Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Sau khi phóng thích, ta ngửa mặt ngã ra sau người Từ Trường Phong, cả người mềm nhũn. Hắn cũng trầm thấp thở ồ ồ, hai tay ôm ta thật chặt, đắm chìm trong tư vị khoái hoạt ngắn ngủi.

Giây lát sau, cổ của hắn lại mò về phía trước, khẽ hôn từ xương quai xanh của ta hôn đến gáy, chầm chậm đi lên, hôn lên tóc mai đã ướt sũng của ta.

Từ Tê Hạc đã buông ngọc hành tinh xảo của ta ra, cũng không thấy hắn phun tinh dịch ta, sợ là đã nuốt hết xuống. Giờ khắc này, mặt hắn nhiễm phải biển dục vọng, vạt áo mở ra, da thịt trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài, dâm hương quanh quẩn trong phòng. Có lẽ là đã cấm dục quá lâu nên hắn không thể nhịn được nữa, thấy phân thân của Từ Trường Phong mềm nhũn trượt ra khỏi người ta, hắn liền quỳ trên mặt đất, nửa người trên cúi xuống, một cái tay nâng một chân của ta lên, ba ngón tay khác tàn nhẫn mà đâm vào tiểu huyệt ẩm ướt.

"... A." Ta không khỏi run lên, rên rỉ cực kỳ ngọt. Thời điểm Từ Trường Phong hôn rả rích trên sống lưng ta, ngón tay thon dài kia cũng nhu ấn bên trong u cốc yếu ớt, nơi kia mới vừa bị ức hiếp cho nên mới chỉ đùa bỡn một chút đã nước chảy róc rách, trộn lẫn với tinh dịch chảy đầy tay. Ba ngón thâm nhập vào nơi sâu nhất, chạm vào khào kết, huyệt khẩu non mềm liền co rút lại, hút lấy ngón tay, kiều diễm như ngọc long phun châu. Từ Tê Hạc chậm rãi ra vào, cổ họng nuốt nước bọt. Lúc này, Từ Trường Phong nắm lấy bả vai ta xoay về phía sau. Ta lắc mông về phía sau một chút, lại liếm lên miệng hắn một cái. Từ Tê Hạc liền rút ngón tay ra, hai bên đổi vị trí cho nhau, Từ Tê Hạc từ sau ôm ta, Từ Trường Phong hai tay xoa bóp trước ngực, mãnh liệt cúi đầu dùng sức cắn chặt. Ta giơ chân đá đá hắn ra, lại bị hắn dùng sức mở rộng ra, lòng bàn tay thô ráp nắn nắn ngọc hành nóng bỏng ở giữa, khiến ta run rẩy một hồi. Lúc này, Từ Tê Hạc đã dính sát phía sau lưng ta, thở hổn hển, rồi cầm kiếm lên, tra vào vỏ.

"Ừm..." Ta và hắn đồng thời kêu lên, một phát này vào gần bảy phần, quấy phá bên trong vách thịt.

"Nóng quá..." Hắn cũng kích động mà run run thở dốc, hai tay rối loạn mà ôm lấy hai vai của ta, ngổn ngang mà hôn lên tóc mai, nói:

"Ngươi xem, nơi này đã trở nên nóng như thế... Ngươi còn nói ngươi không muốn chúng ta, ân... Tên nhóc lừa đảo... A..."Từ Tê Hạc điên cuồng đánh động, ta vừa mới bị người khác chà đạp khào kết, giờ lại tiếp tục bị mài ép. Từ Trường Phong ở phía trước hôn từ trên ngực xuống dưới eo, trước kia ta luôn nghĩ hắn yêu nữ nhân vì lúc sinh hoạt vợ chồng với ta đều là tối lửa tắt đèn. Hắn chỉ mới sờ một cái, quy đầu bị hắn bao lấy, ta liền "A" mà nức nở một tiếng, hai tay nắm lấy đầu của hắn. Người phía sau mạnh mẽ đỉnh đưa, không ngừng đẩy thắt lưng của ta, khiến tiểu ngọc hành đâm vào miệng người phía trước. Từ Trường Phong say mê phun ra nuốt vào, hai tay ta chống lên vai hắn, giống như đẩy ra, cũng giống như kéo lại.

Cho đến khi một cái bóng dần dần che đến, chặn lại chút ánh sáng duy nhất trên người ta. Ta ngửa mặt lên nhìn hắn. Từ Yến Khanh đang đứng ở bên cạnh, như là một người qua đường không liên quan đến chúng ta. Cửa ở phía trước, nhân gian hay là địa ngục cũng chỉ là một ý nghĩ sai lầm.

"... A!" Bỗng nhiên, ta bị đỉnh đến mức thân thể nghiêng về phía trước, hai tay quơ quạng nắm lấy ống tay áo Từ Yến Khanh. Từ Yến Khanh ngẩn ra, ta chỉ nghĩ hắn sẽ ghét bỏ mà đi qua. Nhưng hắn lại không có động tác gì. Hắn cứ như vậy, đứng bình tĩnh như vậy, như bóng người cô độc giữa mênh mông tuyết trắng. Tiếp tục lại đỉnh mạnh một cái, ta liền ngã về phía trước, tay nắm chặt ống tay áo của hắn, hai gò má kề sát chỗ dưới bụng dưới hắn. Tiếng va chạm khó nghe phía sau vẫn không dứt, mặt của ta lại kề sát, dùng má vuốt ve dưới khố Từ Yến Khanh... Từ xưa, xạ hương trên người của tiết đều khó mà khiến người khác từ chối, cũng giống việc hắn không thể chống cự lại tình hương phát ra trên người khào. Ta kề sát hắn, thả tay áo của hắn ra, bàn tay từ từ mò giữa hai chân của hắn. Dưới thân còn đang mạnh mẽ bị rút khô, ta thô thanh thở gấp, tay chậm rãi dò vào trong khố của hắn, chạm đến vật nặng trình trịch kia. Hắn chung quy vẫn có phản ứng. Ta đẩy vạt áo ra, cũng không mở ra lưng quần mà cầm lấy vật kia qua một lớp vải vóc, rồi dùng miệng ngậm vào. Từ Yến Khanh run lên bần bật, tay đè trên đầu vai ta.

"A... A ân..." Côn thịt màu da nhanh chóng ra vào thân thể ta, ngọc hành trước người được khoang miệng ấm áp bao lại, trong miệng ta ngậm lấy vật kia, đầu tiến lùi theo nhịp, nước bọt dần thấm ướt hạ bộ của hắn. Người phía sau càng ngày thở dốc càng mạnh, cũng càng đánh xuyên hỗn loạn, bàn tay trên vai ta cũng nắm chặt như muốn bóp nát cả xương.

"A!" Ta bỗng dưng cảm thấy đau đớn, tóc bị người ta lôi ngửa ra sau. Còn chưa kịp phản ứng, môi liền bị mạnh mẽ gặm lấy, đầu lưỡi kia hung ác tiến vào, tàn phá điên cuồng bữa bãi như có thâm cừu đại hận, môi lưỡi đều bị cắn phá, một luồng tanh ngọt lan tràn trong miệng. Mãi đến khi ta không thở nổi nữa, Từ Yến Khanh mới chịu thả ra. Hắn kinh ngạc nhìn ta, hai mắt đỏ chót tràn đầy lệ quang, đột nhiên hai đầu gối gập lại, phù phù mà quỳ xuống.

"..." Hắn từ từ giơ cánh tay lên, hai tay lại dùng sức mà nâng khuôn mặt ta, cái trán chạm vào trán ta, giống như đẫm máu và nước mắt mà quát to:

" Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy! "Hắn nghẹn ngào mà khóc ra thành tiếng, nước mắt mặn đắng rơi trên mặt ta. Ta giang hai tay, chặt chẽ mà ôm lấy vai hắn, mặt vùi vào phần gáy của hắn, lúc nhắm mắt lại cũng rơi xuống mấy viên nước mắt.

Nhìn chung, cả đời này, ta và Từ Yến Khanh đều giống như là oan gia. Hắn kiêu căng tự mãn, mà ta thấp kém khom mình, tính hắn nông nổi, mà ta lại ôn hoà. Đối với hắn, yêu hay hận phải phân biệt rõ ràng, cho dù điều đó sẽ khiến hắn vui sướng hay đau buồn. Có lúc, ta thực sự rất ngưỡng mộ hắn. Ta hâm mộ sự kiêu ngạo của hắn, hâm mộ hắn không bám vào một khuôn mẫu, tôn nghiêm của hắn không nên bị chà đạp như vậy, hắn vốn nên bước ra khỏi những tình cảm trói buộc trên thế gian này, giải thoát cho mình, cả đời tự do tự tại. Ta run rẩy, ôn nhu hôn lên lông mày và tai của hắn, nói:

"Ôm ta."

Có những lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, nhưng đã bị nụ hôn của hắn nhấn chìm hết.

Lụa trắng khẽ giương lên, trong không khí quay quẩn mùi lư hương đốt cháy, khói xanh lượn lờ. Từ Tê Hạc ngẩng mặt nằm trên đất, quần áo cởi ra một nửa, tứ chi quấn lấy ta, hạ thân vẫn dính liền chặt chẽ, từng trận từng trận mà đánh xuyên. Từ Yến Khanh ở trên lưng ta, điên cuồng liếm mút sau cổ ta, hai tay không ngừng xoa xoa cái lưng bóng loáng của ta. Hai gò má hắn đỏ ửng, hai mắt âm trầm, như đánh cược mạng sống mà cuốn lấy ta. Hắn chậm rãi mò tới dưới mông, thô lỗ nắn bóp, ta ngửa đầu thở gấp gáp rên rỉ, liền cảm thấy bàn tay kia tách hai mông ra, lộ ra chỗ gắn chặt giữa ta và nam nhân khác. Nghiệt căn kia vẫn đang tích cực tàn phá bên trong, mỗi lần đâm vào đều tràn ra chất lỏng dính dính, lúc rút ra còn kéo theo một chút thịt hồng hồng, kịch liệt như lửa, dâm mỹ cực kỳ. Ta chợt thấy tê rần, là Từ Yến Khanh đưa ngón tay chen vào.

"Không... A..." Ta nhận ra được ý đồ của hắn, trong lòng phút chốc cuống cuồng nhảy dựng lên, nhưng bọn họ ai cũng không chịu tha cho ta, vẫn quấn chặt lấy không buông. Từ Yến Khanh đã triệt để mất hết chừng mực, trong thời gian ngắn đã đâm vào hai ngón tay, tìm được khe hở mà tiến vào. Cả người ta cứng đờ, thịt huyệt không tự chủ co rút nhanh, hắn bất chấp tất cả mà cắn lên tai ta, gấp rút nỉ non:

"Ta muốn ngươi, ta hiện tại muốn ngươi..." Ngón tay kia tách miệng huyệt ra, miễn cưỡng tạo ra một chỗ hở, ta hoảng loạn lắc đầu:

"Không, không muốn... A... !"

Chỉ mới vừa chen vào một chút, ta đã đau đến cắn chặt hàm răng, hai người bọn hắn cũng nhíu chặt lông mày, mất hết khoái hoạt vừa nãy. Lúc này, lại có một ngón tay chen vào miệng ta, như sợ ta cắn vào đầu lưỡi, Từ Trường Phong cúi đầu hôn trụ trên miệng.

"A... Ân..." Ta rên rỉ mạnh hơn, không biết sao mà trong đầu nổi lên một hình ảnh, là bức tranh khiêu dâm từng thấy trong sách của đại ca, ta còn nhớ rõ trong đó vẽ mấy người quấn lấy nhau, cùng nhau song phi. Vốn tưởng rằng đó chỉ là tưởng tượng hoang đường, không nghĩ tới, cư nhiên...

"A... !" Từ Yến Khanh bỗng hừ một cái, thừa dịp Từ Tê Hạc lui ra nửa đoạn liền tàn nhẫn mà đâm vào bên trong. Trong nháy mắt đó, ta cảm thấy dạ dày cũng bị đảo lộn, như đang sống sờ sờ mà bị làm đến hỏng. Sau giây lát, Từ Yến Khanh liền dán chặt ta, thẳng lưng mà động. Tiểu huyệt quá hẹp, lúc thường nhét vào một cái vẫn còn vất vả, huống chi là song long nhập động, hai người song song ôm chặt ta, cũng cảm thấy bước này khó đi, không thể làm gì hơn là đổi thành lùi lại, thay phiên nhau thăm hỏi tiểu huyệt, liên tiếp chọc vào khào kết. Sau khi đau đớn qua đi, liền cảm thấy sảng khoái khôn kể, hoa tâm bị nghiền ép đến nghiện, nước chảy dàn dụa. Cả đời này, ta chưa từng chịu kích thích như vậy, bị làm đến ngón chân cũng cuộn lại, lý trí hoàn toàn mất sạch, như người chết đuối mà vịn lấy Từ Trường Phong, rên rỉ gào khóc không ngừng.

Hồi lâu sau, ta đã không thể nhớ rõ đại đa số sự tình. Ta quên mất lúc đó đi qua hành lang, phụ thân nhét một miếng mứt vào lòng ta, lần đầu tiên ôm lấy ta đã nói gì. Ta quên mất lúc còn là thiếu niên nằm nhoài trên lan can nhìn ca cơ luyện múa, là ai quăng tới một ánh nhìn trêu ghẹo. Ta quên mất lúc ta ngồi ở trong xe ngựa thò đầu ra, người đứng sau đám người, mặc một bộ váy không cũ không mới, rưng rưng đưa tiễn ta là ai. Ta cũng quên mất trong rừng hoa mơ rực rỡ, người quay đầu lại nhìn ta có bộ dạng như thế nào. Ta mở mắt, liền thấy trong tay nắm một cái hồng trù. Một đầu khác của hồng trù là một người, hai người, ba người...

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái.

Một tiếng pháo nổ, kết thúc buổi lễ.

Ninh Vũ năm thứ mười, tháng chín, thiên tử bị bệnh nặng, tuy đã thuyên giảm nhưng nguyên khí bị hư tổn rất lớn. Quần thần liền dâng tấu cầu xin lập thái tử. Đầu tháng mười, Hoàng Thượng viện lý do tang kỳ của Tạ Thái hậu chưa qua, tạm hoan chuyện mang binh lên phía bắc, năm sau sẽ bàn lại. Nhi tử của Tạ Hoàng Quý phi được phong làm thái tử.

Từ khi bị thẩm vấn trong nội đường, ta vẫn luôn bị nhốt trong nội viện. Ba thiếu gia thay phiên trông coi ta, ngoài ra, chỉ có một nô tỳ câm điếc có thể gặp ta, những người khác ta đều không thể gặp.

Cuối tháng mười, đại phu bắt mạch cho ta, hắn nói, ta đã có thai hai tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro