Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Tháng bảy còn chưa qua hết, trong cung đã truyền ra  chuyện vị trong cung đã ngã bệnh.

Trận bệnh này của Hoàng Thượng đến cực kỳ đột ngột, gần nửa tháng không thể lâm triều được. Trong thời gian này, tuy Hoàng Thượng có triệu hồi đại thần đến nghị sự, nhưng khí sắc của hắn ngày càng tệ, Thái y viện ngày ngày ra vào Thừa Càn cung, trong triều không ai dám nhắc tới chuyện này, ai ai cũng kín như bưng.

Từ khi Lục quản sự ra đi, Từ phủ mất đi một người đắc lực, trong tình cảnh này lại càng là chó cắn áo rách. Ngày hôm đó, ta như mọi ngày ngồi trước bàn đọc sách, Ngân Bình đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào:

"Thiếu quân, không xong rồi!"

Ta đi đến Tam phòng. Vừa đi vào sân, ta liền nhìn thấy mấy vú già nhũ mẫu thiếp thân của Khương thị đang nơm nớp lo sợ mà quỳ ở ngoài cửa.

"Lão gia đâu?" Ta hỏi một hạ nhân.

Nàng đỏ mắt lên nói:

"Lão gia, lão gia tức giận bỏ đi rồi..."

Lúc này, ta lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động, liền dẫn người xông thẳng vào. Chỉ thấy trong phòng khắp nơi tàn tạ, đồ vật bị vứt lung tung dưới đấy. Ta nhìn quanh tìm người, xoay mình thì thấy Khương thị đang cầm một cây kéo màu đỏ, ta liền hốt hoảng chạy lên đoạt lấy cái kéo sắc bén kia.

"Buông ta ra!" Khương thị giãy giụa gào thét.

Nhũ mẫu nghe thấy động tĩnh liền chạy vào, vội vàng giữ nàng lại, trên khuôn mặt tinh xảo của Khương là hai hàng nước mắt đã nhoè, nàng thê lương hét lên:

"Các ngươi không được ngăn cản ta, ta muốn giết hắn, ta nhất định phải tự tay giết hắn ——!"

"Nương!" Những hạ nhân kia e sợ sẽ làm Khương thị bị thương nên không ai dám mạnh tay.Ta đành đi tới, không quản lễ nghi mà nắm lấy cổ tay nàng nói: "Ngài mà còn gọi như vậy, Hạc Lang sẽ nghe thấy đó!"

Vừa nhắc tới Hạc Lang, Khương thị bỗng nhiên phát sợ, khẽ lẩm bẩm lẩm bẩm:

"Hạc Lang, đúng, Hạc Lang của ta..."Nàng ngẩn ngơ mà quay lại, nhìn ta. Trong đôi mắt kia, thần thái trước kia đã mất hết, bỗng nhiên thân thể nàng mềm nhũn, ngã trên mặt đất. Nhũ mẫu kêu nàng một tiếng "Quận chúa", Khương thị nghe thế, lại thê thảm nở nụ cười:

"Quận chúa... Quận chúa... Ha!"Nàng mở to mắt, nói: "Thì ra, là ta tự cho là tình chàng ý thiếp, cử án tề mi, tất cả đều là một hồi chuyện cười!" Nàng lầm bầm lầu bầu, "Ta hận Ngu Tú Lan nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tưởng là nàng độc ác hạ thuốc độc ta, thì ra... Thì ra..."Nàng run run rơi nước mắt, lắc đầu: " Thì ra, là hắn làm, đều là hắn làm... Chỉ vì ta là Kính quốc công Quận chúa, cũng bởi vì ta tính tình cao ngạo, hắn chỉ sợ ta sinh hài tử nhanh quá sẽ đánh mất thế cân bằng mà hắn khổ tâm tạo nên hạ độc ta, làm thân thể ta hư tổn, hại Hạc Lang của ta từ nhỏ đã phải nhận hết đau khổ... Hạc Lang, Hạc Lang... A! !"

Khương thị kêu thảm một tiếng, bỗng nhiên ngửa mặt về sau ngất đi. Hạ nhân vội vàng bế nàng lên trên giường, rồi chạy đi mời đại phu tới. Sau khi được châm mấy châm, Khương thị mới dần tỉnh lại. Ta cho những người khác lui ta, chủ để lại nhũ mẫu của Khương thị ở lại. Khương thị nhìn thấy ta, câu đầu tiên liền hỏi:

"... Hạc Lang có bị tỉnh hay không?"

Ta ngồi chếch bên giường nàng, lắc đầu nói:

"Hạc Lang còn ở trong phòng nghỉ ngơi, nương không cần lo lắng."

Khương thị sau khi nghe vậy, sắc mặt tái nhợt liền  tràn lên một tia cười, gật gật đầu nói:

"Tốt, tốt..." Nàng đột nhiên nắm lấy tay của ta, giống như ngươi trôi sông nắm được một gốc cây, thần sắc sốt ruột nói, "Này, chuyện này, tuyệt đối không thể để cho Hạc Lang biết —— "

Ta thuận theo nàng nói:

"Nương yên tâm, ta nhất định sẽ không nói cho Hạc Lang."

Khương thị yên lòng gật đầu, sau đó liền vẫy tay quơ quạng kêu:

"Nhũ mẫu..."

Hứa thị đi nhanh lên lại đây, mắt đỏ lên, nắm chặt tay nàng:

"Quận chúa, nhũ mẫu ở đây."

Khương thị mở to đôi mắt sưng tấy, nói:

"Lệnh cho Trương Viên đổi hết những hạ nhân ở Tam phòng, đi nhắc nhở bọn họ, chỉ cần... Chỉ cần để ta nghe thấy một chút gió nào..." Nàng tàn nhẫn mà khép hờ hai mắt. Hứa thị vỗ tay nàng:

"Quận chúa, ngài không cần suy nghĩ nữa, chuyện này nhũ mẫu nhất định sẽ làm tốt, bảo đảm bọn họ không dám nói lung tung."

"Được, vậy thì tốt, Hạc Lang xưa nay rất kính trọng phụ thân hắn..." Khương thị rốt cục được yên lòng, nàng buồn bã mà cười một cái, ngoan tuyệt nói, "Chỉ cần ta còn có một hơi thở, ta chắc chắn sẽ không khiến Hạc Lang bị một chút tổn thương nào... !"

Sau khi Khương thị bình tĩnh lại, ta liền đi tới bên Từ Tê Hạc. Vừa nhấc bức rèm che lên, liền thấy Từ Tê Hạc chậm rãi mở mắt ra. Ta đi tới, ngồi xuống bên giường. Từ Tê Hạc lên tiếng hỏi:

"Vừa rồi, hình như ta nghe thấy tiếng động lớn..." Hắn nói, "Là từ bên viện của mẫu thân truyền tới."

Từ Tê Hạc vừa mới phát sốt, cả người ra đầy mồ hôi nên hiện tại cũng đã đỡ hơn một chút, mấy ngày nay cũng có chút khẩu vị, có thể xuống giường đi ra ngoài đi lại một chốc. Ta lắc đầu một cái, nói:

"Ngươi cũng biết bên ngoài giờ không an ổn. Nương và lão gia vừa cãi nhau, chỉ là trong lòng không vui mà thôi, một lát nữa là hết."

Ta biết ta không thể giấu nổi hắn, liền viện ra cái cớ đơn giản, dù sao cũng tốt hơn là lừa hắn không có chuyện gì. Từ Tê Hạc quả thật là tin tưởng ta dễ dàng:

"Ngươi giúp ta khuyên nhủ mẫu thân, những thứ đó cũng đã bị tịch thu rồi. Doanh thu của sơn trang ở ngoài kinh thành cũng đủ tiêu xài hai đời..."

Bây giờ, toàn bộ chi tiêu trong phủ đều dựa vào sản nghiệp mà Từ Tê Hạc đặt mua ngoài kinh thành trước kia. Hắn xưa nay nhìn xa trông rộng, là tài năng kinh thương hiếm có. Chỉ cần Từ phủ không bị xét nhà thì chi phí ăn mặc không cần phải lo nghĩ. Ta nhìn Từ Tê Hạc, không khỏi nghĩ tới phong ba lúc trước. Tuy rằng Khương thị chỉ nói mấy lời hỗn loạn, nhưng ta cũng có thể đoán ra chân tướng- năm đó Khương thị gả vào Từ phủ, ba bốn năm cũng không có thai. Đến khi khó khăn lắm mới mang thai thì lại được chẩn đoán là thai có động tĩnh khác thường, chưa đủ tháng đã phải sinh ra. Nghe nói lúc Từ Tê Hạc xuất thế chỉ lớn bằng một bàn tay, cả người xanh tím, thiếu chút nữa không sống nổi. Sau đó, Triệu viện xử trong cung nói cho Khương thị rằng, trong người của nàng có tàng hồng hoa, cho nên Từ Tê Hạc vừa sinh ra mới mang nhiều bệnh tật như vậy, sợ là không sống qua nổi nhược quán (20 tuổi). Khương thị vạn lần không nghĩ tới người hại mẫu tử nàng lại là người bên gối. Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ gia tộc hưng thịnh lại còn không sánh bằng thê tử mình. Ta nghĩ đến xuất thần, Từ Tê Hạc liền lẳng lặng mà trông lại, cặp mắt trước kia như thu thuỷ, nay lại khô cạn như giếng cạn. Hắn bỗng nhiên ách thanh nói:

"Ta muốn nghỉ một lát."

Ta liền đỡ hắn nằm xuống đến, sau đó đứng lên. Hiện tại, ta và Từ Tê Hạc cứ thanh thanh thản thản như vậy, nói cho cùng, nếu khúc mắc chưa được giải quyết thì hắn vẫn sẽ bướng bỉnh như vậy, thậm chí cả đời sau này cũng sẽ như thế. Đang muốn đi ra ngoài, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hô:

"Tam Hỉ."

Ta đột nhiên dừng bước, nhìn lại. Từ Tê Hạc nhìn chăm chú ta trong chốc lát, liền từ từ mà đem thân thể xoay qua chỗ khác:

"Đi ra ngoài đi."

Khương thị trận này tức giận trong người đến mức khiến mình đổ bệnh. Ta nghe lời nàng, bắt đầu theo Trương Viên học mấy việc quản lý trong nhà. Cứ như vậy, ta tìm được chuyện để làm, cũng không có thời gian nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, tâm tình trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Ta theo Trương tổng quản học từng bước từng bước, sau mười ngày nửa tháng cũng có thể hiểu rõ một chút trướng vụ. Khương thị kể từ khi biết rõ chân tướng năm đó, trong một đêm dường như già đi vài tuổi. Nhưng ở trước mặt Từ Tê Hạc lại vẫn mạnh mẽ tươi cười, giả vờ ôn hoà. Nghe nói lão gia lại đây, Khương thị liền bảo hạ nhân đóng cửa, to gan chặn lão gia ở bên ngoài. Nàng bây giờ hận lão gia tới tận xương, nghe ai nhắc tới lão gia liền tàn nhẫn nói:

"Ta vừa nhìn thấy Hạc Lang như vậy... Liền hận không giết được hắn, bồi mệnh cho ta!"

Nhưng dù là hận thành cái bộ dáng này, Khương thị vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc rời bỏ Từ Tê Hạc mà đi. Mỗi khi nhớ đến đây, ta không khỏi nghĩ đến Tạ thị quá cố, còn có Ngu thị tàn bạo. Đến cuối cùng, người trói buộc các nàng, khiến các nàng điên cuồng, là người khác hay là chính các nàng...

Hôm nay, Khương thị bảo ta đi y quán bốc thuốc cho Từ Tê Hạc. Việc liên quan đến Từ Tê Hạc, Khương thị xưa nay đều rất cẩn thận, không dễ dàng giao phó cho người khác, việc này lúc trước phần lớn là Trương Viên hoặc là nhũ mẫu Hứa thị đi làm, hiện tại ở trong phủ không đủ nhân lực, Hứa thị còn phải chăm sóc nàng, không thể không giao phó ta đi làm. Ta liền dẫn Ngân Bình cùng hai người hầu xuất môn, ngồi cỗ kiệu tự mình đi lấy thuốc.

"Thiếu quân, xin cầm." Đại phu đem dược liệu gói kỹ cho ta, tinh tế dặn dò một phen. Lúc ta cầm lấy thì nghe được bên cạnh có người nói:

"Nhưng nghe nói gần đây có phát ra dịch bệnh, người nhiễm phải sẽ phát sốt, người nổi mẩn đỏ, qua vài ngày sẽ bạo bệnh mà chết."

"Bệnh này, hình như là từ phía nam truyền đến. Không chỉ ở trên phố, trong quân doanh cũng có không ít người mắc bệnh này." Người kia nhìn hai bên, nói với đại phu, "Nghe nói, vị trong cung kia, cũng bị lây bệnh."

Ta bước ra y quán, hạ nhân liền đến bung dù, ngăn trở mặt trời. Lúc chuẩn bị bước vào kiệu, đột nhiên nghe có người kêu to:

"Tam Hỉ!"

Ta sững sờ, theo tiếng nhìn sang. Liền thấy một nam tử bước nhanh chạy tới, thời điểm ta nhận ra hắn, cũng một mặt kinh ngạc mà kêu:

"Đại ca... ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro