Chương 64
Môi của hắn rất mềm. Vẫn như cảm giác lần đầu tiên hắn hôn ta, nhẹ nhàng như sợ bông lướt qua vậy. Mềm nhưng lại lạnh lẽo.
Từ Tê Hạc chậm rãi cọ xát trên môi ta, dịu dàng thắm thiết, triền triền miên miên, chỉ có đầu ngón tay đang nâng mặt ta lại không ngừng run rẩy.
"... A!" Lúc này, người phía sau bỗng nhiên đánh vào nơi yếu ớt nhất, cổ họng ta run lên, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay quơ quạng mà kéo áo choàng trắng như tuyết của hắn. Từ Tê Hạc bị kéo lảo đảo một cái, đầu gối quỳ rạp xuống trước mặt ta.Từ Trường Phong lộ ra vẻ hung ác, nghiệt căn thảo phạt rong ruổi ở nơi sâu nhất, chỗ giao hợp vang lên tiếng ba ba va chạm. Ta như con thuyền cô độc trong biển dục rộng lớn, thân thể lay động trước sau, hai tay lại víu thật chặt nam tử trước mặt, đôi môi đỏ tươi yếu ớt mà rung động. Từ Tê Hạc thẫn thờ, sau đó, hắn kinh ngạc mà rũ mắt xuống. Trên má ta bỗng có một luồng cảm giác mát mẻ, ngẩng đầu lên liền thấy cặp lông mi kia run rẩy, một giọt nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, rơi trên mặt của ta, lẳng lặng mà lướt xuống đến khóe môi. Vừa nóng, vừa chát.
"A... !" Hắn đột nhiên nắm lấy khuôn mặt ta, nghiêng đầu, hôn thật sâu lên môi.
"A... Ân..." Tiếng rên rỉ bị nụ hôn của hắn nuốt mất, chỉ có những lúc hầu kết rung động, từ khóe miệng ta mới rỉ ra những tiếng rên rỉ nhỏ bé. Hắn ôm ta vào trong ngực, hai đầu lưỡi như hồng xà liều chết quấn lấy nhau, mỗi người đều nếm được mùi máu tanh trong miệng đối phương. Vừa quấn lấy nhau mà hôn, nước mắt của hắn lại rơi, bàn tay nắm chặt lấy tay ta, dùng sức đến mức khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
"Hô... Ân..." Từ Tê Hạc tham lam mút lấy môi ta, không thể phân biệt là ai đang thở dốc. Ta và hắn như người chết đuối, không ngừng cướp lấy chút ấm áp trên người đối phương. Dần dần, bàn tay thon gầy trở nên ấm áp, như một mồi lửa vuốt ve sau gáy ta. Màu đỏ ửng dần dần leo lên hai gò má của hắn, hoá thành một vệt dục vọng đỏ tươi giữa khuôn mặt tái nhợt. Một tiếng vang vang lên, hắn mở ra nút áo của ta, quần áo vừa buông lỏng, hắn đã vội vàng dò tay vào... Lúc này, nam nhân đang rong ruổi trên người ta bỗng nhiên ôm chặt thắt lưng, từ phía sau bế ta lên ngồi trên người hắn.
"Ừm... !" Phía sau lưng ta dán sát vào lồng ngực rắn chắc, mông đặt trên bắp đùi của hắn, kích thích hít vào một hơi, một đôi tay hữu lực dùng sức tách hai chân của ta ra hai bên, để nơi tư mật đang giao hợp lộ ra giữa ban ngày ban mặt.
"A... A..." Đi kèm với tiếng nước ra vào là tiếng ta cào lên sàn nhà, thân thể như cây liễu trước gió, lay động theo nhịp điệu của hắn. Từ Trường Phong không ngừng hôn lên gáy ta, cánh tay đưa đến trước ngực, mạnh mẽ hùng hổ cởi áo lót áo ngoài của ta ra hết. Xương quai xanh của ta như cánh cung, trên lồng ngực trắng như tuyết là hai đoá hồng anh, da thịt chảy ra mồ hôi hột, thân thể như phủ một tầng sương quang.
Trong nháy mắt, Từ Tê Hạc trở nên sâu sắc thâm trầm, hắn như phát điên mà dò tay ra, ngón tay chạm vào hồng châu trước ngực, ta liền kêu lên "A" một tiếng, dùng sức quay đầu đi. Từ Tê Hạc chậm rãi cúi đầu trước mặt ta, ta liền nghe thấy một cỗ hương hoa lê thấm vào tim. Ngẩng đầu nhìn, thấy hắn tiến gần tới ngực ta, mu bàn tay nhẹ vỗ về hai hạt châu hồng phấn, tiếp đó, hắn duỗi lưỡi ra đón lấy.
"Ừm... !" Khoảnh khắc lưỡi hắn chạm vào, thân thể ta kịch liệt run lên, eo không tự chủ mà căng cứng, cái cổ cao cao ngửa về đằng sau. Từ Trường Phong ở phía sau đón lấy môi ta mà tiếp tục giày xéo. Từ Tê Hạc ngậm cắn trước ngực, như không biết thoả mãn mà liếm hút, cho đến khi khiến hạt châu kia sưng đỏ lên, lại đổi sang viên khác. Thân thể ta run rẩy không ngừng, dưới bụng căng rồi lại lỏng, tiểu huyệt bị làm đến mức ướt dầm dề co chặt lại. Từ Trường Phong nắm lấy hai tay của ta, để ta tự mình đem xương hông mở ra, hai tay chống sau hai đầu gối, rồi lần nữa đỡ lấy thắt lưng ta mà đóng cọc. Ở phía dưới eo, ngọc hành đã ngẩng đầu lên như một túp lều, khiến bắp đùi nửa hở nửa kín cũng ướt một mảng.
Từ Tê Hạc chôn đầu trước ngực ta, như muốn hôn kỹ càng mỗi một tấc da tấc thịt, từng bước kéo dài đi xuống.
"Ta đã sớm biết." Thanh âm của hắn gần ở bên tai, như đang nằm mơ mà nỉ non, "Ta đã sớm biết, ta vốn không nên được sinh ra."
"A... !" Ta than nhẹ, dùng sức mà khom lưng. Từ Tê Hạc dán vào lồng ngực ta, chậm rãi trượt xuống, bàn tay êm ái sờ về phía giữa hai chân ta:
"Ánh mắt giả vờ yêu một người, ta hiểu rõ hơn ai hết. Mười mấy năm qua, ta ngày ngày đều đối diện với kiểu ánh mắt như vậy, chỉ có mẫu thân nhìn không thấu, người khác cũng nhìn không thấu."
Ta biết, trên mặt Từ Tê Hạc luôn tỏ ra ôn nhu thoải mái, nhưng thực ra rất ngang ngược tàn nhẫn, tâm cơ sâu hiểm. Nhưng mà ta cũng hiểu rõ, hắn chẳng qua là quá mức thông minh, việc trước mặt là thật hay giả hắn đều nhìn thấu, không có gì có thể giấu nổi hắn. Cường cực thì lại nhục, thông minh quá bị thông minh hại. Người như vậy, ông trời sao có thể cho hắn sống lâu được. Ta khép hờ mắt, khàn giọng mà nói:
"Vậy sao tam thiếu gia... Còn chưa nghĩ thông suốt?"
Nghe vậy, Từ Tê Hạc lại nở nụ cười, là giả dối, nhưng lại tràn ngập tuyệt vọng.
"Cho nên, ngươi không lừa được ta." Hắn vội vàng nói, như người bị ma nhập mà liên miên nói nhỏ:"Ngươi không lừa được ta, ngươi không lừa được ta, trong lòng ngươi có ta, cho dù ngươi nói cái gì, ngươi đều không lừa được ta, trong mắt của ngươi, có ta..."
Thắt lưng bị cởi lúc nào thần không biết quỷ không hay. Từ Trường Phong đã rơi vào cảnh đẹp phía sau, hắn ôm chặt lấy ta, như hận không thể khảm thân thể ta vào cốt nhục hắn, côn thịt màu đồng đấu đá lung tung bên trong, mỗi một lần đều nhét cả cây đi vào, khiến dâm dịch chảy ra nhiều đến mức làm ẩm ướt cả khố của hắn. Từ Tê Hạc đã cởi khố ta ra từ sớm, hắn đẩy đám lông dưới bụng ra, liền thấy ngọc hành hồng phấn đang giương lên cao, theo nhịp đánh xuyên phía sau mà lay động. Hắn ôn nhu vuốt ve vật kia, ánh mắt nhu tình như nước.
"Ta vẫn cảm thấy, nơi này của ngươi ..." Hắn si ngốc nói, "Thật đẹp."
Nói rồi nhắm mắt lại, há mồm ngậm lấy. Tứ chi ta đột nhiên kích thích co chặt, thân thể cứng lại.
Trong nội đường, ta toàn thân gần như trần trụi, ngồi tựa lưng lên người một nam nhân, côn thịt thô to kia đâm tàn nhẫn vào tiểu huyệt, ép lên vách thịt, nhiều lần chạm tới khào kết, dâm thuỷ bắn toé mấy lần, mông bị hắn xoa nắn ra mấy vết xanh tím. Người còn lại đang quỳ rạp trước mặt ta, vùi đầu giữa hai chân, ngón tay lạnh lẽo xoa xoa hai túi thịt yếu ớt, đôi môi tái nhợt phối hợp với thân thể mà khéo léo phun ra nuốt vào ngọc hành tinh xảo. Lưỡi hắn đi từ hành thân liếm đến quy đầu, đầu lưỡi mềm mại phất qua lỗ mắt nhỏ mà đùa bỡn.
"A... Ân ——" phần gáy và xương vai bị liếm láp toa hút, ngón tay thô ráp ma sát trước ngực ta, hai viên hồng châu đã bị đùa giỡn tới tím bầm, đôi môi đỏ sẫm đóng mở, thỉnh thoảng ngửa ra hôn người phía sau. Cái đùi gập lại mở rộng, chỗ trọng yếu bị ngậm lấy, không tự chủ thẳng lưng, theo nhịp điệu côn thịt đánh vào mà cũng đưa đẩy eo trong miệng Từ Tê Hạc.
Ta theo trực giác mở hai mắt. Ngay trước mặt, một ánh mắt như dao nhọn quăng tới. Từ đầu đến cuối đều chưa từng dời mắt khỏi ta. Một đôi mắt thâm thuý phức tạp. Trừ lửa giận thì đôi mắt kia còn tràn ngập hận thù. Ta biết từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thực sự chán ghét ta. Nhưng hiện tại, ta có thể rõ ràng mà cảm nhận được hắn hận ta. Hắn dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, dù cho rơi vào bụi trần, sa chân vào đầm lầy, cũng vẫn kiêu ngạo như cũ. E rằng, đời này của hắn cũng sẽ không yêu một ai nhiều hơn thế nữa, cũng sẽ không hận một ai sâu đậm như thế nữa.
Từ Yến Khanh lẳng lặng mà nhìn ta, không có bất kỳ động tác gì. Chỉ có mười ngón nắm chặt, móng tay cơ hồ đâm vào trong da thịt. Đây là một ván cờ không có khói thuốc súng giữa ta và hắn. Hoang đường, mà lại điên cuồng.Va chạm càng ngày càng mãnh liệt, khoái cảm từng cơn như thuỷ triều đến, hai mắt ta ướt át, cơ hồ đang muốn chịu thua, phía trước lại truyền đến động tĩnh.
Hắn đứng lên, rõ ràng muốn tông cửa xông ra, hai mắt lại vẫn cứ chặt chẽ nhìn ta. Đôi chân kia chôn cứng dưới đất, cũng không nhúc nhích, hai mắt đỏ chót như muốn chảy máu, như đang đấu tranh trong thâm tâm.
"... A, a ——!" Ta cực kỳ vui sướng, cũng cực kỳ thống khổ hừ một cái, một luồng lửa nóng rực đột nhiên tập kích bên trong, dội lên vách thịt, ta cũng không khống chế được mà giương eo lên, thất thủ bắn ra.
Khoảnh khắc ta vô lực lảo đảo, hầu kết hắn khẽ run, trên mặt biến sắc.
Cuối cùng, hắn cũng buông bỏ chút kiêu ngạo cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro