
Chương 63
PS: Phía trước có ngược thân, có 4P, có hợp gian, xin cân nhắc trước khi kéo xuống.
——————-
"Cho dù chết, ta cũng không muốn ở bên bất cứ ai trong ba người các ngươi."
Ánh sáng xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ, chiếu rọi ở phía trước, như mặt hồ trong trẻo trong ngày đông giá lạnh, như một đôi mắt dịu dàng phủ một tầng sương quang. Dần dần, nước mắt trên mu bàn tay ta đã khô cạn, giống như hai mắt của ta, cho dù lúc trước đã có bao nhiêu ôn nhu giải ý, thì nay cũng đã khô cạn. Ta nhìn về phía trước, tầm nhìn từ từ trở nên mơ hồ. Ngoại trừ ba nam nhân trước mặt, tất cả xung quanh ta đều không quan tâm. Lúc này, bọn họ cũng đang nhìn ta. Một mảnh vắng vẻ, âm thanh hô hấp cũng không nghe thấy. Đây là một hồi lăng trì không thấy máu. Ta quỳ ở đó, từng đôi mắt khoá chặt lấy ta. Chúng nó không hề chớp lấy một cái, như thời gian đã bị ngưng đọng. Mỗi một câu, một chữ, một ánh mắt, một hơi thở của ta đều là lưỡi đao sắc bén nhất. Bọn họ bị đâm đến không ứng phó kịp, không có kẽ hở nào để trả đòn.
Cô cô từng nói, người đặt trái tim vào sẽ là người thua.
Ta thua thảm rồi.
Mà vào đúng lúc này, ta chợt hiểu được —— thì ra, một ván này, chúng ta ai cũng không phải là người thắng cuộc.
Tất cả, đều thua.
"A..." Ta phảng phất nhẫn nại hồi lâu, chung quy vẫn là không nhịn được, yên lặng cười khẽ. Một tiếng cười này như kéo đứt dây đàn, lật đổ sự vắng lặng tràn ngập nguy hiểm này.
"Khanh" một thanh âm kịch liệt vang lên, người thứ nhất đứng lên là Từ Trường Phong. Cho tới nay, hắn luôn luôn một bộ nghiêm túc lặng im, dáng dấp bất biến không biết kinh sợ. Ai cũng cho là hắn không có chỗ nào để chê. Đột nhiên không kịp chuẩn bị, một âm thang "Bá" vang lên, một cái roi từ phía sau ta tàn nhẫn mà đánh ở trên lưng ta. Lần này, hắn đánh rất nặng tay. Thân thể ta theo đó mà kịch liệt lay động, lảo đảo ngã về phía trước, nằm trên mặt đất. Hai ta tay chống đỡ thân thể, cái trán chảy xuống mồ hôi lạnh, sau đó, trên lưng liền nóng rát đau đớn. Thế nhưng thời điểm này, trong lòng ta lại xuất hiện khoái ý vô hạn, sau khi thở hổn hển thì quỳ trên đất mà khanh khách nở nụ cười.
"Ha, ha ha ——" tiếng cười của ta càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang. Cặp mắt sung huyết ngưng lại, vào đúng lúc này, ta đánh nát đạo gông xiềng cuối cùng trên người hắn, hắn giống như một mãnh thú vừa thoát khỏi ràng buộc, vẻ đạo mạo giả vờ ngày thường đều biến mất. Lại "Ba" một tiếng, cái roi kia đánh lên người ta, áo ta liền bị đánh đến rách tươm. Tiếp đó, ánh mắt ta còn chưa kịp chớp, liền bị đánh tiếp. Roi hạ xuống như mưa, ta lại giống như đau mà cũng không cảm thấy đau, như người điên, chỉ ngửa đầu mà cười. Tiếng cười vang dội hoà cùng tiếng roi quất hoá thành ma âm, xuyên thấu màng nhĩ, chui thẳng vào trái tim.
Bỗng dưng, người sau lưng hất tay ném roi đi, ta bị hắn vặn người lại. Hắn cúi người đè lên ta, chỉ thấy, dung nhan anh tuấn như thần linh trước kia bây giờ lại dữ tợn như ác quỷ. Cặp mắt kia phủ kín tơ máu, khoé mắt như muốn rách ra, thái dương nổi đầy gân xanh, tóc mai đen trắng đan xen, vừa tuấn mỹ mà vừa chật vật. Dường như những đòn roi kia không phải đánh ở thân thể ta, mà là trên ngực của hắn. Cặp mắt kia ác liệt mà thâm trầm, như vòng xoáy bất tận.
"... Ngươi trốn nhà là vì cầu sinh." Hắn nói, "Mà nếu như trở lại bên người chúng ta, ngươi thà rằng chết đi."
Ngày đó, ta thả người nhảy xuống sông, chính là đang nửa tỉnh nửa mê, cũng biết rõ mình từng đi qua quỷ môn quan một lần.
"Nhưng đến cùng, ta vẫn chậm một bước." Ta tiếc hận nhẹ giọng than thở, "Nếu như biết trước ngươi sẽ đuổi theo, ta nên nhảy sớm hơn một chút."
Ánh mắt Từ Trường Phong thâm trầm, mang theo vẻ khát máu. Hắn khàn giọng lạnh lẽo nói:
"Coi như ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng có thể bắt ngươi trở về."
Nghe vậy, ta mím môi nở nụ cười: "Nếu như, ta chạy trốn tới âm tào địa phủ, Đại thiếu gia cũng muốn đuổi theo sao ?"
Ngực hắn phập phồng, dường như bị ta bức đến đường cùng, chỉ nghiêng người, hung ác bắt lấy vũ khí lợi hại nhất trên người ta. Hắn hung ác tê cắn trên môi ta, bàn tay dùng sức nắm lấy hàm dưới, ép ta mở khớp răng ra, sau đó liền thô bạo mà tiến quân thần tốc. Hắn xâm lược trong miệng ta, khiến ta vừa quen biết vừa xa lạ, nhiệt độ nóng rực như liệt hoả đốt lên, ta cũng không cự tuyệt, hai tay quơ loạn ôm lấy gáy hắn, nghiêng thân thể về phía trước, đầu lưỡi như dây leo mà quấn lấy hắn.
"A... Ân..."
Ta không bức ép chính mình nữa, ở thời khắc hắn điên cuồng liếm hôn, ta cũng quấn lấy ôm hắn, hai tay vuốt ve trên lưng của hắn, bàn tay như thêm dầu vào lửa mà vờn quanh. Từ Trường Phong cắn môi ta chảy cả máu, đau nhói và mùi máu trên môi như đốt cháy dục vọng đã ngủ lâu của ta. Ta nghiêng cái cổ, tham lam hút lấy hắn, cho đến khi tách ra, kéo ra một tia chỉ bạc, hắn bỗng nhiên đem ta dùng sức đẩy ngã. Ta nhìn hắn, thở gấp. Trong vầng sáng mơ hồ, ta nhấc tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt đó, như chuồn chuồn lướt nước, lưu luyến nơi đôi môi mỏng đang mấp máy. Khoé miệng ta kéo nhẹ, cực kỳ trìu mến nhìn hắn, không tiếng động mà nỉ non:
"Ngươi thật đáng thương."
"..."
Hai mắt của hắn tàn nhẫn mà khóa lại ta, giống như hận không thể cứ như vậy mà giết ta, ăn ta. Từ khi quen biết hắn tới nay, ta vẫn luôn ngẩng đầu nhìn hắn, đó là bởi vì ta tự biết mình nhỏ bé và ngu muội hơn so với hắn. Ta luôn luôn nhớ kỹ tuổi của hắn nhiều hơn ta, nhớ kỹ sức lực của hắn ta không thể kháng cự, nhớ kỹ sự sợ hãi khi lần đầu bị một nam nhân xa lạ mạnh mẽ chi phối thân thể. Núi cao cũng có ngày đổ, vào giờ phút này, hắn giống như một con thú bị nhốt, mắt đỏ như máu, thương tích khắp người.
"A..." Hắn lại một lần nữa đè ta xuống, cổ họng ta thả ra mấy âm tiết mơ hồ không rõ, trong nháy mắt bị nhấn chìm trong tiếng vang vải vóc bị xé rách. Từ Trường Phong xoay ta qua chỗ khác, ta chống đỡ thân thể, ở dưới thân hắn bò dậy, hắn liền đặt tay ở trên lưng của ta, bàn tay từ sau vuốt tới, ngừng lại trước mặt ta, xoay đầu của ta về phía sau.
"A... Ân... !" Hắn gặm cắn lung tung ở khóe mắt, chóp mũi, bờ môi của ta, ta kịch liệt thở hổn hển, nhấc tay đẩy đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt được giữ trước ngực. Thân thể nóng rực phía sau cách một lớp vải vóc mà kề sát đến, trâm cài tóc trong lúc dây dưa bị đáng rơi xuống, tóc rối bời như vẩy mực mà tản ra. Cánh tay cứng rắn như thép vững vàng vây ta trong lòng, bên tai không ngừng vang lên âm thanh hắn thở dốc, trong tiếng huyên náo, ta cảm thấy một vật cứng nóng như lửa đặt giữa hai chân.
"Từ, Từ Trường Phong... !" Ta cấp bách gọi hắn, bàn tay của hắn liền che lên miệng ta, mặt chôn ở sau gáy ta. Lúc này, thứ nóng cứng kia liền ma sát lên hạ thân ta qua một lớp y phục, vừa vuốt ve vừa tìm kẽ hở.
"... A!" Ta đột nhiên ngửa cổ một cái, cùng lúc đó, hắn cắn lên cần cổ ta mà thở dốc. Bốn phía tất cả ngưng trệ trong chốc lát, ngực của ta chập chùng, vật nóng kia lại từng tấc từng tấc mà chen vào, mãi đến khi nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh xâm nhập trong thân thể ta, bàn tay che trên miệng ta mới buông ra, nhưng trong nháy mắt, Từ Trường Phong liền cúi người, lại một lần nữa gặm cắn trên môi ta. Bên trên thì môi lưỡi dây dưa, bên dưới nghiệt căn chôn trong thân thể ta chầm chậm mà đánh đưa chuyển động, thân thể ta run lên khe khẽ.
"A... A..." Mười ngón tay ta nắm chặt, khóe miệng chảy ra tiếng rên rỉ. Sau đó, Từ Trường Phong để ta nằm úp sấp trên mặt đất, ôm vòng eo của ta, ta liền chống hai đầu gối xuống đất, hạ eo, mông giơ cao, Du Long đột nhiên chui vào khuê phòng ẩm ướt.
"A... !"
Ta bị hắn đỉnh đến mức nhào về phía trước, khuỷu tay hoảng loạn mà chống trên mặt đất lạnh lẽo. Đã lâu chưa trải qua chuyện hoan ái, khuê huyệt khô ráo giống như ruộng cạn. Hắn hùng hổ va chạm, mang đến đau đớn phá nát cõi lòng như lần đầu tiên phá thân khi đó, như một cái chày sắt đang chà đạp một vườn hoa yếu ớt. Một lát sau, vườn hoa yếu ớt dần quen thuộc, co bóp quấn lấy côn thịt, dâm thuỷ chảy ra. Từ Trường Phong ánh mắt tối đen, dùng sức nắm lấy vòng eo của ta mà đâm tới.
"Ân a... !" Ta nhăn chặt lông mày lại, trong miệng lại sảng khoái mà hừ lên. Sau đó, nội đường bí mật trang nghiêm này chỉ còn có âm thanh thở dốc và tiếng thân thể va chạm. Ta làm như không có người khác ở đây, hai mắt ta hơi khép, mặt dán ở trên mặt đất, nhìn hoa văn tinh diệu trên gạch, miệng thì rên rỉ, thân thể lại run rẩy như cành hoa nhỏ, eo cũng nghênh đón động tác tiến nhập mà lung lay. Đột nhiên, một cái trắng nõn mềm mại đưa tới, ta mở to đôi mắt hồng hồng, tay áo thêu một con chim hạc xuất hiện trước mặt ta. Ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy cặp mắt kia. Mắt của hắn quyến luyến ôn nhu như thu thuỷ, cũng như đầm sâu vạn thước đen kịt vô vọng. Bàn tay ôn nhuyễn kia dán vào mặt ta, ta theo động tác phía sau mà ma sát má lên tay hắn. Ta không nháy mắt mà nhìn hắn, thỉnh thoảng rên rỉ lên tiếng:
"Ừm... Ân..."
Từ Tê Hạc lẳng lặng mà nhìn chăm chú ta. Ngón tay hắn yếu ớt mà run, ngực chưa bao giờ lên xuống kịch liệt như thế . Cuối cùng, hắn như bị ma xui quỷ khiến, cúi người xuống, hai tay nâng mặt của ta lên, bờ môi lạnh lẽo nhẹ nhàng phớt qua miệng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro