Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Ta không ngờ tới Lục Thanh Tô còn có ngày trở lại kinh thành.

"Thiếu quân, nào." Lục Thanh Tô bưng cháo nóng tiến vào, ngồi chếch bên giường, đỡ ta ngồi dậy. Hắn bưng tô cháo lên, dùng cái thìa đảo cháo cho bớt nóng, thổi thổi rồi mới đưa đến bên môi ta.

Dáng dấp của Lục Thanh Tô không có thay đổi gì lớn so với trong ký ức của ta. Thế nhưng da hắn đen đi không ít, thân thể cũng rắn chắc hơn so với trước đây, có vẻ khoảng thời gian này hắn sống ở Giang Châu rất thuận lợi. Hắn vừa đút cháo cho ta, vừa nói:

"Tiểu nhân ở Giang châu hỗ trợ quản lý một sơn trang, ở đó trời cao hoàng đế xa, mấy tháng trước tiểu nhân mới biết trong kinh xảy ra nhiều chuyện như vậy." Hắn than một tiếng, mang theo vài phần tiếc nuối, "Thế gia thịnh hay suy, chung quy vẫn là dựa vào một ý nghĩ của Hoàng đế."

Đúng là Từ gia hiện tại không lớn bằng lúc trước, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, cho dù không thể so với bên trên thì vẫn thừa sức so với bên dưới.

"Hiện tại cũng chỉ có thể đặt hy vọng trên người hai vị thiếu gia ——"ngữ khí của Lục Thanh Tô bỗng ngừng lại, không nói tiếp chuyện đó nữa, chỉ nói, "Hiện tại đang là thời khắc gian truân, phu nhân không quen với việc quản lý gia đình, lại không chịu nghe ai khuyên bảo, Hoa Dương phu nhân thì chỉ quan tâm tới Tam phòng, thân thể tam thiếu gia lại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng cũng không còn sức lực nghĩ đến chuyện gì. Trương tổng quản thấy vậy liền đi xin chỉ thị của lão gia, viết thư đến Giang Châu gọi tiểu nhân trở về..."Hắn nói xong, buông cái thìa nhìn ta. Cặp mắt kia vẫn cứ như thủa ban đầu, bình tĩnh như nước, chỉ có nhìn kỹ vào đáy mắt mới phát hiện được sự bi thương trong đó. Hắn như là muốn nói lại thôi, miệng đóng mở mấy lần. Cuối cùng cũng chỉ nói nhỏ:

"Ngài chịu khổ rồi."

Nghe vậy, ta liền nhẹ nhàng mỉm cười. Nghe qua thì chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lại bao hàm sự bất đắc dĩ và chua xót vô vàn. Có một điều rất lạ, thấy hắn trở về, vậy mà trong lòng ta lại không có một gợn sóng, trái lại ta nghe hắn tâm sự, thấy những tình cảm kia đã bị hắn ép xuống đáy lòng, thầm nghĩ cứ thế coi như xong đi.

Lúc ta nằm xuống nghỉ ngơi, mơ hồ nghe thấy âm thanh bên ngoài ——

"Nếu như ngươi không thể hầu hạ Thiếu quân cho tốt thì phòng giặt quần áo đúng lúc thiếu người, ngươi đi qua đó đi."

Sau đó vang lên hai tiếng"Phù phù", Ngân Bình kinh hoảng xin tha:

"Lục quản sự, ta, ta biết sai rồi, ta sau này nhất định sẽ hầu hạ Thiếu quân thật tốt, tuyệt đối không còn dám tự ý rời đi..."

Cho dù đi theo ta thì không vui, nhưng dù sao ta vẫn là chủ nhân, nàng đi theo ta cũng sẽ có cấp bậc cao hơn hạ nhân khác. Còn nếu bị điều đến phòng giặt quần áo thì mới thật sự là không hề có cơ hội gì cho tương lai. Kỳ thực, ta cũng không trách nàng, mấy chuyện nóng lạnh này, từ nhỏ ta đã thấy không ít rồi. Ai mà không muốn suy nghĩ cho bản thân mình chứ, chỉ cần không bỏ đá xuống giếng thì ta cũng sẽ không nghĩ nhiều.

"Ngân Bình, ngươi phải biết, dù như thế nào thì vị bên trong kia vẫn là Thiếu quân duy nhất của Từ phủ. Mấy cái mạng của ngươi, thậm chí là mấy chục cái mạng của ngươi, cũng không đủ quý giá bằng một sợi tóc của hắn. Nếu có mệnh hệ gì, ngươi cho rằng sau khi các thiếu gia hồi phủ biết được, ngươi còn giữ được mạng sao."

"Ta... Ngân Bình thật sự biết sai rồi. Lục quản sự, van cầu ngài đừng nói cho Trương tổng quản. Ta nhất định sẽ nỗ lực làm việc, hầu hạ tốt Thiếu quân!"

Ta đoán Lục Thanh Tô vẫn chưa muốn thật sự phạt nặng Ngân Bình, hiện tại trong phủ đang thiếu người, nếu điều những người khác đến đây cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn nàng. Ngân Bình chỉ là ham chơi một chút, chuyện đến nước này, ta cũng không có lòng quản thúc hạ nhân, cho nên nàng mới được voi đòi tiên.

"Ngươi biết sai là tốt, nói cho cùng, nếu không phải Thiếu quân ra mặt giúp ngươi, ta cũng không muốn cho ngươi cơ hội lần này. Thế nhưng, quy củ chính là quy củ, trách phạt không thể miễn, ngươi tự đi tới chỗ Trương tổng quản phạt hai gậy đi." Lục Thanh Tô nói, "Nhớ kỹ. Hôm nay, nếu như không có Thiếu quân, thì cũng không cần ngươi ở chỗ này."

"... Vâng" Ngân Bình lui ra.

Sau chuyện này, đúng là Ngân Bình hầu hạ ta tốt hơn nhiều, không dám bỏ rơi nhiệm vụ nữa. Lục Thanh Tô mỗi ngày đều sẽ tới, hắn từ trước đến giờ đều tỉ mỉ săn sóc, nhìn thấy ta thiếu cái gì, liền cung cấp cái đó. Ta ở trong viện tĩnh dưỡng, không để ý đến chuyện bên ngoài, Lục Thanh Tô sẽ kể chuyện trong phủ với ta:

"Hai ngày này, phu nhân và lão gia cãi nhau rùm beng."

"... Vì sao?" Ta biết quan hệ vợ chồng giữa Ngu thị và Từ thượng thư sớm đã chỉ còn trên danh nghĩa từ mấy năm trước. Ngu thị tính nết bá đạo như vậy, người thường đều không có cách nào nhịn được, không biết rốt cuộc là nàng trước đây đã là như vậy, hay là gả vào rồi mới dần dần trở nên như vậy .Lục Thanh Tô lắc lắc đầu, hắn cũng không biết. Chỉ có điều, nếu chủ nhân không hòa thuận thì người xui xẻo vẫn là người phía dưới. Lục Thanh Tô chỉ nói:

"Hiện tại, không chỉ bên ngoài rung chuyển, mà bên trong Từ phủ cũng rất bấp bênh. Phu nhân làm việc quái đản đa nghi, xử sự cực kỳ chanh chua, bức ép đến mức có mấy quản sự đã phải rời đi ..."

Gần đây, Lục Thanh Tô nói chuyện với ta càng nhiều, ta cũng chậm rãi buông xuống kiêng kỵ. Trước đây ta không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng ta và hắn bình thản mà nói chuyện đàm luận như người thường như vậy.

Dưới sự chăm sóc của Lục Thanh Tô, thân thể ta cũng dần dần tốt lên. Bình thường, việc vặt vãnh trong phủ rất nhiều, hắn không thể phân thân được nên hai ngày mới qua một lần. Có lẽ hắn sợ ta phiền muộn, cho nên ngoại trừ chuyện trong phủ, cũng thường thường nhắc tới sự tình ở Giang Châu.

"Từ kinh thành đến Giang châu, cho dù cố gắng đi nhanh thì cũng phải nửa tháng mới đến, nếu đi đường thủy thì bảo hết một tháng mới đến cũng không ngoa." Hắn chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói, "Giang Châu khí hậu nóng bức, nơi đó, bất luận nam hay nữ thì màu da đều ngăm đen, cái đầu hơi lùn. Ngôn ngữ ở đó cũng không giống ở kinh thành, lúc tiểu nhân mới tới Giang Châu, ngoại trừ chưởng quỹ của sơn trang, cơ hồ không ai có thể nghe hiểu tiểu nhân nói."

Ta lẳng lặng nghe hắn nói, trong lòng không khỏi âm thầm sinh ra một tia hâm mộ. Ta mười mấy năm qua đều sống trong bốn bức tường, tất cả đều là thân bất do kỷ. Ta nghĩ tới khi còn bé, ta từng ngây thơ cho rằng lấy chồng là một loại phúc khí, mấy nhũ mẫu cũng thường nói, thiếp thất sinh con trai không bằng sinh con gái, gả tới nhà khác làm chủ tử, dù sao cũng hơn làm cỏ dại mọc ven đường. Hiện tại, ta cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện này có bao nhiêu khó khăn. Lục Thanh Tô trông chừng ta ăn hết bát cơm, vốn muốn đứng lên cáo lui, bỗng dưng quay lại nhìn ta, vẫn cứ trầm mặc. Qua nửa ngày, hắn mới cảm khái nói:

"So với lần đầu gặp gỡ, Thiếu quân... đã cao hơn không ít."

Hắn khiến ta nghĩ tới, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, lúc đấy vẫn còn chưa tròn mười lăm. Bây giờ cách khi đó cũng gần hai năm. Ta mải suy nghĩ, nhớ tới cái liếc mắt lơ đãng khi đó, còn có mũ phượng, khăn đội đầu, chậu than cháy rực, và cỗ kiệu đỏ tươi. Từng cái từng cái hình ảnh đều vẫn rất rõ ràng như chuyện hôm qua mới phát sinh, cũng có khi cảm thấy xa xôi giống như là chuyện xảy ra từ kiếp trước.

Lục Thanh Tô nhìn ta thật lâu, sau đó, cử chỉ như một người điên rồ. Hắn dò tay đến, bàn tay thô ráp kia mơn trớn hai gò má của ta. Lúc ta đột nhiên hoàn hồn, hắn đã nghiêng người che đến.

---------------------------------------------------------------------

Xin nhắc lại, anh Lục là hoạn quan nha, lão Nhị đã từng nhắc tới rồi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro