ta, có lẽ muốn nhắm vào Quân Nhi hơn."

Sau khi Tạ gia bị lật đổ, phía sau Thái tử liền mất đi thế lực nhà ngoại chống lưng, chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của Hoàng Thượng. Nhưng mà trong bốn Hoàng tử hiện tại chỉ có Tứ Hoàng tử con của Từ Tu dung là tiết. Mặc dù ba năm trước Từ Tu dung đã quy theo Phật môn nhưng phía sau Tứ Hoàng tử vẫn có Từ gia làm chỗ dựa. Thánh thượng có ý định để Thái tử nạp nữ nhi Từ gia làm phi là vì muốn Từ thị về một phe với Thái tử, ngừa tương lai Từ gia sẽ giúp Tứ Hoàng tử tranh vị. Hoàng Thượng tính toán mưu đồ như vậy, chỉ là, Từ Trường Phong làm cái chức vị Quốc cữu gia này. Nếu gả cho Thái tử, dù tương lai có thể làm Hoàng quý phi thì tình cảm của phu quân đối với nàng cũng chỉ là ân nghĩa nhiều hơn tình cảm. Nghĩ đến chỗ này, Từ Trường Phong liền thở dài một tiếng:

"Lại nói, cái tính nết kia của Quân Nhi không thích hợp gả vào cung, ta làm phụ thân cũng chỉ trông mong nàng một đời không sầu không lo."

Thẩm Kính Đình lẳng lặng nắm lòng bàn tay của hắn, hai người nhìn nhau, dù không nói lời nào nhưng vẫn hiểu rõ đăm chiêu trong lòng đối phương. Lặng im một lúc lâu, Thẩm Kính Đình mở miệng nói:

"Như vậy, việc hôn nhân của Quân Nhi phải sớm định trước mới được."

Từ Trường Phong cũng có ý đó:

"Trễ nhất mùa xuân năm sau phải quyết định."

"Ừm." Thẩm Kính Đình vuốt mũi, nói, "Ta sẽ lưu ý nhiều hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro