Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Ta cùng đại ca đi tới một quán rượu, thuê một phòng trang nhã trên lầu hai, Ngân Bình và hộ vệ Từ phủ đều chờ ở bên ngoài.

Tiểu nhị đưa rượu lên, ta liền cầm bầu rượu rót hai chén. Nhìn đại ca thân mang thường phục, đầu đội khăn mềm, vẫn là trang phục như lúc còn ở trong nhà. Năm đó, lần cuối ta gặp người nhà Thẩm gia Biện Châu là ở tang sự của Ngũ muội, sau đó ta vẫn luôn ở lại kinh thành, mãi đến khi xuất giá cũng không thấy người thân nào ở quê nhà nữa.

Đại ca ngồi đối diện ta, một đôi mắt quan sát ta hồi lâu, có chút khó có thể tin nói:

"Ngươi thật là Tứ ca nhi ư?"

Dáng dấp hiện tại của ta đã khác rất nhiều so với thiếu niên trong trạch viện nông thôn năm đó, đại ca không nhận ra ta cũng đúng. Dù sao hắn cũng là người đã từng va chạm xã hội, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ thì cũng biết chuyện này có nhiều bí ẩn. Chỉ là ta không nghĩ tới, thì ra Thẩm gia trong kinh vẫn luôn giấu diếm chuyện ta làm Khào Thê gả vào Từ phủ.

"Ngươi nói, ngươi thay Ngũ muội... Gả cho ba thiếu gia Từ gia ư?" Đại ca nghe đến chỗ này, lặng im giây lát, cũng không khỏi cảm thán, "Thế gian này, đúng là không ai đoán trước được điều gì. Không nghĩ tới quay đầu lại, Ngũ muội bỏ mình, ngươi lại bay lên đầu cành cây."

Nghe vậy, ta cúi đầu, cũng không nói gì.

"—— chả trách a chả trách, phụ thân hai năm trước trở lại Biện Châu liền được thăng quan." Hắn lắc đầu nói, "Đáng tiếc, vẫn không thể nào trở lại trong kinh, Nhị ca ngươi hai năm qua vẫn luôn không thi đậu, bây giờ a, người người đều đang sầu lắm."

Ta nghe đến chuyện này, không khỏi hỏi:

" Thẩm phủ trong kinh... Chưa từng tiết lộ hướng đi của ta cho các ngươi ư?"

Đại ca nhẹ nhàng nói:

"Năm đó, ta cùng phụ thân vẫn luôn không tìm được ngươi, sau đó quản sự Thẩm gia lại đây, nói ngươi va chạm trúng quý nhân ——" hắn đột nhiên trầm mặc, ta liền đoán được, có lẽ là người Thẩm phủ tận lực che giấu là vì cho rằng ta phạm tội, dù sao ta cũng chỉ là tiện thứ, cái mạng này cũng chả quý giá gì. Đại ca chắc chắn cũng đã đoán được tám chín phần, chỉ than thở:

"Bọn họ chỉ trao cho chúng ta một bộ quần áo dính máu của ngươi, phụ thân có đi hỏi bọn họ mai táng ngươi ở nơi nào,  nhưng không có người nào nói cho, hơn nữa vị quản sự Thẩm phủ kia liên tục thúc giục, ta và phụ thân cũng đành phải đi trở về Biện Châu."

Thẩm phủ trong kinh làm như vậy, đơn giản là bởi vì ngứa mắt thân phận bàng chi thứ tử của ta, lại lo lắng ngày càng rắc rối, cho nên lừa bọn họ ta từ lâu đã bị dùng hình phạt riêng để xử tử.

Hai năm không gặp, đại ca tựa hồ cũng thay đổi tính tình đi một chút, hắn nói với ta không ít chuyện trong nhà. Thì ra hắn cũng gặp một số biến cố, hiện tại đã không tự cao tự đại giống năm đó. Bây giờ, hắn đã từ bỏ việc thi cử làm quan, sau khi đoạn tuyệt quan hệ với mấy công tử bột thì một lòng làm sinh ý, một năm chạy nam đi bắc liên tục, rất ít khi trở lại quê nhà. Dù sao hiện tại thân phận đã khác, ta cũng không thể ở bên ngoài lâu, đại ca cũng biết chuyện này nên cũng không nói nhiều.

Trước khi từ biệt, ta không nhịn được, hỏi hắn:

"Không biết Tam di nương hiện tại sống có tốt không?"

Không ngờ tới, đại ca lại ngẩn ra.

—————

Giờ Thân, ta trở lại Từ phủ. Ta bảo Ngân Bình đưa thuốc tới Tam phòng, nàng mới vừa bước ra hai bước, liền quay đầu lại gọi:

"Thiếu quân, thiếu quân."

Nàng kêu vài tiếng, ta mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Ngân Bình liền nói:

"Thiếu quân, nô tỳ thấy khí sắc ngài không tốt, có nên gọi đại phu đến không?"

Ta nhìn đôi môi đóng mở của nàng, bên tai lại vang lên tiếng "Ong ong", cái gì cũng không nghe rõ. Qua nửa ngày, ta nắm nắm lòng bàn tay đã lạnh toát, thất hồn lạc phách lắc đầu nói nhỏ:

"Không cần... Đi ra ngoài đi."

Ngân Bình cũng không nhiều lời nữa, quay người đi ra ngoài.

Cả ngày hôm nay, ta đều hoang mang lo sợ, đánh rơi vài cái cốc. Tới ban đêm cũng không tắm rửa thay đồ mà nằm trên giường. Trong phòng yên lặng như tờ, ánh nến đã thổi tắt, chỉ có ánh trăng nhỏ vụn chiếu vào, như những con đom đóm trong màn đêm tối tăm này. Bất tri bất giác, ta liền tiến vào trong mộng ——

Ta mơ thấy một nam tử cao lớn, hắn mặc một thân hỉ phục đỏ tươi, cầm một cây kéo, chậm rãi cắt từng cái nút áo trên người ta. Ta lại mơ tới, một hình bóng cô đơn dưới ánh nến, một mình hắn ngồi trước án, rõ ràng là mệt mỏi đến cực điểm, nhưng vẫn cứ cường ngạnh chống đỡ mí mắt. Bỗng nhiên, chúng ta xuất hiện ở trong biển người, hắn đột nhiên chặn ngang ôm lấy ta, cao giọng hỏi ta, có nhìn thấy hay không. Tiếp đó, vẫn là hắn, trong đêm tối từ sau ôm lấy ta, nói với ta, ngươi sẽ không hiểu.

Dần dần, cái bóng của hắn nhạt đi, một người khác xuất hiện. Thần thái hắn sáng láng, như một ngọn lửa hừng hực, cho dù đi tới nơi nào cũng làm người khác khó có thể dời mắt. Tay hắn cầm bút, vung mực như vũ, hạ bút như thần. Hắn khi thì cao giọng cười sang sảng, khi thì nổi trận lôi đình, khi thì cường thủ hào đoạt, khi thì thâm tình chân thành. Bỗng nhiên, thân ảnh hắn tiêu tan, ta nghe thấy trong gió truyền đến một tiếng Tiểu quân, ta vội vàng theo tiếng gọi mà đi tìm, quay người lại liền thấy hắn đang quỳ gối trước linh đường. Thời điểm ta chạm tới người hắn, sắc mặt hắn liền biến đổi, đẩy ta một cái, nói, có phải ngươi hận ta cho nên mới không cần hài tử kia không.

Hắn hóa thành khói hồng tiêu tan, ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đường phố phồn hoa, hoa đăng trên sông, một cái tay bỗng dưng đưa tới. Ta vừa thấy hắn, liền thấy một đôi mắt tựa như thu thuỷ. Hắn một tay cầm đèn, một tay cầm lòng bàn tay của ta, dẫn ta đi qua đêm dài. Sau đó, là khung cảnh ở bên chiếc giường, thần sắc hắn tái nhợt, hai mắt đỏ chót, từng lần từng lần một nói, ta không cam lòng, ta thật không cam lòng. Cặp mắt kia như mang theo ánh sáng, nhẹ nhàng nói, đời sau, chỉ có hai người chúng ta là vợ chồng.

Bóng người của bọn họ chậm rãi biến mất, rất nhiều bóng người xuất hiện ở trước mắt ta ——

"Mấy chuyện không dễ nghe, ta sẽ không nói, Thẩm thị chưa kịp dạy ngươi giỏi, nên mẫu thân như ta cũng chỉ đành tốn chút tâm tư vì nhi tử."

"Tứ ca nhi, sách của ngươi đọc đến chỗ nào rồi?"

"Nam nhân a, ngươi hầu hạ hắn thư thái, hắn sẽ thương ngươi, yêu ngươi nhất thời. Có nhưng nhớ kỹ, chớ đem trái tim đặt vào đó, nếu không, người đau đớn còn không phải là ngươi sao."

"Tứ ca nhi, nhanh, mau tới đây, đến xem thử bộ quần áo mới di nương làm cho ngươi —— "

"Ta sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi đương nhiên muốn nhường nhịn ta! Đại ca, đã như vậy, không bằng ngươi cũng nhường hắn cho ta, chớ tranh giành với một người đoản mệnh như ta!"

"Muội nằm nơi chín suốt có trông thấy, chắc hẳn đã mãn nguyện, chỉ tủi thân Tứ ca nhi của ta..."

"Một cái lược phú phú quý quý. Hai cái lược không bệnh không tai. Ba cái lược sống lâu trăm tuổi..."

"Phi! Nàng cho rằng ta muốn dùng mấy thứ đồ cũ của nàng sao"

"Vậy lần sau không quản như thế nào, ngươi đều nhường hắn cho ta mấy ngày, thế nào?"

"Tứ ca nhi, Tứ ca nhi, nếu không phải là vì ngươi, di nương ta đã sớm hận không thể nhảy xuống giếng, xong hết mọi chuyện!"

"Hoàng Thượng có ý định Bắc Phạt, thời điểm đó, ta sẽ mang xuất chinh, chỉ huy lên phía bắc."

"Tứ ca nhi, ngươi đi kinh thành, nhất định phải nhớ quy củ, miệng nhớ ngọt thêm một chút, đừng có cả ngày cứ như cái hũ nút như vậy, a?"

"Mùa đông đến, chim yến cũng phải bay đi."

"Di nương đời này liền trông cậy vào Tứ ca nhi, ngươi nhất định phải sống tốt, biết chưa?"

"Thì ra, là ta tự cho là tình chàng ý thiếp, cử án tề mi, tất cả đều là một hồi chuyện cười!"

"Nhớ kỹ lời của di nương, Tứ ca nhi nếu như có thể ở lại Thẩm gia trong kinh, cho dù phải làm nô tỳ, cũng đừng trở về đây cho ta... !"

—— đừng trở về đây cho ta!

"A!" Ta đột nhiên chấn động mạnh, hai mắt mở ra. Nhìn lại, ta thấy mình đang nằm nhoài trên mặt đất lạnh như băng, xung quanh tối om, không có một điểm ánh sáng xuyên vào được. Ta kinh ngạc mà nhìn xung quanh, lúc ẩn lúc hiện, nghe thấy một âm thanh như tiếng hạt châu rơi xuống đất. Theo tiếng vang đó, nó dần dần tiến tới đây, cuối cùng, dừng trước hai mắt ta ——Đó là một viên, một viên hạt châu đỏ như máu.

Đột nhiên, ta bật dậy từ trên giường.

"Hô... Hô..." Cả người đều là mồ hôi nóng, mơ màng nhấc mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy cái nơi trước mắt này xa lạ cực kì. Ta lay động xuống dưới, mang giày, nhẹ nhàng hô một tiếng:

"Di nương?"

Không có người đáp lại ta.

"Di nương..." Ta lại lên tiếng, gọi tiếp, "Tam di nương..."

Ta vẫn cứ không nghe được tiếng đáp lại, một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có dâng lên trong lòng. Ta đột nhiên tông cửa xông ra ngoài, đêm khuya ám trầm, hành lang vô tận, ta cũng không biết tại sao mình muốn chạy đi:

"Di nương! Tam di nương!"

Ta khàn giọng mà gào thét dọc đường gào, tiếp đó ta thấy phía trước có một ngọn đèn sáng lên. Không biết là ai kêu:

"Thiếu quân, thiếu quân, ngài xảy ra chuyện gì vậy! A!"

Ta đẩy ra người kia, hoảng sợ chạy ra ngoài.

"Người đâu! Mau tới đây!"

Ta vội vàng chạy trốn, không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết mình muốn chạy đến nơi nào. Bỗng dưng, dưới chân lảo đảo một cái, nặng nề té xuống. Ta thở hổn hển, run run mà giương mắt nhìn xung quanh, trước mắt đều là một mảnh đen tối. Lúc này, trong đầu của ta, nổi lên một vài hình ảnh.

Đại ca hơi thay đổi sắc mặt, lúc mở miệng lại ấp úng, dường như có cái gì rất khó nói. Cuối cùng, hắn thở dài, không thể giấu nữa, châm chước nhôn từ một lúc rồi nói:

"Hai năm trước, Tam di nương tiếp nhận quần áo dính máu của ngươi, cũng nghĩ rằng ngươi đã chết ở kinh thành. Nàng không nói cũng không khóc, hạ nhân cũng không phát hiện dị gì lạ... Năm ngày sau, có người phát hiện Tam di nương ở dưới đáy giếng, trong tay nàng... Còn đang nắm chặt y phục của ngươi."

Ta còn nhớ tới, hạ nhân trong phủ từng nói, nếu như có thể sinh làm khào, gả tiến vào hào môn thì cả nhà sẽ có thể gà chó lên trời, một đời cũng không lo chuyện ăn mặc. Kỳ thực, ta vẫn luôn cho rằng Tam di nương hận ta không phải là Ngũ muội, không thể cho nàng thể diện. Ta vốn cho là, ta gả tiến vào Từ gia, nàng cuối cùng cũng coi như có thể hãnh diện, nửa đời sau sẽ được sống thật tốt. Ta vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng ở đây là bởi vì ta biết rõ, không chỉ là vì chính ta mà còn là vì ta thương xót di nương...Ta kinh ngạc mà nhìn, dần dần thấy rõ cảnh vật trước mắt. Mây đen che khuất ánh trăng, không hề có một chút ánh sáng, cũng không có chỗ nào có khả năng chạy trốn.

"A! !" Ta lún sâu trong bùn đất, mười ngón tay cuộn lại, bỗng dưng nghẹn ngào mà rống lên, nằm sấp gào khóc đau đớn.

Năm Ninh Vũ thứ mười, ngày mười một tháng tám, ta âm thầm chạy ra khỏi Từ phủ. Sau mười ngày, ở bên bến phà ngoài kinh, ta bị Từ đại thiếu gia tự mình bắt được, áp giải trở về, nhốt trong từ đường, chờ ba thiếu gia thẩm vấn.

——————-

××Giải thích một chút, những gì Tam Hỉ mơ thấy đều đã xuất hiện trong truyện, cái hạt châu màu đỏ chính là ở chương 4, Tam Hỉ bị phát hiện ra là khào do con thú đồng nhả ra hạt châu màu đỏ.

Na: Còn chưa tới 20 chương nữa là hết, có ai đề cử bộ nào chưa có người edit không, chứ tui kiếm mà chưa thấy bộ nào hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro