Chương 62
Trên bến phà ở ngoài kinh thành, thời khắc ta vừa bước lên thuyền, người của Từ gia đã cưỡi ngựa tới đuổi kịp. Nhà đò đương nhiên không dám ngỗ nghịch, vội vàng neo lại thuyền. Ta mơ hồ nghe được ai đó kêu lên:
"Tam Hỉ!"
Ta thả người nhảy một cái, nhảy xuống sông.
Nước sông lạnh vô cùng, cũng cực khổ vô cùng. Ta nhìn đáy sông đen sì sì một mảnh, nó khiến ta nghĩ tới cái giếng trong viện tử của Thẩm gia, nơi đó có phải cũng giống như vậy hay không. Lạnh vô cùng, cũng đau đớn vô cùng...
Ta mơ một giấc mơ dài, sau đó tỉnh lại, lẳng lặng mà liếc nhìn xung quanh... ta lại trở về chỗ cũ. Người Từ gia nhốt ta ở tiền đường sau hậu viện, nơi này chuyên dùng để giam giữ những tộc nhân phạm tội lớn, chờ bị xử lý. Ta tuy là đang bị nhốt, nhưng vẫn không chịu uỷ khuất, chi phí ăn mặc chưa bao giờ bị hạn chế. Trừ một hạ nhân câm điếc thì ta không thể gặp được bất kỳ người nào khác.
Sau tám ngày, Từ Yến Khanh về kinh. Ngày ấy, trời vừa mới sáng lên, ta đã ngồi ở đầu giường. Hạ nhân câm điếc kia đi tới hầu hạ ta rửa mặt thay y phục, sau đó dẫn ta đi từng bước, từng bước tới nội đường. Cánh cửa trước mắt chậm rãi bị đẩy ra, ánh sáng yếu ớt xuyên qua giấy dán cửa sổ, chiếu ra những hình bóng loang lổ mờ ảo.
Trong nội đường, không có tông bá trưởng bối của Từ thị, cũng không thấy Từ lão gia và phu nhân. Nơi này cũng chỉ có ta cùng bọn họ. Ba người bọn họ ngồi ba bên, không phân thứ tự. Ta đi tới vị trí chính giữa, chỉnh lại vạt áo, chân chân tách ra, lưng thẳng tắp, ung dung quỳ xuống trên đất. Từ Yến Khanh ngồi ngay trước mắt ta, Từ Trường Phong ở phía đông, Từ Tê Hạc thì bên phía tây. Không khí yên lặng không hề có một tiếng động. Tự lúc nào, có một âm thanh trầm thấp đến mức khàn cả tiếng truyền tới từ phía đông:
"Thẩm thị Kính Đình."
Ta vẫn không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng mở miệng:
"Có."
"Ngày 11 tháng 8, ngươi chưa báo cho người nào đã đi khỏi Từ phủ, tròn mười ngày không về, có việc này hay không." Thanh âm của hắn bằng phẳng như nước đọng, không có một tia sóng lớn. Ta đáp một tiếng:
"Có."
Từ Trường Phong lại nói:
"Ngày 21 tháng 8, ngươi đến bến phà ngoài kinh thành là muốn rời khỏi kinh sao?"
Ta liền đáp:
"Đúng."
Từ Trường Phong hỏi:
"Vậy là ngươi thực sự âm thầm trốn khỏi phủ." Hắn hít mấy hơi, "Hành động này xuất phát từ ý muốn của ngươi hay là bị người khác dụ dỗ, hoặc là bị ai bức ép?"
"Ta âm thầm chạy ra phủ, là xuất phát từ ý muốn của ta." Ta từng chữ từng câu mà nói, "Chưa từng bị người khác dụ dỗ, cũng không bị người khác bức ép."
Ta chưa kịp nói câu tiếp theo, hắn đã hỏi ra tiếng:
"Vậy đến tột cùng vì sao ngươi lại ra đi mà không một lời từ biệt?"
Bốn phía trở nên yên lặng. Ta nhìn trầm ngâm phía trước, thần sắc lãnh đạm. Từ Yến Khanh lặng im nhìn chăm chú, hắn vốn là người hăng hái, bây giờ lại yên tĩnh như nước đọng. Hắn mở miệng hỏi:
"Ngươi lên thuyền là muốn đi nơi nào?"
"Đường bộ dễ bị chặn, đường thuỷ khó đuổi theo." Ta chậm rãi nói, "Thiên hạ tứ hải, cho dù là đến chỗ nào cũng tốt hơn không công chết uổng ở đây."
Ánh mắt ta mặc dù hướng về phía trước, nhưng kỳ thực lại nhìn xa xa, thật giống như tất cả nơi này đều không có quan hệ gì với ta. Bọn họ, cũng không có quan hệ gì với ta.
" Những lời này của ngươi là đang muốn nói, ngươi sợ... tương lai Từ thị ta sẽ liên luỵ đến ngươi ư?"Ta nhìn hắn, gật đầu, trả lời một câu:
"Đúng."
Từ Yến Khanh chưa từng ngờ tới ta cư nhiên bình tĩnh như vậy.
"Ta không tin." Hắn nói.
Nghe vậy, khóe miệng ta khẽ giương lên, không nhịn được mà cười ra tiếng. Một đôi mắt oai lệ phóng tới, như hận không thể đào lên người ta một cái động.
"Mọi người đều biết, Từ gia bây giờ đã là nguy như chồng trứng, chẳng qua là đang miễn cưỡng chống đỡ nhất thời thôi. Bây giờ, thiên tử bị bệnh nặng, sợ là không kịp đợi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ động thủ với Từ gia. Dưới tầm mắt của ba vị thiếu gia, những hạ nhân kia, người thì tiêu sái bỏ đi, người thì đã chạy trốn—-" ta bình tĩnh nói tiếp, "Ta tất nhiên không thể không nghĩ cho chính mình."
Từ Yến Khanh định thần nhìn ta, hai mắt cũng không chớp lấy một cái, như là đang nhìn một người cực kỳ xa lạ. Hắn hé môi, lạnh giọng nói:
"Tích thủy chi ân, đương dạt dào báo đáp. Những năm nay, Từ thị ta cho ngươi thân phận địa vị, vinh hoa phú quý, chưa từng cắt xén tí gì của ngươi. Cho dù có một ngày Từ gia sụp đổ, ngươi thật sự cho rằng ba người chúng ta sẽ trơ mắt mà nhìn ngươi vô tội bị liên lụy tới sao..." Từ Yến Khanh như đang cố gắng ẩn nhẫn, nhưng hai tay đã run run nắm thành quyền. Hắn nhìn chằm chằm ta, cắn răng nói:
"Nhưng là, Thẩm Kính Đình, ngươi ngàn vạn lần không nên không chào mà đi!"
"Nhị thiếu gia."
Nghe ta gọi như vậy, Từ Yến Khanh bỗng dưng sững sờ, hắn nheo mắt lại, cực nhanh hỏi:
"... Ngươi kêu ta là cái gì?"
"Nhị thiếu gia, " ta lại gọi hắn một tiếng. Sau đó, lãnh đạm liếc mắt nhìn hai người khác, "Đại thiếu gia, tam thiếu gia."
"Chẳng lẽ ngươi gấp gáp muốn rũ sạch quan hệ với chúng ta như vậy sao...! Từ Yến Khanh nện một quyền lên bàn.
"Ba vị thiếu gia đều là thiên chi kiêu tử, cho dù đầu có rơi xuống cũng phải bảo toàn khí tiết." Ta chẳng hề để ý đến hắn, chỉ là tự nhiên nói tiếp, "Nhưng ta không như vậy. Thẩm Kính Đình ta chẳng qua chỉ là một đứa tiện thứ của Thẩm gia, mấy vị cũng biết, tiện thứ là như thế nào rồi chứ?" Trong mắt của ta không giấu được ý cười trào phúng, nói, " Thân nương ta là một vũ cơ, chưa bao giờ được đặt chân tới phòng lớn. Ta từ nhỏ đã sống ở hậu viện, tầm mắt thiển cận, mỗi ngày chỉ lo tranh giành miếng ăn. Hình dạng ta thế này, tất nhiên không biết cái gì gọi là lễ giáo thể thống, cũng không hiểu được cái gì là tích thủy chi ân, càng không nói đến ân ân báo đáp. Năm đó, ta gả vào Từ phủ, đơn giản chính là vì thân phận địa vị, vinh hoa phú quý, không nghĩ tới chẳng qua mới chỉ hai năm ngắn ngủi, số mệnh của Từ phủ to lớn này đã hết. Thẩm Kính Đình ta chỉ là hạng người tham sống sợ chết, không như con cháu thế gia thẳng thắn cương nghị. Mong ba vị thiếu gia nể tình hai năm phu thê.."Ta sâu kín nói nhỏ: "Cho ta, một con đường sống."
Lúc này, một người nặng nề kho sặc sụa, trầm thấp mà lâu dài, thật lâu quanh quẩn trong lòng, tản ra không được.
"Ngươi nói, bởi vì muốn sống, nên mới trốn nhà." Thanh âm kia hơi thở mong manh, "Nếu là bởi vì như vậy, ta sẽ không trách ngươi." Sắc mặt Từ Tê Hạc trắng bệch, đôi môi đỏ tươi như dính máu: "Nhưng ngươi rời nhà, chỉ mang theo lộ phí mấy lượng bạc, nếu ngươi ham muốn vinh hoa, vậy tại sao trên người ngươi chưa từng có một vật gì quý giá." Hắn nói, "Ngươi nói ngươi không biết báo ân, vậy nửa năm trước ngươi đã nên đi rồi, vì sao còn kéo dài tới lúc này. Ngươi nói ngươi sợ chết, sao lúc đại ca chạy tới bến phà, ngươi thà nhảy sông chứ không cầu xin tha thứ.
Đến tột cùng, ngươi là sợ bị Từ gia liên lụy mà chết, hay là bởi vì..." Từ Tê Hạc ngực kịch liệt chập trùng, trong miệng ngậm lấy mùi máu tanh, run giọng nói: "—— ngươi thà chết chứ không muốn ở bên chúng ta."
Ta chậm rãi nhắn mắt, một giọt lệ rơi trên mu bàn tay. Ta mênh mông mà nhìn nó, đột nhiên, cười rạng rỡ.
"Không sai." Ta nói, "Cho dù chết, ta cũng không muốn ở bên bất cứ ai trong ba người các ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro